Đông Cung Tàng Kiều
Chương 19: Liệp cung phong vân (10)
Sau một đêm nghỉ ngơi, cơn sốt của Thái tử cũng hạ, cả người cũng lấy lại được tinh thần.
Khi sức khỏe hồi phục, vận khí của hai người dường như cũng quay trở lại, không chỉ tìm lại ngựa bị thất lạc trong rừng, trên đường xuống núi còn chạm mặt Vương Du đang lên núi lục soát.
Vương Du nhìn thấy Thái tử, vô cùng kinh ngạc, lập tức xuống ngựa hành lễ, “Thái tử điện hạ, ngài không có việc gì, thực sự quá tốt.”
Thái tử chỉ muốn biết tình hình dưới núi, “Mấy ngày cô không có mặt, mọi việc ở Liệp cung vẫn ổn?”
Ánh mắt của Vương Du lại né tránh, hắn cúi đầu không nói.
Thái tử thấy hắn do dự, quát hỏi: “Tại sao Vương Thống lĩnh không trả lời?”
Vương Du chỉ đành ấp a ấp úng nói: “Hết, hết thảy đều tốt.”
Thái tử híp mắt, nhìn hắn, gằn từng chữ: “Nếu hết thảy đều tốt, vì sao Vương Thống lĩnh và binh lính dưới quyền lại mặc một đồ tang.”
Thái tử ngay lập tức rút kiếm ra, đặt ở trên cổ của Vương Du, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì đang gạt cô?”
Vương Du cúi đầu, nhìn y phục của mình, mặt hắn biến sắc, ngay lập tức quỳ xuống đất khấu đầu xin tha: “Thái tử tha mạng, thần không dám lừa gạt Thái tử, thật sự, thật sự thần cũng biết phải nói như thế nào.”
Thái từ nhìn hắn từ trên cao xuống: “Nói.”
Vương Du hạ quyết tâm, cắn răng một cái, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Thái tử: “Điện hạ, hoàng đế bệ hạ đã băng hà.”
*****
Bên trong doanh trại của Vương gia.
Đoàn người của Vương Du sau khi vội vã trở về, đã xuống ngựa đi thẳng vào chủ trướng.
Cách đó không xa, khi thiếp thân thị nữ của Vương Vũ nhìn thấy gương mặt của người nam tử mặc y phục màu đen dẫn đầu, đã lấy làm kinh hãi, sau đó đã vội vã rời đi.
Khi nàng ta trở lại trong doanh trướng, đã vội vã nói bên tai của Vương Vũ mấy câu.
Vương Vũ không dám tin hỏi lại: “Là thật? Ngươi thực sự nhìn thấy một người giống hệt với Thái tử, được a huynh dẫn vào trong chủ trướng?”
Thị nữ thấp giọng nói: “Việc này hoàn toàn chính xác, tiểu nương tử, nô tỳ thấy thái độ của đại công tử đối với người này vô cùng tôn kính, việc này… không hiểu là đang có chuyện gì đang xảy ra? Không phải Thái tử điện hạ đã chết rồi sao? Dưới bầu trời này chẳng lẽ thực sự có những người giống nhau đến vậy sao?”
Đúng vậy, dưới bầu trời này thật sự có những người giống y hệt nhau?
Trừ khi Thái tử điện hạ khởi tử hoàn sinh, bằng không … việc này phải giải thích như thế nào?
Đột nhiên Vương Vũ nghĩ đến một khả năng, nàng đứng bật dậy.
“Không đúng, nói không chừng Thái tử điện hạ căn bản không chết.
Thị nữ bị lời nói của nàng dọa sợ: “Tiểu nương tử, nương tử đang nói cái gì vậy? Thi thể của điện hạ đều đã được mang về Liệp cung, chỉ đợi ngày phát tang, việc này do chính lão giao và đại công tử xác nhận, sao có thể sai được?”
“Đúng rồi, chính bởi vì phụ thân cà đại huynh xác nhận nên ta mới cho là như vậy.” Vương Vũ buồn bã nói.
Dù sao mắt thấy mới là thật, bây giờ Thái tử khỏe mạnh xuất hiện ở nơi đây, vậy rốt cuộc cỗ thi thể kia là của người nào, việc này rất đáng để suy nghĩ.
Nàng đi đi lại lại ở trong trướng mấy vòng, một hồi lâu rồi rốt cuộc đưa ra quyết định.
“Ngươi thay ta đi làm một việc.”
*****
Trong chủ trướng của Vương gia.
Thái tử ngồi ở vị trí chủ vị, sắc mặt lạnh lùng như sắp đóng băng. Hắn thật sự không ngờ, hắn chỉ không có mặt mới mấy ngày mà Liệp cung đã phát sinh chuyện lớn đến vậy.
Hoàng đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Quý phi canh giữ cạnh thi thể không cho phép bất kỳ ai tiếp cận. Liệp cung đã hỗn loạn thành một đoàn.
“Triệu Đà đâu? Hắn đang ở nơi nào?” Thái tử quát hỏi: “Bảo hắn ngay lập tức tới gặp cô.”
Vương Du vội vàng trả lời: “Triệu Thống lĩnh tận trung với cương vị công tác, lúc này đang bảo vệ bên ngoài tẩm cung của bệ hạ và Quý phi, một khắc cũng không rời.”
“Nếu như thế, cô phải ngay lập tức trở về Liệp cung, chủ trì đại cuộc.”
Vương Du thấy thế, khuyên nhủ: “Hiện tại không biết tình hình trong Liệp cung như thế nào, thần đã phái người đi thông báo với phụ thân để người nhanh chóng trở về, không bằng điện hạ cứ đi tắm rửa thay y phục trước, đợi sau khi phụ thân trở về, mọi người thương lượng đối sách xong rồi trở về Liệp cung thì cũng chưa muộn.”
Thái tử trầm ngâm trong chốc lát. Hắn đã ở trên núi mấy ngày, bản thân hắn hiện tại quả thực không có mặt mũi diện kiến trước thiên nhan của phụ hoàng, đi tắm rửa chỉnh trang lại một hồi cũng tốt.
“Được.”
Sắc mặt của Vương Du vui vẻ, gọi người tiến vào đế dẫn Thái tử ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài tiếng đàn đột nhiên vang lên.
Thái tử nghe thấy tiếng đàn, đột nhiên biến sắc, liếc nhìn Vương Du, thản nhiên nói: “Trong lúc quốc tang, không ngờ Vương Thống lĩnh vẫn có tâm tình nhàn nhã như vậy.”
Vương Du cũng không biết ai đang đánh đàn, nên đã vội vã cho gọi thân vệ vào, dò hỏi: “Là ai đang đánh đàn.”
Thân vệ trả lời: “Bẩm, là tiểu nương tử đang đánh đàn.”
Hóa ra là Vương Vũ. Vương Du ngay lập tức cảm thấy đau đầu. Muội muội của hắn từ nhỏ luôn được phụ mẫu thương yêu hơn hắn, nhưng cũng không vì thế mà không nghe lời dạy bảo của hắn, chỉ là không hiểu hôm nay tự dưng không biết vì cái gì mà phát điên.
“Hồ đồ, đang trong quốc tang, sao có thể đánh đàn tấu nhạc?”
Hắn vốn định gọi người dẫn Vương Vũ đến là dạy dỗ một trận, nhưng nhìn thấy Thái tử đang ngồi ở chủ vị, cũng nhớ tới muội tử đối với Thái tử mến mộ đã nhiều năm, nếu đột nhiên nhìn thấy người chết sống lại, còn không biết sẽ có phản ứng nào.”
Nên hắn chỉ đành phất tay nói: “Ngươi ra ngoài nói với nàng, đừng để nàng tiếp tục đánh đàn nữa.”
Thân vệ phục mệnh lui ra ngoài, một lát sau tiếng đàn vẫn không ngừng. Thái tử càng lúc càng tỏ thái độ bất mãn trên gương mặt.
Vương Du đứng ngồi không yên, một lát sau, thân vệ lại một lần nữa quay về bẩm báo, phía sau còn dẫn theo một tiểu thị nữ.
Vương Du vừa liếc mắt đã nhận ra người này chính là thị nữ thiếp thân của Vương Vũ, bất mãn hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Tiểu nương tử không hiểu chuyện, các ngươi cũng để mặc cho nàng làm bậy như vậy sao?”
Thị nữ nhất thời sợ hãi đến mức quỳ xuống, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên, nói: “Bẩm đại công tử, thật sự nô tỳ không thể ngăn được tiểu nương tử, còn, còn bị tiểu nương tử đánh cho một trận.”
Vương Du nhìn về phía thân vệ, thân vệ bất đắc dĩ gật đầu.
Vương Du tức thời giận tím mặt, “Vô phép vô thiên, nàng thật sự cho rằng phụ thân không có mặt nên không có ai trị được nàng sao?”
Hắn đứng dậy nói lời xin lỗi với Thái tử: “Điện hạ, thần không thể dạy dỗ được muội muội, khiến cho điện hạ chê cười, thật sự là gia môn bất hạnh. Thần xin phép lui xuống xử lý gia sự, kính mong điện hạ thứ lỗi.”
“Lệnh muội cũng là người có tình tình chân thật, Thống lĩnh đừng trách móc quá nặng nề.”
Vương Du chắp tay nói: “Thái tử điện hạ nhân hậu, thần thay xá muội cảm tạ ân đức của điện hạ.”
Nói xong hắn vội vàng lui ra ngoài,
Khúc nhạc Vương Vũ đang gảy là Thập diện mai phục, là một khúc nhạc nổi danh thời xưa.
Vương Du là một mãng phu, không thạo về âm luật, nhưng Thái tử lại ngầm nghe được sát ý ẩn trong khúc nhạc.
Vương Vũ đang đưa ra lời cảnh báo đối với hắn.
Nàng đang ám chỉ cho hắn biết hắn đang rơi vào mai phục của kẻ địch.
Nghĩ tới đây, Thái tử cũng không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy muốn rời khỏi.
Người thị nữ đang quỳ dưới mặt đất, không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Điện hạ đừng nóng vội, ngài hãy đi theo nô tỳ.”
Ánh mắt của Thái tử thâm trầm nhìn nàng ta, tựa hồ như đang suy tính mức độ tin cậy của nàng ta.
Thị nữ nói tiếp: “Tiểu nương tử một lòng muốn trợ giúp điện hạ, tuyệt đối sẽ không gây hại đến ngài.”
Thái tử lúc này mới gật đầu, ý bảo nàng ta đi trước dẫn đường.
Mành vừa mới được xốc lên, thân vệ canh giữ ngoài cửa vừa định ngăn cản hai người, đã nghe thấy thị nữ quát lên: “Đại công tử mời khách quý đi trước tắm rửa thay đồ, lẽ nào các ngươi không nghe thấy sao?”
Các thân vệ nhìn nhau, đại công tử còn chưa kịp giao phó bất kỳ lời nào cho bọn họ về việc này.
Đang lúc bọn họ đang lưỡng lự, thị nữ lại khẽ kêu lên: “Các ngươi còn không mau tránh ra, ta cũng không muốn nhìn thấy khi đại công tử trở về, nhìn thấy các ngươi ngăn cản khách quý, lại bị ngài ấy trách mắng.”
Thân vệ nhận ra nàng là thị nữ thiếp thân của Vương gia tiểu nương tử, xưa nay ngang ngược kiêu ngạo, cũng không dám đối nghịch với nàng, chỉ đành phải tránh ra nhường đường.”
Thái tử thuận lợi đi theo thị nữ đến chuồng ngựa. Lúc này Vệ Chiêu mặc y phục của cấm quân, đã đợi sẵn ở nơi này.
Nàng vừa nhìn thấy Thái tử đã lo lắng tiến lên: “Điện hạ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Đột nhiên có thị nữ dẫn nô tỳ đến nơi này, còn bảo nô tỳ thay y phục của cấm quân.”
Thái tử bảo nàng bình tĩnh đừng nóng vôi, rồi quay về phía thị nữ hỏi: “Rốt cuộc Vương Vũ có ý gì? Ngươi dẫn cô đến nơi này thì có lợi ích gì?”
Thị nữ kia lấy ra một bộ y phục cấm quân từ trong chuồng ngựa, đưa cho Thái tử.
“Ủy khuất quý chủ thay bộ y phục này. Còn nữa, hai vị cầm theo hai lệnh bài này. Nhờ vào nó, hai vị có thể rời khỏi doanh địa. Tiểu nương tử còn gửi lời nhắn đến quý chủ, điện hạ không chết, thực sự quá tốt. Có người muốn giết ngài, mong ngài hãy nhanh chóng rời khỏi đây, ngàn vạn lần đừng trở lại Liệp cung.”
Thị nữ lưu lại lệnh bài này cùng hai con ngựa rồi rời đi.
Vệ Chiêu đứng bên cạnh nghe hết tất cả những lời thị nữ đã nói, trong lòng hoảng sợ. Thị nữ này nói là điện hạ không chết, thực sự quá tốt, là có ý gì?
Chẳng lẽ Vương Vũ cho rằng Thái tử điện hạ đã chết rồi sao?
Nhưng rõ ràng điện hạ vẫn đang yên lành đứng ở chỗ này mà.
Nàng thực sự không hiểu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Thái tử nhanh chóng thay y phục, phóng người lên ngựa. Hắn ra hiệu cho Vệ Chiêu đi theo phía sau, rồi lao ra khỏi doanh trại.
Hai người an toàn ra khỏi doanh trại, một đường cưỡi ngựa lên một vị trí cao hơn, để có thể quan sát toàn bộ tình hình của Liệp cung.
Liệp cung thực chất là một tòa hành cung được hoàng thất Đại Ngụy xây dựng ở Tây Sơn, được hoàng thất sử dụng vào đợt săn thú mùa thu hàng năm. Hành cung nằm ở phía tây của chân núi, tường thành thấp, bao gồm hơn chục cung viện. Cấm quân đóng quân ở ba phía còn lại, bảo vệ Liệp cung ở giữa.
Để tiến vào được Liệp cung thì chỉ có thể đi qua hai cổng thành, chia cho cấm quân phía đông và cấm quân phía tây phụ trách bảo vệ, hai cánh quân muốn tiến vào được vị trí trung tâm thì phải vượt qua được bắc doanh do Triệu Đà canh gác.
Thống lĩnh của đông doanh là Vương Du. Hiện tại xem ra hắn có vấn đề rất lớn, xem ra muốn tiến vào được Liệp cung thì chỉ có thể đi qua cửa thành phía tây.
Vệ Chiêu thấy Thái tử nhìn chằm chằm vào Liệp cung, trong lòng nổi lên một chút bất an: ‘Điện hạ, không phải là tiểu nương tử Vương Vũ đã nói là chúng ta không thể trở về Liệp cung sao? Chúng ta nên mau chóng rời đi thì hơn
“Nếu cô không trở về Đông cung, mới là chết không chỗ chôn.” Thái tử thản nhiên nói.
Vệ Chiêu cả kinh hỏi: “Điện hạ đang nói cái gì vậy?”
Chẳng lẽ Vương Vũ đang cố ý lừa bọn họ?
Thái tử nhìn xuống chân núi, mở miệng nói: “Vương Vũ biết có người đang muốn hại ta, lại không chịu nói người kia là ai? Chỉ có một khả năng duy nhất nhất ngươi đó là người thân của nàng, cho nên nàng mới nguyện ý dùng tiếng đàn để cảnh báo cô, mà cũng không có cách nào cung cấp được nhiều thông tin có giá trị.”
Suốt dọc đường, hắn đã hiểu rõ tại sao thích khách có thể lên núi mà cấm quân dưới chân núi lại vô sự?
Bởi vì thích khách là do người của cấm quân đưa tới.
Vương gia đang tạo phản.
Có lẽ là Vương Đạt, là Vương Đôn, hay có lẽ là toàn bộ gia tộc Vương thị đều tạo phản.
Nếu như toàn bộ gia tộc Vương thị đều tạo phản, thì khi đó tình hình đã rơi vào tình trạng xấu nhất.
Vương Đôn nắm giữ toàn bộ cấm quân. Việc này có ý nghĩa là ngoại trừ năm nghìn cấm quân do Triệu Đà thống lĩnh là còn nghe theo lệnh của hắn, toàn bộ Liệp cung đã bị cấm quân bao vây, các thông tin không thể truyền từ trong ra ngoài hoặc ngược lại.
Mà Triệu Đà muốn hội hợp với hắn, nhất định sẽ phải xuyên qua tầng tầng lớ lớp cấm quân bảo vệ vòng ngoài của Liệp cung.
Bất kể tình hình thế nào, lần này hắn muốn trở về, đều gặp nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
Khi sức khỏe hồi phục, vận khí của hai người dường như cũng quay trở lại, không chỉ tìm lại ngựa bị thất lạc trong rừng, trên đường xuống núi còn chạm mặt Vương Du đang lên núi lục soát.
Vương Du nhìn thấy Thái tử, vô cùng kinh ngạc, lập tức xuống ngựa hành lễ, “Thái tử điện hạ, ngài không có việc gì, thực sự quá tốt.”
Thái tử chỉ muốn biết tình hình dưới núi, “Mấy ngày cô không có mặt, mọi việc ở Liệp cung vẫn ổn?”
Ánh mắt của Vương Du lại né tránh, hắn cúi đầu không nói.
Thái tử thấy hắn do dự, quát hỏi: “Tại sao Vương Thống lĩnh không trả lời?”
Vương Du chỉ đành ấp a ấp úng nói: “Hết, hết thảy đều tốt.”
Thái tử híp mắt, nhìn hắn, gằn từng chữ: “Nếu hết thảy đều tốt, vì sao Vương Thống lĩnh và binh lính dưới quyền lại mặc một đồ tang.”
Thái tử ngay lập tức rút kiếm ra, đặt ở trên cổ của Vương Du, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì đang gạt cô?”
Vương Du cúi đầu, nhìn y phục của mình, mặt hắn biến sắc, ngay lập tức quỳ xuống đất khấu đầu xin tha: “Thái tử tha mạng, thần không dám lừa gạt Thái tử, thật sự, thật sự thần cũng biết phải nói như thế nào.”
Thái từ nhìn hắn từ trên cao xuống: “Nói.”
Vương Du hạ quyết tâm, cắn răng một cái, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Thái tử: “Điện hạ, hoàng đế bệ hạ đã băng hà.”
*****
Bên trong doanh trại của Vương gia.
Đoàn người của Vương Du sau khi vội vã trở về, đã xuống ngựa đi thẳng vào chủ trướng.
Cách đó không xa, khi thiếp thân thị nữ của Vương Vũ nhìn thấy gương mặt của người nam tử mặc y phục màu đen dẫn đầu, đã lấy làm kinh hãi, sau đó đã vội vã rời đi.
Khi nàng ta trở lại trong doanh trướng, đã vội vã nói bên tai của Vương Vũ mấy câu.
Vương Vũ không dám tin hỏi lại: “Là thật? Ngươi thực sự nhìn thấy một người giống hệt với Thái tử, được a huynh dẫn vào trong chủ trướng?”
Thị nữ thấp giọng nói: “Việc này hoàn toàn chính xác, tiểu nương tử, nô tỳ thấy thái độ của đại công tử đối với người này vô cùng tôn kính, việc này… không hiểu là đang có chuyện gì đang xảy ra? Không phải Thái tử điện hạ đã chết rồi sao? Dưới bầu trời này chẳng lẽ thực sự có những người giống nhau đến vậy sao?”
Đúng vậy, dưới bầu trời này thật sự có những người giống y hệt nhau?
Trừ khi Thái tử điện hạ khởi tử hoàn sinh, bằng không … việc này phải giải thích như thế nào?
Đột nhiên Vương Vũ nghĩ đến một khả năng, nàng đứng bật dậy.
“Không đúng, nói không chừng Thái tử điện hạ căn bản không chết.
Thị nữ bị lời nói của nàng dọa sợ: “Tiểu nương tử, nương tử đang nói cái gì vậy? Thi thể của điện hạ đều đã được mang về Liệp cung, chỉ đợi ngày phát tang, việc này do chính lão giao và đại công tử xác nhận, sao có thể sai được?”
“Đúng rồi, chính bởi vì phụ thân cà đại huynh xác nhận nên ta mới cho là như vậy.” Vương Vũ buồn bã nói.
Dù sao mắt thấy mới là thật, bây giờ Thái tử khỏe mạnh xuất hiện ở nơi đây, vậy rốt cuộc cỗ thi thể kia là của người nào, việc này rất đáng để suy nghĩ.
Nàng đi đi lại lại ở trong trướng mấy vòng, một hồi lâu rồi rốt cuộc đưa ra quyết định.
“Ngươi thay ta đi làm một việc.”
*****
Trong chủ trướng của Vương gia.
Thái tử ngồi ở vị trí chủ vị, sắc mặt lạnh lùng như sắp đóng băng. Hắn thật sự không ngờ, hắn chỉ không có mặt mới mấy ngày mà Liệp cung đã phát sinh chuyện lớn đến vậy.
Hoàng đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Quý phi canh giữ cạnh thi thể không cho phép bất kỳ ai tiếp cận. Liệp cung đã hỗn loạn thành một đoàn.
“Triệu Đà đâu? Hắn đang ở nơi nào?” Thái tử quát hỏi: “Bảo hắn ngay lập tức tới gặp cô.”
Vương Du vội vàng trả lời: “Triệu Thống lĩnh tận trung với cương vị công tác, lúc này đang bảo vệ bên ngoài tẩm cung của bệ hạ và Quý phi, một khắc cũng không rời.”
“Nếu như thế, cô phải ngay lập tức trở về Liệp cung, chủ trì đại cuộc.”
Vương Du thấy thế, khuyên nhủ: “Hiện tại không biết tình hình trong Liệp cung như thế nào, thần đã phái người đi thông báo với phụ thân để người nhanh chóng trở về, không bằng điện hạ cứ đi tắm rửa thay y phục trước, đợi sau khi phụ thân trở về, mọi người thương lượng đối sách xong rồi trở về Liệp cung thì cũng chưa muộn.”
Thái tử trầm ngâm trong chốc lát. Hắn đã ở trên núi mấy ngày, bản thân hắn hiện tại quả thực không có mặt mũi diện kiến trước thiên nhan của phụ hoàng, đi tắm rửa chỉnh trang lại một hồi cũng tốt.
“Được.”
Sắc mặt của Vương Du vui vẻ, gọi người tiến vào đế dẫn Thái tử ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài tiếng đàn đột nhiên vang lên.
Thái tử nghe thấy tiếng đàn, đột nhiên biến sắc, liếc nhìn Vương Du, thản nhiên nói: “Trong lúc quốc tang, không ngờ Vương Thống lĩnh vẫn có tâm tình nhàn nhã như vậy.”
Vương Du cũng không biết ai đang đánh đàn, nên đã vội vã cho gọi thân vệ vào, dò hỏi: “Là ai đang đánh đàn.”
Thân vệ trả lời: “Bẩm, là tiểu nương tử đang đánh đàn.”
Hóa ra là Vương Vũ. Vương Du ngay lập tức cảm thấy đau đầu. Muội muội của hắn từ nhỏ luôn được phụ mẫu thương yêu hơn hắn, nhưng cũng không vì thế mà không nghe lời dạy bảo của hắn, chỉ là không hiểu hôm nay tự dưng không biết vì cái gì mà phát điên.
“Hồ đồ, đang trong quốc tang, sao có thể đánh đàn tấu nhạc?”
Hắn vốn định gọi người dẫn Vương Vũ đến là dạy dỗ một trận, nhưng nhìn thấy Thái tử đang ngồi ở chủ vị, cũng nhớ tới muội tử đối với Thái tử mến mộ đã nhiều năm, nếu đột nhiên nhìn thấy người chết sống lại, còn không biết sẽ có phản ứng nào.”
Nên hắn chỉ đành phất tay nói: “Ngươi ra ngoài nói với nàng, đừng để nàng tiếp tục đánh đàn nữa.”
Thân vệ phục mệnh lui ra ngoài, một lát sau tiếng đàn vẫn không ngừng. Thái tử càng lúc càng tỏ thái độ bất mãn trên gương mặt.
Vương Du đứng ngồi không yên, một lát sau, thân vệ lại một lần nữa quay về bẩm báo, phía sau còn dẫn theo một tiểu thị nữ.
Vương Du vừa liếc mắt đã nhận ra người này chính là thị nữ thiếp thân của Vương Vũ, bất mãn hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Tiểu nương tử không hiểu chuyện, các ngươi cũng để mặc cho nàng làm bậy như vậy sao?”
Thị nữ nhất thời sợ hãi đến mức quỳ xuống, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên, nói: “Bẩm đại công tử, thật sự nô tỳ không thể ngăn được tiểu nương tử, còn, còn bị tiểu nương tử đánh cho một trận.”
Vương Du nhìn về phía thân vệ, thân vệ bất đắc dĩ gật đầu.
Vương Du tức thời giận tím mặt, “Vô phép vô thiên, nàng thật sự cho rằng phụ thân không có mặt nên không có ai trị được nàng sao?”
Hắn đứng dậy nói lời xin lỗi với Thái tử: “Điện hạ, thần không thể dạy dỗ được muội muội, khiến cho điện hạ chê cười, thật sự là gia môn bất hạnh. Thần xin phép lui xuống xử lý gia sự, kính mong điện hạ thứ lỗi.”
“Lệnh muội cũng là người có tình tình chân thật, Thống lĩnh đừng trách móc quá nặng nề.”
Vương Du chắp tay nói: “Thái tử điện hạ nhân hậu, thần thay xá muội cảm tạ ân đức của điện hạ.”
Nói xong hắn vội vàng lui ra ngoài,
Khúc nhạc Vương Vũ đang gảy là Thập diện mai phục, là một khúc nhạc nổi danh thời xưa.
Vương Du là một mãng phu, không thạo về âm luật, nhưng Thái tử lại ngầm nghe được sát ý ẩn trong khúc nhạc.
Vương Vũ đang đưa ra lời cảnh báo đối với hắn.
Nàng đang ám chỉ cho hắn biết hắn đang rơi vào mai phục của kẻ địch.
Nghĩ tới đây, Thái tử cũng không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy muốn rời khỏi.
Người thị nữ đang quỳ dưới mặt đất, không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Điện hạ đừng nóng vội, ngài hãy đi theo nô tỳ.”
Ánh mắt của Thái tử thâm trầm nhìn nàng ta, tựa hồ như đang suy tính mức độ tin cậy của nàng ta.
Thị nữ nói tiếp: “Tiểu nương tử một lòng muốn trợ giúp điện hạ, tuyệt đối sẽ không gây hại đến ngài.”
Thái tử lúc này mới gật đầu, ý bảo nàng ta đi trước dẫn đường.
Mành vừa mới được xốc lên, thân vệ canh giữ ngoài cửa vừa định ngăn cản hai người, đã nghe thấy thị nữ quát lên: “Đại công tử mời khách quý đi trước tắm rửa thay đồ, lẽ nào các ngươi không nghe thấy sao?”
Các thân vệ nhìn nhau, đại công tử còn chưa kịp giao phó bất kỳ lời nào cho bọn họ về việc này.
Đang lúc bọn họ đang lưỡng lự, thị nữ lại khẽ kêu lên: “Các ngươi còn không mau tránh ra, ta cũng không muốn nhìn thấy khi đại công tử trở về, nhìn thấy các ngươi ngăn cản khách quý, lại bị ngài ấy trách mắng.”
Thân vệ nhận ra nàng là thị nữ thiếp thân của Vương gia tiểu nương tử, xưa nay ngang ngược kiêu ngạo, cũng không dám đối nghịch với nàng, chỉ đành phải tránh ra nhường đường.”
Thái tử thuận lợi đi theo thị nữ đến chuồng ngựa. Lúc này Vệ Chiêu mặc y phục của cấm quân, đã đợi sẵn ở nơi này.
Nàng vừa nhìn thấy Thái tử đã lo lắng tiến lên: “Điện hạ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Đột nhiên có thị nữ dẫn nô tỳ đến nơi này, còn bảo nô tỳ thay y phục của cấm quân.”
Thái tử bảo nàng bình tĩnh đừng nóng vôi, rồi quay về phía thị nữ hỏi: “Rốt cuộc Vương Vũ có ý gì? Ngươi dẫn cô đến nơi này thì có lợi ích gì?”
Thị nữ kia lấy ra một bộ y phục cấm quân từ trong chuồng ngựa, đưa cho Thái tử.
“Ủy khuất quý chủ thay bộ y phục này. Còn nữa, hai vị cầm theo hai lệnh bài này. Nhờ vào nó, hai vị có thể rời khỏi doanh địa. Tiểu nương tử còn gửi lời nhắn đến quý chủ, điện hạ không chết, thực sự quá tốt. Có người muốn giết ngài, mong ngài hãy nhanh chóng rời khỏi đây, ngàn vạn lần đừng trở lại Liệp cung.”
Thị nữ lưu lại lệnh bài này cùng hai con ngựa rồi rời đi.
Vệ Chiêu đứng bên cạnh nghe hết tất cả những lời thị nữ đã nói, trong lòng hoảng sợ. Thị nữ này nói là điện hạ không chết, thực sự quá tốt, là có ý gì?
Chẳng lẽ Vương Vũ cho rằng Thái tử điện hạ đã chết rồi sao?
Nhưng rõ ràng điện hạ vẫn đang yên lành đứng ở chỗ này mà.
Nàng thực sự không hiểu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Thái tử nhanh chóng thay y phục, phóng người lên ngựa. Hắn ra hiệu cho Vệ Chiêu đi theo phía sau, rồi lao ra khỏi doanh trại.
Hai người an toàn ra khỏi doanh trại, một đường cưỡi ngựa lên một vị trí cao hơn, để có thể quan sát toàn bộ tình hình của Liệp cung.
Liệp cung thực chất là một tòa hành cung được hoàng thất Đại Ngụy xây dựng ở Tây Sơn, được hoàng thất sử dụng vào đợt săn thú mùa thu hàng năm. Hành cung nằm ở phía tây của chân núi, tường thành thấp, bao gồm hơn chục cung viện. Cấm quân đóng quân ở ba phía còn lại, bảo vệ Liệp cung ở giữa.
Để tiến vào được Liệp cung thì chỉ có thể đi qua hai cổng thành, chia cho cấm quân phía đông và cấm quân phía tây phụ trách bảo vệ, hai cánh quân muốn tiến vào được vị trí trung tâm thì phải vượt qua được bắc doanh do Triệu Đà canh gác.
Thống lĩnh của đông doanh là Vương Du. Hiện tại xem ra hắn có vấn đề rất lớn, xem ra muốn tiến vào được Liệp cung thì chỉ có thể đi qua cửa thành phía tây.
Vệ Chiêu thấy Thái tử nhìn chằm chằm vào Liệp cung, trong lòng nổi lên một chút bất an: ‘Điện hạ, không phải là tiểu nương tử Vương Vũ đã nói là chúng ta không thể trở về Liệp cung sao? Chúng ta nên mau chóng rời đi thì hơn
“Nếu cô không trở về Đông cung, mới là chết không chỗ chôn.” Thái tử thản nhiên nói.
Vệ Chiêu cả kinh hỏi: “Điện hạ đang nói cái gì vậy?”
Chẳng lẽ Vương Vũ đang cố ý lừa bọn họ?
Thái tử nhìn xuống chân núi, mở miệng nói: “Vương Vũ biết có người đang muốn hại ta, lại không chịu nói người kia là ai? Chỉ có một khả năng duy nhất nhất ngươi đó là người thân của nàng, cho nên nàng mới nguyện ý dùng tiếng đàn để cảnh báo cô, mà cũng không có cách nào cung cấp được nhiều thông tin có giá trị.”
Suốt dọc đường, hắn đã hiểu rõ tại sao thích khách có thể lên núi mà cấm quân dưới chân núi lại vô sự?
Bởi vì thích khách là do người của cấm quân đưa tới.
Vương gia đang tạo phản.
Có lẽ là Vương Đạt, là Vương Đôn, hay có lẽ là toàn bộ gia tộc Vương thị đều tạo phản.
Nếu như toàn bộ gia tộc Vương thị đều tạo phản, thì khi đó tình hình đã rơi vào tình trạng xấu nhất.
Vương Đôn nắm giữ toàn bộ cấm quân. Việc này có ý nghĩa là ngoại trừ năm nghìn cấm quân do Triệu Đà thống lĩnh là còn nghe theo lệnh của hắn, toàn bộ Liệp cung đã bị cấm quân bao vây, các thông tin không thể truyền từ trong ra ngoài hoặc ngược lại.
Mà Triệu Đà muốn hội hợp với hắn, nhất định sẽ phải xuyên qua tầng tầng lớ lớp cấm quân bảo vệ vòng ngoài của Liệp cung.
Bất kể tình hình thế nào, lần này hắn muốn trở về, đều gặp nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương