Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 36



Nghe tiếng hô, tiểu nhị ngày thường vốn đã nhanh nhẹn nay còn nhanh hơn, cười khanh khách mang rượu lên.  

Lâm Nhất tiện tay thưởng ít bạc lẻ, tiểu nhị nhận xong thì cười tươi rói rời đi.  

Vị khách đội mũ trùm đầu nhìn về phía bình rượu, không hề động đậy, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Rượu này không tệ, phiền ngươi lãng phí tiền rồi".  

"Không lãng phí, người trước khi chết cũng nên được uống chút rượu ngon".  

Lâm Nhất tự rót cho mình một chén rượu, khẽ mỉm cười nhìn đối phương.  

"Ha ha ha ha, ta thích đám đệ tử tông môn các ngươi, kẻ nào cũng tự đại vô cùng, không có một chút kinh nghiệm giang hồ nào cả. Muốn giết đạo tặc thành danh, không mang theo đồng bọn nào đi cùng mà cũng dám mò tới, ngươi đúng là đang tự tìm cái chết!"  

Vị khách đội mũ trùm đầu cười gàn dở, khí thế kh ủng bố của võ đạo tầng sáu trên người điên cuồng bạo phát ra.  

Advertisement

Rút một thanh đại đao vừa dày vừa nặng dưới lớp áo choàng ra, nhảy dựng lên, hung hăng bổ về phía Lâm Nhất.  

Hiển nhiên gã ta đã có dự mưu từ trước.  

Trong lúc tán gẫu với Lâm Nhất, gã ta vừa vận sức, vừa quan sát xem xung quanh có đồng đội hay không, sau khi xác định không có đồng đội, gã ta liền không tiếp tục dong dài với Lâm Nhất nữa, sát phạt cực kỳ quyết đoán.  

Tất cả võ giả trên tầng hai tửu quán đều bị sự việc bất thình lình xảy ra này làm cho chấn động.  

Sau khi nhìn qua thì sắc mặt lần lượt biến sắc.  

Advertisement

Tay đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn đó vẫn đang ngồi, còn vị khách đội mũ trùm đã vung ra một đao đỉnh phong rồi.  

Chiếm hết ưu thế, một đao này bất luận thế nào cũng không thể ngăn được, cho dù có ngăn được thì cũng bị phế bỏ ngay tại hiện trường.  

Rốt cuộc vẫn là kinh nghiệm giang hồ của đệ tử tông môn quá nông cạn.  

Sao lại bất cẩn chạy tới ngồi trước mặt người ta, còn không chút phòng bị để đối phương chiêm được ưu thế chứ.  

Cao thủ so chiêu, một khi mất đi ưu thế thì chính là đã thất bại một nửa rồi.  

Rất nhiều người trong lòng tiếc nuối không thôi.  

Nhưng đúng lúc này thì đột nhiên xảy ra dị biến!  

Chỉ thấy thiếu niên Thanh Vân Môn vẻ mặt vẫn cười tươi, trong miệng phun ra một ngụm rượu, tựa như những mũi tên nhọn được b ắn ra.  

Cảnh tượng này không hề có điềm báo trước, cả căn phòng bỗng ồ lên.  

Vị khách đội mũ trùm đầu đó cũng hoàn toàn không ngờ được, vì quá sợ hãi nên căn bản tránh không kịp.  

Xuy!  

Nước rượu phun lên mặt lập tức như cháy bỏng lên, cả gương mặt nháy mắt bị hủy hoại.  

"Mặt của ta!"  

Vị khách đội mũ trùm đầu không ngừng kêu thảm, tiếng kêu thê thảm đó khiến những võ giả có mặt ở đó nghe mà cũng cảm thương lây.  

Một đao đỉnh phong thế to lực dày chiếm hết thế chủ động hoàn mỹ bị cắt ngang ngay tại chỗ.  

Nụ cười trên mặt thiếu niên đã tắt, hắn sầm mặt xuống, đứng lên, rút kiếm ra, giống như một làn thu thủy lướt qua.  

Kiếm quang lóe lên, trên cổ vị khách đội mũ trùm đầu b ắn ra một tia máu tươi đỏ thắm, chết ngay tại chỗ.  

Dứt khoát gọn gàng, không chút dây dưa dài dòng.  

Két két!  

Thiếu niên lang đứng trên mặt bàn, tra kiếm vào vỏ, nhìn vị khách đội mũ trùm đầu ngã trên mặt đất, vẫn chưa mù quáng đi xuống.  

Đợi sau khi xác nhận đối phương thật sự đã chết thì mới nhảy xuống.  

"Làm tốt lắm, phần thưởng của ngươi đây".  

Lâm Nhất tiện tay móc ra một thỏi vàng ném cho tiểu nhị đang run rẩy bên cạnh.  

Sau khi lấy đi vũ khí mà vị khách đội mũ trùm đầu quen dùng, lục soát trên người một phen thì không thu hoạch được gì.  

Đến khi tới phần bên hông thì tìm thấy một cái túi trữ vật, gương mặt Lâm Nhất mới tỏ ra hài lòng.  

Túi trữ vật, đây đúng là đồ tốt.  

Thiết nghĩ có lẽ là cướp được từ đệ tử tông môn phú quý nào đó đã chết trong tay gã ta.  

Gi3t chết Cuồng Diệm, nhiệm vụ linh thạch thứ hai hoàn thành!  

Sau nửa tháng nỗ lực cũng coi như không uổng phí.  

Dựa vào tin tức của tông môn, sau khi được biết trước Cuồng Diệm sẽ tới thành Bạch Thủy để buôn bán tang vật.  

Lâm Nhất không vội vã ra tay ngay, hắn biết rõ đám đạo tặc này, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn có kinh nghiệm giang hồ phong phú. Rất nhiều đệ tử tông môn đều hoặc là chết trong tay gã ta, hoặc là để gã ta chạy thoát cũng là vì nguyên nhân này.  

Vì thế hắn mới tiêu tốn tâm tư, bắt tay với tiểu nhị dựng nên cái bẫy này.  

Nguy hiểm tương đối lớn, nhưng kế hoạch cuối cùng cũng hiệu quả, thành công gi3t chết Cuồng Diệm.  

Cất túi trữ đồ xong, Lâm Nhất chuẩn bị rời đi.  

Về phần thi thể của Cuồng Diệm thì không cần lo, ắt có người của Thanh Vân Môn tới thu dọn.  

Lúc này, võ giả trên tầng hai cũng đã nhìn rõ gương mặt của vị khách đội mũ trùm đầu đó.  

Tất cả đều hít ngược một ngụm khí lạnh, sắc mặt đại biến, ánh mắt khiếp sợ hoàn toàn không thể che giấu.  

"Là Cuồng Diệm, đạo tặc Cuồng Diệm!"  

"Trời ơi, Cuồng Diệm thế mà chết rồi, thiếu... thiếu hiệp đó đâu rồi"  

Đến khi mọi người sực nhớ ra Lâm Nhất thì hắn đã thả người nhảy từ cửa sổ xuống.  

"Thiếu hiệp, xin để lại tên tuổi!"  

Nhất thời, tất cả võ giả trên tầng hai toàn bộ đều tụ lại, lớn tiếng gào lên.  

"Thanh Vân Môn, đệ tử ngoại môn Lâm Nhất".  

Một giọng nói trong trẻo truyền lại, nhưng muốn tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó thì Lâm Nhất đã lẩn vào trong đám đông rộn ràng rồi, không thấy tung tích đâu nữa.
Chương trước Chương tiếp