Đứa Con Bị Ghét Bỏ
Chương 20: Không ngờ
Sự việc vừa rồi thật sự gây ra một chấn động lớn trong lòng các học viên. Thiên tài như Artemisa còn thua thảm trước Purity thì bọn họ có khả năng thắng cô bé sao?
- Vòng hai! Số hai mươi sáu đấu với số hai mươi mốt.
...****************...
- Vòng ba! Số mười bốn đấu với số hai mươi sáu.
Đây đã là vòng thi đấu cuối cùng rồi. Người trước mặt là Veronica - người đứng thứ hai toàn bộ lứa học viên năm nhất, chỉ xếp sau Artemisa. Đứng trước Purity - người đã đánh bại Artemisa, cô ta lại không có vẻ e dè ái ngại Purity. Nhưng bộ dạng bồn chồn, hồi hộp này của cô ta thật sự rất kỳ quặc. Purity không tài nào đoán được trong đôi mắt đó đang bày mưu tính kế gì, nhưng đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp!
- Đắc tội rồi! - Purity nói, trực tiếp rút kiếm ra khỏi vỏ.
Veronica mở cuộn tranh ra, cầm bút lông ngỗng bắt đầu vẽ. Cô ta vậy mà lại là Phù chú sư (1)! Purity từng nghe qua lứa học viên năm nhất chỉ có duy nhất một người là Phù chú sư, chỉ không ngờ người đó lại là Veronica. "Thú vị rồi đây!", Purity thầm nghĩ.
Thực tế, Phù chú sư chỉ phù hợp để chiến đấu tầm xa hay sử dụng trận pháp. Với những cuộc cận chiến như thế này thì họ sẽ gặp rất nhiều bất lợi. Thứ nhất, đa số phù chú văn đều mất kha khá thời gian để vẽ. Thứ hai, khi Phú chú sư đang vẽ phù chú văn cũng là lúc họ yếu nhất; nếu tấn công bất ngờ và không có ai trấn thủ thì dù họ có muốn chạy cũng không được. Purity biết rõ việc này nên cô bé ngay lập tức lao vào tấn công.
Veronica chỉ kịp vẽ một phù chú văn đơn giản, tạo thành một bức tường mực bao bọc lấy bản thân. Nhưng phù chú văn được vẽ trong lúc cấp bách quả nhiên không quá mạnh. Chỉ trong hai chiêu, Purity đã tìm ra sơ hở để phá giải rồi!
- Đáng tiếc! Nhưng cuộc chiến này không dành cho Phù chú sư như ngươi đâu! - Cô bé nói, liên tiếp tấn công.
Veronica nhảy lên như một con sóc tránh né những đòn tấn công quyết liệt của Purity. Một tay cô ta ôm cuộn tranh, tay còn lại từ lúc bắt đầu trận đấu chưa từng dừng lại.
- Xong! - Veronica đắc chí nói.
Từ cuộn tranh chảy ra một thứ chất lỏng đen sì, có vẻ là mực. Chất lỏng đó chảy trên sàn lôi đài, về phía Purity như thể muốn tấn công cô bé. Purity ra sức tránh né, đến khi chỉ còn vài bước nữa là đến mép lôi đài, không còn đường chạy trốn.
Thứ chất lỏng dị thường đó bắt lấy chân cô bé, từ từ nuốt chửng toàn bộ thân thể Purity. Cô bé không chống cự được, chính xác là Purity không thể chống cự. Càng vùng vẫy, chất lỏng càng siết chặt khiến cô bé cực kì khó chịu.
- Purity!
- Mẫu thân!?
Tại sao Purity lại nghe thấy giọng nói của Hypatia ở đây. Nàng không nên ở đây lúc này mới phải.
- Đừng đến gần nó Hypatia - Giọng nam trầm khàn, có vẻ là giọng của Ark. - Nó là một con quỷ!
Purity chấn động, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tiếp theo sau giọng của Ark là hàng chục giọng nói khác:
- Ngày ngươi ra đời đã suýt hại chết mẹ! - Giọng của Alfred.
- Đôi mắt của ngươi rõ ràng là của quỷ! - Giọng của Clement.
- Từ khi ngươi ra đời, mọi vận rủi đều tự tìm đến. Ngươi là đồ xúi quẩy! - Giọng của Hubert.
- Không phải! Muội không có! - Purity hét lên.
Cô bé đưa tay quờ quạng xung quanh nhưng cũng chỉ là công dã tràng (2). Nước mắt ứa ra, Purity bịt tay lại, cố gắng ngăn những âm thanh hỗn tạp xung quanh. Cô bé sợ hãi cảm giác mất đi ánh sáng, sợ hãi không biết thứ gì đang lẩn trốn trong bóng tối. Cho dù có bịt chặt cách mấy cũng không sao ngăn được ác ý ngập tràn. Cô bé quỳ sụp trên mặt đất, nhỏ bé, bất lực. Chỉ đến khi nghe được giọng nói mềm mại nhưng lời lẽ lại cay độc của Hypatia:
- Ta không sinh ra một con quỷ như ngươi!
...****************...
(1): Câu của thầy pháp thường đọc. Hai thứ nầy dùng để gọi hoặc xua đuổi ma quỉ.
(2): Công khó nhọc mà vô ích như việc dã tràng xe cát.
- Vòng hai! Số hai mươi sáu đấu với số hai mươi mốt.
...****************...
- Vòng ba! Số mười bốn đấu với số hai mươi sáu.
Đây đã là vòng thi đấu cuối cùng rồi. Người trước mặt là Veronica - người đứng thứ hai toàn bộ lứa học viên năm nhất, chỉ xếp sau Artemisa. Đứng trước Purity - người đã đánh bại Artemisa, cô ta lại không có vẻ e dè ái ngại Purity. Nhưng bộ dạng bồn chồn, hồi hộp này của cô ta thật sự rất kỳ quặc. Purity không tài nào đoán được trong đôi mắt đó đang bày mưu tính kế gì, nhưng đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp!
- Đắc tội rồi! - Purity nói, trực tiếp rút kiếm ra khỏi vỏ.
Veronica mở cuộn tranh ra, cầm bút lông ngỗng bắt đầu vẽ. Cô ta vậy mà lại là Phù chú sư (1)! Purity từng nghe qua lứa học viên năm nhất chỉ có duy nhất một người là Phù chú sư, chỉ không ngờ người đó lại là Veronica. "Thú vị rồi đây!", Purity thầm nghĩ.
Thực tế, Phù chú sư chỉ phù hợp để chiến đấu tầm xa hay sử dụng trận pháp. Với những cuộc cận chiến như thế này thì họ sẽ gặp rất nhiều bất lợi. Thứ nhất, đa số phù chú văn đều mất kha khá thời gian để vẽ. Thứ hai, khi Phú chú sư đang vẽ phù chú văn cũng là lúc họ yếu nhất; nếu tấn công bất ngờ và không có ai trấn thủ thì dù họ có muốn chạy cũng không được. Purity biết rõ việc này nên cô bé ngay lập tức lao vào tấn công.
Veronica chỉ kịp vẽ một phù chú văn đơn giản, tạo thành một bức tường mực bao bọc lấy bản thân. Nhưng phù chú văn được vẽ trong lúc cấp bách quả nhiên không quá mạnh. Chỉ trong hai chiêu, Purity đã tìm ra sơ hở để phá giải rồi!
- Đáng tiếc! Nhưng cuộc chiến này không dành cho Phù chú sư như ngươi đâu! - Cô bé nói, liên tiếp tấn công.
Veronica nhảy lên như một con sóc tránh né những đòn tấn công quyết liệt của Purity. Một tay cô ta ôm cuộn tranh, tay còn lại từ lúc bắt đầu trận đấu chưa từng dừng lại.
- Xong! - Veronica đắc chí nói.
Từ cuộn tranh chảy ra một thứ chất lỏng đen sì, có vẻ là mực. Chất lỏng đó chảy trên sàn lôi đài, về phía Purity như thể muốn tấn công cô bé. Purity ra sức tránh né, đến khi chỉ còn vài bước nữa là đến mép lôi đài, không còn đường chạy trốn.
Thứ chất lỏng dị thường đó bắt lấy chân cô bé, từ từ nuốt chửng toàn bộ thân thể Purity. Cô bé không chống cự được, chính xác là Purity không thể chống cự. Càng vùng vẫy, chất lỏng càng siết chặt khiến cô bé cực kì khó chịu.
- Purity!
- Mẫu thân!?
Tại sao Purity lại nghe thấy giọng nói của Hypatia ở đây. Nàng không nên ở đây lúc này mới phải.
- Đừng đến gần nó Hypatia - Giọng nam trầm khàn, có vẻ là giọng của Ark. - Nó là một con quỷ!
Purity chấn động, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tiếp theo sau giọng của Ark là hàng chục giọng nói khác:
- Ngày ngươi ra đời đã suýt hại chết mẹ! - Giọng của Alfred.
- Đôi mắt của ngươi rõ ràng là của quỷ! - Giọng của Clement.
- Từ khi ngươi ra đời, mọi vận rủi đều tự tìm đến. Ngươi là đồ xúi quẩy! - Giọng của Hubert.
- Không phải! Muội không có! - Purity hét lên.
Cô bé đưa tay quờ quạng xung quanh nhưng cũng chỉ là công dã tràng (2). Nước mắt ứa ra, Purity bịt tay lại, cố gắng ngăn những âm thanh hỗn tạp xung quanh. Cô bé sợ hãi cảm giác mất đi ánh sáng, sợ hãi không biết thứ gì đang lẩn trốn trong bóng tối. Cho dù có bịt chặt cách mấy cũng không sao ngăn được ác ý ngập tràn. Cô bé quỳ sụp trên mặt đất, nhỏ bé, bất lực. Chỉ đến khi nghe được giọng nói mềm mại nhưng lời lẽ lại cay độc của Hypatia:
- Ta không sinh ra một con quỷ như ngươi!
...****************...
(1): Câu của thầy pháp thường đọc. Hai thứ nầy dùng để gọi hoặc xua đuổi ma quỉ.
(2): Công khó nhọc mà vô ích như việc dã tràng xe cát.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương