Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước
Chương 39
Bóng dáng anh cao lớn đứng ngược với ánh đèn đường .
Cô xoay người đối diện với anh , ánh sáng trước mắt cũng bị anh che khuất .
- Tôi không ngờ cô một hai đòi nghĩ việc ở chỗ tôi để rồi hơ... chạy đến mấy chỗ như này để làm có vẽ cô thích mấy nơi như thế này nhỉ
Anh vừa cười khấy vừa chậm rãi mà buông lời .
Thích hay không cũng không liên quan đến anh , giữa tôi và anh cũng không có gì để nói nữa .Đúng rồi không còn là chủ không trả tiền cho cô nữa nên đâu có quyền để được nói chuyện với cô .Cô hít một hơi thật sâu trong đôi mắt đã hằn lên vẽ mệt mỏi tột độ .
Như vậy sao anh còn đứng đây mà châm chọc tôi .Cô dừng từ dễ nghe một chút đi, thời gian tôi không rãnh hơi mà châm chọc cô ....cô nghĩ cô có đủ mị lực vậy à .- Anh .....
Cô rất mệt nên không muốn đứng đây đôi co với anh mặc kệ anh vẫn đứng đó cô xoay lưng bỏ đi về hướng ngược lại
Anh thấy cô không nói không răn mà bỏ đi . Máu nóng trong người anh thật sự đã sôi sục .
Chân dài sải bước anh tiến lên phía trước mặt cô .
Ít nhất với một người từng là sếp mình cô cũng nên lịch sự một chút .Với tôi người không còn liên quan thì sẽ không liên quan nữa anh dù có là ông nội chồng cũ thì tôi cũng không rãnh mà nói chuyện với anh chứ đừng nói là sếp .Cái miệng này chanh chua gớm thật nên mới thu hút mấy cái tên vừa rồi muốn chạm vào đấy .Anh vươn tay bóp chặt lấy miệng cô gằn lên từng chữ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô .
Nói thật cô sợ nhất là ánh mắt của anh nó chất chứa hay biểu hiện gì điều rõ mồn một mỗi cảm xúc vui buồn của anh điều thông qua nó mà biểu hiện ra bên ngoài khiến người nhìn vào như thôi miên như sợ hãi .
- Buông ra coi anh bị điên rồi .
Cô đưa tay lên gỡ lấy ngón tay anh ,nhưng lực tay anh rất mạnh làm cô cũng chật vật mà không gỡ ra được .
Điên , tôi mà điên thì cô cũng là cái loại não có vấn đề .Anh tức giận gì chứ, tôi làm gì thì đâu có liên quan đến anh có phải anh thích tôi rồi không ?Thích sao? Vì sao anh lại tức giận ?
- Tôi tức giận để làm gì cô nhìn nhầm rồi đấy chỉ là tôi đang khinh cô đấy cô lúc nào cũng là một kẻ ham tiền vì tiền nên mới bám rễ ở chỗ tôi mặc tôi chèn ép, vì tiền nên mới đến mấy chỗ như thề này để đàn ông bỡn cợt cơ thể của cô .
Anh như muốn trốn trách câu hỏi câu nói đó nên mới dùng những từ ngữ nặng nề nhất để nói cho cô .
Thật ra đâu đó trong tâm can anh không muốn .
Nhưng người nói cố ý người nghe cũng vô tình .
Cô chỉ thấy bây giờ anh nhục mạ mình rất thậm tệ thay vì bây giờ dành cho anh một cái tát thật hả hê như cái cánh cô vừa làm khi nãy với đám người kia nhưng một kịch không nên diễn quá nhiều lần .
Cô nắm lấy bàn tay còn lại mặc cho đang bốp chặt miệng mình vẫn cố níu tay anh vươn lên trên răng căn thật mạnh .
Cổ tay anh vẫn còn nằm chặt trong miệng cô răng cô đang cố gắng xâm nhập vào từng biểu bì của anh nước từ mắt cô chảy ra ước cả tay anh hòa cùng với máu mà nhiễu giọt xuống mặt đất .
Anh hốt hoảng nhìn bộ dạng của cô cánh tay bốp lấy miệng cô cũng buông từ lúc nào .
Anh hốt hoảng nhìn bộ dạng của cô cánh tay bốp lấy miệng cô cũng buông từ lúc nào .
Anh quên cả cảm giác đau nhức nhìn chằm chằm đôi mắt ướt lệ của cô .
Đến khi hả giận cô mới buông cánh tay anh ra đồng thời đưa tay lau đi khoé miệng mình .
Tôi với anh là hai thế giới khác nhau . Anh là đám mây trắng tôi chỉ một con chim nhỏ tôi chỉ muốn tự do bay nhảy nhưng vì nhiệm vụ xây tổ ấm nên tôi vẫn phải góp nhặt từng cọng rơm còn anh thì sao anh từ cao nhìn xuống chỉ thấy đó là một sinh vật nhỏ bé chẳng liên quan đến mình anh cũng chẳng phải vất vả nhặt rơm gôm cỏ để xây tố nên anh sẽ không hiếu được đâu .À những ngày mưa lũ mây đen kéo đến làm cho chim nhỏ không xây tổ nữa nó ướt nhẹp lạnh cống núp sau những chiếc mà chẳng thể đi tìm rơmAnh anh cũng chính là đám mây đen đó .Cô mắng anh một trận vẫn còn đứng đó nhìn anh hơi thở vẫn còn phập phồng lên xuống
Anh bị giờ như bị điếc anh không thấy cô mắng gì mình hết chỉ chăm chú quan sát cái vết trầy xuất hiện nơi cổ cô vẫn còn tứa máu .
Anh lần mò trong túi áo mình lấy miếng băng cá nhân rồi nhích người tiến đến gần cô mà dán vào động tác nhẹ và nhanh khiến cô còn không phản ứng kịp đến khi cô nhìn lại đã thấy nó ở trên cổ mình.
Anh khẽ thở ra.
Mây đen mây trắng gì mà cô nói nghe như chuyện trẻ con .Mây đen chỉ là một hiện tự nhiên mà thôi vì quy luật nên phải có nó cũng chẳng phải lúc nào cũng xuất hiện còn mấy trắng vẫn suất hiện hằng ngày hằng giờ.Về đi không còn sớm nữa .Anh xoay người bước vào cánh cửa quán bar .
Cô vẫn dõi mắt theo bóng anh, vết cắn đó vẫn còn rỉ máu . Chắc hẳn anh rất đau
Nhưng cô vẫn giận lắm cô đâu muốn làm mấy công việc này vì sao anh lại nói như thể cô vì tiền mà có thể bất chấp làm tất cả
Cô xoay người đối diện với anh , ánh sáng trước mắt cũng bị anh che khuất .
- Tôi không ngờ cô một hai đòi nghĩ việc ở chỗ tôi để rồi hơ... chạy đến mấy chỗ như này để làm có vẽ cô thích mấy nơi như thế này nhỉ
Anh vừa cười khấy vừa chậm rãi mà buông lời .
Thích hay không cũng không liên quan đến anh , giữa tôi và anh cũng không có gì để nói nữa .Đúng rồi không còn là chủ không trả tiền cho cô nữa nên đâu có quyền để được nói chuyện với cô .Cô hít một hơi thật sâu trong đôi mắt đã hằn lên vẽ mệt mỏi tột độ .
Như vậy sao anh còn đứng đây mà châm chọc tôi .Cô dừng từ dễ nghe một chút đi, thời gian tôi không rãnh hơi mà châm chọc cô ....cô nghĩ cô có đủ mị lực vậy à .- Anh .....
Cô rất mệt nên không muốn đứng đây đôi co với anh mặc kệ anh vẫn đứng đó cô xoay lưng bỏ đi về hướng ngược lại
Anh thấy cô không nói không răn mà bỏ đi . Máu nóng trong người anh thật sự đã sôi sục .
Chân dài sải bước anh tiến lên phía trước mặt cô .
Ít nhất với một người từng là sếp mình cô cũng nên lịch sự một chút .Với tôi người không còn liên quan thì sẽ không liên quan nữa anh dù có là ông nội chồng cũ thì tôi cũng không rãnh mà nói chuyện với anh chứ đừng nói là sếp .Cái miệng này chanh chua gớm thật nên mới thu hút mấy cái tên vừa rồi muốn chạm vào đấy .Anh vươn tay bóp chặt lấy miệng cô gằn lên từng chữ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô .
Nói thật cô sợ nhất là ánh mắt của anh nó chất chứa hay biểu hiện gì điều rõ mồn một mỗi cảm xúc vui buồn của anh điều thông qua nó mà biểu hiện ra bên ngoài khiến người nhìn vào như thôi miên như sợ hãi .
- Buông ra coi anh bị điên rồi .
Cô đưa tay lên gỡ lấy ngón tay anh ,nhưng lực tay anh rất mạnh làm cô cũng chật vật mà không gỡ ra được .
Điên , tôi mà điên thì cô cũng là cái loại não có vấn đề .Anh tức giận gì chứ, tôi làm gì thì đâu có liên quan đến anh có phải anh thích tôi rồi không ?Thích sao? Vì sao anh lại tức giận ?
- Tôi tức giận để làm gì cô nhìn nhầm rồi đấy chỉ là tôi đang khinh cô đấy cô lúc nào cũng là một kẻ ham tiền vì tiền nên mới bám rễ ở chỗ tôi mặc tôi chèn ép, vì tiền nên mới đến mấy chỗ như thề này để đàn ông bỡn cợt cơ thể của cô .
Anh như muốn trốn trách câu hỏi câu nói đó nên mới dùng những từ ngữ nặng nề nhất để nói cho cô .
Thật ra đâu đó trong tâm can anh không muốn .
Nhưng người nói cố ý người nghe cũng vô tình .
Cô chỉ thấy bây giờ anh nhục mạ mình rất thậm tệ thay vì bây giờ dành cho anh một cái tát thật hả hê như cái cánh cô vừa làm khi nãy với đám người kia nhưng một kịch không nên diễn quá nhiều lần .
Cô nắm lấy bàn tay còn lại mặc cho đang bốp chặt miệng mình vẫn cố níu tay anh vươn lên trên răng căn thật mạnh .
Cổ tay anh vẫn còn nằm chặt trong miệng cô răng cô đang cố gắng xâm nhập vào từng biểu bì của anh nước từ mắt cô chảy ra ước cả tay anh hòa cùng với máu mà nhiễu giọt xuống mặt đất .
Anh hốt hoảng nhìn bộ dạng của cô cánh tay bốp lấy miệng cô cũng buông từ lúc nào .
Anh hốt hoảng nhìn bộ dạng của cô cánh tay bốp lấy miệng cô cũng buông từ lúc nào .
Anh quên cả cảm giác đau nhức nhìn chằm chằm đôi mắt ướt lệ của cô .
Đến khi hả giận cô mới buông cánh tay anh ra đồng thời đưa tay lau đi khoé miệng mình .
Tôi với anh là hai thế giới khác nhau . Anh là đám mây trắng tôi chỉ một con chim nhỏ tôi chỉ muốn tự do bay nhảy nhưng vì nhiệm vụ xây tổ ấm nên tôi vẫn phải góp nhặt từng cọng rơm còn anh thì sao anh từ cao nhìn xuống chỉ thấy đó là một sinh vật nhỏ bé chẳng liên quan đến mình anh cũng chẳng phải vất vả nhặt rơm gôm cỏ để xây tố nên anh sẽ không hiếu được đâu .À những ngày mưa lũ mây đen kéo đến làm cho chim nhỏ không xây tổ nữa nó ướt nhẹp lạnh cống núp sau những chiếc mà chẳng thể đi tìm rơmAnh anh cũng chính là đám mây đen đó .Cô mắng anh một trận vẫn còn đứng đó nhìn anh hơi thở vẫn còn phập phồng lên xuống
Anh bị giờ như bị điếc anh không thấy cô mắng gì mình hết chỉ chăm chú quan sát cái vết trầy xuất hiện nơi cổ cô vẫn còn tứa máu .
Anh lần mò trong túi áo mình lấy miếng băng cá nhân rồi nhích người tiến đến gần cô mà dán vào động tác nhẹ và nhanh khiến cô còn không phản ứng kịp đến khi cô nhìn lại đã thấy nó ở trên cổ mình.
Anh khẽ thở ra.
Mây đen mây trắng gì mà cô nói nghe như chuyện trẻ con .Mây đen chỉ là một hiện tự nhiên mà thôi vì quy luật nên phải có nó cũng chẳng phải lúc nào cũng xuất hiện còn mấy trắng vẫn suất hiện hằng ngày hằng giờ.Về đi không còn sớm nữa .Anh xoay người bước vào cánh cửa quán bar .
Cô vẫn dõi mắt theo bóng anh, vết cắn đó vẫn còn rỉ máu . Chắc hẳn anh rất đau
Nhưng cô vẫn giận lắm cô đâu muốn làm mấy công việc này vì sao anh lại nói như thể cô vì tiền mà có thể bất chấp làm tất cả
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương