Đông Cung Tàng Kiều

Chương 42: Thái tử đại hôn (6)



Tạ Ánh Chân đuổi theo người đeo mặt nạ qua mấy con phố, gọi như thế nào đối phương cũng không dừng lại.

Nàng thấy chỉ trong chốc lát nữa là sẽ mất dấu, nên đã cái khó ló cái khôn, đột nhiên kêu đau một tiếng, thân thể ngã xuống một bên.

Nhưng nàng chưa kịp tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng thì trong khoảnh khắc nàng đã được một người kéo vào trong lòng.

Hai người nhìn nhau, thật lâu không thể nói thành lời.

Đột nhiên người đeo mặt nạ tựa như bừng tỉnh, buông Tạ Ánh Chân ra.

Tạ Ánh Chân vội vàng mở miệng: “Là chàng đúng không?”

Thân hình của người đeo mặt nạ cứng lại.

Đôi mắt của Tạ Ánh Chân rưng rưng, “Là chàng đúng không?”

Người kia vẫn im lặng.

Giữa một mảnh yên lặng, bỗng nhiên pháo hoa nở rộ giữa không trung.

Tiếng pháo hoa rộn ràng, đồng thời chiếu sáng cả một bầu trời đêm.

Nam tử đeo mặt nạ tựa hồ bị phân tâm trong nháy mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Vừa lúc đó, Tạ Ánh Chân vươn tay, tháo mặt nạ trên mặt hắn xuống.

Dưới lớp mặt nạ là gương mặt không thể quen thuộc hơn.

Nước mắt của Tạ Ánh Chân không ngừng chảy xuống, “Lương đại ca, ta còn tưởng huynh đã chết rồi, chàng đã đi nơi nào? Tại sao không đến tìm ta?”

Nét mặt của Lương Trọng Dực hiện lên sự đau khổ: “Ánh Chân muội muội, muội đừng hỏi nữa, muội đi đi, cứ coi như hôm nay không gặp được ta.”

Hắn xoay người muốn rời khỏi, nhưng Tạ Ánh Chân lại kéo hắn lại, trước khi hắn kịp mở miệng nói chuyện, nàng đã kiễng chân, hôn lên đôi môi của hắn.

*****

Khi pháo hoa nở rộ, Vệ Chiêu đang cùng Thái tử thả hoa đăng bên bờ sông.

Nàng cầu nguyện xong, vừa mở mắt ra đã thấy Thái tử đang ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thấp giọng nói: “Bắt đầu rồi.”

Bắt đầu cái gì cơ?

Vệ Chiêu nghi hoặc nhìn theo hướng nhìn của hắn, thì thấy trong nháy mắt, vô số pháo hoa nở rộ trên bầu trời như những đóa hoa muôn màu muôn vẻ.

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,

Cánh xuy lạc, tinh như vũ.

“Thật là đẹp.” Vệ Chiêu ngẩng đầu ngắm nhìn pháo hoa, lẩm bẩm nói.

Thái tử lúc này quay đầu lại nhìn nàng “Quả thực rất đẹp.”

Vệ Chiêu quay đầu, chứng kiến pháo hoa chiếu rọi khuôn mặt của Thái tử, ánh mắt của hắn lấp lánh ánh sao trời.

Tìm kiếm người giữa hàng vạn hàng ngàn người, bỗng nhiên quay đầu, người kia đang đợi chờ dưới ánh đèn le lói.

Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Thái tử lại dời tầm mắt trước.

Đúng trong khoảnh khắc đó, Vệ Chiêu đột nhiên hiểu rõ mọi thứ, nàng vươn tay ôm lấy Thái tử.

Thái tử trong nháy mắt bị định trụ, không nhúc nhích được.

Một hồi lâu, Vệ Chiêu mới buông tay, ngượng ngùng nói: “Điện hạ thứ lỗi cho nô tỳ, nô tỳ vừa rồi cũng không biết là bị làm sao…”

Lúc này Thái tử mới hồi phục tinh thần, nói: “Không có việc gì.”

Hai người đứng đối diện, không dám nhìn vào mắt của đối phương, cũng không nói gì cả.

Một lát sau, Thái tử mới hỏi: “Vừa rồi ngươi đã cầu nguyện điều gì?”

Vệ Chiêu đỏ mặt trả lời: “Nô tỳ hy vọng Thái tử điện hạ có thể trở thành một minh quân thiên cổ.”

Con đường của một bậc đế vương được định sẵn là một con đường cô độc, mà còn đường ấy sẽ không bao giờ có nàng. Nàng hy vọng Thái tử có thể thực hiện được lý tưởng suốt cuộc đời của hắn.

Thái tử bị lời nói của nàng làm cho xúc động, không kìm lòng được mà tiến lên một bước.

Vệ Chiêu lại không khỏi lùi lại một bước. Nàng cảm thấy ánh mắt của Thái tử nhìn nàng quá mức nóng bỏng, nóng đến mức như muốn thiêu đốt nàng vậy.



Nàng vội vàng mở miệng: “Điện hạ vừa ước nguyện điều gì vậy?”

Thái tử dừng bước, lặng lẽ nhìn nàng, tựa như không biết nên mở miệng như thế nào.

Vệ Chiêu thầm nghĩ, lấy tính cách của Thái tử, điều hắn ước nguyện, hơn phân nửa là sơn hà cẩm tú, thái bình thịnh trị.

Thái tử ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trịnh trọng mở miệng: “Cô hy vọng ngươi…”

Nói đến phân nửa, đột nhiên sắc mặt của hắn biến đổi, “Không tốt, đi mau.”

Dứt lời hắn lôi kéo Vệ Chiêu chạy thật nhanh.

Sau một khắc, một đám mặc áo đen đột nhiên xông ra từ bốn hướng, bao vây cả hai người.

Người cầm đầu che mặt, nhìn Thái tử, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Dục, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc ngươi lạc đàn, tối nay ta sẽ lấy cái mạng cẩu của ngươi, để tế linh hồn của gia tộc Vương thị ta trên trời.”

Không ngờ lại có thích khách.

Thái tử bảo vệ Vệ Chiêu ra sau lưng, thấp giọng nói: “Mục tiêu của chúng là cô, cô cản bọn chúng lại, ngươi rời đi trước.”

Sắc mặt của Vệ Chiêu trắng bệch, nhìn về phía hắn, “Điện hạ…”

Thái tử nói nhanh: “Ngươi cứ chạy trước, rồi tìm cách gọi người đến cứu viện.”

Vệ Chiêu kéo lấy tay áo của hắn, hoảng sợ nói: “Không được, đi thì cùng đi.”

Thái tử cắt đứt lời nàng: “Ngươi không đi, cô cũng trốn không thoát.”

Khi hai người nói chuyện, đám thích khác đã không đủ kiên nhẫn nữa.

“Bớt nói lung tung, cả hai để mạng lại.”

Thời khắc nguy cấp, Thái tử đẩy lui Vệ Chiêu về phía sau, quát lên: “Đi.”

Vệ Chiêu lảo đảo, mắt thấy Thái tử đã rơi vào vòng vậy, nàng khẽ cắn môi, chạy về hướng có nhiều người.

Nàng liều mạng chạy về phía trước, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là phải nhanh chóng tìm được người đi cứu Thái tử.

Chỉ cần qua một góc đường nữa là có thể đến được chỗ có nhiều người, nàng có thể cầu cứu cấm vệ quân tuần tra đường phố.

Nhưng sắp ra khỏi góc đường, nàng còn chưa kịp hô hoán thì đột nhiên đã bị một người bịt lại miệng mũi, kéo vào trong một ngõ hẻm.

Vệ Chiêu vừa đi, Thái tử không còn mối bận tâm, nên vừa triền đấu với bọn thích khách, vừa bất động thanh sắc dẫn chúng đến địa điểm đã hẹn trước với Triệu Đà.

Đến một góc phố tĩnh lặng, bốn phía không có người, Thái tử mới dừng lại.

Đám áo đen lập tức xông lên, bao vây lấy Thái tử.

Tên cầm đầu cho rằng Thái tử không còn đường trốn thoát, nên đã cười lớn.

“Ha, ha, Chu Dục, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi đi chịu chết đi.”

Đúng lúc này, trên mái nhà hai bên bỗng xuất hiện rất nhiều cung thủ, bao vây cả đám lại.

Người cầm đầu biến sắc, hét lớn một tiếng: “Có mai phục, mau rút lui.”

Bọn thích khách thấy tình thế không ổn, vội vàng rút lui.

Đột nhiên, cấm vệ quân xông ra chặn đầu bốn phía, triệt để cắt đứt đường lui của bọn chúng.

Đám thích khách hiện giờ đã thành cá nằm trong chậu, trận bố cục này được chuẩn bị mấy tháng, rốt cuộc tối nay cũng có thể thu lưới.

Triệu Đà đi đến trước mặt của Thái tử, ôm quyền nói: “Thuộc hạ đã tới chậm, mong điện hạ thứ tội.”

Thái tử ra hiệu ý bảo không sao, rồi nhìn về kẻ cầm đầu đám thích khách, cất cao giọng: “Các ngươi đã không thể trốn thoát, nên thúc thủ chịu trói, kẻ nào buông vũ khí, sẽ được hưởng khoan hồng.”

Đám áo đen nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự do dự. Bọn chúng chỉ là những kẻ lấy tiền làm việc, cũng không muốn phải bỏ mạng.

Kẻ cầm đầu thấy đại thế đã mất, mắt đỏ ngầu hét lớn một tiếng vung trường đao về phía Thái tử.

Thái tử lạnh lùng nhìn hắn, phất tay.

Chỉ một thoáng, vạn mũi tên lao về phía tên thích khách, rồi ghim hắn thành một con nhím.

Thấy kẻ cầm đầu đã chết, đám áo đen còn lại đã không còn ý chí chiến đấu, không biết kẻ nào dẫn đầu, vội vàng buông vũ khí xuống, biểu thị cho việc ám sát lần này đã hạ màn.



Cấm quân thu dọn các việc còn lại, áp giải hết đám thích khách kia đi. Lúc này, Triệu Đà đi đến bên người Thái tử, bẩm báo: “Điện hạ, dư nghiệt của Vương gia đều đã đền tội.”

Thái tửu gật đầu, thấy trên mặt của Triệu Đà hiện lên biểu tình muốn nói rồi lại thôi, nên đã hỏi: “Còn có việc gì?”

“Việc này … điện hạ, khi các huynh đệ kiểm tra nhân số, phát hiện thiếu mất một tên.”

Vẫn còn một con cá lọt lưới?

Thái tử nhíu mày, trầm giọng nói: “Đã kiểm tra cẩn thận?”

Triệu Đà gật đầu, vẻ mặt xấu hổ.

Bọn họ bày thiên la địa võng, ngay cả Thái tử cũng không tiếc lấy thân thiệp hiểm, chỉ vì muốn dẫn ra kẻ chủ mưu, một lưới tóm sạch bọn thích khách, nhưng không ngờ vẫn còn một tên chạy thoát.

Thái tử trầm tư trong chốc lát, rồi hạ lệnh: “Truyền lệnh của cô, đóng tất cả cửa thành, lập tức bắt đầu không cho bất kỳ một ai được đi ra khỏi thành, toàn thành truy bắt thích khách, sống phải thấy người, chết phải thấy thi.”

“Tuân mệnh.”

Mệnh lệnh vừa được truyền ra, Thái tử đã phóng người lên ngựa, chuẩn bị quay về hoàng cung, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đấy, gọi Triệu Đà qua.

“Lúc ngươi tới có thấy Vệ Chiêu?”

“Vệ Chiêu? Thuộc hạ không thấy.” Triệu Đà lắc đầu, nàng không phải đang ở một chỗ với Đặng Trung sao?

Thái tử cảm thấy lo lắng, hướng hắn bảo Vệ Chiêu chạy đi, chính là hướng Triệu Đà dẫn cấm quân mai phục, như thể nào lại không gặp được.

Trong đầu của hắn chợt hiện lên một ý niệm không tốt, trong mắt hiện lên hàn quang, quay đầu ngựa lại, rồi nói: “Đến cửa thành.”

Lúc Vệ Chiêu tỉnh lại đã phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc xe ngựa, hai tay của nàng bị trói ra đằng sau, miệng cũng bị nhét vải bố, nửa âm thanh cũng không phát ra được.

Nàng giùng giằng đứng dậy, muốn thò đầu ra ngoài cửa sổ cầu cứu, nhưng chưa kịp ngồi dậy đã bị một người đá cho ngã xuống.

“Ngươi ngoan ngoãn nghe lời cho lão tử, bằng không … lát nữa ta sẽ làm thịt ngươi.”

Tên thích khách này vốn đi theo để ngăn cản Vệ Chiêu đi cầu viện, không ngờ ngoài ý muốn tránh được một kiếp.

Sau khi biết đồng bọn đều bị bắt, hắn không kiềm nén được sự sợ hãi trong lòng, chỉ muốn chạy trốn ra khỏi thành.

Hắn bắt Vệ Chiêu theo là do sợ nàng tiết lộ hành tung của mình, vừa ra khỏi thành, hắn sẽ giết nàng, chấm dứt hậu hoạn.

Vệ Chiêu bị đá một cước vào bụng, văng vào thành xe khiến hai mắt đều biến thành màu đen, hơn nửa ngày mới hoàn hồn.

Mà lúc này, xe ngựa đã chạy tới cửa thành, trà trộn vào đám người xếp hàng đợi ra khỏi thành.

Bởi vì hôm nay là tết Nguyên Tiêu, lượng người qua lại cửa thành rất lớn, nên binh lính thủ thành kiểm tra qua loa rồi thả đi ngay.

Đến chiếc xe ngựa của Vệ Chiêu, nàng ngã trong xe ngựa mồ hôi ướt sũng, nghe thấy bên ngoài có người đề ra nghi vấn về thích khách, người trong xe ngựa là ai? Lại bị thích khách nói dăm ba câu rồi qua loa có lệ cho đi.

Nàng muốn đứng dậy, nhưng chân tay lại vô lực, bò cũng không bò dậy nổi.

Chỉ dừng lại trong giây lát, rồi xe ngựa cũng chậm rãi tiến ra khỏi cổng thành. Vệ Chiêu nằm trong xe lặng lẽ chạy xuống một giọt nước mắt.

Có lẽ lần này nàng sẽ phải cáo biệt với thế gian này rồi.

Trong lúc ý thức mờ hồ, nàng nghe được một âm thanh không rõ ràng từ xa truyền tới.

“Thái tử có lệnh, đóng cửa thành lại, nhanh đóng cửa thành lại.”

Vệ Chiêu nghĩ thầm, có lẽ là nàng đang nằm mơ.

Nhưng sau đó xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Qua không lâu, con ngựa phát ra tiếng hý tựa như bị ăn đau rồi điên cuồng lao về phía trước.

Bên ngoài hỗn loạn vô cùng, người ngã ngựa đổ, Vệ Chiêu ở trong xe lăn qua lăn lại mấy vòng, sau đó đột nhiên bị văng ra khỏi xe ngựa.

Nàng chật vật ngã trên mặt đất, rồi bị tên thích khác điên cuồng nắm lấy tóc túm dậy, ghè đao lên cổ.

“Không được đến đây, tới nữa ta sẽ giết nàng ta.”

Vệ Chiêu lúc này mới nhìn rõ tình thế xung quanh, hóa ra bọn họ đã bị cấm quân bao vây.

Thích khách kích động quơ trường đao trong tay, muốn bức lui cấm quân muốn đến gần hắn. Vệ Chiêu như con gà lắc qua lắc lại, bị hắn dùng làm khiên chặn công kích, nhiều lần suýt nữa bị trúng thương.

Đang lúc hai bên giằng co không ngừng, cấm quân vây quanh rẽ ra làm một đường, đoàn người vây lấy Thái tử đang từ xa vội vã xông tới.

Thái tử đi tới trước mặt thích khác, nhìn cũng không nhìn Vệ Chiêu đang bị hắn bắt giữ, lạnh lùng mở miệng: “Lẽ nào ngươi ngu đến mức cho rằng cô sẽ vì một cung nữ, mà bỏ qua cho kẻ muốn ám sát cô? Hiện giờ ngươi bỏ vũ khí xuống, cô sẽ để ngươi được chết toàn thây.”
Chương trước Chương tiếp