Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 15



Buổi tiệc chính thức kết thúc lúc hơn mười giờ khuya, dù Cao Ái Linh đã báo rằng không mời quá nhiều người nhưng lượng khách vẫn chiếm gần hết một phòng lớn của nhà hàng. Đợi đến khi về được đến khu biệt thự thì cơ thể Hạ An Vũ như đã rệu rã thành nhiều mảnh vậy.

"Mệt rồi à?" - Cao Ái Linh buồn cười nhìn khuôn mặt muốn ngáp nhưng vẫn phải cố kiềm lại của cậu hỏi.

"Hơi hơi ạ." - Hạ An Vũ uể oải đáp.

"Vậy mau hai đứa mau về phòng nghỉ ngơi đi."

"Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm ạ." - Quý Đông Nhiên cũng đáp lại bà.

Hạ An Vũ ngại ngùng cười cười nói với bà thêm vài câu rồi mới đẩy xe lăn của Quý Đông Nhiên về căn phòng ở tầng dưới của anh. Bởi vì phải hỗ trợ lễ cưới nên Cao Ái Linh sẽ ở lại đây, Hạ An Vũ cũng phối hợp chấp nhận ngủ cùng với tổng giám đốc nhà mình đêm tân hôn để có thể qua mắt bà. Vốn dĩ cậu cũng không có nghĩ gì nhiều, mãi cho đến khi nhìn thấy căn phòng được trang hoàn một cách lãng mạn khiến cậu cứ ngẩng người đứng trước cửa mãi không vào.

Tông xám trắng tẻ nhạt ban đầu được thay bằng một sắc đỏ chói mắt, nệm giường phẳng phiu rải một vài cánh hồng, còn có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh bên mũi, ảnh cưới hai người được treo rất khoa trương ở giữa phòng.

"Em tắm trước đi."

Quý Đông Nhiên khẽ nhìn cái người chẳng rõ đã thả hồn đến phương trời nào rồi tốt bụng lên tiếng kéo cậu về. Hạ An Vũ bị chất giọng trầm thấp của anh làm cho tỉnh lại, lúng búng đáp:

"Dạ, vậy em tắm trước."

Lúc Hạ An Vũ tắm xong bước ra liền bắt gặp Quý Đông Nhiên đang uống dở một ly rượu vang đỏ, trên người anh vẫn còn mặc áo vest cưới nhưng lúc này đã tùy ý bung xõa để lộ một mảng ngực săn chắc, dưới ánh đèn vàng ấm áp đôi mắt đen láy của anh nhìn cậu, khuôn mặt quanh năm chẳng có mấy cảm xúc lười biếng hỏi:

"Xong rồi à?"

"Vâng... vâng ạ..."

Hạ An Vũ bối rối dời tầm mắt, cố gắng che đi sự ngại ngùng của mình nhưng vành tai đỏ ửng lại phàn bội chủ nhân nó. Quý Đông Nhiên uống nốt chút rượu còn sót lại trong ly rồi tự di chuyển xe lăn ngang qua cậu.



"Để em..."

"Không cần, em thấy thiết kế bên trong rồi mà, tôi tự lo được."

Hạ An Vũ khựng lại động tác, không biết vì lý do gì nhưng cậu có cảm giác mới vừa nãy xung quanh Quý Đông Nhiên xuất hiện một phòng tuyến mà cậu không được phép chạm vào. Rất nhanh bên trong đã có tiếng nước ào ào vang lên, Hạ An Vũ mệt mỏi nằm lên giường nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm. Lúc nãy khi tắm cậu đã nhìn thấy thiết kế của nó quả thật không giống như nhà tắm thông thường, nếu cậu nhớ không lầm đây là thiết kế thông dụng cho gia đình có người lớn tuổi hoặc người di chuyển khó khăn sử dụng, hơn nữa còn có phần nâng cấp hơn.

Nệm chăn êm ấm cộng thêm cơ thể sạch sẽ khiến cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, Hạ An Vũ vừa mơ màng muốn híp mắt lại.

Rầm!

Ngay lúc tưởng chừng sắp ngủ mất trong nhà tắm lại vang lên âm thanh lớn như có ai đó ngã xuống, Hạ An Vũ giật mình tỉnh giấc, cậu ba chân bốn cẳng trèo khỏi chiếc giường ấm áp gõ cửa ầm ầm.

"Tổng giám đốc, anh làm sao vậy? Mở cửa cho em đi."

Bên trong vẫn không có ai đáp lại, đương lúc Hạ An Vũ đã sốt ruột định phá cửa thì cuối cùng cũng nghe tiếng của Quý Đông Nhiên nói:

"Tôi không sao, chỉ đánh rơi đồ thôi."

"Thật không? Hay anh cứ mở cửa cho em đi." - Hạ An Vũ không muốn vạch trần tiếng người nện xuống sàn nhà khi nãy nhẹ giọng bảo.

"Thật, tôi sắp xong rồi, ra ngay đây."

"Vậy có gì anh gọi em nhé."

"Ừm..."



Hạ An Vũ trong lòng vẫn cực kỳ lo lắng, nhưng cậu biết cậu không thể tùy ý xông vào, cuối cùng chỉ có thể tựa vào vách tường cạnh cửa phòng tắm ngồi uỵch xuống.

Quý Đông Nhiên ở trong nhà tắm chật vật lê cơ thể trở về ghế ngồi sau cú ngã đó, nếu người bình thường chỉ cần chuyển động một chút là có thể yên vị thì anh phải tốn sức hơn mười lần như vậy. Dưới màn hơi nước mờ ảo, anh nhìn phần bắp chân bởi vì không vận động mà dần trở nên nhỏ đi so với trước kia, bỗng chốc cảm thấy thứ này quả thật quá chướng mắt. Quý Đông Nhiên nghiến răng siết chặt nắm tay, sau đó không lưu tình mà đấm mạnh vào nó, tay rất đau nhưng chân lại chẳng có cảm giác gì cả.

"Khốn kiếp!"

Mở vòi sen để khiến đầu óc tỉnh táo trở lại, Quý Đông Nhiên liếc nhìn lên kệ đựng vật dụng cá nhân, lưỡi dao lam lấp ló đến chói mắt, bàn tay vô thức muốn vươn lên nắm lấy nhưng rồi nhanh chóng giật lại.

Đợi đến khi Quý Đông Nhiên ra được khỏi nhà tắm thì đồng hồ đã điểm quá nửa đêm, giường ngủ trước mặt không có ai, anh khẽ nhíu mày, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng thở đều đều khiến anh mở lớn mắt từ từ quay sang nhìn.

Hạ An Vũ vốn dĩ định chờ người bên trong mở cửa sẽ lập tức nhảy về giường ngủ, nào ngờ bản thân lại không chịu nổi mà gục trước, giờ phút này đã chẳng còn biết gì nữa rồi.

"An Vũ..."

Quý Đông Nhiên khàn khàn gọi cậu, nhưng động tác vươn tay giữa chừng lại ngừng lại, anh nhẹ nhàng vén mái tóc cậu ra, mà người kia lại chẳng có chút đề phòng nào còn thoải mái ngoẹo đầu tựa vào tay anh. Dường như nhiệt độ máy lạnh có hơi thấp nên cơ thể cậu khẽ run nhẹ, Quý Đông Nhiên nhìn cậu thư ký đang tự ôm lấy mình chặt hơn cuối cùng nở một nụ cười, cúi xuống dùng sức bế người lên.

Xe lăn bởi vì đột nhiên chịu trọng lượng của hai người đàn ông trưởng thành mà có hơi lung lay, Quý Đông Nhiên điều chỉnh tư thế ôm gọn người vào lòng mình, sau đó dùng một tay di chuyển bánh xe quay về giường ngủ. Lúc đưa người lên giường, Hạ An Vũ có hơi giật mình, tầm mắt Quý Đông Nhiên rơi vào hai điểm màu hồng lấp ló sau áo ngủ rộng rãi, cơ thể cậu sạch sẽ, mùi hương cùng loại với anh thoang thoảng bay ra, cơ thể mềm mại vô thức hướng về nguồn nhiệt ấm áp nhất trong phòng.

"Vẫn ngốc như lúc nhỏ."

Quý Đông Nhiên cẩn thận đắp chăn cho cậu, nhìn ngắm khuôn mặt ngủ đến vô tư kia có chút buồn cười, ngón tay chạm vào chóp mũi cậu mà nghịch.

"Ưm..."

Hạ An Vũ bị nhột hơi nghiêng đầu né tránh, Quý Đông Nhiên lại không buông tha, dần dần di chuyển xuống vùng nhân trung, rồi chạm vào đôi môi đang khép hờ kia, cảm nhận được hơi thở ấm nóng phủ lên đầu ngón tay. Hạ An Vũ mở miệng lẩm bẩm, trong vô thức lại ngậm nó vào, đôi mắt Quý Đông Nhiên thoáng tối lại. Anh chậm rãi rút ngón tay mình về, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ qua, sau đó nghiêng người hôn vào chóp mũi cậu, khàn khàn thì thầm nói:

"Đừng dụ dỗ tôi."
Chương trước Chương tiếp