Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3970: C3975: Liễu nguyên gật đầu
"Huyết Diệm Long Văn Kim là cái gì?” Lâm Nhất không nhìn Diệp Tử Lăng nữa, hắn hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Đám Phùng Chương cũng không rõ, bọn họ mới chỉ nghe nói loại khoáng thạch này cực kỳ quý hiếm. Còn cụ thể nó là cái gì, có tác dụng kỳ diệu gì, giá cả thế nào, thì họ cũng không rõ cho lắm.
"Liễu Nguyên, đệ nói đi." Diệp Tử Lăng quay người lại, bình tĩnh nói.
Liễu Nguyên gật đầu, hắn ta là chấp sự của Phù Vân kiếm tông, thường trú ở đảo Thiên Thủy, biết rõ các loại khoáng thạch.
Đảo Thiên Thủy chủ yếu sản xuất mạch khoáng Canh Kim, khoáng sản xuất ra đều là khoáng thô, sau khi tinh lọc và luyện hóa mới cho ra canh kim giá trị đúng nghĩa.
Số lượng còn cực kỳ ít ỏi, một năm chỉ có khoảng hơn một nghìn cân, số lượng canh kim có chất lượng siêu tốt lại càng hiếm.
Nhưng dù chỉ có hơn một nghìn cân, giá trị của nó cũng rất khổng lồ rồi, canh kim là kim loại không thể thiếu để tạo ra thánh binh. Thánh binh có càng nhiều đường vân, số lượng canh kim cần dùng lại càng nhiều, lúc nào cũng cung không đủ cầu.
Canh kim mà Phù Vân kiếm tông khai thác được, thì sẽ không để dùng riêng hay bán ra, cơ bản là sẽ giao hết cho kiếm tông ở Hoang Gổ vực.
Còn Huyết Diệm Long Văn Kim, đây là một loại canh kim có lẫn mạch khoáng, nó cực kỳ hiếm. Nói cụ thể thì khá phức tạp, có thể hiểu đơn giản nó là canh kim biến dị.
Giá của một cân Huyết Diệm Long Văn Kim có thể bằng giá của mười nghìn cân canh kim, tóm lại là vô cùng đắt đỏ.
Cứ khoảng mười năm, đảo Thiên Thủy sế ngẫu nhiên phát hiện một miếng Huyết Diệm Long Văn Kim, phần lớn chúng chỉ có vài lạng thôi. Dù chỉ là vài lạng Huyết Diệm Long Văn Kim, giá trị của nó cũng ở tầm không định giá được, chủ yếu là nó quá quý hiếm.
Chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không giống canh kim, chỉ cần có đủ đan Tinh Thần và không tiếc tiền thì thể nào cũng mua được đủ số lượng.
Còn Huyết Diệm Long Văn Kim, đa phần là sẽ không mua được ở ngoài chợ, thánh binh được rèn từ Huyết Diệm Long Văn Kim cũng đẹp hơn những thánh binh khác.
Lâm Nhất nghe xong, hắn đã hiểu sơ về lai lịch của Huyết Diệm Long Văn Kim này rồi, giá trị của nó đúng là lớn đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.
"Đấy là Huyết Diệm Long Văn Kim... nhưng vừa nấy cái mà con trăn vảy xanh kia nói tới là nguyên thạch!" Vẻ mặt Liễu Nguyên trở nên ngưng trọng, ánh mắt lóe ra tia sáng, hắn ta trầm giọng nói.
Cái gọi là nguyên thạch, chính là tên gọi tắt của Nguyên xứ chỉ thạch.
€ó nguyên thạch thì mới sinh ra mạch khoáng, nếu nguyên thạch của một mạch khoáng bị người ta đào mất, vậy thì toàn bộ mạch khoáng cũng không tôn tại nữa.
Tương tự, chỉ cần người nào lấy được nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim này. Nó sẽ giống như một hạt giống vậy, dưới sự bảo vệ của siêu cấp tông phái, mấy chục mấy trăm năm sau, có thể sinh ra một mạch khoách Long văn kim.
Lâm Nhất nghe mà líu lưỡi, hắn không ngờ nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim sẽ có địa vị khủng bố như vậy.
Chuyến này xuất tông, cứ tưởng nó chỉ là một chuyến rèn luyện đơn giản của tiểu Vũ Nhược, nên hắn không đưa tiểu Băng Phượng và ngựa Huyết Long đi cùng.
Hai tên này cũng đang trong giai đoạn gấp rút tu luyện, nhất là ngựa Huyết Long, sau khi công pháp của nó đột phá, thì đột phá thẳng đến cảnh giới Tinh Quân. Miếng lá thần kia vẫn còn dược tính, còn hơn phân nửa chưa luyện hóa, tốc độ tu luyên của nó nhanh hơn Lâm Nhất nhiều.
Hai tên này không ở đây, tổng chiến lực của Lâm Nhất ít nhất phải giảm một nửa.
Bồng nhiên, nét mặt Lâm Nhất hơi khang khác, hắn cong ngón tay búng ra một cái.
Đạn chỉ thần kiếm nháy mắt nở rộ ra tia sáng chói mắt, một chùm sáng ngưng tụ thành kiếm quang, phá không mà đi.
Rầm!
Cách đó mấy nghìn mét, một cây cột đá cao chót vót âm ầm vỡ vụn, một bóng người bị kiếm quang ép hiện thân.
'Thanh niên đó mặc áo lam, khóe miệng lộ ra ý cười, ánh mắt lộ ra vẻ tà khí làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
"Tân Phong”
Liễu Nguyên nhìn một cái là nhận ra người này, ánh mắt hắn ta lóe ra tia khác lạ, nét mặt hơi thay đổi.
Vút! Vút! Vút!
Cùng lúc, ở đằng xa lại có mấy bóng người bay lên trời, bọn họ rất có kinh nghiệm sau khi bị phát hiện sẽ phân tán ra ngay.
"Hì hì, anh bạn này siêu thật đấy, Tân mỗ đã núp kỹ thế mà vẫn bị huynh phát hiện." Thanh niên áo lam chưa đi vội, hắn ta mỉm cười với Lâm Nhất, sau khi nhớ kỹ khuôn mặt của Lâm Nhất, hắn ta mới thong dong rời đi.
"Đừng đuổi theo!"
Diệp Tử Lăng thản nhiên nói, đám Phùng Chương đang định đuổi theo lại dừng lại.
Liễu Nguyên âm trầm nói: "Giờ thì phiền phức rồi đây, xem ra những tên tà tu đó đã đi qua lối đi khác, họ đã biết được sự tồn tại của nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim rồi."
"Tân Phong ư? Là tên tà tu điên đứng hạng mười ở biển Khô Huyền hả?" Phùng Chương chợt nghĩ đến gì đó, hắn ta hỏi.
Mấy người khác nghe vậy thì sửng sốt, bọn họ cùng hướng mắt nhìn Liễu Nguyên.
Biển Khô Huyền nằm ở biên giới của Thương Huyền phủ, đi tiếp lên phía trước thì sẽ ra khỏi Thương Huyền phủ, thậm chí là ra khỏi cả Đông Hoang. Nơi này tập trung rất nhiều tà tu lợi hại, nhưng đa số sẽ không ở đây lâu, có cơ hội thích hợp sẽ cao chạy xa bay.
Bọn họ bị đồn đến bước đường này, toàn là do đã đắc tội phải những kẻ thù cực kỳ giỏi, dù có ở lại biển Khô Huyền thì cũng sẽ không lộ mặt.
Nhưng cũng có một số tà tu, lưu trú dài hạn ở biển Khô Huyền.
Trong số những tà tu lưu trú ở biển Khô Huyền, Tần Phong đứng hạng mười, người ta có biệt danh là Tần điên.
Diệp Tử Lăng lấy lệnh bài của Phù Vân kiếm tông ra, sau đó lệnh bài lóe sáng, sau đó liền có thông tin hóa thành tia sáng bay về bầu trời xa.
"Ta đã báo tin cho chưởng môn rồi, trong vòng bảy ngày, chắc chắn chưởng lão của tông môn có thể đến kịp." Diệp Tử Lăng cầm lại lệnh bài vào trong tay, sau đó nhẹ nhàng nói.
Chưởng môn Phù Vân chắc chắn không tới được, ông ấy bị nhiều bên để ý, một khi ông ấy lên đường thì toàn bộ Thương Huyền phủ sẽ bị chú ý, đến lúc đó sự việc sẽ náo loạn đến mức không giải quyết nổi.
Chỉ là tà tu ở biển Khô Huyền thôi, có chưởng lão tông môn là đủ để đối phó rồi, nhưng tiền đề là bọn họ có thể phòng thủ được.
"Có cần gọi trưởng lão ở nơi đóng quân tới không?" Liễu Nguyên trầm ngâm nói.
"Tuyệt đối không được, đầu tiên chưa nói đến việc chuyện nguyên thạch có bao nhiêu phần trăm là thật, nơi đóng quân chỉ có hai vị trưởng lão. Họ mà đi, mạch khoáng nguyên thạch bị cướp mất, đảo Thiên Thủy có mà tiêu.
Diệp Tử Lăng tỉnh táo hơn Liễu Nguyên nhiều, nàng ta sẽ suy nghĩ toàn diện hơn.
Đám Phùng Chương cũng không rõ, bọn họ mới chỉ nghe nói loại khoáng thạch này cực kỳ quý hiếm. Còn cụ thể nó là cái gì, có tác dụng kỳ diệu gì, giá cả thế nào, thì họ cũng không rõ cho lắm.
"Liễu Nguyên, đệ nói đi." Diệp Tử Lăng quay người lại, bình tĩnh nói.
Liễu Nguyên gật đầu, hắn ta là chấp sự của Phù Vân kiếm tông, thường trú ở đảo Thiên Thủy, biết rõ các loại khoáng thạch.
Đảo Thiên Thủy chủ yếu sản xuất mạch khoáng Canh Kim, khoáng sản xuất ra đều là khoáng thô, sau khi tinh lọc và luyện hóa mới cho ra canh kim giá trị đúng nghĩa.
Số lượng còn cực kỳ ít ỏi, một năm chỉ có khoảng hơn một nghìn cân, số lượng canh kim có chất lượng siêu tốt lại càng hiếm.
Nhưng dù chỉ có hơn một nghìn cân, giá trị của nó cũng rất khổng lồ rồi, canh kim là kim loại không thể thiếu để tạo ra thánh binh. Thánh binh có càng nhiều đường vân, số lượng canh kim cần dùng lại càng nhiều, lúc nào cũng cung không đủ cầu.
Canh kim mà Phù Vân kiếm tông khai thác được, thì sẽ không để dùng riêng hay bán ra, cơ bản là sẽ giao hết cho kiếm tông ở Hoang Gổ vực.
Còn Huyết Diệm Long Văn Kim, đây là một loại canh kim có lẫn mạch khoáng, nó cực kỳ hiếm. Nói cụ thể thì khá phức tạp, có thể hiểu đơn giản nó là canh kim biến dị.
Giá của một cân Huyết Diệm Long Văn Kim có thể bằng giá của mười nghìn cân canh kim, tóm lại là vô cùng đắt đỏ.
Cứ khoảng mười năm, đảo Thiên Thủy sế ngẫu nhiên phát hiện một miếng Huyết Diệm Long Văn Kim, phần lớn chúng chỉ có vài lạng thôi. Dù chỉ là vài lạng Huyết Diệm Long Văn Kim, giá trị của nó cũng ở tầm không định giá được, chủ yếu là nó quá quý hiếm.
Chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không giống canh kim, chỉ cần có đủ đan Tinh Thần và không tiếc tiền thì thể nào cũng mua được đủ số lượng.
Còn Huyết Diệm Long Văn Kim, đa phần là sẽ không mua được ở ngoài chợ, thánh binh được rèn từ Huyết Diệm Long Văn Kim cũng đẹp hơn những thánh binh khác.
Lâm Nhất nghe xong, hắn đã hiểu sơ về lai lịch của Huyết Diệm Long Văn Kim này rồi, giá trị của nó đúng là lớn đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.
"Đấy là Huyết Diệm Long Văn Kim... nhưng vừa nấy cái mà con trăn vảy xanh kia nói tới là nguyên thạch!" Vẻ mặt Liễu Nguyên trở nên ngưng trọng, ánh mắt lóe ra tia sáng, hắn ta trầm giọng nói.
Cái gọi là nguyên thạch, chính là tên gọi tắt của Nguyên xứ chỉ thạch.
€ó nguyên thạch thì mới sinh ra mạch khoáng, nếu nguyên thạch của một mạch khoáng bị người ta đào mất, vậy thì toàn bộ mạch khoáng cũng không tôn tại nữa.
Tương tự, chỉ cần người nào lấy được nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim này. Nó sẽ giống như một hạt giống vậy, dưới sự bảo vệ của siêu cấp tông phái, mấy chục mấy trăm năm sau, có thể sinh ra một mạch khoách Long văn kim.
Lâm Nhất nghe mà líu lưỡi, hắn không ngờ nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim sẽ có địa vị khủng bố như vậy.
Chuyến này xuất tông, cứ tưởng nó chỉ là một chuyến rèn luyện đơn giản của tiểu Vũ Nhược, nên hắn không đưa tiểu Băng Phượng và ngựa Huyết Long đi cùng.
Hai tên này cũng đang trong giai đoạn gấp rút tu luyện, nhất là ngựa Huyết Long, sau khi công pháp của nó đột phá, thì đột phá thẳng đến cảnh giới Tinh Quân. Miếng lá thần kia vẫn còn dược tính, còn hơn phân nửa chưa luyện hóa, tốc độ tu luyên của nó nhanh hơn Lâm Nhất nhiều.
Hai tên này không ở đây, tổng chiến lực của Lâm Nhất ít nhất phải giảm một nửa.
Bồng nhiên, nét mặt Lâm Nhất hơi khang khác, hắn cong ngón tay búng ra một cái.
Đạn chỉ thần kiếm nháy mắt nở rộ ra tia sáng chói mắt, một chùm sáng ngưng tụ thành kiếm quang, phá không mà đi.
Rầm!
Cách đó mấy nghìn mét, một cây cột đá cao chót vót âm ầm vỡ vụn, một bóng người bị kiếm quang ép hiện thân.
'Thanh niên đó mặc áo lam, khóe miệng lộ ra ý cười, ánh mắt lộ ra vẻ tà khí làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
"Tân Phong”
Liễu Nguyên nhìn một cái là nhận ra người này, ánh mắt hắn ta lóe ra tia khác lạ, nét mặt hơi thay đổi.
Vút! Vút! Vút!
Cùng lúc, ở đằng xa lại có mấy bóng người bay lên trời, bọn họ rất có kinh nghiệm sau khi bị phát hiện sẽ phân tán ra ngay.
"Hì hì, anh bạn này siêu thật đấy, Tân mỗ đã núp kỹ thế mà vẫn bị huynh phát hiện." Thanh niên áo lam chưa đi vội, hắn ta mỉm cười với Lâm Nhất, sau khi nhớ kỹ khuôn mặt của Lâm Nhất, hắn ta mới thong dong rời đi.
"Đừng đuổi theo!"
Diệp Tử Lăng thản nhiên nói, đám Phùng Chương đang định đuổi theo lại dừng lại.
Liễu Nguyên âm trầm nói: "Giờ thì phiền phức rồi đây, xem ra những tên tà tu đó đã đi qua lối đi khác, họ đã biết được sự tồn tại của nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim rồi."
"Tân Phong ư? Là tên tà tu điên đứng hạng mười ở biển Khô Huyền hả?" Phùng Chương chợt nghĩ đến gì đó, hắn ta hỏi.
Mấy người khác nghe vậy thì sửng sốt, bọn họ cùng hướng mắt nhìn Liễu Nguyên.
Biển Khô Huyền nằm ở biên giới của Thương Huyền phủ, đi tiếp lên phía trước thì sẽ ra khỏi Thương Huyền phủ, thậm chí là ra khỏi cả Đông Hoang. Nơi này tập trung rất nhiều tà tu lợi hại, nhưng đa số sẽ không ở đây lâu, có cơ hội thích hợp sẽ cao chạy xa bay.
Bọn họ bị đồn đến bước đường này, toàn là do đã đắc tội phải những kẻ thù cực kỳ giỏi, dù có ở lại biển Khô Huyền thì cũng sẽ không lộ mặt.
Nhưng cũng có một số tà tu, lưu trú dài hạn ở biển Khô Huyền.
Trong số những tà tu lưu trú ở biển Khô Huyền, Tần Phong đứng hạng mười, người ta có biệt danh là Tần điên.
Diệp Tử Lăng lấy lệnh bài của Phù Vân kiếm tông ra, sau đó lệnh bài lóe sáng, sau đó liền có thông tin hóa thành tia sáng bay về bầu trời xa.
"Ta đã báo tin cho chưởng môn rồi, trong vòng bảy ngày, chắc chắn chưởng lão của tông môn có thể đến kịp." Diệp Tử Lăng cầm lại lệnh bài vào trong tay, sau đó nhẹ nhàng nói.
Chưởng môn Phù Vân chắc chắn không tới được, ông ấy bị nhiều bên để ý, một khi ông ấy lên đường thì toàn bộ Thương Huyền phủ sẽ bị chú ý, đến lúc đó sự việc sẽ náo loạn đến mức không giải quyết nổi.
Chỉ là tà tu ở biển Khô Huyền thôi, có chưởng lão tông môn là đủ để đối phó rồi, nhưng tiền đề là bọn họ có thể phòng thủ được.
"Có cần gọi trưởng lão ở nơi đóng quân tới không?" Liễu Nguyên trầm ngâm nói.
"Tuyệt đối không được, đầu tiên chưa nói đến việc chuyện nguyên thạch có bao nhiêu phần trăm là thật, nơi đóng quân chỉ có hai vị trưởng lão. Họ mà đi, mạch khoáng nguyên thạch bị cướp mất, đảo Thiên Thủy có mà tiêu.
Diệp Tử Lăng tỉnh táo hơn Liễu Nguyên nhiều, nàng ta sẽ suy nghĩ toàn diện hơn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương