Đông Cung Tàng Kiều

Chương 13: Liệp cung phong vân (4)



Hóa ra là cố sự về một đôi tình nhân không thể thành thân thuộc.

Trên gương mặt của Vệ Chiêu cũng lộ ra khó xử.

Tạ Ánh Chân nhận thấy có hy vọng, lập tức bỏ thêm lửa, nhẹ nhàng nói với Vệ Chiêu: “Bây giờ muội muội đã biết chuyện của hai chúng ta, muội không đi tố giác chúng ta, thì cũng là cùng chúng ta giống như châu chấu trên một sợi dây, nếu việc của chúng ta bị bại lộ, muội có thể đứng ngoài cuộc được sao?”

Vệ Chiêu hồ đồ, từ bao giờ nàng lại cùng hai người họ trở thành châu chấu trên một sợi dây?

Nàng ngơ ngác nhìn Tạ Ánh Chân: “Nhưng, nhưng ta vì cứu người mới…”

Nàng bởi vì giúp Tạ Ánh Chân cứu Vương Vũ nên mới bị cuốn vào trong chuyện này đấy.

Tạ Ánh Chân nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vệ Chiêu, không đành lòng dọa nàng, không còn giữ lại vẻ mặt nghiêm túc nữa, giọng nói cũng mềm mại hơn: “Muội muội tốt, muội giúp ta đi. Ta biết ta và Lương đại ca không có khả năng, đợi cuộc đi săn này kết thúc, ta sẽ không còn cùng huynh ấy qua lại nữa. Mười năm ngày, chỉ mười năm ngày thôi, muội giúp ta có được không?”

Lần đi săn của hoàng thất này tổng cộng kéo dài hai mươ ngày, hiện năm ngày đã trôi qua, chỉ còn lại mười năm ngày thôi.

Tạ Ánh Chân nắm lấy tay của Vệ Chiêu cầu xin, cứng mềm đều thử qua một lượt, rốt cuộc Vệ Chiêu không chống đỡ được nữa, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Tạ Ánh Chân như bắt được báu vật, giao luôn một phong thư nàng mới viết cho Vệ Chiêu.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, Vệ Chiêu bắt đầu hành trình bồ câu đưa thư của nàng.

Thỉnh thoảng, nàng còn làm người canh gác giúp cho đôi tình nhân này, trách để người khác biết được hai người họ lén lút gặp mặt.

Thời gian cứ thế trôi mau, nhoáng cái đã là ngày thứ hai đếm ngược của cuộc đi săn mùa thu.

Buổi tối, trong Liệp cung tổ chức cung yến theo lệ thường, Hoàng đế cùng văn võ bá quan ngồi ở chính điện, còn Quý phi ngồi cũng các quý nữ ở điện bên cạnh, hai bên cách nhau tấm bình phong, không nhìn thấy măt mà chỉ nghe thấy tiếng.

Từ sau ngày đầu tiên hạ tràng đi săn, Thái tử cũng không còn hứng thú nữa.

Trong toàn bộ thời gian đi săn, các quý nữ của các đại tộc tìm mọi cách giở trò, muốn dẫn dụ sự chú ý của hắn. Nhưng hắn lại giả bộ làm như không biết, một chút cũng lười phản ứng.

Nghe cung nhân hổi bẩm, người duy nhất cùng Thái tử trò chuyện, là Vương Vũ, nữ nhi của Đại Tư Không Vương Đạt.

Quý phi nhìn một vòng, ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay bổn cung không nhìn thấy ái nữ của Đại Tư Không?”

Vương Đạt ngồi ở chính điện, nghe thấy câu hỏi của Quý phi, vội vàng đứng dậy đáp lại: “Bệ hạ, nương nương, đại huynh cùng tiểu nữ mấy ngày trước gặp gió độc rồi bị cảm nhiễm phong hàn, thân thể không khỏe, nên nhiều ngày không thể ra khỏi cửa, kính mong bệ hạ và nương nương thứ lỗi.”

Hoàng đến cũng nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên không thấy Vương Đôn, cảm khái nói: “Đại tướng quân chinh chiến cả đời trên lưng ngựa, thân thể từ trước đến nay vốn rất khỏe mạnh, không ngờ chỉ một lần săn thú đã khiến Đại tướng quân đổ bệnh.”

Vương Đạt cười khổ nói: “Bẩm bệ hạ, dù sao đại huynh của thần cũng đã đến tuổi tri mệnh rồi.”

Quý phi ngồi sau bình phong hòa nhã nói: “Hiện giờ thời tiết đã trở lạnh, mọi người cũng nên chú ý phòng lạnh giữ ấm mới được.”

Vương Đạt lộ ra thần sắc cảm kích, “Quý phi nói phải, thần thay đại huynh cùng tiểu nữ tạ ơn bệ hạ, nương nương.”

Tiệc rượu vẫn tiếp diễn. Trong lòng Quý phi lại xoay chuyển mấy cái ý niệm.

Không ngờ nữ nhi của Vương gia lại yếu ớt như vậy, chỉ mới gặp chút gió mà đã bị nhiễm phong hàn, với thân thể như vậy thì làm sao mong chờ được nàng ta giúp hoàng gia kéo dài con nối dòng?

Xem ra vị trí Thái tử phi cần phải chú tâm nhiều hơn mới được.



Trong điện ăn uống linh đình, Quý phi trong lòng ngập tràn tính toán cho việc lựa chọn Thái tử phi, nhưng Thái tử một chút cũng không bận tâm đến.

Hắn ngồi một lúc, cảm thấy bức bối trong lòng, nên muốn đứng dậy ra cửa hít thở không khí. Đúng lúc này một bóng dáng xinh xắn chợt lướt qua trước mắt hắn.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại đi theo.

Vệ Chiêu cẩn thận từng ly từng tý tách khỏi đoàn người, bước nhanh trên con đường nhỏ tối tăm vắng vẻ. Hôm nay Quý phi mời tất cả các quý nữ thế gia đến dự cung yến, Tạ Ánh Chân cũng nằm trong số đó.

Bây giờ khoảng cách kết thúc đợt đi săn mùa thu còn một ngày cuối cùng, Tạ Ánh Chân đương nhiên không chịu buông tha cơ hội này, nên từ sớm đã viết xong thư, thừa lúc cung yến đã giao cho Vệ Chiêu, để nàng hỗ trợ gửi cho Lương Trọng Ký.

Còn đối với Vệ Chiêu mà nói, kết thúc cuộc đi săn, cũng đại biểu cho việc quãng thời gian nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng kết thúc, nghĩ tới đây, bước chân của nàng cũng không khỏi nhanh hơn.

Quẹo qua một ngã rẽ, Vệ Chiêu thấy Lương Trọng Ký bước ra từ bóng cây, quan sát trái phải một hồi, sau đó vẫy tay bảo nàng bước qua.

Vệ Chiêu bước nhanh đến gần, cẩn thận lấy ra một phong thư giao cho Lương Trọng Ký.

Lương Trọng Ký tiếp nhận bức thư, cẩn thận cất thư, rồi thấp giọng nói một câu “Đa tạ.”

Hai người nhanh chóng tách nhau ra, một người đi về hướng đông, một người đi về hướng tây, rồi rất nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.

Dĩ nhiên Thái tử cũng đi theo Vệ Chiêu đến tận nơi này.

Thái tử nhìn hai người rời đi, lúc này mới chậm rãi bước ra từ một tàng cây. Hắn ngẩng đầu, không biết đang suy tư cái gì.

Gió thu bất chợt nổi lên, bốn phía tịch liêu không một bóng người, chỉ có bóng cây lắc lư, gió đêm nhanh nhẹn khởi vũ, tựa hồ đang nhắc nhở hắn một cố sự về cuộc hò hẹn dưới tàng cây giữa lang quân tuấn tú và cung nữ xinh đẹp.

*****

Khi Thái tử trở về, cả người tràn ngập khí lạnh của đêm thu.

Triệu Đà đi phía sau hắn, không khỏi rùng mình. Trong lòng Triệu Đà cảm thấy kỳ quái, Thái tử điện hạ rõ ràng ra ngoài hít thở không khí, nhưng tại sao khi trở về tâm tình ngược lại còn trở nên kém hơn?

Trên đại điện, vừa lúc này có triều thần đề cập đến lịch trình ngày cuối cùng.

Hoàng đế thấy Thái tử tiến vào, thuận miệng hỏi: “Ngày mai Thái tử có tiếp tục hạ tràng?”

Thái tử nhạt nhẽo nói: “Nhi thần sẽ không tham gia.”

Hoàng đế sớm đã biết hắn cự tuyệt, cũng không cảm thấy ngoài ý. Hoàng đế nhìn thoáng qua Triệu Đà đằng sau Thái tử, đột nhiên cao hứng hỏi: “Thái tử không hạ tràng, vậy Triệu thống lĩnh có tham gia hạ tràng hay không?”

Triệu Đà đã sớm ngữa tay ngứa chân, rất muốn tỷ thí một phen.

Nghe được câu hỏi của Hoàng đế, nhất thời nhìn về phía Thái tử, lộ ra ánh mắt nóng lòng muốn thử.

Thái tử lại thất thần, không nói câu nào, tựa hồ đang suy nghĩ việc gì đấy.

Thái tử điện hạ không lên tiếng, đương nhiên là Triệu Đà không dám tự ý hạ tràng tham gia tỷ thí, chỉ đành đứng dậy trả lời: “Hồi bệ hạ, thần thống lĩnh cấm quân ở bắc doanh, phụ trách bảo vệ an toàn Liệp cung, thần là người được giao nhiệm vụ, không thể tham gia cuộc tỷ thí.”

Hoàng đế nghe được câu trả lời của hắn, cười nói với Vương Đạt: “Đại Tư Không, trẫm nói đâu có sai. Thái tử không hạ tràng, Triệu thống lĩnh chắc chắn sẽ không tham gia.”



Thái tử lúc này mới phục hồi tinh thần, nghe được những lời này của Hoàng đế, mới biết được hóa ra Vương Đạt đề đạt với Hoàng đế cho phép Triệu Đà tham dự cuộc đi săn.

Vương Đạt tránh khỏi cái nhìn của Thái tử, hướng về Hoàng đế nâng chén rượu nói: “Vẫn là bệ hạ lợi hại, tính toán không một chút sợ hở, chúng thần hổ thẹn không bằng.”

Có qua có lại khiến bầu không khí trong điện trở lên sôi động hơn nhiều.

Thái tử chỉ đành phải kiềm chế nỗi nghi ngờ trong lòng lại.

Sau khi cung yến tan cuộc, Thái tử đã cho gọi Vương Đạt đến hỏi: “Cữu cữu, vừa rồi trên đại điện, tại sao ngài lại đưa ra ý kiến làm cho Triệu Đà hạ tràng với phụ hoàng? Việc này là có ý gì?”

Vương Đạt thờ ơ khoát khát tay, thuận miệng đáp: “Lần đi săn này, thần thấy có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt có tài bắn cung cưỡi ngựa, nhất thời nổi lên tâm tư muốn tìm kiếm nhân tài, nên muốn Triệu Thống lĩnh hạ tràng thử một chút thân thủ của bọn họ mà thôi.”

“Hóa ra là thế.” Thái tử thản nhiên nói: “Nếu cô nhớ không lầm, lần này biểu huynh Vương Du cũng đi theo tùy giá trong đội ngũ cấm quân, ngày mai y sẽ tham gia tỷ thí?”

Vương Du chính là đích trưởng tử của Đại Tư Không Vương Đạt, hiện đang giữ chức Phó Thống lĩnh cấm quân. Lần đi săn của hoàng gia này, hắn thống lĩnh cấm quân ở đông doanh, có nhiệm vụ giống như Triệu Đà là phụ trách bảo vệ an toàn Liệp cung.

Vương Đạt nghe nhắc đến tên nhi tử của mình, lại nhíu mày ghét bỏ: “Nhi tử không nên thân này của ta lấy điểm gì mà so sánh với Triệu Thống lĩnh? Nó bất quá chỉ là dựa vào công lao của các bậc phụ bối trong nhà, mới có thể bước vào cấm quân kiếm cơm ăn, suốt ngày chỉ giỏi giả vờ khoa chân múa tay, tốt nhất vẫn nên đừng hạ tràng để làm xấu hổ gia đình thì hơn.”

Hai người lại hàn huyên vài câu, thấy sắc trời đã tối, Vương Đạt mới cáo từ rời đi.

Thái tử nhìn théo bóng lưng của ông ta bước ra khỏi Đông môn cho đến khi khuất dạng, thì đột nhiên mở miệng nói: “Triệu Đà, ngươi đưa sơ đồ phòng vệ Liệp cung cho ta.”

Phía tây Liệp cung dựa vào núi cao, ba mặt khác đều có cấm quân trú đóng, bảo hộ Liệp cung ở giữa.

Vương Du phụ trách cấm quân đông doanh bảo vệ phía đông, Hoàn Xung phụ trách cấm quân tây doanh bảo vệ phía tây, Dữu Khánh phụ trách cấm quân nam doanh bảo vệ phía nam, nếu hai phía đông và tây muốn tiến vào trung tâm phải đi qua bắc doanh do Triệu Đà thống lĩnh.

Lâm Hoa điện nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế ở trung tâm do Nội tổng quản Lương Kim thống lĩnh nội thị vệ ngày đêm tuần tra, với bố trí phòng vệ như vậy, gần như không có khả năng binh biến.

Triệu Đà đứng ở bên cạnh than thở: “Vương Đôn Đại tướng quân không hổ là danh tướng của Đại Ngụy, bố trí phòng vệ không thể chê vào đâu được.”

Thái tử cũng không tìm được bất kỳ một điểm chê trách, nhưng trong lòng hắn lại mơ hồ có chút bất an.

Loại cảm giác bất an này có lẽ bắt nguồn từ việc Đại tướng quân Vương Đôn đã lâu không lộ diện, cũng có lẽ bởi vì những hành động bất thường của Vương Đạt trong cung yên ngày hôm nay.

Nắm quyền lực trong tay càng lớn, Vương Đạt cũng càng lúc càng vươn dài tay. Ông ta đã không còn thỏa mãn với việc làm một quyền thần, mà đã bắt đầu tìm mọi cách sắp xếp thân tín vào trong cấm quân.

Đích trưởng tử Vương Du của ông ta là một ví dụ rõ ràng như ban ngày.

Thế lực của ngoại thích quá lớn đối với bất kỳ triều đại nào mà nói, đều là một điều vô cùng tệ hại.

Thái tử đã nhiều lần đưa ra ý kiến, muốn làm suy yếu thế lực của Vương gia.

Nhưng Hoàng đế lại nhớ tới phụ tá có công của Vương Đạt, không đành lòng động đến Vương gia. Việc này càng khiến ha.m muốn của Vương Đạt càng lúc càng lớn, thậm chí còn muốn một tay nắm gọn triều chính.

Nghĩ tới điều này, đôi mắt của Thái tử tối sầm lại.

Xem ra, sau đợt đi săn mùa thu này, bất luận thế nào, cũng đều phải tính toán đến việc dọn sạch thế lực của Vương gia.

Thái tử trả lại sơ đồ phòng vệ cho Triệu Đà, dặn dò: “Ngày mai là ngày cuối cùng, ngươi phải lưu tâm cẩn thận, đừng để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.”

“Tuân mệnh.”
Chương trước Chương tiếp