Đứa Con Bị Ghét Bỏ
Chương 54
Trai anh hùng, gái thuyền quyên
Kẻ cứng đầu, người cố chấp
Black Lady đương lúc cao hứng nào có để ý đến biểu hiện kì lạ của Purity và Frediano. Frediano nâng bàn tay mềm mại của Purity lên, như một bề tôi trung thành và hèn mọn, quỳ gối trước quyền uy của chủ nhân. Frediano đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nàng, không phải một nụ hôn hời hợt như những lần trước. Có cái gì đó đã thay đổi, đặc biệt là trong đôi mắt hắn nhìn nàng.
Purity rụt tay lại. Cả nàng và hắn đều hiểu rõ với thân phận tôn quý của Frediano, đáng lý ra người hành lễ trước hắn phải là Purity mới phải. Sự tôn trọng mà Frediano dành cho Purity đúng thật là từ trước tới nay không có!
Điều này đối với nàng cũng chẳng biết là phúc hay họa đây?
Black Lady nắm chặt lấy tay Purity, nói:
Ta có thứ này muốn cho con xem.Như vậy có ổn không? Ngoại tổ mẫu là chủ nhân của bữa tiệc, thiết nghĩ nên ở lại đây tiếp đãi khách khứa mới phải. - Purity nói.Chúng ta chỉ rời đi một lát thì có thể xảy ra việc kinh thiên động địa gì chứ? Huống hồ chi chẳng phải còn có Ark và Hypatia ở đây sao? Chúng sẽ thay ta tiếp đón các vị khách quý. Đi thôi! - Black Lady vừa nói xong đã kéo Puri-ty đi, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Frediano.Frediano chẳng để ý lắm. Hắn trước nay đều là đơn thân độc mã. Chút việc này chẳng ảnh hưởng đến hắn là bao.
Frediano đi về phía bàn tiệc, tiện tay lấy một ly rượu nhấp một ngụm. Từ phía sau đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo:
- Sao ngài lại ở đây một mình vậy, ngài Frediano?
Không cần nhìn thì Frediano cũng biết người vừa nói là ai.
- Từ khi nào ngươi lại có mối quan hệ tốt với Black Lady vậy, Minette? - Frediano thờ ơ hỏi.
Minette cảm nhận rõ ràng Frediano không hề có chút kinh ngạc nào khi thấy nàng ở đây. Trái lại, câu hỏi của hắn lại có ý mỉa mai. Minette lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay. Chất lỏng màu đỏ sẫm sóng sánh đẹp mắt.
Ta nhớ lần cuối cùng gặp ngài, bộ dạng ngài cầu xin ta thu nhận Lang yêu đó, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy cảm động. - Minette cười khẩy, tiến lên một bước nhìn vào mắt Frediano. - Sao nào? Đạt được mục đích xong liền trở mặt sao?Ta chưa từng cầu xin ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ như vậy là được. - Frediano lãnh đạm nói.Hắn nhấp thêm một ngụm nữa. Đương lúc muốn rời đi thì Minette lên tiếng hỏi:
- Ngài động tình rồi?
Nói bậy! - Frediano tức giận nói.Lời này nếu để người khác nghe được thì e rằng hắn và nàng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Đối với người khác, tình chàng ý thiếp có khi lại là mối nhân duyên tốt đẹp. Chỉ riêng hai người bọn họ là không thể! Hắn không thể hại nàng.
- Ngươi càng ngày càng ăn nói hàm hồ rồi! Sau này, đứng trước mặt ta đừng nói những lời khiến người ta chán ghét đó nữa. - Frediano lãnh đạm nói.
Hắn bỏ đi, hoàn toàn không để ý đến nữ nhân sau lưng. Đôi chân mày mềm mại khẽ chau lại. Nam nhân trước mặt vừa lãnh đạm vừa bất cần, khiến cho người khác càng muốn chinh phục hơn. Thật đau đầu! Nhân duyên rối rắm của hắn khiến nữ thần Tình yêu Minette cũng cảm thấy rắc rối. Mặc dù Darrel đã khẳng định hàng trăm lần với Minette rằng đây đúng thật là mối nhân duyên thần thánh nhưng nàng thật sự hoài nghi điều này. Có lẽ là do đối với Minette và Darrel, khái niệm về tình yêu đúng thật là khác nhau. Tình yêu của Minette là thứ tình yêu lâu dài, lí trí, cũng có chút ích kỉ. Tình yêu của Darrel là thứ tình yêu có hương vị của tuổi trẻ, có ngây ngô, có nhiệt huyết, cũng có sự mù quáng. Minette không thể hiểu được thứ tình yêu mù quáng của Darrel. Darrel cũng không thể hiểu được thứ tình yêu ích kỉ của Minette. Bai người bọn họ vốn là hai thái cực không thể thấu hiểu cho nhau!
- Thế nào rồi, Minette? - Darrel bất thình lình ghé sát vào tai Minette nói.
Minette giật mình. Rõ ràng là nàng không thích hành vi tự tung tự tác này của Darrel. Darrel nhìn nàng cười phì phì, nói:
- Khoan hẳng trả lời đã, để ta đoán nào! Nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của ngươi, chắc hẳn là thất bại rồi nhỉ? -
Darrel nói, nụ cười rộng đến mang tai.
Darrel là một thiếu niên nhỏ nhắn lanh lợi. Mái tóc vàng, óng ả như ánh dương. Đôi con ngươi màu lục linh động.
Lông mi rất dài, rất cong, đến nữ nhân cũng phải ghen tị. Trên đầu là một vòng hoa lớn kết từ lá nguyệt quế và hoa hồng.
Trái ngược với Darrel, Minette là một bộ dạng chững chạc. Vốn dĩ, Minette nhỏ tuổi hơn Darrel nhưng cao hơn hắn những một cái đầu! Mái tóc nâu gợn sóng màu vỏ quế dài đến eo. Gương mặt cũng có nét điềm nhiên. Làn da màu ô liu khỏe khoắn. Đôi mắt nâu càng thêm rực rỡ dưới ánh chiều tà.
- Ta cũng đành chịu. Ta có lòng tốt nhắc nhở mà cả hai người bọn họ đều không chịu nghe thì thôi vậy. - Minette nhún vai nói.
Minette lắc nhẹ ly rượu trong tay. Quan sát độ sánh của rượu trong ly, nghĩ thế nào lại bảo:
- Lúc đầu ta còn nghi ngờ phán đoán của ngươi. Xem ra bây giờ, hai người bọn họ đúng thật là mối nhân duyên thần thánh. Trai anh hùng, gái thuyền quyên. Kẻ cứng đầu xứng với người cố chấp!
Kẻ cứng đầu, người cố chấp
Black Lady đương lúc cao hứng nào có để ý đến biểu hiện kì lạ của Purity và Frediano. Frediano nâng bàn tay mềm mại của Purity lên, như một bề tôi trung thành và hèn mọn, quỳ gối trước quyền uy của chủ nhân. Frediano đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nàng, không phải một nụ hôn hời hợt như những lần trước. Có cái gì đó đã thay đổi, đặc biệt là trong đôi mắt hắn nhìn nàng.
Purity rụt tay lại. Cả nàng và hắn đều hiểu rõ với thân phận tôn quý của Frediano, đáng lý ra người hành lễ trước hắn phải là Purity mới phải. Sự tôn trọng mà Frediano dành cho Purity đúng thật là từ trước tới nay không có!
Điều này đối với nàng cũng chẳng biết là phúc hay họa đây?
Black Lady nắm chặt lấy tay Purity, nói:
Ta có thứ này muốn cho con xem.Như vậy có ổn không? Ngoại tổ mẫu là chủ nhân của bữa tiệc, thiết nghĩ nên ở lại đây tiếp đãi khách khứa mới phải. - Purity nói.Chúng ta chỉ rời đi một lát thì có thể xảy ra việc kinh thiên động địa gì chứ? Huống hồ chi chẳng phải còn có Ark và Hypatia ở đây sao? Chúng sẽ thay ta tiếp đón các vị khách quý. Đi thôi! - Black Lady vừa nói xong đã kéo Puri-ty đi, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Frediano.Frediano chẳng để ý lắm. Hắn trước nay đều là đơn thân độc mã. Chút việc này chẳng ảnh hưởng đến hắn là bao.
Frediano đi về phía bàn tiệc, tiện tay lấy một ly rượu nhấp một ngụm. Từ phía sau đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo:
- Sao ngài lại ở đây một mình vậy, ngài Frediano?
Không cần nhìn thì Frediano cũng biết người vừa nói là ai.
- Từ khi nào ngươi lại có mối quan hệ tốt với Black Lady vậy, Minette? - Frediano thờ ơ hỏi.
Minette cảm nhận rõ ràng Frediano không hề có chút kinh ngạc nào khi thấy nàng ở đây. Trái lại, câu hỏi của hắn lại có ý mỉa mai. Minette lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay. Chất lỏng màu đỏ sẫm sóng sánh đẹp mắt.
Ta nhớ lần cuối cùng gặp ngài, bộ dạng ngài cầu xin ta thu nhận Lang yêu đó, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy cảm động. - Minette cười khẩy, tiến lên một bước nhìn vào mắt Frediano. - Sao nào? Đạt được mục đích xong liền trở mặt sao?Ta chưa từng cầu xin ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ như vậy là được. - Frediano lãnh đạm nói.Hắn nhấp thêm một ngụm nữa. Đương lúc muốn rời đi thì Minette lên tiếng hỏi:
- Ngài động tình rồi?
Nói bậy! - Frediano tức giận nói.Lời này nếu để người khác nghe được thì e rằng hắn và nàng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Đối với người khác, tình chàng ý thiếp có khi lại là mối nhân duyên tốt đẹp. Chỉ riêng hai người bọn họ là không thể! Hắn không thể hại nàng.
- Ngươi càng ngày càng ăn nói hàm hồ rồi! Sau này, đứng trước mặt ta đừng nói những lời khiến người ta chán ghét đó nữa. - Frediano lãnh đạm nói.
Hắn bỏ đi, hoàn toàn không để ý đến nữ nhân sau lưng. Đôi chân mày mềm mại khẽ chau lại. Nam nhân trước mặt vừa lãnh đạm vừa bất cần, khiến cho người khác càng muốn chinh phục hơn. Thật đau đầu! Nhân duyên rối rắm của hắn khiến nữ thần Tình yêu Minette cũng cảm thấy rắc rối. Mặc dù Darrel đã khẳng định hàng trăm lần với Minette rằng đây đúng thật là mối nhân duyên thần thánh nhưng nàng thật sự hoài nghi điều này. Có lẽ là do đối với Minette và Darrel, khái niệm về tình yêu đúng thật là khác nhau. Tình yêu của Minette là thứ tình yêu lâu dài, lí trí, cũng có chút ích kỉ. Tình yêu của Darrel là thứ tình yêu có hương vị của tuổi trẻ, có ngây ngô, có nhiệt huyết, cũng có sự mù quáng. Minette không thể hiểu được thứ tình yêu mù quáng của Darrel. Darrel cũng không thể hiểu được thứ tình yêu ích kỉ của Minette. Bai người bọn họ vốn là hai thái cực không thể thấu hiểu cho nhau!
- Thế nào rồi, Minette? - Darrel bất thình lình ghé sát vào tai Minette nói.
Minette giật mình. Rõ ràng là nàng không thích hành vi tự tung tự tác này của Darrel. Darrel nhìn nàng cười phì phì, nói:
- Khoan hẳng trả lời đã, để ta đoán nào! Nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của ngươi, chắc hẳn là thất bại rồi nhỉ? -
Darrel nói, nụ cười rộng đến mang tai.
Darrel là một thiếu niên nhỏ nhắn lanh lợi. Mái tóc vàng, óng ả như ánh dương. Đôi con ngươi màu lục linh động.
Lông mi rất dài, rất cong, đến nữ nhân cũng phải ghen tị. Trên đầu là một vòng hoa lớn kết từ lá nguyệt quế và hoa hồng.
Trái ngược với Darrel, Minette là một bộ dạng chững chạc. Vốn dĩ, Minette nhỏ tuổi hơn Darrel nhưng cao hơn hắn những một cái đầu! Mái tóc nâu gợn sóng màu vỏ quế dài đến eo. Gương mặt cũng có nét điềm nhiên. Làn da màu ô liu khỏe khoắn. Đôi mắt nâu càng thêm rực rỡ dưới ánh chiều tà.
- Ta cũng đành chịu. Ta có lòng tốt nhắc nhở mà cả hai người bọn họ đều không chịu nghe thì thôi vậy. - Minette nhún vai nói.
Minette lắc nhẹ ly rượu trong tay. Quan sát độ sánh của rượu trong ly, nghĩ thế nào lại bảo:
- Lúc đầu ta còn nghi ngờ phán đoán của ngươi. Xem ra bây giờ, hai người bọn họ đúng thật là mối nhân duyên thần thánh. Trai anh hùng, gái thuyền quyên. Kẻ cứng đầu xứng với người cố chấp!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương