Độc Sủng Kiều Thê.... Một Đời Yêu Em
Chương 43
Không biết lúc này Kiều Uyển Đình lấy sức lực lớn như vậy, kéo một cái Vũ Liên Hách liền mất đà ngã nhào lên người cô.
**Vũ Liên Hách anh là ngốc thật hay đang giả ngốc vậy…**
**Bây giờ em nói một lần duy nhất, anh nghe xong phải nhớ thật kỹ đấy, em không nói lại lần hai đâu đấy…**
**Ngay lúc này Kiều Uyển Đình em thật sự rất tỉnh táo, em biết mình muốn cùng anh làm chuyện gì…**
**Em chắc chắn khi tỉnh dậy em sẽ không hận anh, bởi vì em yêu anh…**
**Kiều Uyển Đình em thật sự đã yêu anh rồi đấy Vũ Liên Hách, anh có nghe rõ chưa hả…**
Kiều Uyển Đình tức giận mắng Vũ Liên Hách một cái, cô thật sự muốn nói cho anh biết cô cũng rất yêu anh…
Chuyện lần này cũng là do cô cam tâm tình nguyện, cho nên anh không cần phải cảm thấy tự trách…
Ngay khi vừa dứt lời cô liền áp chặt môi mình vào môi anh, trao nụ hôn đầy ngọt ngào, chứng minh cho tình yêu của cô…
Trong khi Vũ Liên Hách lúc này lại vui vẻ ra mặt, trong lòng không ngừng mở cờ chiến thắng, cả hai sau đó ôm hôn nhau đắm đuối…
Đến khi cảm thấy đủ mới chịu dừng lại, anh liền nhìn cô cười nhẹ một cái rồi dịu dàng lên tiếng…
**Đây là do em câu dẫn anh đấy, bây giờ em có hối hận cũng không kịp nữa đâu…**
**Kiều Uyển Đình anh yêu em…**
Sau đó là một trận cuồng nhiệt trong nhà tắm, với đầy đủ không biết bao nhiêu tư thế, nhưng đến khi Kiều Uyển Đình mệt mỏi mà ngất lịm đi thì anh mới dừng lại…
Sau đó giúp cô tắm rửa lại rồi mới bế cô ra ngoài đặt lên giường, còn mình sau khi vệ sinh xong cũng nhanh chóng leo lên giường ôm cô ngủ…
Ôi cảm giác sau bao nhiêu tháng xa cách, nay lại được nằm trên chiếc giường quen thuộc, lại được ôm vợ yêu…
Cảm giác vui sướng không biết phải diễn tả thế nào, Vũ Liên Hách chỉ vừa nằm một lúc đã chìm sâu vào giấc ngủ ngon…
Bác sĩ lúc này cũng đã đến, trợ lý Mã nhanh chóng dẫn ông ấy lên phòng, gõ cửa mãi vẫn không thấy hồi âm gì cả…
Bên trong phòng tắm lại không ngừng phát ra những âm thanh ái muội, trợ lý Mã liền hiểu ngay vấn đề…
Nhanh chóng kéo tay bác sĩ ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa lại, kéo bác sĩ xuống nhà, sau đó gọi taxI đến đưa ông ấy về…
Bác sĩ không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền lên tiếng hỏi trợ lý Mã…
**Này sau cậu lại kéo tôi xuống chứ…**
**Phu nhân đâu rồi, tôi phải chữa trị cho cô ấy ngay, nếu chậm trễ Vũ tổng sẽ giết tôi mất…**
**Không cần đâu, phu nhân đã tìm được thuốc giải rồi, ông nên vẻ được rồi đấy, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của ông ngay, còn bây giờ thì về đi…**
Trợ lý Mã vô cùng nhẫn nhại giải thích cho bác sĩ hiểu, sau đó bảo ông ấy nên ra về thì hơn, ở đây cũng không làm gì cả…
Sáng hôm sau …
Kiều Uyển Đình mệt mỏi ngủ mà thiếp đi rất lâu mới chịu tỉnh giấc, vừa trở mình một cái thì cơn đau ở eo không ngừng kéo đến, khiến cô đau đớn đến nhăn cả mặt mày…
Nhưng chợt nhớ đến chuyện ngày hôm qua, khiến Kiều Uyển Đình lần nữa hoảng hốt mà bật ngồi dậy…
Mặc kệ cơn đau ở eo, ánh mắt lúc này cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, định sẽ quay lại một phát giết chết Lâm Hàn…
Có lẽ Kiều Uyển Đình đã quên đi một số chuyện quan trọng, trong lúc thuốc phát tán mới có phản ứng như vậy…
Ngay sau đó cô liền cầm lấy chiếc gối, định cứ như vậy làm cho Lâm Hàn nghẹt thở đến chết, sau đó cô sẽ đi đến đồn cảnh sát để thú tội…
Nhưng ngay khi vừa quay lại, đập vào mắt của Kiều Uyển Đình là khuôn mặt góc cạnh của Vũ Liên Hách, khiến cô không khỏi kinh ngạc mà tròn to đôi mắt…
Theo phản xạ cô liền bật mạnh về phía sau một cái, lần này chiếc eo thật sự rất đau, khiến cô không chịu nổi mà hét lên một tiếng…
**Á…**
Kiều Uyển Đình lúc này đã bóp chặt lấy chiếc eo của mình lại, nhìn mọi thứ trong phòng rất quen thuộc, cô mới thở dài một hơi, khuôn mặt lúc này cũng giãn ra…
**Hoá ra mình đã về đến nhà…**
Lần nữ bao nhiêu kí ức ngày hôm qua ùa về, càng nghĩ đến hai bên má Kiều Uyển Đình càng thêm ửng đỏ đầy xấu hổ…
Kiều Uyển Đình định nhân lúc Vũ Liên Hách vẫn còn đang ngủ say mà chạy trốn khỏi phòng, nếu để anh tỉnh dậy cô sẽ rất xấu hổ…
Sau đó cô liền rón rén bước xuống giường, cố chịu đựng cơn đau ở eo lại, nhưng vừa đặt chân xuống giường đã không chống đỡ nổi mà té ngã xuống sàn…
**A…đau quá…**
Đôi chân Kiều Uyển Đình lúc này không hiểu sao lại run rẩy đến vậy, ngay cả đứng cũng không thể đứng vững được…
Nghĩ đến đây có lẽ là chuyện tốt hôm qua Vũ Liên Hách đã làm đây mà, nhưng có cần phải bạo đến vậy không chứ…
Kiều Uyển Đình sau đó kéo nhẹ chiếc khăn trên đầu giường quấn lấy người mình lại, cố gắng bước từng bước khó khăn đi vào phòng tắm…
Nhưng ngay lúc này Vũ Liên Hách cũng đã tỉnh dậy, anh liền đưa hai tay lên kê đầu, quan sát từng hành động của Kiều Uyển Đình…
**Vũ Liên Hách anh là ngốc thật hay đang giả ngốc vậy…**
**Bây giờ em nói một lần duy nhất, anh nghe xong phải nhớ thật kỹ đấy, em không nói lại lần hai đâu đấy…**
**Ngay lúc này Kiều Uyển Đình em thật sự rất tỉnh táo, em biết mình muốn cùng anh làm chuyện gì…**
**Em chắc chắn khi tỉnh dậy em sẽ không hận anh, bởi vì em yêu anh…**
**Kiều Uyển Đình em thật sự đã yêu anh rồi đấy Vũ Liên Hách, anh có nghe rõ chưa hả…**
Kiều Uyển Đình tức giận mắng Vũ Liên Hách một cái, cô thật sự muốn nói cho anh biết cô cũng rất yêu anh…
Chuyện lần này cũng là do cô cam tâm tình nguyện, cho nên anh không cần phải cảm thấy tự trách…
Ngay khi vừa dứt lời cô liền áp chặt môi mình vào môi anh, trao nụ hôn đầy ngọt ngào, chứng minh cho tình yêu của cô…
Trong khi Vũ Liên Hách lúc này lại vui vẻ ra mặt, trong lòng không ngừng mở cờ chiến thắng, cả hai sau đó ôm hôn nhau đắm đuối…
Đến khi cảm thấy đủ mới chịu dừng lại, anh liền nhìn cô cười nhẹ một cái rồi dịu dàng lên tiếng…
**Đây là do em câu dẫn anh đấy, bây giờ em có hối hận cũng không kịp nữa đâu…**
**Kiều Uyển Đình anh yêu em…**
Sau đó là một trận cuồng nhiệt trong nhà tắm, với đầy đủ không biết bao nhiêu tư thế, nhưng đến khi Kiều Uyển Đình mệt mỏi mà ngất lịm đi thì anh mới dừng lại…
Sau đó giúp cô tắm rửa lại rồi mới bế cô ra ngoài đặt lên giường, còn mình sau khi vệ sinh xong cũng nhanh chóng leo lên giường ôm cô ngủ…
Ôi cảm giác sau bao nhiêu tháng xa cách, nay lại được nằm trên chiếc giường quen thuộc, lại được ôm vợ yêu…
Cảm giác vui sướng không biết phải diễn tả thế nào, Vũ Liên Hách chỉ vừa nằm một lúc đã chìm sâu vào giấc ngủ ngon…
Bác sĩ lúc này cũng đã đến, trợ lý Mã nhanh chóng dẫn ông ấy lên phòng, gõ cửa mãi vẫn không thấy hồi âm gì cả…
Bên trong phòng tắm lại không ngừng phát ra những âm thanh ái muội, trợ lý Mã liền hiểu ngay vấn đề…
Nhanh chóng kéo tay bác sĩ ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa lại, kéo bác sĩ xuống nhà, sau đó gọi taxI đến đưa ông ấy về…
Bác sĩ không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền lên tiếng hỏi trợ lý Mã…
**Này sau cậu lại kéo tôi xuống chứ…**
**Phu nhân đâu rồi, tôi phải chữa trị cho cô ấy ngay, nếu chậm trễ Vũ tổng sẽ giết tôi mất…**
**Không cần đâu, phu nhân đã tìm được thuốc giải rồi, ông nên vẻ được rồi đấy, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của ông ngay, còn bây giờ thì về đi…**
Trợ lý Mã vô cùng nhẫn nhại giải thích cho bác sĩ hiểu, sau đó bảo ông ấy nên ra về thì hơn, ở đây cũng không làm gì cả…
Sáng hôm sau …
Kiều Uyển Đình mệt mỏi ngủ mà thiếp đi rất lâu mới chịu tỉnh giấc, vừa trở mình một cái thì cơn đau ở eo không ngừng kéo đến, khiến cô đau đớn đến nhăn cả mặt mày…
Nhưng chợt nhớ đến chuyện ngày hôm qua, khiến Kiều Uyển Đình lần nữa hoảng hốt mà bật ngồi dậy…
Mặc kệ cơn đau ở eo, ánh mắt lúc này cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, định sẽ quay lại một phát giết chết Lâm Hàn…
Có lẽ Kiều Uyển Đình đã quên đi một số chuyện quan trọng, trong lúc thuốc phát tán mới có phản ứng như vậy…
Ngay sau đó cô liền cầm lấy chiếc gối, định cứ như vậy làm cho Lâm Hàn nghẹt thở đến chết, sau đó cô sẽ đi đến đồn cảnh sát để thú tội…
Nhưng ngay khi vừa quay lại, đập vào mắt của Kiều Uyển Đình là khuôn mặt góc cạnh của Vũ Liên Hách, khiến cô không khỏi kinh ngạc mà tròn to đôi mắt…
Theo phản xạ cô liền bật mạnh về phía sau một cái, lần này chiếc eo thật sự rất đau, khiến cô không chịu nổi mà hét lên một tiếng…
**Á…**
Kiều Uyển Đình lúc này đã bóp chặt lấy chiếc eo của mình lại, nhìn mọi thứ trong phòng rất quen thuộc, cô mới thở dài một hơi, khuôn mặt lúc này cũng giãn ra…
**Hoá ra mình đã về đến nhà…**
Lần nữ bao nhiêu kí ức ngày hôm qua ùa về, càng nghĩ đến hai bên má Kiều Uyển Đình càng thêm ửng đỏ đầy xấu hổ…
Kiều Uyển Đình định nhân lúc Vũ Liên Hách vẫn còn đang ngủ say mà chạy trốn khỏi phòng, nếu để anh tỉnh dậy cô sẽ rất xấu hổ…
Sau đó cô liền rón rén bước xuống giường, cố chịu đựng cơn đau ở eo lại, nhưng vừa đặt chân xuống giường đã không chống đỡ nổi mà té ngã xuống sàn…
**A…đau quá…**
Đôi chân Kiều Uyển Đình lúc này không hiểu sao lại run rẩy đến vậy, ngay cả đứng cũng không thể đứng vững được…
Nghĩ đến đây có lẽ là chuyện tốt hôm qua Vũ Liên Hách đã làm đây mà, nhưng có cần phải bạo đến vậy không chứ…
Kiều Uyển Đình sau đó kéo nhẹ chiếc khăn trên đầu giường quấn lấy người mình lại, cố gắng bước từng bước khó khăn đi vào phòng tắm…
Nhưng ngay lúc này Vũ Liên Hách cũng đã tỉnh dậy, anh liền đưa hai tay lên kê đầu, quan sát từng hành động của Kiều Uyển Đình…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương