Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 62
Hạ An Vũ bị rạn xương vai, còn lại đa phần đều là vết thương ngoài da, phần đầu bị đánh chỉ phải băng bó đơn giản, tuy nhiên cậu không thể về nước đúng hạn được. Theo lời Quý Đông Nhiên thì chí ít phải tĩnh dưỡng ở đây mười bữa nửa tháng, kiểm tra ổn định xong hết mới tính tiếp.
“Sao không ngủ đi còn làm gì đấy?”
Mười giờ khuya ở phòng bệnh đặc biệt vẫn sáng đèn, Hạ An Vũ cả ngày không làm gì ngoài ăn, ngủ, kiểm tra rồi thay thuốc, buổi tối liền không ngủ được.
“Đề án học bổng của em thông qua vòng 2 rồi, em muốn tranh thủ hoàn thiện nó.”
“Bây giờ trễ rồi, mai hẵng làm.”
Quý Đông Nhiên dứt khoát đóng laptop của cậu, Hạ An Vũ bất mãn liếc nhìn anh, không vui mà càm ràm:
“Mãi hôm nay em mới năn nỉ được Sarah mang laptop qua đấy, nếu còn trì hoãn thì em sẽ không xong kịp mất.”
“Cùng lắm thì tôi tài trợ cho em là được.”
Quý Đông Nhiên cất laptop qua tủ ở giường thân nhân, cởi bớt áo khoác ngoài ra rồi lại lấy máy tính của mình bật lên.
“Bận như vậy sao anh không trở về nhà ngủ đi, tội gì phải ở đây cho mệt, em có y tá riêng mà.”
Hạ An Vũ nhìn cái giường thân nhân còn nhỏ hơn cả giường của mình có chút khó chịu, cậu biết Quý Đông Nhiên không quen ngủ ở đó, tối nào cũng nghe anh trở mình mấy lượt, sáng sớm thì phải dậy đi mất rồi.
“Em tự lo tốt cho bản thân mình là tôi đã cảm ơn lắm rồi, không cần lo cho tôi đâu.”
Quý Đông Nhiên nói chuyện mà đầu cũng không ngẩng lên, Hạ An Vũ bĩu môi lăn lộn trong chăn. Từ cái dạo cậu nhập viện đến giờ, cả hai giống như đã quên đi chuyện cãi nhau ngày hôm đó, Quý Đông Nhiên chỉ cần có thời gian đều sẽ ở cạnh chăm sóc cậu, Hạ An Vũ cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cậu cảm nhận được, tựa như mặt biển phẳng lặng thì đáy biển lại toàn là sóng ngầm, bức tường mỏng manh ngăn cách giữa bọn họ càng trở nên dày cộm vững chắc hơn.
Hạ An Vũ lén lút ngó mắt qua phía giường bên kia, chẳng ngờ lại bị đối phương hiện ra, anh vừa điều chỉnh độ sáng của màn hình vừa hỏi:
“Sáng quá em không ngủ được à?”
Hạ An Vũ thở dài, trong lòng cứ xoắn xít không thôi. Cậu bắt đầu nghiêm túc nhớ về ngày hôm đó, thầm nghĩ có lẽ mình đã hơi quá đáng thật.
Sarah kể với cậu rằng sau cái hôm mà hai người cãi nhau, tổng giám đốc như người mất hồn vậy, còn cẩn thận hỏi cô cách vợ chồng làm hòa nữa. Thời điểm biết tin cậu xảy ra chuyện, Quý Đông Nhiên đã không giữ được dáng vẻ điềm tĩnh vốn có, anh quên mất hai chân mình vốn chẳng thể di chuyển, ngay lúc Sarah kịp ngăn lại đã ngã khỏi xe lăn, chật vật bò về phía cửa tiệm.
Hạ An Vũ đau lòng không thôi, cậu bắt đầu tự trách bản thân mình ngu ngốc, vì một chuyện bé tẹo mà nhạy cảm như mèo bị giẫm phải đuôi, còn quay lại cào cho người yêu thương mình mấy phát.
“Mình đúng là thằng đàn ông tồi mà.”
Hạ An Vũ thầm mắng mình, nhớ lại dáng vẻ hờ hững của Quý Đông Nhiên mấy ngày hôm nay, vừa xót xa lại vừa buồn bã.
Cậu dứt khoát từ trên giường bước xuống, nhìn chằm chằm vào Quý Đông Nhiên. Quý Đông Nhiên lúc đầu cứ tưởng cậu muốn đi vệ sinh nên không để ý, ngờ đâu lát sau phía dưới vang lên tiếng sột soạt, anh giật mình gập laptop xuống thì phát giác thư ký nhỏ đang vạch quần mình ra.
“Em gì vậy? Mau đi ngủ.”
“Không muốn!”
Hạ An Vũ lắc mạnh đầu, chưa để Quý Đông Nhiên kịp phản ứng đã cầm lấy vật đang ngủ yên kia ngậm vào.
“An Vũ!”
Quý Đông Nhiên muốn ngăn người lại, tay đẩy cậu ra, nhưng Hạ An Vũ càng ương bướng hơn, lần nữa cúi xuống mút mạnh một hơi khiến tổng giám đốc nhà mình run rẩy thở dốc.
“Em...”
Quý Đông Nhiên cắn răng cố gắng kiềm chế, trong bóng tối chỉ có vài tia sáng từ cửa sổ hắt vào, cái đầu của ai kia di chuyển lên xuống không ngừng, âm thanh mút mát ướt đẫm diễm tình.
“Đông Nhiên... ông xã... ưm... anh thích không?”
Hạ An Vũ đối với chuyện này vốn không thành thạo, thi thoảng còn làm răng cọ vào khiến Quý Đông Nhiên cũng khống chế không được mà rên rỉ. Cậu vụng về nhớ lại cách Quý Đông Nhiên từng làm cho mình, khó khăn cảm nhận thứ kia càng lúc càng phình to trong khoang miệng.
Quý Đông Nhiên ngửa ra sau, yết hầu chậm rãi trượt lên trượt xuống, bàn tay đẩy người lại trở thành luồn vào từng sợi tóc, từ từ ấn nó xuống.
“Ưm...”
Hạ An Vũ cảm thấy có chút ăn không trôi, cổ họng tràn ra tiếng rên khe khẽ, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
“An Vũ...”
Quý Đông Nhiên bắt đầu gọi tên cậu, Hạ An Vũ mở to mắt, cậu biết Quý Đông Nhiên đã sắp đến giới hạn, không nhịn được mút mạnh lên.
“Nhả ra!”
Quý Đông Nhiên hoảng hốt kéo người ngồi dậy, Hạ An Vũ bị anh la cho giật mình nuốt xuống toàn bộ, cổ họng khô khóc ho sặc sụa.
“Em bị ngốc à?”
“Phải, tại em ngốc nên mới làm anh giận...”
Quý Đông Nhiên bực mình mắng, Hạ An Vũ lập tức trả lời, trong bóng tối đôi mắt lặng lẽ mờ nước. Quý Đông Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, người kia kìm lại giọng nghẹn ngào của mình, liếm ướt ngón tay sau đó tự mình lần mò xuống dưới tự khuếch trương.
“Em muốn làm gì?”
Quý Đông Nhiên lờ mờ nhìn động tác của Hạ An Vũ trong đêm, Hạ An Vũ tự cảm thấy đã ổn, cọ cọ vào vật vẫn còn chưa thỏa mãn kia khảng khái đáp:
“Làm anh.”
Dị vật xâm nhập vào phát đau, cơ thể Hạ An Vũ thoáng cứng lại, nước mắt không giữ được mà rơi xuống.
“Sau của anh lại lớn như thế... hức...”
Cậu có chút ấm ức, bàn tay chống lên lồng ngực vạm vỡ, hít sâu một hơi bắt đầu nhấp hông.
Quý Đông Nhiên nghĩ mình sắp điên rồi, chỗ đó vừa nóng vừa chặt, mặc cho chủ nhân rên rỉ khổ sở thì nó vẫn tham lam nuốt lấy, chậm rãi cắt đi sợi dậy lí trí của anh.
“Anh... anh... anh ơi... huhu...”
Hạ An Vũ sắp không trụ được nữa, cậu muốn cầu xin anh giúp đỡ, lại nghĩ mình đang muốn lấy lòng người ta, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc gọi lung tung.
“An Vũ...”
Áo bệnh nhân phía trên vẫn còn gài nút nghiêm chỉnh nhưng bên dưới lại ướt át tham lam, Quý Đông Nhiên sờ lên sườn mặt đầy nước mắt của thư ký nhỏ, đoạn bất ngờ ngồi dậy cướp lấy môi cậu.
“A! Ưm...”
Hạ An Vũ hoảng sợ, động tác của Quý Đông Nhiên khiến vật kia đi vào toàn bộ, đỉnh sâu vào chỗ nhạy cảm rút đi toàn bộ sức lực ít ỏi còn lại của Hạ An Vũ.
“Đông Nhiên... hức...”
Quý Đông Nhiên thở dốc ngồi im nhìn cậu, Hạ An Vũ khó chịu ngọ nguậy, nức nở cất tiếng gọi.
“Muốn cái gì?” - Quý Đông Nhiên khàn giọng hỏi.
“Hức... anh... động...”
“Nói rõ ra...”
“Muốn anh... muốn anh di chuyển...”
“Tôi không đi được.”
Chưa bao giờ có một kẻ tàn tật lại có thể thản nhiên lấy bệnh của mình ra đùa giỡn người tình như Quý Đông Nhiên cả. Hạ An Vũ khó chịu muốn chết, mặt mũi đỏ gay xấu hổ nói:
“Đông Nhiên... ông xã... muốn ông xã di chuyển dương v*t trong mông em, làm chết em...”
Nhận được đáp án như mong muốn, Quý Đông Nhiên chẳng còn kiêng dè mà đẩy hông lên, làm người trong lòng càng khóc tợn.
Cuộc mây mưa diễn ra đến hơn nửa đêm, Hạ An Vũ không còn sức trở về giường mình, mệt mỏi chen chúc chung một giường nhỏ hẹp với Quý Đông Nhiên.
“Ngủ đi.”
Quý Đông Nhiên hôn nhẹ lên tóc mai cậu dỗ dành, hai mắt Hạ An Vũ đã sắp díp lại nhưng cố gắng giữ tỉnh táo nói:
“Anh... em... xin lỗi. Anh đừng giận em nữa có được không?”
“Tôi có giận gì em đâu.” - Quý Đông Nhiên cười đáp.
“Thật không?” - Hạ An Vũ chùng chình nói - “Nhưng mấy ngày nay...”
“Là do công việc mệt mỏi thôi.” - Quý Đông Nhiên gác hờ tay qua hông cậu thủ thỉ - “Chẳng phải em muốn nghe tôi kể chuyện của tôi sao, bây giờ tôi kể nhé...”
“Không cần đâu. Là do em vô lý...”
Hạ An Vũ mơ màng nói, đầu vùi vào lòng ngực anh mà thiếp đi.
Hơi thở người trong lòng đều đều, nụ cười trên gương mặt Quý Đông Nhiên nhanh chóng biến mất, đôi mắt vô định nhìn vào vào màn tăm tối chẳng rõ đang nghĩ gì.
“Sao không ngủ đi còn làm gì đấy?”
Mười giờ khuya ở phòng bệnh đặc biệt vẫn sáng đèn, Hạ An Vũ cả ngày không làm gì ngoài ăn, ngủ, kiểm tra rồi thay thuốc, buổi tối liền không ngủ được.
“Đề án học bổng của em thông qua vòng 2 rồi, em muốn tranh thủ hoàn thiện nó.”
“Bây giờ trễ rồi, mai hẵng làm.”
Quý Đông Nhiên dứt khoát đóng laptop của cậu, Hạ An Vũ bất mãn liếc nhìn anh, không vui mà càm ràm:
“Mãi hôm nay em mới năn nỉ được Sarah mang laptop qua đấy, nếu còn trì hoãn thì em sẽ không xong kịp mất.”
“Cùng lắm thì tôi tài trợ cho em là được.”
Quý Đông Nhiên cất laptop qua tủ ở giường thân nhân, cởi bớt áo khoác ngoài ra rồi lại lấy máy tính của mình bật lên.
“Bận như vậy sao anh không trở về nhà ngủ đi, tội gì phải ở đây cho mệt, em có y tá riêng mà.”
Hạ An Vũ nhìn cái giường thân nhân còn nhỏ hơn cả giường của mình có chút khó chịu, cậu biết Quý Đông Nhiên không quen ngủ ở đó, tối nào cũng nghe anh trở mình mấy lượt, sáng sớm thì phải dậy đi mất rồi.
“Em tự lo tốt cho bản thân mình là tôi đã cảm ơn lắm rồi, không cần lo cho tôi đâu.”
Quý Đông Nhiên nói chuyện mà đầu cũng không ngẩng lên, Hạ An Vũ bĩu môi lăn lộn trong chăn. Từ cái dạo cậu nhập viện đến giờ, cả hai giống như đã quên đi chuyện cãi nhau ngày hôm đó, Quý Đông Nhiên chỉ cần có thời gian đều sẽ ở cạnh chăm sóc cậu, Hạ An Vũ cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cậu cảm nhận được, tựa như mặt biển phẳng lặng thì đáy biển lại toàn là sóng ngầm, bức tường mỏng manh ngăn cách giữa bọn họ càng trở nên dày cộm vững chắc hơn.
Hạ An Vũ lén lút ngó mắt qua phía giường bên kia, chẳng ngờ lại bị đối phương hiện ra, anh vừa điều chỉnh độ sáng của màn hình vừa hỏi:
“Sáng quá em không ngủ được à?”
Hạ An Vũ thở dài, trong lòng cứ xoắn xít không thôi. Cậu bắt đầu nghiêm túc nhớ về ngày hôm đó, thầm nghĩ có lẽ mình đã hơi quá đáng thật.
Sarah kể với cậu rằng sau cái hôm mà hai người cãi nhau, tổng giám đốc như người mất hồn vậy, còn cẩn thận hỏi cô cách vợ chồng làm hòa nữa. Thời điểm biết tin cậu xảy ra chuyện, Quý Đông Nhiên đã không giữ được dáng vẻ điềm tĩnh vốn có, anh quên mất hai chân mình vốn chẳng thể di chuyển, ngay lúc Sarah kịp ngăn lại đã ngã khỏi xe lăn, chật vật bò về phía cửa tiệm.
Hạ An Vũ đau lòng không thôi, cậu bắt đầu tự trách bản thân mình ngu ngốc, vì một chuyện bé tẹo mà nhạy cảm như mèo bị giẫm phải đuôi, còn quay lại cào cho người yêu thương mình mấy phát.
“Mình đúng là thằng đàn ông tồi mà.”
Hạ An Vũ thầm mắng mình, nhớ lại dáng vẻ hờ hững của Quý Đông Nhiên mấy ngày hôm nay, vừa xót xa lại vừa buồn bã.
Cậu dứt khoát từ trên giường bước xuống, nhìn chằm chằm vào Quý Đông Nhiên. Quý Đông Nhiên lúc đầu cứ tưởng cậu muốn đi vệ sinh nên không để ý, ngờ đâu lát sau phía dưới vang lên tiếng sột soạt, anh giật mình gập laptop xuống thì phát giác thư ký nhỏ đang vạch quần mình ra.
“Em gì vậy? Mau đi ngủ.”
“Không muốn!”
Hạ An Vũ lắc mạnh đầu, chưa để Quý Đông Nhiên kịp phản ứng đã cầm lấy vật đang ngủ yên kia ngậm vào.
“An Vũ!”
Quý Đông Nhiên muốn ngăn người lại, tay đẩy cậu ra, nhưng Hạ An Vũ càng ương bướng hơn, lần nữa cúi xuống mút mạnh một hơi khiến tổng giám đốc nhà mình run rẩy thở dốc.
“Em...”
Quý Đông Nhiên cắn răng cố gắng kiềm chế, trong bóng tối chỉ có vài tia sáng từ cửa sổ hắt vào, cái đầu của ai kia di chuyển lên xuống không ngừng, âm thanh mút mát ướt đẫm diễm tình.
“Đông Nhiên... ông xã... ưm... anh thích không?”
Hạ An Vũ đối với chuyện này vốn không thành thạo, thi thoảng còn làm răng cọ vào khiến Quý Đông Nhiên cũng khống chế không được mà rên rỉ. Cậu vụng về nhớ lại cách Quý Đông Nhiên từng làm cho mình, khó khăn cảm nhận thứ kia càng lúc càng phình to trong khoang miệng.
Quý Đông Nhiên ngửa ra sau, yết hầu chậm rãi trượt lên trượt xuống, bàn tay đẩy người lại trở thành luồn vào từng sợi tóc, từ từ ấn nó xuống.
“Ưm...”
Hạ An Vũ cảm thấy có chút ăn không trôi, cổ họng tràn ra tiếng rên khe khẽ, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
“An Vũ...”
Quý Đông Nhiên bắt đầu gọi tên cậu, Hạ An Vũ mở to mắt, cậu biết Quý Đông Nhiên đã sắp đến giới hạn, không nhịn được mút mạnh lên.
“Nhả ra!”
Quý Đông Nhiên hoảng hốt kéo người ngồi dậy, Hạ An Vũ bị anh la cho giật mình nuốt xuống toàn bộ, cổ họng khô khóc ho sặc sụa.
“Em bị ngốc à?”
“Phải, tại em ngốc nên mới làm anh giận...”
Quý Đông Nhiên bực mình mắng, Hạ An Vũ lập tức trả lời, trong bóng tối đôi mắt lặng lẽ mờ nước. Quý Đông Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, người kia kìm lại giọng nghẹn ngào của mình, liếm ướt ngón tay sau đó tự mình lần mò xuống dưới tự khuếch trương.
“Em muốn làm gì?”
Quý Đông Nhiên lờ mờ nhìn động tác của Hạ An Vũ trong đêm, Hạ An Vũ tự cảm thấy đã ổn, cọ cọ vào vật vẫn còn chưa thỏa mãn kia khảng khái đáp:
“Làm anh.”
Dị vật xâm nhập vào phát đau, cơ thể Hạ An Vũ thoáng cứng lại, nước mắt không giữ được mà rơi xuống.
“Sau của anh lại lớn như thế... hức...”
Cậu có chút ấm ức, bàn tay chống lên lồng ngực vạm vỡ, hít sâu một hơi bắt đầu nhấp hông.
Quý Đông Nhiên nghĩ mình sắp điên rồi, chỗ đó vừa nóng vừa chặt, mặc cho chủ nhân rên rỉ khổ sở thì nó vẫn tham lam nuốt lấy, chậm rãi cắt đi sợi dậy lí trí của anh.
“Anh... anh... anh ơi... huhu...”
Hạ An Vũ sắp không trụ được nữa, cậu muốn cầu xin anh giúp đỡ, lại nghĩ mình đang muốn lấy lòng người ta, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc gọi lung tung.
“An Vũ...”
Áo bệnh nhân phía trên vẫn còn gài nút nghiêm chỉnh nhưng bên dưới lại ướt át tham lam, Quý Đông Nhiên sờ lên sườn mặt đầy nước mắt của thư ký nhỏ, đoạn bất ngờ ngồi dậy cướp lấy môi cậu.
“A! Ưm...”
Hạ An Vũ hoảng sợ, động tác của Quý Đông Nhiên khiến vật kia đi vào toàn bộ, đỉnh sâu vào chỗ nhạy cảm rút đi toàn bộ sức lực ít ỏi còn lại của Hạ An Vũ.
“Đông Nhiên... hức...”
Quý Đông Nhiên thở dốc ngồi im nhìn cậu, Hạ An Vũ khó chịu ngọ nguậy, nức nở cất tiếng gọi.
“Muốn cái gì?” - Quý Đông Nhiên khàn giọng hỏi.
“Hức... anh... động...”
“Nói rõ ra...”
“Muốn anh... muốn anh di chuyển...”
“Tôi không đi được.”
Chưa bao giờ có một kẻ tàn tật lại có thể thản nhiên lấy bệnh của mình ra đùa giỡn người tình như Quý Đông Nhiên cả. Hạ An Vũ khó chịu muốn chết, mặt mũi đỏ gay xấu hổ nói:
“Đông Nhiên... ông xã... muốn ông xã di chuyển dương v*t trong mông em, làm chết em...”
Nhận được đáp án như mong muốn, Quý Đông Nhiên chẳng còn kiêng dè mà đẩy hông lên, làm người trong lòng càng khóc tợn.
Cuộc mây mưa diễn ra đến hơn nửa đêm, Hạ An Vũ không còn sức trở về giường mình, mệt mỏi chen chúc chung một giường nhỏ hẹp với Quý Đông Nhiên.
“Ngủ đi.”
Quý Đông Nhiên hôn nhẹ lên tóc mai cậu dỗ dành, hai mắt Hạ An Vũ đã sắp díp lại nhưng cố gắng giữ tỉnh táo nói:
“Anh... em... xin lỗi. Anh đừng giận em nữa có được không?”
“Tôi có giận gì em đâu.” - Quý Đông Nhiên cười đáp.
“Thật không?” - Hạ An Vũ chùng chình nói - “Nhưng mấy ngày nay...”
“Là do công việc mệt mỏi thôi.” - Quý Đông Nhiên gác hờ tay qua hông cậu thủ thỉ - “Chẳng phải em muốn nghe tôi kể chuyện của tôi sao, bây giờ tôi kể nhé...”
“Không cần đâu. Là do em vô lý...”
Hạ An Vũ mơ màng nói, đầu vùi vào lòng ngực anh mà thiếp đi.
Hơi thở người trong lòng đều đều, nụ cười trên gương mặt Quý Đông Nhiên nhanh chóng biến mất, đôi mắt vô định nhìn vào vào màn tăm tối chẳng rõ đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương