Đông Cung Tàng Kiều
Chương 48: Biến cố Lương Tạ (4)
Sáng sớm khi Vệ Chiêu tỉnh lại, Thái tử đã vào triều.
Cung nhân ngoài cửa tiến vào hầu hạ nàng chải đầu rửa mặt. Người cung nữ dẫn đầu ngẩng đầu cực nhanh, làm một cái mặt quỷ với Vệ Chiêu rồi ngay lập tức cúi đầu.
Vệ Chiêu suýt nữa kêu lên thành tiếng, nhưng vẫn nhẫn nại cho đến khi hoàn tất mọi việc, cung nhân lần lượt rời khỏi phòng, nàng mới mở miệng nói: “Tử Quyên lưu lại.”
Tử Quyên giao chậu nước trên tay cho người cung nhân khác rồi lưu lại trong phòng.
Đến khi cửa phòng đóng lại, Tử Quyên đột nhiên xoay người, xông thẳng đến chỗ Vệ Chiêu.
Hai người vừa ôm nhau vừa cười đùa vui vẻ.
“Tử Quyên, thật sự là ngươi.”
“Chiêu Chiêu, ngươi đã được phong làm Lương viện rồi. Sau này ta có thể đi theo ngươi hưởng phúc.”
Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, thì đột nhiên Vệ Chiêu gõ đầu một cái rồi nói: “Xong rồi, hôm nay bọn họ quên cho ta dùng tránh tử canh.”
Nói xong, nàng vội vã đi tới cửa, định gọi người mang tới.
Tử Quyên nhanh tay giữ nàng lại, “Ngươi đừng vội, chính tai ta nghe được, trước khi vào triều, Thái tử điện hạ đã dặn dò Lý ma ma, về sau không cần cho ngươi dùng tránh tử canh nữa.”
Cái gì? Vệ Chiêu kinh ngạc nhìn về phía Tử Quyên.
Tử Quyên khẳng định gật đầu nói: “Không chỉ có như vậy, Thái tử điện hạ còn hạ lệnh cho đuổi hết các cung nhân đã khi dễ ngươi trước đây ra khỏi Đông cung.”
Tử Quyên vui vẻ nhìn chằm chằm vào bụng của Vệ Chiêu.
“Chiêu Chiêu, không đúng, Lương viện, ngài đúng là một bước lên trời. Chúc mừng Lương viện, chúc mừng Lương viện. Bụng của ngài cũng nên tranh đua một chút, sớm ngày sinh tiểu hoàng tôn, chúng ta sau này ở bên ngoài cũng có thể ngẩng cao đầu.”
Đợi Tử Quyên ba hoa chích chòe nói xong, Vệ Chiêu cũng không cảm thấy vui mừng, ngược lại còn đẩy bỏ bàn tay đang đặt lên bụng nàng của Tử Quyên rồi che miệng của Tử Quyên lại: “Nơi này chính là Đông cung, nói lung tung sẽ bị rơi đầu đấy.”
Tử Quyên lập tức trợn tròn mắt, nhớ tới trận đòn mấy năm trước, cả người trong nháy mắt cũng ủ rũ.
Nàng bĩu môi nói: “Ngài yên tâm, từ nay về sau nô tỳ nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, lời nào không thể nói nô tỳ sẽ không nói, nô tỳ không phải chỉ lắm miệng ở trước mặt ngài thôi hay sao.”
Vệ Chiêu thở dài, thấy Tử Quyên ỉu xìu cúi thấp đầu. Nàng không biết đưa Tử Quyên đến Đông cung, rốt cuộc là đúng hay sai?
Thái tử không cho nàng dùng tránh tử cạnh, người ngoài đều cho rằng là nàng có phúc khí lớn lao, nhưng nàng lại nghĩ bản thân như rơi vào nước sôi lửa bỏng, sướng khổ tự biết.
Trong chốn hoàng cung này, có mẫu thân xuất thân từ cung tỳ đối với tiểu hoàng tôn mà nói, khả năng cũng không phải là một việc tốt.
Thôi thì cứ đến đâu hay đến đấy. Nàng dùng tránh tử canh lâu như vậy, có lẽ cũng không dễ dàng có hỷ.
Vệ Chiêu tạm gác việc này lại, bước vào nội điện, lấy ngân lượng nàng tích cóp mấy năm nay ra, kiểm kê một lượt rồi giao cho Tử Quyên.
“Khổ cực ngươi hôm nay đi một chuyến, giao cái này cho Tiểu Đặng Tử. Ngươi cứ nói với hắn, Thái tử điện hạ đã đồng ý để cho ta phái người gửi chút ngân lượng này cho phụ mẫu ta.”
Tử Quyên nhận lấy, mở ra xem, có chút ngạc nhiên: “Ngài làm như thể này là đang gửi cho người thân toàn bộ gia sản đấy.”
Vệ Chiêu lắc đầu nói: “Ta ở trong cung cũng không cần dùng đến ngân lượng, chẳng bằng đưa hết cho phụ mẫu, để cho bọn họ sống tốt hơn.”
“Được rồi.” Tử Quyên chẹp miệng, cắn răng lấy một thỏi bạc từ trên người xuống thêm vào: “Nô tỳ cũng không biết nên chuẩn bị lễ gặp mặt gì cho nhị lão, nên thêm một chút ngân lượng, để họ muốn mua gì thì mua.”
Vệ Chiêu thấy vẻ mặt của nàng, buồn cười nói: “Số ngân lượng ta chuẩn bị đã đủ cho phụ mẫu ta dùng rồi, ngươi cứ giữ lại ngân lượng của mình đi. Ta thay phụ mẫu cảm tạ tâm ý của ngươi.”
Không ngờ Tử Quyên vẫn kiên trì: “Chúng ta không phải là hảo tỷ muội sao? Phụ mẫu của ngài chính là phụ mẫu của ta.”
Vệ Chiêu không lay chuyển được nàng, chỉ đành phải đồng ý.
Tử Quyên lúc này mới vui vẻ ôm bọc vải nhỏ đi ra ngoài.
Vệ Chiêu tiễn nàng tới cửa xong, đột nhiên nhớ tới việc của Lương Trọng Dực còn chưa thu được hồi âm, hạ giọng nói: “Sau khi ngươi tìm được Tiểu Đặng Tử, thuận tiện thay ta hỏi giúp một tiếng, việc lần trước ta nhờ hắn đã có kết quả hay chưa?”
“Chuyện gì vậy?”
“Ngươi cứ nói với hắn như vậy là được, hắn sẽ hiểu.”
“Được rồi.” Tử Quyên gật đầu, nhớ kỹ lời Vệ Chiêu đã giao phó rồi đi ra cửa.
Vệ Chiêu nhìn nàng đã đi xa, xoay người bước vào trong phòng, đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, ngẩng đầu nhìn khí trời bên ngoài.
Trời tháng sáu, thay đổi thất thường, lúc đầu vẫn còn thoáng đãng, nhưng chỉ một lúc sau, mây đen đã ầm ầm kéo đến.
“Trời sắp mưa rồi.” Vệ Chiêu lẩm bẩm nói.
Hy vọng Tử Quyên có thể sớm quay về.
Đến lúc sẩm tối, quả nhiên mưa bắt đầu rơi xuống như trút.
Khi Vệ Chiêu đứng dậy đóng cửa sổ, thì thấy Tử Quyên vội vã đội mưa trở về Minh Thúy hiên.
“Sao rồi?” Nàng kéo Tử Quyên vào trong nhà, vội vàng hỏi.
Tử Quyên đặt vào trong tay của Vệ Chiêu một bọc nhỏ, chính là bọc nhỏ lúc trước Vệ Chiêu giao cho nàng.
Tử Quyên đi tới bên bàn, rót cho mình chén nước, uống cạn sạch rồi mới hổn hển nói: “Chuyến đi này chỉ vô ích, nô tỳ không đợi được Đặng Trung, nghe nói Thượng Loan đài gần đây có một đại án tử. Hắn bị gọi đến Chiêu Đức cung. Chỉ là nô tỳ đã nhờ tiểu thái giám nô tỷ quen nhắn cho Đặng Trung là nô tỳ đã từng đến tìm hắn.”
“Là như vậy.” Vệ Chiêu có chút thất vọng, nhưng một lát đã phục hồi lại như cũ “Không có việc gì, Tiểu Đặng Tử rất bận rộn, đợi đến khi hắn rảnh rỗi, hắn sẽ tới tìm ta.”
Hai người ngồi bên cửa sổ, vừa cắn hạt dưa trò chuyện, vừa lặng nghe tiếng mưa bên ngoài, cảm nhận sự mát mẻ cơn mưa mang lại cho mùa hè.
Khi mưa to hạ xuống, Đặng Trung đang quỳ gối trong Chiêu Đức cung, thừa nhận lửa giận của Quý phi trút xuống.
Lần trước khi đáp ứng thỉnh cầu của Vệ Chiêu, hắn âm thẩm điều tra thân phận của Lượng Trọng Dực, không ngờ lại phát hiện ra một việc nghĩ cũng không thể nghĩ tới.
Tên thái giám Lương Trọng Dực kia trước khi vào cung lại từng có tư tình với Thái tử phi.
Khi nghe được tin tức này, Đặng Trung không dám giấu giếm, vội vã bẩm báo cho Quý phi.
Quả nhiên Quý phi vô cùng tức giận, hạ lệnh tra rõ.
Đợi Đặng Trung tra rõ thực hư việc này rồi lại vội vàng đến bẩm báo cho Quý phi. Quý phi tức đến mức tâm can cũng cảm thấy đau.
“Lẽ não có cái lý đấy. Một nữ lang chốn khuê các mà lại có thể dám bỏ trốn cùng nam nhân.”
Vừa nhớ tới gương mặt của Tạ Ánh Chân, là bà lại càng cảm thấy tức giận.
Lá gan của Tạ gia đúng là không nhỏ, còn dám đưa người như vậy vào cung làm Thái tử phi.
Đây không phải là đánh vào thể diện của Thái tử cùng hoàng thất sao?
“Việc này Thái tử có biết?” Quý phi hỏi.
Đặng Trung vẫn quỳ rạp trên mặt đất, thở cũng không dám thở mạnh, nghe được câu hỏi của Quý phi, vội vàng ngẩng đầu đáp: “Thần nghe được việc này đã lập tức tới hồi bẩm nương nương, phía Thái tử điện hạ hẳn là không biết.”
Không biết là tốt.
Quý phi thở phào nhẹ nhõm, đỡ trán phân phó nói: “Việc này ngàn vạn lần không thể để cho Thái tử biết, bổn cung hiểu tính tình của Thái tử, ngài ấy không thể chịu được sự nhục nhã này.”
Đặng Trung lên tiếng, một lát sau, lại nhẹ giọng hỏi: “…Nương nương, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Trong lúc nhất thời, xung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Qua hồi lâu, Quý phi mệt mỏi mở mắt ra hỏi: “Ngươi nói tên gian phu kia còn vào trong cung?”
“Việc này quả thật đúng là như vậy.”
Quý phi vỗ mạnh xuống án kỷ.
“Lá gan của Tạ gia quả thực không nhỏ, bọn chúng còn dám đưa tên gian phu kia vào trong cung, không phải là muốn đôi cẩu nam nữ kia nối lại tiền duyên đấy chứ?”
Nói xong, bà lại bắt đầu ho dữ dội.
Đặng Trung vội vàng tiến lên giúp bà thuận khí: “Nương nương bớt giận, nương nương ngàn vạn lần đừng vì việc này mà tổn hại thân thể.”
Quý phi lắc đầu, đầy bỏ tay của hắn, “Dù bổn cung có tức giận hay không thì thân thể cũng đã vô cùng suy yếu rồi.”
Đặng Trung bưng một chén trà đến cho Quý phi, Quý phi tiếp nhận uống một ngụm, thoáng bình phục tâm tình nói: “Phía Thái tử phi cần bàn bạc kỹ hơn, tạm thời không động đến, còn tên hoạn quan kia, chẳng lẽ bổn cung không làm gì được hắn?”
Bà nặng nề đặt chén trà xuống bàn, trừng mắt lạnh lẽo nói: “Đặng Trung, việc này bổn cung giao cho ngươi đi làm, ngươi đừng làm bổn cung thất vọng.”
Đặng Trung cúi thấp đầu, trầm giọng nói: “Thần tuân mệnh.”
Sau khi Đặng trung ra khỏi Chiêu Đức cung, vội vã quay lại Thượng Loan đài. phân phó người bí mật bắt Lương Trọng Dực lại, giam vào ám ngục của Thượng Loan đài rồi sau đó tiến hành tra tấn bức cung.
Đợi cho mọi việc xong xuôi đã là ngày hôm sau.
Lúc này hắn mới biết được là hôm qua Tử Quyên tới tìm mình, vì vậy thu thập một chút, nhấc chân vội vàng tiến đến Đông cung.
Cung nhân ngoài cửa tiến vào hầu hạ nàng chải đầu rửa mặt. Người cung nữ dẫn đầu ngẩng đầu cực nhanh, làm một cái mặt quỷ với Vệ Chiêu rồi ngay lập tức cúi đầu.
Vệ Chiêu suýt nữa kêu lên thành tiếng, nhưng vẫn nhẫn nại cho đến khi hoàn tất mọi việc, cung nhân lần lượt rời khỏi phòng, nàng mới mở miệng nói: “Tử Quyên lưu lại.”
Tử Quyên giao chậu nước trên tay cho người cung nhân khác rồi lưu lại trong phòng.
Đến khi cửa phòng đóng lại, Tử Quyên đột nhiên xoay người, xông thẳng đến chỗ Vệ Chiêu.
Hai người vừa ôm nhau vừa cười đùa vui vẻ.
“Tử Quyên, thật sự là ngươi.”
“Chiêu Chiêu, ngươi đã được phong làm Lương viện rồi. Sau này ta có thể đi theo ngươi hưởng phúc.”
Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, thì đột nhiên Vệ Chiêu gõ đầu một cái rồi nói: “Xong rồi, hôm nay bọn họ quên cho ta dùng tránh tử canh.”
Nói xong, nàng vội vã đi tới cửa, định gọi người mang tới.
Tử Quyên nhanh tay giữ nàng lại, “Ngươi đừng vội, chính tai ta nghe được, trước khi vào triều, Thái tử điện hạ đã dặn dò Lý ma ma, về sau không cần cho ngươi dùng tránh tử canh nữa.”
Cái gì? Vệ Chiêu kinh ngạc nhìn về phía Tử Quyên.
Tử Quyên khẳng định gật đầu nói: “Không chỉ có như vậy, Thái tử điện hạ còn hạ lệnh cho đuổi hết các cung nhân đã khi dễ ngươi trước đây ra khỏi Đông cung.”
Tử Quyên vui vẻ nhìn chằm chằm vào bụng của Vệ Chiêu.
“Chiêu Chiêu, không đúng, Lương viện, ngài đúng là một bước lên trời. Chúc mừng Lương viện, chúc mừng Lương viện. Bụng của ngài cũng nên tranh đua một chút, sớm ngày sinh tiểu hoàng tôn, chúng ta sau này ở bên ngoài cũng có thể ngẩng cao đầu.”
Đợi Tử Quyên ba hoa chích chòe nói xong, Vệ Chiêu cũng không cảm thấy vui mừng, ngược lại còn đẩy bỏ bàn tay đang đặt lên bụng nàng của Tử Quyên rồi che miệng của Tử Quyên lại: “Nơi này chính là Đông cung, nói lung tung sẽ bị rơi đầu đấy.”
Tử Quyên lập tức trợn tròn mắt, nhớ tới trận đòn mấy năm trước, cả người trong nháy mắt cũng ủ rũ.
Nàng bĩu môi nói: “Ngài yên tâm, từ nay về sau nô tỳ nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, lời nào không thể nói nô tỳ sẽ không nói, nô tỳ không phải chỉ lắm miệng ở trước mặt ngài thôi hay sao.”
Vệ Chiêu thở dài, thấy Tử Quyên ỉu xìu cúi thấp đầu. Nàng không biết đưa Tử Quyên đến Đông cung, rốt cuộc là đúng hay sai?
Thái tử không cho nàng dùng tránh tử cạnh, người ngoài đều cho rằng là nàng có phúc khí lớn lao, nhưng nàng lại nghĩ bản thân như rơi vào nước sôi lửa bỏng, sướng khổ tự biết.
Trong chốn hoàng cung này, có mẫu thân xuất thân từ cung tỳ đối với tiểu hoàng tôn mà nói, khả năng cũng không phải là một việc tốt.
Thôi thì cứ đến đâu hay đến đấy. Nàng dùng tránh tử canh lâu như vậy, có lẽ cũng không dễ dàng có hỷ.
Vệ Chiêu tạm gác việc này lại, bước vào nội điện, lấy ngân lượng nàng tích cóp mấy năm nay ra, kiểm kê một lượt rồi giao cho Tử Quyên.
“Khổ cực ngươi hôm nay đi một chuyến, giao cái này cho Tiểu Đặng Tử. Ngươi cứ nói với hắn, Thái tử điện hạ đã đồng ý để cho ta phái người gửi chút ngân lượng này cho phụ mẫu ta.”
Tử Quyên nhận lấy, mở ra xem, có chút ngạc nhiên: “Ngài làm như thể này là đang gửi cho người thân toàn bộ gia sản đấy.”
Vệ Chiêu lắc đầu nói: “Ta ở trong cung cũng không cần dùng đến ngân lượng, chẳng bằng đưa hết cho phụ mẫu, để cho bọn họ sống tốt hơn.”
“Được rồi.” Tử Quyên chẹp miệng, cắn răng lấy một thỏi bạc từ trên người xuống thêm vào: “Nô tỳ cũng không biết nên chuẩn bị lễ gặp mặt gì cho nhị lão, nên thêm một chút ngân lượng, để họ muốn mua gì thì mua.”
Vệ Chiêu thấy vẻ mặt của nàng, buồn cười nói: “Số ngân lượng ta chuẩn bị đã đủ cho phụ mẫu ta dùng rồi, ngươi cứ giữ lại ngân lượng của mình đi. Ta thay phụ mẫu cảm tạ tâm ý của ngươi.”
Không ngờ Tử Quyên vẫn kiên trì: “Chúng ta không phải là hảo tỷ muội sao? Phụ mẫu của ngài chính là phụ mẫu của ta.”
Vệ Chiêu không lay chuyển được nàng, chỉ đành phải đồng ý.
Tử Quyên lúc này mới vui vẻ ôm bọc vải nhỏ đi ra ngoài.
Vệ Chiêu tiễn nàng tới cửa xong, đột nhiên nhớ tới việc của Lương Trọng Dực còn chưa thu được hồi âm, hạ giọng nói: “Sau khi ngươi tìm được Tiểu Đặng Tử, thuận tiện thay ta hỏi giúp một tiếng, việc lần trước ta nhờ hắn đã có kết quả hay chưa?”
“Chuyện gì vậy?”
“Ngươi cứ nói với hắn như vậy là được, hắn sẽ hiểu.”
“Được rồi.” Tử Quyên gật đầu, nhớ kỹ lời Vệ Chiêu đã giao phó rồi đi ra cửa.
Vệ Chiêu nhìn nàng đã đi xa, xoay người bước vào trong phòng, đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, ngẩng đầu nhìn khí trời bên ngoài.
Trời tháng sáu, thay đổi thất thường, lúc đầu vẫn còn thoáng đãng, nhưng chỉ một lúc sau, mây đen đã ầm ầm kéo đến.
“Trời sắp mưa rồi.” Vệ Chiêu lẩm bẩm nói.
Hy vọng Tử Quyên có thể sớm quay về.
Đến lúc sẩm tối, quả nhiên mưa bắt đầu rơi xuống như trút.
Khi Vệ Chiêu đứng dậy đóng cửa sổ, thì thấy Tử Quyên vội vã đội mưa trở về Minh Thúy hiên.
“Sao rồi?” Nàng kéo Tử Quyên vào trong nhà, vội vàng hỏi.
Tử Quyên đặt vào trong tay của Vệ Chiêu một bọc nhỏ, chính là bọc nhỏ lúc trước Vệ Chiêu giao cho nàng.
Tử Quyên đi tới bên bàn, rót cho mình chén nước, uống cạn sạch rồi mới hổn hển nói: “Chuyến đi này chỉ vô ích, nô tỳ không đợi được Đặng Trung, nghe nói Thượng Loan đài gần đây có một đại án tử. Hắn bị gọi đến Chiêu Đức cung. Chỉ là nô tỳ đã nhờ tiểu thái giám nô tỷ quen nhắn cho Đặng Trung là nô tỳ đã từng đến tìm hắn.”
“Là như vậy.” Vệ Chiêu có chút thất vọng, nhưng một lát đã phục hồi lại như cũ “Không có việc gì, Tiểu Đặng Tử rất bận rộn, đợi đến khi hắn rảnh rỗi, hắn sẽ tới tìm ta.”
Hai người ngồi bên cửa sổ, vừa cắn hạt dưa trò chuyện, vừa lặng nghe tiếng mưa bên ngoài, cảm nhận sự mát mẻ cơn mưa mang lại cho mùa hè.
Khi mưa to hạ xuống, Đặng Trung đang quỳ gối trong Chiêu Đức cung, thừa nhận lửa giận của Quý phi trút xuống.
Lần trước khi đáp ứng thỉnh cầu của Vệ Chiêu, hắn âm thẩm điều tra thân phận của Lượng Trọng Dực, không ngờ lại phát hiện ra một việc nghĩ cũng không thể nghĩ tới.
Tên thái giám Lương Trọng Dực kia trước khi vào cung lại từng có tư tình với Thái tử phi.
Khi nghe được tin tức này, Đặng Trung không dám giấu giếm, vội vã bẩm báo cho Quý phi.
Quả nhiên Quý phi vô cùng tức giận, hạ lệnh tra rõ.
Đợi Đặng Trung tra rõ thực hư việc này rồi lại vội vàng đến bẩm báo cho Quý phi. Quý phi tức đến mức tâm can cũng cảm thấy đau.
“Lẽ não có cái lý đấy. Một nữ lang chốn khuê các mà lại có thể dám bỏ trốn cùng nam nhân.”
Vừa nhớ tới gương mặt của Tạ Ánh Chân, là bà lại càng cảm thấy tức giận.
Lá gan của Tạ gia đúng là không nhỏ, còn dám đưa người như vậy vào cung làm Thái tử phi.
Đây không phải là đánh vào thể diện của Thái tử cùng hoàng thất sao?
“Việc này Thái tử có biết?” Quý phi hỏi.
Đặng Trung vẫn quỳ rạp trên mặt đất, thở cũng không dám thở mạnh, nghe được câu hỏi của Quý phi, vội vàng ngẩng đầu đáp: “Thần nghe được việc này đã lập tức tới hồi bẩm nương nương, phía Thái tử điện hạ hẳn là không biết.”
Không biết là tốt.
Quý phi thở phào nhẹ nhõm, đỡ trán phân phó nói: “Việc này ngàn vạn lần không thể để cho Thái tử biết, bổn cung hiểu tính tình của Thái tử, ngài ấy không thể chịu được sự nhục nhã này.”
Đặng Trung lên tiếng, một lát sau, lại nhẹ giọng hỏi: “…Nương nương, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Trong lúc nhất thời, xung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Qua hồi lâu, Quý phi mệt mỏi mở mắt ra hỏi: “Ngươi nói tên gian phu kia còn vào trong cung?”
“Việc này quả thật đúng là như vậy.”
Quý phi vỗ mạnh xuống án kỷ.
“Lá gan của Tạ gia quả thực không nhỏ, bọn chúng còn dám đưa tên gian phu kia vào trong cung, không phải là muốn đôi cẩu nam nữ kia nối lại tiền duyên đấy chứ?”
Nói xong, bà lại bắt đầu ho dữ dội.
Đặng Trung vội vàng tiến lên giúp bà thuận khí: “Nương nương bớt giận, nương nương ngàn vạn lần đừng vì việc này mà tổn hại thân thể.”
Quý phi lắc đầu, đầy bỏ tay của hắn, “Dù bổn cung có tức giận hay không thì thân thể cũng đã vô cùng suy yếu rồi.”
Đặng Trung bưng một chén trà đến cho Quý phi, Quý phi tiếp nhận uống một ngụm, thoáng bình phục tâm tình nói: “Phía Thái tử phi cần bàn bạc kỹ hơn, tạm thời không động đến, còn tên hoạn quan kia, chẳng lẽ bổn cung không làm gì được hắn?”
Bà nặng nề đặt chén trà xuống bàn, trừng mắt lạnh lẽo nói: “Đặng Trung, việc này bổn cung giao cho ngươi đi làm, ngươi đừng làm bổn cung thất vọng.”
Đặng Trung cúi thấp đầu, trầm giọng nói: “Thần tuân mệnh.”
Sau khi Đặng trung ra khỏi Chiêu Đức cung, vội vã quay lại Thượng Loan đài. phân phó người bí mật bắt Lương Trọng Dực lại, giam vào ám ngục của Thượng Loan đài rồi sau đó tiến hành tra tấn bức cung.
Đợi cho mọi việc xong xuôi đã là ngày hôm sau.
Lúc này hắn mới biết được là hôm qua Tử Quyên tới tìm mình, vì vậy thu thập một chút, nhấc chân vội vàng tiến đến Đông cung.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương