Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước
Chương 35
Chập chờn trong đêm tối , mộng đẹp đêm nay không đến bây giờ cô chỉ mong cho trời nhanh nhanh sáng để cô còn đi tìm việc khác.
Bên này có người đàn ông đấm chìm trong làn khói trắng mùi vị của thuốc lá quanh quẩn cả không gian bên cạnh còn là chai rượu vang đỏ .
Không biết tại sao khi lúc chiều thấy cái bộ dạng đó của cô anh lại cảm thấy khó chịu đâu đó trong tim lại có cảm giác nhức nhối khó tả
Anh quen thấy cái bộ dáng tươi cười, vui vẽ những lúc ương ngạnh đanh đá nhất của cô đến khi thấy một ánh mắt thất thần bộ dáng cam chịu thứ gì đó của cô anh lại không quen .
Vốn tưởng nó chẳng ảnh hưởng gì nhưng từ lúc chiều đến giờ hình ảnh đó cứ liên tục xuất hiện trong đầu làm anh muốn phát điên .
Từng giọt rượu len lỏi qua cổ mình anh lại thấy nó nóng rát chứ không hề thấy dễ chịu hơn chút nào .
Ngày mai đúng ý của cả anh và cô rồi .Cô không muốn đi làm thì không đi nữa, anh không muốn thấy cô lại không thấy nữa .
Màn đêm cũng nhanh chống biến mất, mặt trời xé rách đêm đen mà dần dần chào mọi người ngày mới .
Sáng ra cô lại nghe một tin chấn động từ Tuệ Lâm là chồng Khánh Trâm bị tai nạn đêm qua .
Không nghĩ nhiều cô chạy vào thăm bạn động viên bạn mình .
Vợ chồng hết cái này đến cái kia sao mà đen đủi thế.
Vô đến bệnh viện thấy mọi người đứng rất đông nhưng cô cũng không để ý nhiều chỉ thấy Trâm với Lâm đang ngồi nhỏ Trâm tì lên vai Tuệ Lâm bộ dáng mệt mỏi .
Anh ấy không sao chứ ?Tao không biết nữa bác sĩ nói anh ấy bị chấn động não.Thôi đừng lo lắng nữa lấy sức mà lo cho chồng mầy.Đêm qua bộ mầy không ngủ hả sao mặt mầy cũng phờ phạc như nó vậy .Tuệ Lâm quan sát hai đứa bạn mình sao sắc mặt hai người y hệt nhau vậy Khánh Trâm thì dễ hiểu rồi còn Nhã
Uyên bị gì sao ?
- Có chuyện gì mà giấu bọn tao sao? Chồng tao như vậy rồi mầy có chuyện gì thì làm sao tao sống nổi hả ?
Thấy Trâm chấn vấn mình, mắt đỏ hoe cô cuốn cuồn nhưng chỉ biết an ủi vỗ về thôi .
- Nói bậy tao thì có làm sao chứ ?
Thật không ?Thật mà đừng lo tao không sao hết .Cô không muốn giấu tụi nó làm gì chỉ là thời điểm chưa thích hợp nên cô không thể nói ra được .
Ánh mắt đó vẫn dán chặt lên người cô từ nãy đến giờ chỉ là anh đứng phía sau Tuấn Anh nên cô không để ý đến .
Sáng anh còn định sẽ chuẩn bị đi làm lại nghe tin thằng bạn chí cốt mình bị tai nạn anh cũng không nhanh chống vào đây coi tình hình nó ra sao .
Bây giờ còn nằm li bì ở đó anh cũng lo cho nó vợ con mới hòà hợp thôi lại gặp chuyện chẳng mai rồi .
Tầm trưa Nhã Uyên cũng tạm biệt mọi người mà về trước lúc chào tạm biệt ánh mắt cô có vô tình nhìn thấy anh còn anh thì vẫn chăm chăm nhìn cô nên không trách khỏi việc hai người thấy nhau .
- Chào anh ...tôi về trước .
Theo phép lịch sự cô cũng cuối đầu tạm biệt nhưng anh thì không phản ứng gì cả đến nổi Tuấn Anh canh bên huýt tay thì anh mới ừ một tiếng khe khẽ .
Tìm từ trưa đến giờ cũng không có cô mệt đến lã người, việc bây giờ rất khó đâu thể nói tìm là tìm ngay được nhưng để vượt qua giai đoạn túng thiếu này chỉ còn cách đi làm phục vụ .
Dọc trên đường về có mấy quán cà phê quá ăn nhưng khi cô vào hỏi thì họ đã nói đủ nhân viên và không muốn nhận thêm mai mắn thay có một quán ba để bên ngoài tin tuyển dụng nhưng cô lại chần chừ vì cô biết rõ nơi này rất phức tạp là địa điểm ăn chơi xạ đoạ của mấy cậu ấm cô chiêu hay giới nhà giàu nói phức tạp nên làm ở đây đương nhiên là khó tránh khỏi việc bị quấy rối .
Bấm bụng mà xin vô đại nhưng họ chỉ nhận bán thời gian từ đầu hôm đến giữa khuya mà thôi mức lương trong đây đương nhiên là không tồi rồi còn được tiền tip nữa .
Với cái ngoại hình không tổi của mình cô đương nhiên là được nhận rồi .
Ngày mai là cô có thể vào làm ngay công việc cũng đơn giản chỉ là phục vụ bưng bê rót rượu cho họ thôi .
Mấy ngày gần đây cô thường xuyên nhận được cuộc gọi của mẹ mình hôm nay cũng giống như vậy .
Sao rồi con xoay sở được chưa .Mẹ ơi hai tỉ là hai tỉ con đào ở đâu ra tiền đó nhanh cho mẹ đây .Mẹ không biết mầy kiếm đi người ta mà tìm đến cửa thì mầy đừng có kiếm xác tao làm gì .Mẹ mẹ có từng thương con không mẹ. Nước mắt cô lã chã mà hỏi mẹ mình .Hỏi thừa tao không thương thì mầy có lớn bằng này có nước mầy không thương tao nên mấy năm nay có thèm bước về cái xứ này đâu còn chẳng báo hiếu cho tao được cái gì .
Mẹ cô giọng nói bực dọc phát ra từ bên kia làm cho tâm can cô như vỡ nát .
- Con không kiếm nổi đâu mẹ tự mà lo đi .
Cô nấc lên từng hồi, mẹ chẳng hiểu cho cô còn trách cô nữa mấy năm nay cô tự mình xoay sở có dư cái gì đâu khó khăn lắm mới có dư chút ít mà mẹ cô còn trách mắng .
Bên này có người đàn ông đấm chìm trong làn khói trắng mùi vị của thuốc lá quanh quẩn cả không gian bên cạnh còn là chai rượu vang đỏ .
Không biết tại sao khi lúc chiều thấy cái bộ dạng đó của cô anh lại cảm thấy khó chịu đâu đó trong tim lại có cảm giác nhức nhối khó tả
Anh quen thấy cái bộ dáng tươi cười, vui vẽ những lúc ương ngạnh đanh đá nhất của cô đến khi thấy một ánh mắt thất thần bộ dáng cam chịu thứ gì đó của cô anh lại không quen .
Vốn tưởng nó chẳng ảnh hưởng gì nhưng từ lúc chiều đến giờ hình ảnh đó cứ liên tục xuất hiện trong đầu làm anh muốn phát điên .
Từng giọt rượu len lỏi qua cổ mình anh lại thấy nó nóng rát chứ không hề thấy dễ chịu hơn chút nào .
Ngày mai đúng ý của cả anh và cô rồi .Cô không muốn đi làm thì không đi nữa, anh không muốn thấy cô lại không thấy nữa .
Màn đêm cũng nhanh chống biến mất, mặt trời xé rách đêm đen mà dần dần chào mọi người ngày mới .
Sáng ra cô lại nghe một tin chấn động từ Tuệ Lâm là chồng Khánh Trâm bị tai nạn đêm qua .
Không nghĩ nhiều cô chạy vào thăm bạn động viên bạn mình .
Vợ chồng hết cái này đến cái kia sao mà đen đủi thế.
Vô đến bệnh viện thấy mọi người đứng rất đông nhưng cô cũng không để ý nhiều chỉ thấy Trâm với Lâm đang ngồi nhỏ Trâm tì lên vai Tuệ Lâm bộ dáng mệt mỏi .
Anh ấy không sao chứ ?Tao không biết nữa bác sĩ nói anh ấy bị chấn động não.Thôi đừng lo lắng nữa lấy sức mà lo cho chồng mầy.Đêm qua bộ mầy không ngủ hả sao mặt mầy cũng phờ phạc như nó vậy .Tuệ Lâm quan sát hai đứa bạn mình sao sắc mặt hai người y hệt nhau vậy Khánh Trâm thì dễ hiểu rồi còn Nhã
Uyên bị gì sao ?
- Có chuyện gì mà giấu bọn tao sao? Chồng tao như vậy rồi mầy có chuyện gì thì làm sao tao sống nổi hả ?
Thấy Trâm chấn vấn mình, mắt đỏ hoe cô cuốn cuồn nhưng chỉ biết an ủi vỗ về thôi .
- Nói bậy tao thì có làm sao chứ ?
Thật không ?Thật mà đừng lo tao không sao hết .Cô không muốn giấu tụi nó làm gì chỉ là thời điểm chưa thích hợp nên cô không thể nói ra được .
Ánh mắt đó vẫn dán chặt lên người cô từ nãy đến giờ chỉ là anh đứng phía sau Tuấn Anh nên cô không để ý đến .
Sáng anh còn định sẽ chuẩn bị đi làm lại nghe tin thằng bạn chí cốt mình bị tai nạn anh cũng không nhanh chống vào đây coi tình hình nó ra sao .
Bây giờ còn nằm li bì ở đó anh cũng lo cho nó vợ con mới hòà hợp thôi lại gặp chuyện chẳng mai rồi .
Tầm trưa Nhã Uyên cũng tạm biệt mọi người mà về trước lúc chào tạm biệt ánh mắt cô có vô tình nhìn thấy anh còn anh thì vẫn chăm chăm nhìn cô nên không trách khỏi việc hai người thấy nhau .
- Chào anh ...tôi về trước .
Theo phép lịch sự cô cũng cuối đầu tạm biệt nhưng anh thì không phản ứng gì cả đến nổi Tuấn Anh canh bên huýt tay thì anh mới ừ một tiếng khe khẽ .
Tìm từ trưa đến giờ cũng không có cô mệt đến lã người, việc bây giờ rất khó đâu thể nói tìm là tìm ngay được nhưng để vượt qua giai đoạn túng thiếu này chỉ còn cách đi làm phục vụ .
Dọc trên đường về có mấy quán cà phê quá ăn nhưng khi cô vào hỏi thì họ đã nói đủ nhân viên và không muốn nhận thêm mai mắn thay có một quán ba để bên ngoài tin tuyển dụng nhưng cô lại chần chừ vì cô biết rõ nơi này rất phức tạp là địa điểm ăn chơi xạ đoạ của mấy cậu ấm cô chiêu hay giới nhà giàu nói phức tạp nên làm ở đây đương nhiên là khó tránh khỏi việc bị quấy rối .
Bấm bụng mà xin vô đại nhưng họ chỉ nhận bán thời gian từ đầu hôm đến giữa khuya mà thôi mức lương trong đây đương nhiên là không tồi rồi còn được tiền tip nữa .
Với cái ngoại hình không tổi của mình cô đương nhiên là được nhận rồi .
Ngày mai là cô có thể vào làm ngay công việc cũng đơn giản chỉ là phục vụ bưng bê rót rượu cho họ thôi .
Mấy ngày gần đây cô thường xuyên nhận được cuộc gọi của mẹ mình hôm nay cũng giống như vậy .
Sao rồi con xoay sở được chưa .Mẹ ơi hai tỉ là hai tỉ con đào ở đâu ra tiền đó nhanh cho mẹ đây .Mẹ không biết mầy kiếm đi người ta mà tìm đến cửa thì mầy đừng có kiếm xác tao làm gì .Mẹ mẹ có từng thương con không mẹ. Nước mắt cô lã chã mà hỏi mẹ mình .Hỏi thừa tao không thương thì mầy có lớn bằng này có nước mầy không thương tao nên mấy năm nay có thèm bước về cái xứ này đâu còn chẳng báo hiếu cho tao được cái gì .
Mẹ cô giọng nói bực dọc phát ra từ bên kia làm cho tâm can cô như vỡ nát .
- Con không kiếm nổi đâu mẹ tự mà lo đi .
Cô nấc lên từng hồi, mẹ chẳng hiểu cho cô còn trách cô nữa mấy năm nay cô tự mình xoay sở có dư cái gì đâu khó khăn lắm mới có dư chút ít mà mẹ cô còn trách mắng .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương