Đổi Gả
Chương 2
Sau khi trao đổi toàn bộ thông tin quan trọng với trưởng tỷ, ta gả vào Mạnh gia còn tỷ ấy gả vào Cố gia.
Mạnh Hàn Sơn thích nữ tử yếu đuối, kiếp trước sau khi trưởng tỷ gả qua, vì tính tình cứng rắn, võ nghệ lại cao cường nên Mạnh Hàn Sơn xem nàng như người khác biệt.
Mỗi lần trưởng tỷ bị các tẩu tử cùng đệ phu gây khó dễ, Mạnh Hàn Sơn căn bản không hề giúp đỡ.
Lúc bái đường, ta cố ý vấp chân, thuận thế ngã vào lòng Mạnh Hàn Sơn. Trong đám đông ồn ào, ta dịu dàng nói: "Phu, phu quân, xin lỗi! Thiếp không cố ý."
Mạnh Hàn Sơn đỡ lấy eo ta, không xa cách cũng không quá thân mật.
Ta hiểu.
Trong lòng hắn có lẽ thật sự có một biểu muội ánh trăng sáng nào đó. Nhưng nam nhân như hắn cũng chỉ là một người trong thế tục phàm trần, không thể vì một cánh bướm mà bỏ qua cả vườn hoa.
Giọng nói của Mạnh Hàn Sơn từ đỉnh đầu truyền đến: "Không sao, phu nhân cẩn thận một chút là được."
Đưa vào động phòng.
Mạnh Hàn Sơn vén khăn voan của ta lên, ta rụt rè nhìn hắn, e thẹn ngượng ngùng, đôi môi đỏ khẽ mỉm cười. Ta cố gắng thể hiện một vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa phấn khích.
Ta chớp chớp mắt: "Phu quân thật đẹp."
Muốn đứng vững trong nội trạch, trước hết ta cần có sự ủng hộ tuyệt đối của phu quân mình, và hắn phải vô điều kiện đứng về phía ta. Cho nên dù biết Mạnh Hàn Sơn nhớ thương người khác, ta cũng phải giả vờ thâm tình.
Mạnh Hàn Sơn rõ ràng ngẩn người ra, ngay sau đó khóe môi khẽ nhếch lên: "Phu nhân cũng rất đẹp."
Ta biết mình đẹp, nhưng nữ tử chốn khuê phòng chỉ có sắc đẹp thôi thì còn lâu mới đủ.
Đúng lúc không khí đang tốt đẹp, ta trầm mặt xuống, làm ra vẻ khó xử, khẽ cắn môi: "Phu quân, thiếp tuy gả cho chàng, nhưng sẽ không can thiệp quá nhiều vào tự do của chàng. Nghe nói chàng và biểu muội là thanh mai trúc mã, nhưng tiếc thay gia thế không tương xứng, mới khiến đôi uyên ương khó thành, thiếp... thiếp không phải cố ý chia rẽ hai người."
Ta trước tiên đặt mình vào vị trí của kẻ yếu.
Không phải hắn thích nữ tử yếu đuối sao?
Hơn nữa, đa số nam nhân đều là đồ hèn hạ. Càng mặn nồng trao thân, hắn càng xem nhẹ. Càng không với tới, lại càng khắc khoải.
Ta ngoài mặt vun vén cho hắn và ý trung nhân, để hắn và ý trung nhân không còn cách trở, khi hắn dễ dàng có được ý trung nhân, thì người xưa đâu còn quý giá.
Quả nhiên, Mạnh công tử chẳng những không giận, mà còn hổ thẹn: "Nàng... đã nghe chuyện của ta rồi sao?"
Ta gật đầu: "Trưởng tỷ biết chàng có ý trung nhân, nên đã gả tớI phủ Tướng quân."
Ta chỉ nói đến thế thôi.
Mạnh công tử quả nhiên hiếu kỳ, hỏi: "Còn nàng? Sao nàng lại bằng lòng gả đến đây?"
Ta khẽ cắn môi hồng, nửa ngượng ngùng, nửa sầu muộn: "Thiếp... thiếp mến mộ chàng. Năm ngoái khi đọc tập thơ của chàng, tâm can thiếp đã rung động rồi. Thiếp nào ngờ trên đời lại có tri âm tri kỷ. Thi từ của chàng như khắc sâu vào lòng thiếp vậy."
Mạnh công tử là người như thế đấy, hắn cần người ngưỡng mộ. Hắn thanh cao, tự phụ, lại còn có chút kiêu căng, có lẽ vì hắn là bậc văn nhân, nhưng lòng dạ lại không sâu. Cho nên người biểu muội kia mới dễ dàng chiếm được trái tim hắn.
Mạnh công tử lộ vẻ kinh ngạc, ngỡ ngàng.
Hắn còn muốn trò chuyện với ta, nhưng ta đã khéo léo ngắt lời: "Chàng mau đi an ủi biểu muội đi. Hôm nay là ngày đại hỷ của chúng ta, lòng nàng ấy chắc chắn không vui. Đêm nay... thiếp sẽ không giữ chàng lại."
Động phòng chưa vội, ta phải chờ đến khi Mạnh công tử tự khắc khoải mới được.
Hơn nữa...
Đêm tân hôn, tân lang lại bỏ tân nương mà đi tìm biểu muội. Ngày mai, biểu muội ắt sẽ bị người đời khinh bỉ, đâu cần ta phải động thủ.
Mạnh Hàn Sơn lộ rõ vẻ kinh ngạc. Hắn càng thêm hiếu kỳ về ta. Hắn và Cố Uyên quả thực khác biệt. Cố Uyên kiếp trước dù g.i.ế.c ta, nhưng trong hoàn cảnh ấy, g.i.ế.c nhanh gọn mới là cách bảo vệ ta tốt nhất. Bằng không, thật khó mà tưởng tượng được ta thân là phu nhân của tướng quân sẽ bị quân địch khinh nhục như thế nào.
Cố Uyên là bậc anh hùng cái thế, lòng mang đại nghĩa, chẳng màng nhi nữ tình trường.
Vô tình mà cũng có tình.
Nhưng Mạnh Hàn Sơn lại đa tình, tình cảm của hắn chỉ là thứ tình ái nhỏ bé. Nam nhân như vậy, rất dễ đối phó.
Kiếp trước, trưởng tỷ bị tức c.h.ế.t nơi nội trạch đều do tính tỷ ấy quá mức cứng rắn. Nhưng ta thì khác, ta giống cha, thực sự rất thích chốn sóng gió mưu toan.
Một thân bản lĩnh của ta cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Ta thúc giục: "Phu quân, chàng còn ngây người ra đó làm gì? Cứ đi lo việc của chàng đi, thiếp không sao đâu."
Mặt ta vẫn mỉm cười, nhưng khoảnh khắc cụp mắt xuống, lại để lộ đôi chút bất lực cùng bi thương.
Biểu cảm vừa đủ như vậy, chắc chắn có thể khiến Mạnh Hàn Sơn thấy áy náy.
Đa số nam nhân đều là phàm phu tục tử, cứ mong chờ nữ tử vì mình mà đau lòng thương nhớ. Họ thậm chí còn dễ dàng tự tin cho rằng, nữ tử si mê họ sâu đậm.
Dù ta chưa từng gặp ánh trăng sáng của Mạnh Hàn Sơn, ta cũng dám chắc, vị ánh trăng sáng kia cũng dùng cách này để trói buộc hắn.
Mạnh Hàn Sơn khẽ ho vài tiếng: "Phu nhân yên tâm, tối nay ta nhất định sẽ về."
Ta ngẩng đầu, ánh mắt bỗng lóe lên tia sáng như thể trong phút chốc nhìn thấy hy vọng.
Mạnh Hàn Sơn thích nữ tử yếu đuối, kiếp trước sau khi trưởng tỷ gả qua, vì tính tình cứng rắn, võ nghệ lại cao cường nên Mạnh Hàn Sơn xem nàng như người khác biệt.
Mỗi lần trưởng tỷ bị các tẩu tử cùng đệ phu gây khó dễ, Mạnh Hàn Sơn căn bản không hề giúp đỡ.
Lúc bái đường, ta cố ý vấp chân, thuận thế ngã vào lòng Mạnh Hàn Sơn. Trong đám đông ồn ào, ta dịu dàng nói: "Phu, phu quân, xin lỗi! Thiếp không cố ý."
Mạnh Hàn Sơn đỡ lấy eo ta, không xa cách cũng không quá thân mật.
Ta hiểu.
Trong lòng hắn có lẽ thật sự có một biểu muội ánh trăng sáng nào đó. Nhưng nam nhân như hắn cũng chỉ là một người trong thế tục phàm trần, không thể vì một cánh bướm mà bỏ qua cả vườn hoa.
Giọng nói của Mạnh Hàn Sơn từ đỉnh đầu truyền đến: "Không sao, phu nhân cẩn thận một chút là được."
Đưa vào động phòng.
Mạnh Hàn Sơn vén khăn voan của ta lên, ta rụt rè nhìn hắn, e thẹn ngượng ngùng, đôi môi đỏ khẽ mỉm cười. Ta cố gắng thể hiện một vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa phấn khích.
Ta chớp chớp mắt: "Phu quân thật đẹp."
Muốn đứng vững trong nội trạch, trước hết ta cần có sự ủng hộ tuyệt đối của phu quân mình, và hắn phải vô điều kiện đứng về phía ta. Cho nên dù biết Mạnh Hàn Sơn nhớ thương người khác, ta cũng phải giả vờ thâm tình.
Mạnh Hàn Sơn rõ ràng ngẩn người ra, ngay sau đó khóe môi khẽ nhếch lên: "Phu nhân cũng rất đẹp."
Ta biết mình đẹp, nhưng nữ tử chốn khuê phòng chỉ có sắc đẹp thôi thì còn lâu mới đủ.
Đúng lúc không khí đang tốt đẹp, ta trầm mặt xuống, làm ra vẻ khó xử, khẽ cắn môi: "Phu quân, thiếp tuy gả cho chàng, nhưng sẽ không can thiệp quá nhiều vào tự do của chàng. Nghe nói chàng và biểu muội là thanh mai trúc mã, nhưng tiếc thay gia thế không tương xứng, mới khiến đôi uyên ương khó thành, thiếp... thiếp không phải cố ý chia rẽ hai người."
Ta trước tiên đặt mình vào vị trí của kẻ yếu.
Không phải hắn thích nữ tử yếu đuối sao?
Hơn nữa, đa số nam nhân đều là đồ hèn hạ. Càng mặn nồng trao thân, hắn càng xem nhẹ. Càng không với tới, lại càng khắc khoải.
Ta ngoài mặt vun vén cho hắn và ý trung nhân, để hắn và ý trung nhân không còn cách trở, khi hắn dễ dàng có được ý trung nhân, thì người xưa đâu còn quý giá.
Quả nhiên, Mạnh công tử chẳng những không giận, mà còn hổ thẹn: "Nàng... đã nghe chuyện của ta rồi sao?"
Ta gật đầu: "Trưởng tỷ biết chàng có ý trung nhân, nên đã gả tớI phủ Tướng quân."
Ta chỉ nói đến thế thôi.
Mạnh công tử quả nhiên hiếu kỳ, hỏi: "Còn nàng? Sao nàng lại bằng lòng gả đến đây?"
Ta khẽ cắn môi hồng, nửa ngượng ngùng, nửa sầu muộn: "Thiếp... thiếp mến mộ chàng. Năm ngoái khi đọc tập thơ của chàng, tâm can thiếp đã rung động rồi. Thiếp nào ngờ trên đời lại có tri âm tri kỷ. Thi từ của chàng như khắc sâu vào lòng thiếp vậy."
Mạnh công tử là người như thế đấy, hắn cần người ngưỡng mộ. Hắn thanh cao, tự phụ, lại còn có chút kiêu căng, có lẽ vì hắn là bậc văn nhân, nhưng lòng dạ lại không sâu. Cho nên người biểu muội kia mới dễ dàng chiếm được trái tim hắn.
Mạnh công tử lộ vẻ kinh ngạc, ngỡ ngàng.
Hắn còn muốn trò chuyện với ta, nhưng ta đã khéo léo ngắt lời: "Chàng mau đi an ủi biểu muội đi. Hôm nay là ngày đại hỷ của chúng ta, lòng nàng ấy chắc chắn không vui. Đêm nay... thiếp sẽ không giữ chàng lại."
Động phòng chưa vội, ta phải chờ đến khi Mạnh công tử tự khắc khoải mới được.
Hơn nữa...
Đêm tân hôn, tân lang lại bỏ tân nương mà đi tìm biểu muội. Ngày mai, biểu muội ắt sẽ bị người đời khinh bỉ, đâu cần ta phải động thủ.
Mạnh Hàn Sơn lộ rõ vẻ kinh ngạc. Hắn càng thêm hiếu kỳ về ta. Hắn và Cố Uyên quả thực khác biệt. Cố Uyên kiếp trước dù g.i.ế.c ta, nhưng trong hoàn cảnh ấy, g.i.ế.c nhanh gọn mới là cách bảo vệ ta tốt nhất. Bằng không, thật khó mà tưởng tượng được ta thân là phu nhân của tướng quân sẽ bị quân địch khinh nhục như thế nào.
Cố Uyên là bậc anh hùng cái thế, lòng mang đại nghĩa, chẳng màng nhi nữ tình trường.
Vô tình mà cũng có tình.
Nhưng Mạnh Hàn Sơn lại đa tình, tình cảm của hắn chỉ là thứ tình ái nhỏ bé. Nam nhân như vậy, rất dễ đối phó.
Kiếp trước, trưởng tỷ bị tức c.h.ế.t nơi nội trạch đều do tính tỷ ấy quá mức cứng rắn. Nhưng ta thì khác, ta giống cha, thực sự rất thích chốn sóng gió mưu toan.
Một thân bản lĩnh của ta cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Ta thúc giục: "Phu quân, chàng còn ngây người ra đó làm gì? Cứ đi lo việc của chàng đi, thiếp không sao đâu."
Mặt ta vẫn mỉm cười, nhưng khoảnh khắc cụp mắt xuống, lại để lộ đôi chút bất lực cùng bi thương.
Biểu cảm vừa đủ như vậy, chắc chắn có thể khiến Mạnh Hàn Sơn thấy áy náy.
Đa số nam nhân đều là phàm phu tục tử, cứ mong chờ nữ tử vì mình mà đau lòng thương nhớ. Họ thậm chí còn dễ dàng tự tin cho rằng, nữ tử si mê họ sâu đậm.
Dù ta chưa từng gặp ánh trăng sáng của Mạnh Hàn Sơn, ta cũng dám chắc, vị ánh trăng sáng kia cũng dùng cách này để trói buộc hắn.
Mạnh Hàn Sơn khẽ ho vài tiếng: "Phu nhân yên tâm, tối nay ta nhất định sẽ về."
Ta ngẩng đầu, ánh mắt bỗng lóe lên tia sáng như thể trong phút chốc nhìn thấy hy vọng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương