Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 65



“Tổng giám đốc, lúc nãy có bệnh viện liên hệ.”

Quý Đông Nhiên vừa rời khỏi phòng họp, đầu có chút đau, đôi mày chưa kịp dãn ra đã lập tức cau chặt lại hơn, trầm giọng hỏi:

“Em ấy có chuyện gì?”

“Phu nhân xuất viện rồi.” - Sarah thành thật báo cáo - “Không ai cản được cả.”

“Đang yên đang lành tự nhiên lại xuất viện làm gì?”

Quý Đông Nhiên vừa bấm gọi vừa tự hỏi, Sarah bên cạnh chỉ có thể nhún vai một cái, thầm nghĩ: “Anh cũng biết là đang yên đang lành, tự dưng nhốt con người ta ở bệnh viện mãi như thế làm gì?”

Cuộc gọi vừa gọi đi đã lập tức nhận được tín hiệu kết nối, nhưng Quý Đông Nhiên chưa kịp mở lời thì đầu dây bên kia đã nói trước:

“Hạ An Vũ, hai mươi lăm tuổi thiếu hai tháng rưỡi, cao 1m79 có thể làm tròn thành 1m8, hiện đang ở trong phòng khách của chung cư số ba tầng mười bốn, suy nghĩ xem nấu món gì cho ông xã bận rộn tối nay. Xin hỏi có thể cho em chút gợi ý không?”

Quý Đông Nhiên khựng lại chẳng nói năng gì được, Hạ An Vũ không nhận được phản hồi liền khó hiểu lên tiếng:

“Alo?”

Đáp lại cậu là một tiếng cười khẽ, lần này đến lượt Hạ An Vũ khựng lại, nhưng lại nhanh chóng bật cười theo. Cậu đã chuẩn bị tinh thần rất nhiều cho cuộc gọi này, sáng hôm nay bởi vì Quý Đông Nhiên rời đi sớm mà cậu chẳng rõ được thái độ của anh ra sao. Hạ An Vũ thậm chí đã tự trấn an bản thân dù có thế nào thì cũng sẽ bình tĩnh nói chuyện cùng anh, nhưng chỉ một âm thanh vui vẻ vang lên bên tai đã gần như trút bỏ toàn bộ gánh nặng của cậu.

“Vậy cho hỏi tổng giám đốc tối nay muốn ăn món gì nào?”

“Để xem... trứng chiên cả chua, được không?” - Quý Đông Nhiên cân nhắc một món tương đối đơn giản.

“Tất nhiên là được, còn gì nữa không?” - Hạ An Vũ ra vẻ trịnh trọng hỏi.

“Không... ừm... có một món tương đối đặc biệt...”

Giọng nói ngập ngừng nhưng Hạ An Vũ đã ngửi được mùi nguy hiểm trong đó, cậu lập tức thẳng thừng nói:

“Không được, vậy hôm nay ăn trứng chiên cả chua thôi. Mấy giờ anh về vậy?”

“Như giờ tan làm bình thường thôi.” - Quý Đông Nhiên đáp.

“Chẳng phải bận lắm sao? Đừng nói với em là anh trốn việc đấy?”

“Nếu trốn việc thì bây giờ về luôn cũng được.”



Hạ An Vũ “hừ” một tiếng, hối thúc người nào đó ngoan ngoãn làm việc đi, cậu nghỉ một chút rồi sẽ xuống siêu thị mua đồ nấu bữa tối cho anh.

Đầu dây bên kia ngắt máy đã lâu nhưng Quý Đông Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, đáy mắt thâm trầm không rõ đang suy nghĩ gì.

Buổi chiều Quý Đông Nhiên tan làm đúng giờ như đã nói, trên đường về còn tranh thủ ghé qua mua thêm ly trà sữa nóng cùng bánh ngọt. Căn nhà u tối ảm đạm mấy ngày nay lần nữa hắt ra ánh sáng nhàn nhạt ấm áp, Quý Đông Nhiên vừa bấm mật khẩu cửa đã nghe tiếng bước chân “bình bịch” chạy ra, đáy lòng không khỏi gợn sóng nhè nhẹ.

Hạ An Vũ đứng trước mặt anh, khuôn mặt vốn đã trắng trẻo sau nhiều ngày dưỡng ở phòng bệnh càng trắng hơn, lỗ tai ẩn ẩn đỏ, đôi mắt trong trẻo như thể giam anh trong ấy.

“Anh về rồi.”

“Ừm, tôi về rồi.”

Đột nhiên không khí trở nên có chút ngượng ngùng khó hiểu, hai người không nhịn được mà bật cười. Hạ An Vũ nhanh chóng vòng ra sau đẩy xe lăn vào, Quý Đông Nhiên ngửi được hương thơm của thức ăn bay ra từ phòng bếp.

“Chẳng phải nói chỉ làm trứng chiên cà chua thôi sao?” - Quý Đông Nhiên cười hỏi.

“Em lỡ tay làm thêm thôi, anh chịu khó ăn đi.”

Hạ An Vũ tùy tiện tìm một cái cớ sứt mẻ nói, Quý Đông Nhiên nhận ra trên bàn toàn món anh thích, chỉ “ừm” một tiếng chứ không vạch trần cậu.

Bữa cơm diễn ra cực kỳ yên bình, cả hai không ai nhắc đến chuyện đột nhiên xuất viện của Hạ An Vũ, chỉ vu vơ nói vài chuyện linh tinh.

Ăn xong, Hạ An Vũ vui vẻ cắt bánh, hút trà sữa, vừa ngân nga vừa ngồi đợi Quý Đông Nhiên tắm rửa ra.

Hương vị ngọt ngào ấm áp tràn ngập khoang miệng khiến đầu óc con người ta thư thái hơn, Hạ An Vũ ăn thêm một miếng bánh, cơ thể càng lười biếng lún sâu vào sofa.

“Mới vừa ăn xong mà ngồi ngay thì sẽ mập đó.”

Quý Đông Nhiên vừa trở ra đã nhìn thấy dáng vẻ hưởng thụ lười biếng này của Hạ An Vũ, không nhịn được trêu một câu. Hạ An Vũ lại ngoẹo đầu sang nhìn anh, đoạn với tay múc một miếng bánh đưa qua:

“A...”

Quý Đông Nhiên cười cười bất đắc dĩ, điều khiển xe lăn lại gần, há miệng ăn miếng bánh ngọt ngào.

“Không hỏi em vì sao lại tự ý trốn về à?”

“Cả viện đều biết, em thì hiên ngang xách hành lý đi cổng chính, có chỗ nào giống trốn viện à?”

Hai người ngồi tựa vào nhau trên sofa, Quý Đông Nhiên buồn chán nghịch mớ tóc bồng bềnh của Hạ An Vũ, hương bạc hà giống với của anh quẩn quanh mũi. Hạ An Vũ hơi cựa người nằm hẳn vào lòng ngực Quý Đông Nhiên, nhỏ giọng thủ thỉ:



“Hôm nay mẹ đến thăm em đấy.”

“Ừ, sáng nay mẹ cũng vừa gọi tôi.”

“Ò.” - Hạ An Vũ hút một ngụm trà sữa - “Mẹ nói em có một phần sính lễ đặc biệt...”

Bàn tay vuốt tóc của Quý Đông Nhiên khựng lại, đoạn anh nhìn chăm chú cậu, Hạ An Vũ thấy anh đột nhiên không có động tĩnh gì, thắc mắc ngẩng lên định nhìn anh thì đôi mắt bị che lại.

“Đông Nhiên?” - Hạ An Vũ thử gọi một tiếng.

Quý Đông Nhiên bỏ tay ra, đôi mắt đen láy của Hạ An Vũ vẫn mở to nhìn anh, Quý Đông Nhiên không kìm lòng được mà cúi xuống hôn lên nó. Hạ An Vũ chủ động nhắm mắt lại, đôi môi ẩm ướt thận trọng hôn từ khóe mắt, chóp mũi rồi dừng lại ở môi, giữa không gian im lặng vang lên tiếng mút mát nhè nhẹ.

“An Vũ...”

Lần này đến Quý Đông Nhiên gọi cậu, Hạ An Vũ vẫn chưa hồi thần được, trái tim không tự chủ được mà đập rất nhanh, khuôn mặt đỏ ửng nhẹ nhàng đáp lại anh một tiếng:

“Dạ...”

“Sau này xong việc sẽ trả lại em hơn cả thế? Được không?”

Hạ An Vũ chẳng hiểu Quý Đông Nhiên nói gì cả, vươn tay vuốt ve khuôn mặt anh cười nói:

“Chẳng phải là tài sản chung của hai chồng chồng tụi mình sao? Trả cái gì mà trả.” - Cậu thở phào một tiếng - “May mà vẫn có, em cứ sợ vì cưới em mà anh phải chịu thiệt thòi.”

Người ngọt ngào nằm trong lòng nói những lời ngọt ngào, Quý Đông Nhiên ôm siết lấy cậu, miệng liên tục nói:

“Không thiệt thòi, không thiệt thòi chút nào...”

Buổi tối Quý Đông Nhiên ôm Hạ An Vũ ngủ rất nhanh, Hạ An Vũ biết anh mệt mỏi, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về anh.

“...Tỷ lệ cuộc phẫu thuật xem chừng rủi ro lắm, nếu xui xẻo có khả năng tổng giám đốc Quý sẽ nằm cả đời trên giường, lúc ấy còn không bằng một kẻ tàn phế.”

Trong đầu cậu vẫn còn nhớ như in những lời Phương Thu Ý nói hôm nay, cậu vốn dĩ cũng muốn hỏi rõ dự định của Quý Đông Nhiên về chuyện này, nhưng rồi lại chẳng biết phải mở lời thế nào.

Dù Quý Đông Nhiên thi thoảng vẫn vờ vịt lấy bệnh tình của mình dỗ cậu nhưng Hạ An Vũ biết trong đó vẫn có phần thật lòng, chẳng ai ở trong tình cảnh đó mà thoải mái được cả, huống hồ là một người tài giỏi như anh. Hạ An Vũ sẽ luôn tôn trọng quyết định của Quý Đông Nhiên, tuy nhiên trong thâm tâm cậu vẫn muốn nói với anh có thể đừng mạo hiểm được không, so với sợ chuyện anh cứ cả đời ngồi trên xe lăn thì cậu càng sợ mất anh hơn.

Dưới ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài hắt vào phản chiếu lên khuôn mặt như tạc của Quý Đông Nhiên, Hạ An Vũ vươn tay vuốt vuốt mi tâm hơi nhíu lại kia, sau đó nhẹ nhàng lần mò xuống bắp chuối anh mà nhéo mạnh một cái. Hạ An Vũ hồi hộp chờ đợi, tim đập như trống bỏi nhưng nhận lại vẫn là tiếng hít thở đều đều an tĩnh, cậu khẽ hít một tiếng, ôm chặt anh hơn:

“Ông trời ơi, sao ông lại đối xử với anh ấy như vậy?”
Chương trước Chương tiếp