Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 42
Nhà hàng nằm ở khu vực tầng bốn mươi, buổi tối có thể vừa ăn vừa ngắm toàn cảnh thành phố, cũng là một trong những lý do thu hút khách của nó, đặc biệt là các cặp đôi muốn dành thời gian bên nhau.
Lúc Hạ An Vũ vừa đẩy Quý Đông Nhiên vào, ngay lập tức có ngay hai phục vụ bước đến chào hỏi bọn họ. Quý Đông Nhiên khẽ gật đầu rồi rút ra một tấm thẻ vàng kim đưa cho một người:
"Giúp tôi sắp xếp một bàn cạnh cửa sổ, cảm ơn."
Hai người phục vụ khi thấy tấm thẻ của anh liền rối rít gật đầu, thậm chí còn định thay Hạ An Vũ đẩy xe lăn nhưng lập tức bị cậu khước từ, chỉ đành ngại ngùng rút tay về.
"Tấm thẻ đó là gì vậy ạ? Sao anh vừa đưa ra bọn họ giống như gặp được hoàng đế vậy, thiếu điều chỉ còn nước quỳ xuống thôi."
Sau khi đã yên vị, món ăn cũng được bưng lên, Hạ An Vũ cắn vào miếng thịt mềm ngọt, nhớ đến thái độ rối rít của nhân viên không khỏi thắc mắc hỏi. Quý Đông Nhiên cười cười nói:
"Là thẻ của thành viên hội đồng quản trị thôi, bình thường tôi cũng không hay dùng, nhưng hôm nay có em nên muốn thể hiện một chút."
Hạ An Vũ bị câu trả lời của Quý Đông Nhiên chọc cười, cậu cầm lấy ly rượu vang khẽ lắc nhẹ rồi nói:
"Sao em không biết anh lại là kiểu người thích ra vẻ vậy?"
"Vậy sao?" - Quý Đông Nhiên thản nhiên đáp - "Nhưng tôi lại là kiểu người đó đấy, nếu em thích, cả nhà hàng này hôm nay tôi bao."
"Phá gia chi tử."
Hạ An Vũ cười mắng, đoạn ngửa đầu uống một ngụm, chất rượu ngọt nhẹ vươn nơi đầu lưỡi kết hợp cùng với âm thanh vĩ cầm du dương vọng vào tai khiến con người ta dễ chịu, cậu nghe Quý Đông Nhiên lên tiếng:
"Vậy em giúp tôi quản lý tài sản đi, như vậy thì tôi không phá được nữa."
Hạ An Vũ bĩu môi, xòe tay ra trước mặt anh nói:
"Vậy tăng lương cho em."
Quý Đông Nhiên nhìn biểu cảm trẻ con của cậu, đoán được chắc là đã bắt đầu say rồi. Anh thả dao nĩa xuống, Hạ An Vũ nghiêng đầu chờ đợi, bàn tay sau đó đột nhiên bị nắm lấy lật úp lại, kim loại lành lạnh chui tọt vào ngón áp út, dưới ngọn đèn rực rỡ của nhà hàng, ánh bạc lấp lánh phản chiếu vào mắt cậu.
"Nhẫn cưới?"
Hạ An Vũ ngơ ngẩn nhìn ngón tay mình, lúc thỏa thuận sẽ giấu cuộc hôn nhân này, cậu đã gửi nhẫn cho Quý Đông Nhiên cất đi cùng với chiếc của anh, không nghĩ giờ phút này nó lại xuất hiện trên tay mình thế này.
"Ừm, tăng lương thì bây giờ tôi chưa duyệt được. Nhưng làm phu nhân tổng giám đốc tập đoàn K thì lập tức có thể."
Quý Đông Nhiên vừa nói vừa giơ bàn tay mình lên, trên đó cũng đang lấp lánh một chiếc nhẫn khác cùng một kiểu dáng với cái của cậu. Gương mặt Hạ An Vũ hơi đỏ, Quý Đông Nhiên chống cằm dịu dàng nhìn cậu nói:
"Nếu em không thích thì có thể cởi ra."
Hạ An Vũ vội lắc đầu, không biết có phải vì say hay không mà tim đập rất nhanh, mặt cũng rất nóng, miệng ngắc ngứ đáp lời anh:
"Thích... cự kỳ thích..."
Tiếng nhạc du dương tiếp tục dẫn dắt không khí bữa ăn của cả hai đến cuối cùng, Quý Đông Nhiên gọi loại kem hoa quả nổi tiếng của nhà hàng làm món tráng miệng, buổi đêm hơi lạnh, Hạ An Vũ ăn vào muỗng đầu tiên liền rùng mình một chút.
"Có ngon không?"
Quý Đông Nhiên hỏi, Hạ An Vũ lúc này đã hơi tỉnh rượu, cậu vui vẻ gật gật đầu với anh, hương vị ngọt ngào khiến tâm trạng con người ta vui vẻ hơn, đôi chân cũng bất giác đung đưa.
"Anh hai? Đúng thật là anh rồi! Thấy chưa anh đã bảo mà!"
Chợt có giọng nói ồn ào xen ngang không khí hạnh phúc của cả hai, nụ cười treo trên miệng Quý Đông Nhiên nhanh chóng biến mất, đôi mắt lạnh lùng nhìn hai kẻ đang ngoe nguẩy trước mắt.
"Anh hai, anh trở về khi nào sao không nói? Ba cứ hỏi em mãi."
"Hôm qua. Tại sao cậu lại ở đây?"
Quý Đông Nhiên lạnh giọng hỏi, Hạ An Vũ bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt, chưa bao giờ cậu thấy Quý Đông Nhiên lại đáng sợ như vậy.
Quý Hạo Hiên đối với thái độ không mấy thân thiện của người anh cùng cha khác mẹ này vẫn tỏ ra như không, nghênh ngang ôm cô gái xinh đẹp đi bên cạnh vào lòng mà đáp:
"Dẫn Ý Nhi đi ăn tối. Em ấy cực kỳ thích món kem hoa quả ở đây mà."
Vương Ý Nhi diện bộ váy màu xanh rêu tôn lên nước da trắng ngần, gương mặt hơi ửng đỏ ngại ngùng khẽ cúi đầu với Quý Đông Nhiên:
"Em chào anh. Lâu rồi không gặp... Đây là?"
Vương Ý Nhi vừa hỏi, Quý Hạo Hiên lúc này mới chú ý đến Hạ An Vũ đang ngồi đối diện anh trai mình, dáng vẻ non mềm ngoan ngoãn lập tức khiến tâm can hắn rục rịch.
"Hạ An Vũ, bạn đời hợp pháp của tôi."
Quý Đông Nhiên trầm giọng đáp, ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo Quý Hạo Hiên:
"Nếu không có việc gì mời đi cho, đừng làm phiền chúng tôi nữa."
"Ấy, hóa ra là anh dâu à, xin lỗi tụi em không biết..."
Quý Hạo Hiên trái lại không thèm để tâm đến lời nói của Quý Đông Nhiên, xoay sang vui vẻ chào hỏi Hạ An Vũ. Hạ An Vũ bối rối không biết làm thế nào, chỉ đành xua xua tay với hắn:
"Không sao đâu..."
"Quý Hạo Hiên, ngày mai có cuộc họp với ban quản trị, nếu cậu vẫn cứ không biết điều như vậy, tôi không nghĩ dự án ở Canada sẽ để cậu tiếp nhận được." - Quý Đông Nhiên chậm rãi nói, ánh mắt chẳng chút cảm xúc nhìn hắn.
Dường như Quý Đông Nhiên đã thành công chọc tức Quý Hạo Hiên, hắn nghiến răng đứng thẳng người lên, gằn giọng với anh:
"Ý gì đây? Chào hỏi thôi mà? Hay anh vẫn chưa quên được tình cũ, chẳng phải anh cũng đã cưới người khác rồi sao?"
"Hạo Hiên, thôi đi, chẳng phải anh nói muốn dẫn em đi ăn tối à? Em đói sắp chết rồi đây này."
Vương Ý Nhi nhận thấy tình hình không ổn vội khuyên can, xấu hổ cúi đầu với hai người:
"Em xin lỗi, có lẽ Hạo Hiên say rồi, để em đưa anh ấy đi."
"Hả? Anh say hồi nào?" - Quý Hạo Hiên lớn giọng hỏi.
"Mau đi thôi."
Vương Ý Nhi hết cách, đành nửa ôm nửa kéo hắn rời đi.
Lúc Hạ An Vũ vừa đẩy Quý Đông Nhiên vào, ngay lập tức có ngay hai phục vụ bước đến chào hỏi bọn họ. Quý Đông Nhiên khẽ gật đầu rồi rút ra một tấm thẻ vàng kim đưa cho một người:
"Giúp tôi sắp xếp một bàn cạnh cửa sổ, cảm ơn."
Hai người phục vụ khi thấy tấm thẻ của anh liền rối rít gật đầu, thậm chí còn định thay Hạ An Vũ đẩy xe lăn nhưng lập tức bị cậu khước từ, chỉ đành ngại ngùng rút tay về.
"Tấm thẻ đó là gì vậy ạ? Sao anh vừa đưa ra bọn họ giống như gặp được hoàng đế vậy, thiếu điều chỉ còn nước quỳ xuống thôi."
Sau khi đã yên vị, món ăn cũng được bưng lên, Hạ An Vũ cắn vào miếng thịt mềm ngọt, nhớ đến thái độ rối rít của nhân viên không khỏi thắc mắc hỏi. Quý Đông Nhiên cười cười nói:
"Là thẻ của thành viên hội đồng quản trị thôi, bình thường tôi cũng không hay dùng, nhưng hôm nay có em nên muốn thể hiện một chút."
Hạ An Vũ bị câu trả lời của Quý Đông Nhiên chọc cười, cậu cầm lấy ly rượu vang khẽ lắc nhẹ rồi nói:
"Sao em không biết anh lại là kiểu người thích ra vẻ vậy?"
"Vậy sao?" - Quý Đông Nhiên thản nhiên đáp - "Nhưng tôi lại là kiểu người đó đấy, nếu em thích, cả nhà hàng này hôm nay tôi bao."
"Phá gia chi tử."
Hạ An Vũ cười mắng, đoạn ngửa đầu uống một ngụm, chất rượu ngọt nhẹ vươn nơi đầu lưỡi kết hợp cùng với âm thanh vĩ cầm du dương vọng vào tai khiến con người ta dễ chịu, cậu nghe Quý Đông Nhiên lên tiếng:
"Vậy em giúp tôi quản lý tài sản đi, như vậy thì tôi không phá được nữa."
Hạ An Vũ bĩu môi, xòe tay ra trước mặt anh nói:
"Vậy tăng lương cho em."
Quý Đông Nhiên nhìn biểu cảm trẻ con của cậu, đoán được chắc là đã bắt đầu say rồi. Anh thả dao nĩa xuống, Hạ An Vũ nghiêng đầu chờ đợi, bàn tay sau đó đột nhiên bị nắm lấy lật úp lại, kim loại lành lạnh chui tọt vào ngón áp út, dưới ngọn đèn rực rỡ của nhà hàng, ánh bạc lấp lánh phản chiếu vào mắt cậu.
"Nhẫn cưới?"
Hạ An Vũ ngơ ngẩn nhìn ngón tay mình, lúc thỏa thuận sẽ giấu cuộc hôn nhân này, cậu đã gửi nhẫn cho Quý Đông Nhiên cất đi cùng với chiếc của anh, không nghĩ giờ phút này nó lại xuất hiện trên tay mình thế này.
"Ừm, tăng lương thì bây giờ tôi chưa duyệt được. Nhưng làm phu nhân tổng giám đốc tập đoàn K thì lập tức có thể."
Quý Đông Nhiên vừa nói vừa giơ bàn tay mình lên, trên đó cũng đang lấp lánh một chiếc nhẫn khác cùng một kiểu dáng với cái của cậu. Gương mặt Hạ An Vũ hơi đỏ, Quý Đông Nhiên chống cằm dịu dàng nhìn cậu nói:
"Nếu em không thích thì có thể cởi ra."
Hạ An Vũ vội lắc đầu, không biết có phải vì say hay không mà tim đập rất nhanh, mặt cũng rất nóng, miệng ngắc ngứ đáp lời anh:
"Thích... cự kỳ thích..."
Tiếng nhạc du dương tiếp tục dẫn dắt không khí bữa ăn của cả hai đến cuối cùng, Quý Đông Nhiên gọi loại kem hoa quả nổi tiếng của nhà hàng làm món tráng miệng, buổi đêm hơi lạnh, Hạ An Vũ ăn vào muỗng đầu tiên liền rùng mình một chút.
"Có ngon không?"
Quý Đông Nhiên hỏi, Hạ An Vũ lúc này đã hơi tỉnh rượu, cậu vui vẻ gật gật đầu với anh, hương vị ngọt ngào khiến tâm trạng con người ta vui vẻ hơn, đôi chân cũng bất giác đung đưa.
"Anh hai? Đúng thật là anh rồi! Thấy chưa anh đã bảo mà!"
Chợt có giọng nói ồn ào xen ngang không khí hạnh phúc của cả hai, nụ cười treo trên miệng Quý Đông Nhiên nhanh chóng biến mất, đôi mắt lạnh lùng nhìn hai kẻ đang ngoe nguẩy trước mắt.
"Anh hai, anh trở về khi nào sao không nói? Ba cứ hỏi em mãi."
"Hôm qua. Tại sao cậu lại ở đây?"
Quý Đông Nhiên lạnh giọng hỏi, Hạ An Vũ bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt, chưa bao giờ cậu thấy Quý Đông Nhiên lại đáng sợ như vậy.
Quý Hạo Hiên đối với thái độ không mấy thân thiện của người anh cùng cha khác mẹ này vẫn tỏ ra như không, nghênh ngang ôm cô gái xinh đẹp đi bên cạnh vào lòng mà đáp:
"Dẫn Ý Nhi đi ăn tối. Em ấy cực kỳ thích món kem hoa quả ở đây mà."
Vương Ý Nhi diện bộ váy màu xanh rêu tôn lên nước da trắng ngần, gương mặt hơi ửng đỏ ngại ngùng khẽ cúi đầu với Quý Đông Nhiên:
"Em chào anh. Lâu rồi không gặp... Đây là?"
Vương Ý Nhi vừa hỏi, Quý Hạo Hiên lúc này mới chú ý đến Hạ An Vũ đang ngồi đối diện anh trai mình, dáng vẻ non mềm ngoan ngoãn lập tức khiến tâm can hắn rục rịch.
"Hạ An Vũ, bạn đời hợp pháp của tôi."
Quý Đông Nhiên trầm giọng đáp, ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo Quý Hạo Hiên:
"Nếu không có việc gì mời đi cho, đừng làm phiền chúng tôi nữa."
"Ấy, hóa ra là anh dâu à, xin lỗi tụi em không biết..."
Quý Hạo Hiên trái lại không thèm để tâm đến lời nói của Quý Đông Nhiên, xoay sang vui vẻ chào hỏi Hạ An Vũ. Hạ An Vũ bối rối không biết làm thế nào, chỉ đành xua xua tay với hắn:
"Không sao đâu..."
"Quý Hạo Hiên, ngày mai có cuộc họp với ban quản trị, nếu cậu vẫn cứ không biết điều như vậy, tôi không nghĩ dự án ở Canada sẽ để cậu tiếp nhận được." - Quý Đông Nhiên chậm rãi nói, ánh mắt chẳng chút cảm xúc nhìn hắn.
Dường như Quý Đông Nhiên đã thành công chọc tức Quý Hạo Hiên, hắn nghiến răng đứng thẳng người lên, gằn giọng với anh:
"Ý gì đây? Chào hỏi thôi mà? Hay anh vẫn chưa quên được tình cũ, chẳng phải anh cũng đã cưới người khác rồi sao?"
"Hạo Hiên, thôi đi, chẳng phải anh nói muốn dẫn em đi ăn tối à? Em đói sắp chết rồi đây này."
Vương Ý Nhi nhận thấy tình hình không ổn vội khuyên can, xấu hổ cúi đầu với hai người:
"Em xin lỗi, có lẽ Hạo Hiên say rồi, để em đưa anh ấy đi."
"Hả? Anh say hồi nào?" - Quý Hạo Hiên lớn giọng hỏi.
"Mau đi thôi."
Vương Ý Nhi hết cách, đành nửa ôm nửa kéo hắn rời đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương