Độc Sủng Kiều Thê.... Một Đời Yêu Em
Chương 50
Kiều Uyển Đình cứ nghĩ là anh sẽ ở lại đến khuya mới quay về nhà kia chứ…
**Ông mới về còn mệt, nên để ông nghỉ ngơi sớm…**
**Ờ…**
**Anh còn phải về sớm để kiếm baby cho ông nội bế nữa, nên cũng đâu thể ở lại thêm…**
Vũ Liên Hách gian xảo lên tiếng, đôi môi hư hỏng không ngừng hôn vào má, vào cổ của cô, lâu lại cắn nhẹ vào vành tai Kiều Uyển Đình…
**Hả…**
Mà Kiều Uyển Đình nghe xong liền không hiểu ý anh lắm, đến khi Vũ Liên Hách cắn nhẹ vào vành tai nhạy cảm của mình, thì cô mới nhận ra ý của anh…
Chưa kịp để cô kịp phản ứng lại Vũ Liên Hách đã nhắc bổng cô lên, đi thẳng về phòng…
**Á, Liên Hách anh hả em xuống, em vẫn chưa tắm đâu…**
**Anh không được làm bậy đâu, thả em xuống để em đi tắm cái đã…**
Kiều Uyển Đình không ngừng vùng vẫy, cả ngày hôm nay cô ở bên ngoài chắc chắn sẽ bám nhiều bụi bẩn, lo lắng mình không sạch sẽ…
**Không cần, sẵn tiện anh cũng đang nóng trong người, chúng ta cùng nhau tắm, rồi kiếm bé con luôn một thể…**
Lời vừa nói xong anh đã bế thẳng cô đi vào phòng tắm, đặt cô lên bồn rửa mặt, liền áp vào môi cô hôn đắm đuối, tay còn lại ấn nhẹ cái nút xả nước vào bồn…
Kiều Uyển Đình cứ như bị hôn đến mụ mị đầu óc, không còn phản kháng nữa, ngoan ngoãn làm theo lời anh…
Cả hai cứ như vậy triền miên suốt cả một đêm, đến khi cảm thấy thỏa mãn mới dừng lại, vẫn như mọi khi Vũ Liên Hách luôn là người giúp cô lau người…
Dọn dẹp mọi thứ xong thì mới đi vào tắm lại, sau đó leo lên giường ôm lấy Kiều Uyển Đình vào lòng ngủ say …
Mấy ngày sau đó…
Ngay lúc này Vũ Liên Hách đang lái xe đưa Kiều Uyển Đình về Vũ gia ra mắt ông nội…
Ngồi trên xe được một lúc, trên mặt của Kiều Uyển Đình lúc nào căng thẳng, khiến cho Vũ Liên Hách không nhịn được mà bật cười…
**Được rồi, vợ à em đừng căng thẳng như vậy nữa, ông nội rất dễ tính sẽ không làm khó em đâu, đừng sợ…**
Vừa nói dứt lời Vũ Liên Hách liền nắm chặt tay Kiều Uyển Đình trấn an…
**Nhưng còn ba và dì của anh, lại còn em gái anh nữa, em vẫn rất lo lắng bọn họ không thích em…**
Nhưng Kiều Uyển Đình vẫn thấy rất lo lắng, có lẽ đây là lần đầu tiên cô mất tự tin về mình như vậy…
**Không có chuyện đó đâu, em đáng yêu thế này, chắc chắn mọi người sẽ thích em thôi…**
**Anh nói thật không…**
**Thật, tin anh đi…**
**Ừm…**
Mặc dù đang rất lo lắng, nhưng sau khi nghe mấy lời này của Vũ Liên Hách, Kiều Uyển Đình cũng thấy tự tin hơn một chút…
Vũ gia…
Chiếc xe Vũ Liên Hách vừa bẻ lái vào cổng, vệ sĩ đã nhanh chân chạy đến mở cửa cho anh và cô…
Kiều Uyển Đình không khỏi choáng ngợp với căn biệt thự trước mặt, nó thật sự quá lớn quá đẹp…
Mà Vũ Liên Hách lúc này cũng đã bước đến vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, mỉm cười nhìn cô lên tiếng…
**Chúng ta vào trong thôi…**
**Nhưng Liên Hách anh thấy em mặc như vậy có được không vậy…**
**Em mặc thế này đã đẹp lắm rồi, không cần phải lo lắng, có anh ở đây không ai ghét bỏ em đâu, yên tâm…**
Đây cũng là chiếc váy do chính tay Vũ Liên Nguyệt chọn cho Kiều Uyển Đình mấy hôm trước…
Bởi vì Vũ Liên Nguyệt học về chuyên ngành thiết kế, chắc chắn sẽ có mắt nhìn thẩm mỹ hơn cô…
Cả hai vừa bước vào đã nhìn thấy mọi người đang ngồi ở đại sảnh uống trà…
**Ông nội, ba, con mới về…**
**Ừm Liên Hách về rồi đấy à…**
**Con có mang cháu dâu về cho ta không đấy...**
Vũ lão thái gia vừa nghe thấy anh về liền cười vui vẻ, sau đó đưa tách trà lên miệng uống một ngụm…
**Đình Đình đây là ông nội của anh, đây là ba của anh, còn đây là dì, em chào hỏi mọi người đi…**
Mặc dù lời nói của anh đối với người thân của mình khá lạnh lùng, nhưng đối với Kiều Uyển Đình lại vô cùng dịu dàng cưng chiều…
**Cháu là Đình Đình, cháu chào mọi người ạ…**
Kiều Uyển Đình cũng vô cùng lễ phép gật đầu cuối chào mọi người…
***Ừm, chào cháu*..** ** *Chào con*...**
Vũ lão gia và mẹ kế cũng vui vẻ đáp lại lời của Kiều Uyển Đình…
Vũ lão thái gia nghe thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc liền ngước lên nhìn, mà Kiều Uyển Đình cũng không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy ông nội, cô liền vui vẻ gọi lớn…
**Ông nội đúng là ông nội rồi…**
**Đình Đình đúng là cháu thật rồi, nào mau ngồi xuống đây với ông…**
Vũ lão thái gia cũng vui mừng không kém, liền vỗ nhẹ lên chỗ ngồi bên cạnh mình mà lên tiếng…
Trong khi tất cả mọi người đều đang không hiểu chuyện gì cả, Vũ lão thái gia cũng nhanh chóng nhận ra mọi người chắc cũng đang rất thắc mắc, về mối quan hệ của ông với Kiều Uyển Đình…
Sau đó Vũ lão thái gia chậm rãi giải thích cho cả nhà hiểu, lý do vì sao ông và Kiều Uyển Đình lại thân thiết như vậy....
**Các con có còn nhớ chuyện lần trước tiểu Nguyệt xảy ra tai nạn hay không, chuyện lần đó cũng may nhờ có Đình Đình cứu giúp, nếu không thì tiểu Nguyệt e là không được như ngày hôm nay rồi…**
**Ông mới về còn mệt, nên để ông nghỉ ngơi sớm…**
**Ờ…**
**Anh còn phải về sớm để kiếm baby cho ông nội bế nữa, nên cũng đâu thể ở lại thêm…**
Vũ Liên Hách gian xảo lên tiếng, đôi môi hư hỏng không ngừng hôn vào má, vào cổ của cô, lâu lại cắn nhẹ vào vành tai Kiều Uyển Đình…
**Hả…**
Mà Kiều Uyển Đình nghe xong liền không hiểu ý anh lắm, đến khi Vũ Liên Hách cắn nhẹ vào vành tai nhạy cảm của mình, thì cô mới nhận ra ý của anh…
Chưa kịp để cô kịp phản ứng lại Vũ Liên Hách đã nhắc bổng cô lên, đi thẳng về phòng…
**Á, Liên Hách anh hả em xuống, em vẫn chưa tắm đâu…**
**Anh không được làm bậy đâu, thả em xuống để em đi tắm cái đã…**
Kiều Uyển Đình không ngừng vùng vẫy, cả ngày hôm nay cô ở bên ngoài chắc chắn sẽ bám nhiều bụi bẩn, lo lắng mình không sạch sẽ…
**Không cần, sẵn tiện anh cũng đang nóng trong người, chúng ta cùng nhau tắm, rồi kiếm bé con luôn một thể…**
Lời vừa nói xong anh đã bế thẳng cô đi vào phòng tắm, đặt cô lên bồn rửa mặt, liền áp vào môi cô hôn đắm đuối, tay còn lại ấn nhẹ cái nút xả nước vào bồn…
Kiều Uyển Đình cứ như bị hôn đến mụ mị đầu óc, không còn phản kháng nữa, ngoan ngoãn làm theo lời anh…
Cả hai cứ như vậy triền miên suốt cả một đêm, đến khi cảm thấy thỏa mãn mới dừng lại, vẫn như mọi khi Vũ Liên Hách luôn là người giúp cô lau người…
Dọn dẹp mọi thứ xong thì mới đi vào tắm lại, sau đó leo lên giường ôm lấy Kiều Uyển Đình vào lòng ngủ say …
Mấy ngày sau đó…
Ngay lúc này Vũ Liên Hách đang lái xe đưa Kiều Uyển Đình về Vũ gia ra mắt ông nội…
Ngồi trên xe được một lúc, trên mặt của Kiều Uyển Đình lúc nào căng thẳng, khiến cho Vũ Liên Hách không nhịn được mà bật cười…
**Được rồi, vợ à em đừng căng thẳng như vậy nữa, ông nội rất dễ tính sẽ không làm khó em đâu, đừng sợ…**
Vừa nói dứt lời Vũ Liên Hách liền nắm chặt tay Kiều Uyển Đình trấn an…
**Nhưng còn ba và dì của anh, lại còn em gái anh nữa, em vẫn rất lo lắng bọn họ không thích em…**
Nhưng Kiều Uyển Đình vẫn thấy rất lo lắng, có lẽ đây là lần đầu tiên cô mất tự tin về mình như vậy…
**Không có chuyện đó đâu, em đáng yêu thế này, chắc chắn mọi người sẽ thích em thôi…**
**Anh nói thật không…**
**Thật, tin anh đi…**
**Ừm…**
Mặc dù đang rất lo lắng, nhưng sau khi nghe mấy lời này của Vũ Liên Hách, Kiều Uyển Đình cũng thấy tự tin hơn một chút…
Vũ gia…
Chiếc xe Vũ Liên Hách vừa bẻ lái vào cổng, vệ sĩ đã nhanh chân chạy đến mở cửa cho anh và cô…
Kiều Uyển Đình không khỏi choáng ngợp với căn biệt thự trước mặt, nó thật sự quá lớn quá đẹp…
Mà Vũ Liên Hách lúc này cũng đã bước đến vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, mỉm cười nhìn cô lên tiếng…
**Chúng ta vào trong thôi…**
**Nhưng Liên Hách anh thấy em mặc như vậy có được không vậy…**
**Em mặc thế này đã đẹp lắm rồi, không cần phải lo lắng, có anh ở đây không ai ghét bỏ em đâu, yên tâm…**
Đây cũng là chiếc váy do chính tay Vũ Liên Nguyệt chọn cho Kiều Uyển Đình mấy hôm trước…
Bởi vì Vũ Liên Nguyệt học về chuyên ngành thiết kế, chắc chắn sẽ có mắt nhìn thẩm mỹ hơn cô…
Cả hai vừa bước vào đã nhìn thấy mọi người đang ngồi ở đại sảnh uống trà…
**Ông nội, ba, con mới về…**
**Ừm Liên Hách về rồi đấy à…**
**Con có mang cháu dâu về cho ta không đấy...**
Vũ lão thái gia vừa nghe thấy anh về liền cười vui vẻ, sau đó đưa tách trà lên miệng uống một ngụm…
**Đình Đình đây là ông nội của anh, đây là ba của anh, còn đây là dì, em chào hỏi mọi người đi…**
Mặc dù lời nói của anh đối với người thân của mình khá lạnh lùng, nhưng đối với Kiều Uyển Đình lại vô cùng dịu dàng cưng chiều…
**Cháu là Đình Đình, cháu chào mọi người ạ…**
Kiều Uyển Đình cũng vô cùng lễ phép gật đầu cuối chào mọi người…
***Ừm, chào cháu*..** ** *Chào con*...**
Vũ lão gia và mẹ kế cũng vui vẻ đáp lại lời của Kiều Uyển Đình…
Vũ lão thái gia nghe thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc liền ngước lên nhìn, mà Kiều Uyển Đình cũng không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy ông nội, cô liền vui vẻ gọi lớn…
**Ông nội đúng là ông nội rồi…**
**Đình Đình đúng là cháu thật rồi, nào mau ngồi xuống đây với ông…**
Vũ lão thái gia cũng vui mừng không kém, liền vỗ nhẹ lên chỗ ngồi bên cạnh mình mà lên tiếng…
Trong khi tất cả mọi người đều đang không hiểu chuyện gì cả, Vũ lão thái gia cũng nhanh chóng nhận ra mọi người chắc cũng đang rất thắc mắc, về mối quan hệ của ông với Kiều Uyển Đình…
Sau đó Vũ lão thái gia chậm rãi giải thích cho cả nhà hiểu, lý do vì sao ông và Kiều Uyển Đình lại thân thiết như vậy....
**Các con có còn nhớ chuyện lần trước tiểu Nguyệt xảy ra tai nạn hay không, chuyện lần đó cũng may nhờ có Đình Đình cứu giúp, nếu không thì tiểu Nguyệt e là không được như ngày hôm nay rồi…**
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương