Đứa Con Bị Ghét Bỏ
Chương 58: Bạn nhảy
Purity và Karen cùng quay trở về sảnh tiệc. Bầu không khí giữa hai người trùng xuống vì thông tin mà họ vừa mới được tiếp nhận. Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, họ biết được nỗi lo lắng trong lòng của đối phương.
- Chủ nhân! Việc này chúng ta có nên nói với nhị thiếu gia Clement không? Tuy không biết là việc gì nhưng có vẻ rất quan trọng, hai người chúng ta có khi lại không ứng phó nổi đâu! Chi bằng nhờ nhị thiếu gia Clement giúp đỡ có được không? - Karen đề nghị.
Nghe được lời này, bước chân của Purity càng thêm dồn dập. Purity cũng không chắc chắn rằng nàng có nên chia sẻ việc này với Clement hay không. Bỗng nhiên nàng nhớ đến lần trước ở Ma giới. Hình như nàng đã ngộ ra được gì đó rồi! Frediano đến đó không phải để đối đầu với Cửu Vĩ Hồ. Hắn đến đó là để truy tìm kẻ đã đánh cắp chiếc bình của nữ thần Aqua. Chiếc bình của nữ thần Aqua có thể chứa được nước của toàn vũ trụ. Nếu sở hữu chiếc bình đó chẳng khác nào có được quyền kiểm soát toàn bộ các vị thần sử dụng nguyên tố nước trong vũ trụ! Purity nghĩ đến đây thì rùng mình kinh sợ. Dù cho là kẻ nào đứng sau thì người đó chắc chắn không đơn giản. Trước khi chắc chắn về việc này thì nàng không thể tiết lộ với ai được! Nếu không đó sẽ là họa của người đó.
- Chúng ta vẫn nên tự mình tìm hiểu thì hơn Karen ạ! Ta sợ càng có nhiều người biết chuyện thì càng nguy hiểm. -
Purity nói.
Purity không kiểm soát được chính mình, cả người run rẩy. Karen thấy mà đau lòng, lao đến ôm lấy nàng, đầu dụi lên chiếc gáy đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ, nói:
- Chủ nhân đừng sợ. Còn có thần ở đây với người mà.
Karen mang tiếng là người đi an ủi người khác nhưng chính nàng lại là người rơi lệ trước. Purity dở khóc dở cười, lau nước mắt cho Karen, nói:
- Thật chẳng ra làm sao cả! Ngươi nói xem có ai đi an ủi người khác mà lại khóc trước ngươi không? Nhìn ngươi khóc mà ta cũng ngại rơi nước mắt theo!
Karen nghe được lời này thì bật cười. Purity cũng cười theo, nụ cười tươi như hoa nở mùa xuân.
- Tiểu thư Purity.
Purity nghe thấy có người gọi tên mình thì quay lại nhìn xem đó là ai. Vừa nhìn thấy người đó thì đóa hoa tươi rói cũng héo tàn. Sắc mặt hiện rõ hai chữ không vui tiếp chuyện với Harry.
Ta mong rằng ta không làm phiền tiểu thứ. - Harry cười nhẹ nói.Nhưng ngài đã làm phiền ta rồi. - Purity không mặn không nhạt đáp. - Ngài tìm ta là có chuyện gì sao?Harry bị nàng nói đến á khẩu. Đúng thật là trong số các vị thần hắn là người trăng hoa có tiếng. Nhưng cho dù là
Nagini hay Arianwen cũng chưa dám thẳng thừng từ chối hắn như thế! Bị một thiếu nữ hơn nữa còn là con của kẻ thù không đội trời chung làm mất hết mặt mũi cũng chẳng dễ chịu gì. Hắn khó chịu nhưng lại không muốn làm khó dễ nàng. Cũng không biết từ khi nào hắn đối với một người lại kiên nhẫn như vậy. Chỉ biết rằng loại cảm giác muốn có mà không thể có được, gần ngay trước mắt nhưng không thể chạm đến này thật sự khác với Nagini và
Arianwen. Hắn chưa bao giờ để ý đến một người như vậy, cũng chưa từng nhường nhịn một người như vậy. Chỉ là hắn không muốn làm nàng tổn thương. Chỉ là hắn muốn nàng mỉm cười với hắn. Với hắn!
Harry cúi chào với một tư thế thật đẹp, chìa đôi bàn tay ra trước mặt Purity, đề nghị:
- Ta có vinh hạnh mời tiểu thư khiêu vũ với ta chứ? Điệu nhảy đầu tiên.
Purity cau mày. Ai mà không biết điệu nhảy đầu tiên phải được nhảy với bạn nhảy của mình. Trong trường hợp của Harry, hắn nên nhảy điệu nhảy đầu tiên với vợ hắn mới hợp tình hợp lý. Purity dĩ nhiên không muốn chọc vào nữ thần Amelia. Amelia là nữ nhân ghen tuông có tiếng. Sở dĩ Harry có nhiều nhân tình nhưng lại không có lấy một đứa con hoang cũng bởi Amelia đã xử lý cả mẹ lẫn con từ khi chưa chào đời. Chỉ cho phép ba nữ thần khác trở thành vợ của Harry và sinh những đứa con hợp pháp cho hắn. Harry biết nhưng có thể làm gì đây? Amelia là quý nữ của thần Chiến tranh Alexander - vị thần bảo hộ cho những chiến binh dũng mãnh và thiện chiến. Alexander thuộc thế hệ các vị thần già. Khi đang ở đỉnh cao của cuộc đời, Alexander là Thủ lĩnh của các vị thần, có quyền lực tuyệt đối. Hắn còn được mệnh danh là vị vua vĩđại nhất mà Thiên giới từng có. Một nhân vật huyền thoại như vậy, mạo phạm đến Amelia chẳng khác nào khiêu khích tôn nghiêm của các vị thần già. Một cách tuyệt vời để bắt đầu cuộc chiến với các vị thần già một lần nữa!
Purity dĩ nhiên không muốn xảy ra xích mích với Amelia. Nếu như Purity bắt buộc phải làm vậy thì chắc chắn không phải vì Harry.
Đương lúc Purity đang cân nhắc xem nàng nên để lại chút mặt mũi cho Harry hay thẳng thừng từ chối hắn thì một bàn tay mạnh mẽ choàng qua hông ôm lấy eo nàng. Purity giật nảy mình, toàn thân cứng ngắc như pho tượng trố mắt nhìn nam nhân đang ôm lấy eo nàng đầy tự nhiên như thể hắn có quyền làm vậy. Hiện tại, Purity không biết nên phản ứng thế nào cho phù hợp. Bàn tay to lớn của hắn đặt lên eo nàng, kéo nàng sát gần, tựa vào lồng ngực rắn chắc. Từng đợt hô hấp của hắn cũng đủ khiến trái tim nàng tê dại. Nam nhân nọ thích thú nhìn biểu cảm đơ cứng của Harry đến mức tâm tình vui vẻ, nói:
- Xin lỗi, nhưng tiểu thư Purity là bạn nhảy của ta. Điệu nhảy đầu tiên của nàng ấy nên là nhảy với ta mới hợp tình hợp lý!
Harry trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt. Gân xanh trên trán hắn nổi lên trông cực kì dữ tợn. Nam nhân trước mặt từ trước đến nay giống như một bông tuyết vậy. Thanh cao trong sạch. Không nhiễm chút bụi trần nào. Thế mà hôm nay hắn lại trực tiếp ra mặt đối đầu với Harry. Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì trong đầu vậy? Muốn tạo phản rồi sao? Harry gằn từng chữ, hỏi Purity:
- Frediano là bạn nhảy của nàng sao?
Tất nhiên không phải rồi! Purity cũng muốn nói vậy lắm nhưng nàng không thể. Nếu nàng phụt nhận những gì Frediano nói có khi mọi chuyện còn trở nên tồi tệ hơn. Cân nhắc lợi hại thì so với Harry, Frediano phải nói là điểm nào cũng tốt. Rất xứng đáng để Purity đánh cược một lần.
- Phải, ngài Frediano đúng là bạn nhảy của ta.
Lời vừa thốt ra đã khiến những người gần đó nghe thấy mà chấn động. Thần Chấp Pháp cao cao tại thượng lại là bạn nhảy của đứa con bị ghét bỏ của thần Mặt trời. Đây rốt cuộc là ngày gì vậy? Chẳng lẽ sắp có bạo loạn rồi ư?
Frediano lại như không bị ảnh hưởng gì, bàn tay đang ôm lấy eo nàng thả ra, chìa bàn tay to lớn của hắn ra trước mặt nàng. Purity đặt tay nàng lên tay hắn. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng lọt thơm giữa tay hắn. Một bàn tay của hắn cũng đủ khóa chặt hai tay nàng.
Frediano cứ như thế, ung dung dắt tay Purity ra sàn nhảy. Dưới sự kinh ngạc của toàn thể các vị thần và cái nhìn chăm chăm đầy sát khí của Ark.
- Chủ nhân! Việc này chúng ta có nên nói với nhị thiếu gia Clement không? Tuy không biết là việc gì nhưng có vẻ rất quan trọng, hai người chúng ta có khi lại không ứng phó nổi đâu! Chi bằng nhờ nhị thiếu gia Clement giúp đỡ có được không? - Karen đề nghị.
Nghe được lời này, bước chân của Purity càng thêm dồn dập. Purity cũng không chắc chắn rằng nàng có nên chia sẻ việc này với Clement hay không. Bỗng nhiên nàng nhớ đến lần trước ở Ma giới. Hình như nàng đã ngộ ra được gì đó rồi! Frediano đến đó không phải để đối đầu với Cửu Vĩ Hồ. Hắn đến đó là để truy tìm kẻ đã đánh cắp chiếc bình của nữ thần Aqua. Chiếc bình của nữ thần Aqua có thể chứa được nước của toàn vũ trụ. Nếu sở hữu chiếc bình đó chẳng khác nào có được quyền kiểm soát toàn bộ các vị thần sử dụng nguyên tố nước trong vũ trụ! Purity nghĩ đến đây thì rùng mình kinh sợ. Dù cho là kẻ nào đứng sau thì người đó chắc chắn không đơn giản. Trước khi chắc chắn về việc này thì nàng không thể tiết lộ với ai được! Nếu không đó sẽ là họa của người đó.
- Chúng ta vẫn nên tự mình tìm hiểu thì hơn Karen ạ! Ta sợ càng có nhiều người biết chuyện thì càng nguy hiểm. -
Purity nói.
Purity không kiểm soát được chính mình, cả người run rẩy. Karen thấy mà đau lòng, lao đến ôm lấy nàng, đầu dụi lên chiếc gáy đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ, nói:
- Chủ nhân đừng sợ. Còn có thần ở đây với người mà.
Karen mang tiếng là người đi an ủi người khác nhưng chính nàng lại là người rơi lệ trước. Purity dở khóc dở cười, lau nước mắt cho Karen, nói:
- Thật chẳng ra làm sao cả! Ngươi nói xem có ai đi an ủi người khác mà lại khóc trước ngươi không? Nhìn ngươi khóc mà ta cũng ngại rơi nước mắt theo!
Karen nghe được lời này thì bật cười. Purity cũng cười theo, nụ cười tươi như hoa nở mùa xuân.
- Tiểu thư Purity.
Purity nghe thấy có người gọi tên mình thì quay lại nhìn xem đó là ai. Vừa nhìn thấy người đó thì đóa hoa tươi rói cũng héo tàn. Sắc mặt hiện rõ hai chữ không vui tiếp chuyện với Harry.
Ta mong rằng ta không làm phiền tiểu thứ. - Harry cười nhẹ nói.Nhưng ngài đã làm phiền ta rồi. - Purity không mặn không nhạt đáp. - Ngài tìm ta là có chuyện gì sao?Harry bị nàng nói đến á khẩu. Đúng thật là trong số các vị thần hắn là người trăng hoa có tiếng. Nhưng cho dù là
Nagini hay Arianwen cũng chưa dám thẳng thừng từ chối hắn như thế! Bị một thiếu nữ hơn nữa còn là con của kẻ thù không đội trời chung làm mất hết mặt mũi cũng chẳng dễ chịu gì. Hắn khó chịu nhưng lại không muốn làm khó dễ nàng. Cũng không biết từ khi nào hắn đối với một người lại kiên nhẫn như vậy. Chỉ biết rằng loại cảm giác muốn có mà không thể có được, gần ngay trước mắt nhưng không thể chạm đến này thật sự khác với Nagini và
Arianwen. Hắn chưa bao giờ để ý đến một người như vậy, cũng chưa từng nhường nhịn một người như vậy. Chỉ là hắn không muốn làm nàng tổn thương. Chỉ là hắn muốn nàng mỉm cười với hắn. Với hắn!
Harry cúi chào với một tư thế thật đẹp, chìa đôi bàn tay ra trước mặt Purity, đề nghị:
- Ta có vinh hạnh mời tiểu thư khiêu vũ với ta chứ? Điệu nhảy đầu tiên.
Purity cau mày. Ai mà không biết điệu nhảy đầu tiên phải được nhảy với bạn nhảy của mình. Trong trường hợp của Harry, hắn nên nhảy điệu nhảy đầu tiên với vợ hắn mới hợp tình hợp lý. Purity dĩ nhiên không muốn chọc vào nữ thần Amelia. Amelia là nữ nhân ghen tuông có tiếng. Sở dĩ Harry có nhiều nhân tình nhưng lại không có lấy một đứa con hoang cũng bởi Amelia đã xử lý cả mẹ lẫn con từ khi chưa chào đời. Chỉ cho phép ba nữ thần khác trở thành vợ của Harry và sinh những đứa con hợp pháp cho hắn. Harry biết nhưng có thể làm gì đây? Amelia là quý nữ của thần Chiến tranh Alexander - vị thần bảo hộ cho những chiến binh dũng mãnh và thiện chiến. Alexander thuộc thế hệ các vị thần già. Khi đang ở đỉnh cao của cuộc đời, Alexander là Thủ lĩnh của các vị thần, có quyền lực tuyệt đối. Hắn còn được mệnh danh là vị vua vĩđại nhất mà Thiên giới từng có. Một nhân vật huyền thoại như vậy, mạo phạm đến Amelia chẳng khác nào khiêu khích tôn nghiêm của các vị thần già. Một cách tuyệt vời để bắt đầu cuộc chiến với các vị thần già một lần nữa!
Purity dĩ nhiên không muốn xảy ra xích mích với Amelia. Nếu như Purity bắt buộc phải làm vậy thì chắc chắn không phải vì Harry.
Đương lúc Purity đang cân nhắc xem nàng nên để lại chút mặt mũi cho Harry hay thẳng thừng từ chối hắn thì một bàn tay mạnh mẽ choàng qua hông ôm lấy eo nàng. Purity giật nảy mình, toàn thân cứng ngắc như pho tượng trố mắt nhìn nam nhân đang ôm lấy eo nàng đầy tự nhiên như thể hắn có quyền làm vậy. Hiện tại, Purity không biết nên phản ứng thế nào cho phù hợp. Bàn tay to lớn của hắn đặt lên eo nàng, kéo nàng sát gần, tựa vào lồng ngực rắn chắc. Từng đợt hô hấp của hắn cũng đủ khiến trái tim nàng tê dại. Nam nhân nọ thích thú nhìn biểu cảm đơ cứng của Harry đến mức tâm tình vui vẻ, nói:
- Xin lỗi, nhưng tiểu thư Purity là bạn nhảy của ta. Điệu nhảy đầu tiên của nàng ấy nên là nhảy với ta mới hợp tình hợp lý!
Harry trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt. Gân xanh trên trán hắn nổi lên trông cực kì dữ tợn. Nam nhân trước mặt từ trước đến nay giống như một bông tuyết vậy. Thanh cao trong sạch. Không nhiễm chút bụi trần nào. Thế mà hôm nay hắn lại trực tiếp ra mặt đối đầu với Harry. Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì trong đầu vậy? Muốn tạo phản rồi sao? Harry gằn từng chữ, hỏi Purity:
- Frediano là bạn nhảy của nàng sao?
Tất nhiên không phải rồi! Purity cũng muốn nói vậy lắm nhưng nàng không thể. Nếu nàng phụt nhận những gì Frediano nói có khi mọi chuyện còn trở nên tồi tệ hơn. Cân nhắc lợi hại thì so với Harry, Frediano phải nói là điểm nào cũng tốt. Rất xứng đáng để Purity đánh cược một lần.
- Phải, ngài Frediano đúng là bạn nhảy của ta.
Lời vừa thốt ra đã khiến những người gần đó nghe thấy mà chấn động. Thần Chấp Pháp cao cao tại thượng lại là bạn nhảy của đứa con bị ghét bỏ của thần Mặt trời. Đây rốt cuộc là ngày gì vậy? Chẳng lẽ sắp có bạo loạn rồi ư?
Frediano lại như không bị ảnh hưởng gì, bàn tay đang ôm lấy eo nàng thả ra, chìa bàn tay to lớn của hắn ra trước mặt nàng. Purity đặt tay nàng lên tay hắn. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng lọt thơm giữa tay hắn. Một bàn tay của hắn cũng đủ khóa chặt hai tay nàng.
Frediano cứ như thế, ung dung dắt tay Purity ra sàn nhảy. Dưới sự kinh ngạc của toàn thể các vị thần và cái nhìn chăm chăm đầy sát khí của Ark.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương