Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 15



Móng vuốt của ba con Thiết Trảo Lang có giá trị không nhỏ, hơn nữa Lâm Nhất còn một mình độc hưởng.  

Trận chiến này ngoài khiến Lâm Nhất tăng cao tự tin ra thì cũng có thu hoạch khá hậu hĩnh.  

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Nhất chính thức bắt đầu đi săn.  

Cuộc lịch luyện sinh tồn khiến ý chí của hắn không ngừng tăng cường, tụ nước thành sông, tuôn trào như gió, tinh túy của Lưu Phong kiếm pháp cũng được hắn phát huy tối đa trong những trận thực chiến.  

Lực sát thương đánh ra hoàn toàn không giống như kiếm pháp trung cấp, uy lực kinh người.  

Chỉ ngắn ngủi ba ngày mà hắn đã có thu hoạch đáng kinh ngạc, trong tay nải đã đầy ắp chiến lợi phẩm.  

Móng vuốt của Thiết Trảo Lang, da hổ, sừng Phong Ngư... đủ các loại vật phẩm hung thú, đã đầy ắp một túi rồi.  

"Phải tìm một nơi để giấu mới được".  

Advertisement

Nhiều vật phẩm hung thú quý giá thế này, mang theo bên mình hành động cũng rất bất tiện.  

Đánh giá một vòng trong rừng cây, Lâm Nhất chọn một nơi vắng lặng, giấu tay nải trên cây, lấy lá cây che phủ, sau đó phủi tay rồi nhảy xuống.  

Ngẩng đầu lên nhìn, lá cây đã che kín hoàn toàn không nhìn thấy tay nải đâu.  

Vừa đúng lúc này, một cỗ linh khí đất trời nồng đậm dị thường từ phía sau nhẹ nhàng bay đến.  

"Bảo địa phong thủy?"  

Trong lòng Lâm Nhất cả kinh, hắn biết ở thế giới này có rất nhiều nơi tràn đầy linh khí dị thường, được gọi là bảo địa phong thủy.  

Advertisement

Trong Thanh Vân Môn, những nơi bảo địa phong thủy đều bị trưởng lão và đệ tử nội môn chiếm cứ.  

Trước mắt chỉ muốn tìm một nơi để giấu tay nải, vậy mà lại phát hiện ra được một bảo địa phong thủy.  

Đi xem sao!  

Đi nhanh theo hướng nơi có linh khí bay tới, một lát sau Lâm Nhất cảm nhận được một tia cổ quái.  

Khung cảnh bốn phía không biết trở nên yên lặng hơn rất nhiều từ lúc nào.  

Trong rừng núi, chỉ một âm thanh nhỏ xíu cũng có thể nghe thấy rõ ràng, nhưng lúc này lại không nghe thấy bất cứ tiếng côn trùng chim thú nào cả.  

Ánh mắt lộ ra thần sắc ngờ vực, Lâm Nhất khẽ cắn môi, vẫn cố vực dậy dũng khí đi tiếp.  

Nếu thật sự là bảo địa phong thủy thì Thuần Dương Công của hắn chắc chắn có thể nhân cơ hội này để tiến thêm một bước.  

Cơ hội như vậy thực sự không thể bỏ qua.  

Sau nửa tuần hương, Lâm Nhất dừng chân không đi tiếp nữa, ngọn nguồn linh khí chính là nơi này.  

"Quả nhiên là bảo địa phong thủy, nồng độ linh khí ở đây ít nhất cũng phải hơn gấp mấy lần những nơi khác, thậm chí còn cao hơn!"  

Kiềm chế sự kích động trong lòng, nội tâm quan sát bốn phía, nơi này ngoài cây dại quả dại không biết tên ra thì không thấy có chỗ nào cổ quái.  

"Mặc kệ đi, ta cứ ở lại đây tu luyện Thuần Dương Công đến tầng thứ 2 rồi nhanh chóng rời đi".  

Ý định đã quyết, Lâm Nhất đến trước một cây cổ thụ, ngồi xuống xếp bằng nhắm mắt.  

Vận chuyển Thuần Dương Công trong cơ thể, đồng thời hấp thụ linh khí xung quanh chảy vào trong cơ thể.  

Linh khí nồng đậm khiến nội kình trong người nhanh chóng lớn mạnh, hơn nữa còn không ngừng bồi dưỡng da thịt, gân cốt và kinh mạch.  

Mười tầng võ đạo, ba tầng đầu luyện gân cốt, luyện kinh mạch, ba tầng giữa luyện huyết nhục, luyện ngũ tạng, ba tầng cuối đả thông kinh mạch, hóa cốt, hoán tủy, bước vào tầng mười đỉnh phong.  

Mỗi ba tầng được gọi là một khảm, nhưng hôm nay ở bảo địa phong thủy này, Lâm Nhất cảm nhận được có chút không tầm thường.  

Tốc độ tu luyện Thuần Dương Công trước đây chậm chạp, lúc này lại tiến triển thần tốc.  

Kinh mạch vốn tắc nghẽn không thông dưới sự kích động của nội kình khổng lồ, dường như không hề dừng lại.  

Tu vi của hắn đang nhanh chóng tăng cao.  

Vẫn duy trì nội tâm bình tĩnh, Lâm Nhất chưa rơi vào trạng thái ham mê điên cuồng. Tu luyện võ đạo, từng giờ từng phút đều phải hết sức thận trọng.  

Nếu như xảy ra chỉ một bất cẩn nhỏ thôi, không khống chế được nội kình thì rất có khả năng sẽ tổn thương đến kinh mạch.  

Đến lúc đó, nhẹ thì kinh mạch tổn thượng, nặng thì hủy bỏ tu vi.  

Vui quá hóa buồn, cũng chỉ trong một ý niệm mà thôi.  

Sau khi vận chuyển Thuần Dương Công mấy vòng lớn, thu nội kình trở về ngưng tụ tại đan điền thành một luồng khí xoáy màu vàng.  

Thuần Dương Công, thành công đột phát đến tầng thứ hai rồi!  

Lâm Nhất không vui không buồn, tiếp tục tận dụng linh khí nồng đậm ở bảo địa phong thủy này để tu luyện Thuần Dương Công tầng thứ hai.  

Không thể phủ nhận, tầng thứ hai và tầng thứ nhất của Thuần Dương Công quả là cách biệt một trời một vực.  

Tốc độ hấp thụ linh khí xung quanh cũng trọn vẹn nhanh hơn gấp đôi.  

Phá!  

Sau hai canh giờ, Lâm Nhất đột nhiên mở to hai mắt, sắc mặt toát lên niềm vui mừng.  

Kinh mạch trong cơ thể đã hoàn toàn đả thông không sót cái nào.  

Tu vi võ đạo thành công đột phá được nút cổ chai tầng ba, tấn thăng lên tầng bốn!  

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, nội kình chuyển động trong kinh mạch cô đọng hơn trước gấp mấy lần, thi triển ra cũng thuận buồm xuôi gió hơn, không gặp trở ngại nào.  

"E là ở trong Thanh Vân Môn cũng không có được bảo địa phong thủy tốt như thế này, hôm nay coi như ta đã gặp vận may lớn rồi".  

Tu vi và công pháp cùng lúc đột phá, Lâm Nhất không giấu nổi vẻ vui mừng trên gương mặt.  

Rầm rầm!  

Đúng lúc này, dao động linh khí đất trời trong bảo địa phong thủy đột nhiên xoay tròn.  

Linh khí đất trời nồng đậm không ngừng cô đặc, mắt thường cũng có thể thấy được linh quang nhàn nhạt.  

"Đây là?"  

Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, chỉ thấy quả dại trông chẳng có gì đặc biệt trong đám cây cỏ phía trước đang cố gắng hấp thu linh khí đất trời.  

Nhất thời, hắn bừng tỉnh ra.  

Chẳng trách linh khí ở đây lại nồng đậm như vậy, hóa ra là có thiên tài bảo vật sinh ra, nhìn tình hình thì quả dại này dường như đã đạt đến khắc cuối cùng của quả linh rồi.  

Sưu!  

Đúng trong lúc linh khí đất trời đang bị quả dại cố sức hấp thu thì một đạo thân ảnh thế như sấm sét.  

Lóe lên một cái rồi ngoặm trọn quả dại đang tỏa sáng vào miệng, nhìn kỹ lại thì rõ ràng là một con Cứ Xỉ Hổ!  

Cứ Xỉ Hổ, hung thú có thực lực võ đạo tầng bốn ở dãy Hoàng Vân, mạnh hơn một cảnh giới so với Thiết Trảo Lang.  

Lâm Nhất trước kia mà trông thấy Cứ Xỉ Hổ từ xa là đã phải quay đầu chạy mất dép.  

Cách biệt cảnh giới rõ ràng như vậy, sau khi bị phát hiện thì tuyệt đối chỉ có con đường chết.  

Rống!  

Cứ Xỉ Hổ sau khi nuốt trọn quả linh thì ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất, hai mắt lóe ra huyết quang nhàn nhạt, một cỗ hàn khí lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể khiến Lâm Nhất không kiềm chế được mà hơi run lên.  

"Yêu khí!"  

Lâm Nhất trong lòng kinh hãi, cảm giác đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi.  

Đây là một con Cứ Xỉ Hổ sắp tiến hóa thành yêu thú!  

Sự hoảng sợ trước nay chưa từng có chiếm đầy tâm trí, ảo não như thủy triểu dâng lên. 
Chương trước Chương tiếp