Đổi Gả

Chương 13



Tô Nguyệt tức giận mắng ta: "Ngươi đến xem ta làm trò cười sao? Ngươi thắng rồi! Trong lòng ngươi có phải đang rất kiêu ngạo không?"

Ta khẽ cười lắc đầu: "Không phải, ta chưa từng coi ngươi là đối thủ."

Tô Nguyệt vẫn đang chửi rủa om sòm.

Ta không những không tức giận, ngược lại còn thêm cho nàng ta một phần của hồi môn.

Trên dưới Mạnh phủ đều khen ngợi ta, có lòng khoan dung độ lượng, xứng đáng là đương gia chủ mẫu tương lai.

Khoan dung độ lượng ư? Ta cười thầm.

Ta càng đối xử tốt với Tô Nguyệt, Mạnh Hàn Sơn càng không coi trọng nàng ta. Vả lại, trong lòng Mạnh Hàn Sơn, ta và Tô Nguyệt đã hoàn toàn không cùng một loại người nữa rồi.

Đêm ấy, Mạnh Hàn Sơn bước ra từ phòng tắm, chỉ khoác độc một lớp y phục trong mỏng manh, cổ áo rộng mở để lộ vòm n.g.ự.c săn chắc.

Đôi mắt hắn ánh lên ngọn lửa nồng nhiệt, từng bước tiến về phía ta.

Ta như thể con nai hoảng hốt, lùi dần cho đến khi không còn đường thoát, bị hắn ép chặt vào cột giường.

Ta chớp đôi mắt long lanh, hai tay chống lên n.g.ự.c hắn: "Phu quân, chàng làm sao vậy?"

Mạnh Hàn Sơn trông như đang say khướt, nhưng kỳ thực hắn chẳng hề động đến giọt rượu nào. Hắn chỉ đang say men tình, say đắm trước ta.

Thấy ta ngơ ngác, hắn càng thêm thích thú, ghé sát tai ta thì thầm: "Nương tử, chúng ta nên nghĩa phu thê đã lâu, cớ sao nàng vẫn bắt ta nằm đất thế? Phu nhân của ta đâu có nhẫn tâm đến vậy?"



Ta dường như rất ngạc nhiên, hỏi: "Không nằm dưới đất nữa ư? Vậy... vậy chàng định ngủ ở đâu?"

Mạnh Hàn Sơn bất ngờ vòng tay ôm lấy eo ta, nhấc bổng ta lên, rồi cả hai cùng ngã xuống chiếc giường êm ái.

Hắn vẫn rất kiên nhẫn, nhưng trong sự kiên nhẫn ấy lại ẩn chứa nỗi khắc khoải.

"Nương tử ngoan, Tri Ý... cho phép phu quân lên giường ngủ, có được không?"

Ta ngây thơ gật đầu.

Mạnh Hàn Sơn bật cười, một tay đã luồn vào trong lớp váy lụa của ta.

Ta mặt đỏ bừng, vội ngoảnh mặt đi, nào ngờ môi đỏ lại bị Mạnh Hàn Sơn giữ chặt. Hắn cứ luôn miệng gọi tên ta, từng tiếng "phu nhân, Tri Ý".

Trong màn lụa đỏ, ánh nến lay động, ta mơ màng nghe thấy Mạnh Hàn Sơn nói: "Phu nhân đừng lo, ta đã uống thuốc tránh thai, tạm thời sẽ không để nàng mang thai."

..............

Nếm được ngon ngọt, Mạnh Hàn Sơn càng thêm ham muốn.

Biết ta chỉ là thân thể yếu đuối, không có khó chịu gì khác, hắn càng lấn tới quá đáng.

Tâm phúc của ta lặng lẽ bẩm báo, sau khi Tô Nguyệt xuất giá, vì tính tình quá mức ngang bướng, đã lỡ tay sát hại muội muội của phu quân, dẫn đến việc bị nhà chồng hưu bỏ.

Tô Nguyệt không cam lòng, liền ngày ngày canh giữ Mạnh Hàn Sơn trước cửa nha môn.



Nàng ta bám riết lấy hắn, đòi hắn phải chịu trách nhiệm.

Nếu là trước kia, có lẽ Mạnh Hàn Sơn sẽ ra tay cứu giúp.

Nhưng Tô Nguyệt đã từng là thê tử nhà người ta, hơn nữa, trước mặt đồng liêu, nàng ta đã khiến hắn mất hết thể diện.

Vì vậy, dù Mạnh Hàn Sơn có muốn làm người quân tử, cũng không thể để nàng ta có kết cục tốt đẹp.

Ngày hôm đó, ta cùng mẹ ra ngoài xem hát.

Bất ngờ, Tô Nguyệt xông ra từ góc vườn, gần như gào thét: "Yêu nữ! Ngươi nhất định đã dùng yêu thuật gì đó, mê hoặc tâm trí của tam công tử! Hắn vốn nên yêu ta như mạng sống! Ngay cả tỷ tỷ của ngươi cũng không đấu lại ta, chỉ có thể bị ta chọc tức đến chết, ngươi dựa vào cái gì mà thắng ta?!"

Tô Nguyệt muốn g.i.ế.c ta.

Nàng ta bị hộ vệ đánh ngất.

Mẹ ta vẫn còn kinh hồn bạt vía. Mạnh Hàn Sơn đến nơi, bị mẹ ta trách mắng một trận. Vì thế, hắn càng thêm chán ghét Tô Nguyệt, bèn lệnh người đưa nàng ta về Tô gia.

Nhưng ta lại ngẩn người. Tô Nguyệt cũng sống lại ư? sống lại khi nào?

Nhưng mà điều đó không còn quan trọng nữa bởi vì tỷ tỷ mấy hôm trước lại gửi thư cho ta, mọi việc bên đó của tỷ ấy đều thuận lợi, không chỉ tránh được việc bị quân địch bắt đi, tỷ ấy còn c.h.é.m được đầu phó tướng địch.

Cố Uyên kính phục tỷ ấy là một trang kỳ nữ, cho tỷ ấy không ít cơ hội trưởng thành và tôi luyện.

Cho đến nay, mỗi lần chiến báo từ biên ải về kinh, Hoàng thượng đều hết lời khen ngợi cha ta, rằng người đã nuôi dạy nên một nữ trung hào kiệt.
Chương trước Chương tiếp