Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

Chương 25: Có khi nào hắn bị đánh không



Tiêu Kính Hàn hoàn toàn không ngờ mình bị lộ tẩy nhanh như vậy nên hơi ngơ ngác: “Ta......”

Phùng Ngũ không hề nhận ra sự khác thường mà còn trói tay Bùi Thanh Ngọc, siết chặt quá làm y kêu lên một tiếng.

“Đừng trói!” Tiêu Kính Hàn đẩy Phùng Ngũ ra rồi tháo dây cho Bùi Thanh Ngọc.

“Chủ tử,“ Phùng Ngũ mờ mịt hỏi, “Sao không trói ạ? Có thể y do quan phủ......”

Tiêu Kính Hàn liếc hắn một cái, Phùng Ngũ lập tức ngậm miệng.

Bùi Thanh Ngọc cởi dây thừng rồi nén giận đi ra ngoài.

Tiêu Kính Hàn vội vàng đuổi theo.

Mấy người còn lại chen nhau ở cửa hang xem náo nhiệt.

“Sao thả người chạy mất rồi?”

“Không sao, chủ tử đuổi theo mà.”

“Công tử kia là ai? Chủ tử có vẻ sợ y nhỉ?”

“Chẳng lẽ y là tiên sinh của chủ tử?!”

“Có khi nào chủ tử bị đánh không?!”

“Công tử kia làm sao đánh nổi chủ tử chứ?”

“Nhưng hồi bé ta chọc giận tiên sinh, hắn lấy thước hoặc roi mây đánh ta, dữ lắm......”

“A Thanh......”

Bùi Thanh Ngọc làm ngơ hắn, tiếp tục đi tới trước.

“Bùi Thanh Ngọc!” Tiêu Kính Hàn đuổi theo kéo y lại.

Bùi Thanh Ngọc im lặng nhìn hắn.

Tiêu Kính Hàn hơi chột dạ, “Là ta không đúng, ta......”

Bùi Thanh Ngọc: “Ngươi nhớ lại lúc nào?”

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn trốn tránh: “Lần trước ở bờ sông......”

Bùi Thanh Ngọc lập tức hất tay hắn ra: “Ngươi đã nhớ lại mà sao còn gạt ta?! Muốn cười nhạo ta chứ gì?!”

“Không phải,“ Tiêu Kính Hàn cũng không biết giải thích thế nào, “Ta......”



“Ta cứ tưởng ngươi ngốc, nhưng hóa ra ta mới là kẻ ngốc.”

“Bùi Thanh Ngọc......”

Bùi Thanh Ngọc lại nghĩ tới mấy người trong hang, chỉ về hướng kia hỏi: “Bọn họ là cướp đúng không?”

Tiêu Kính Hàn thừa nhận: “Đúng vậy.”

Bùi Thanh Ngọc: “Bọn họ gọi ngươi là chủ tử, ngươi cũng là cướp sao?”

Tiêu Kính Hàn: “Ừ.”

Bùi Thanh Ngọc vô thức lùi lại một bước, hoang mang hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Tiêu Kính Hàn nhìn y rồi chậm rãi nói: “Ta tên Tiêu Kính Hàn, là Tam công tử của phủ Ngu Nam Vương.”

Bùi Thanh Ngọc sững sờ: “Nhưng ngươi vừa nói......”

“Không sai,“ Tiêu Kính Hàn cụp mắt, thấp giọng cười tự giễu, “Ta là con trai Ngu Nam Vương nhưng cũng là cướp, mỉa mai lắm đúng không?”

Đến giờ Bùi Thanh Ngọc mới nhận ra mình hoàn toàn không biết gì về hắn, bất kể là quá khứ hay thân phận của hắn.

Nhưng hắn chưa từng thẳng thắn với mình, đầu hồi phục rồi mà vẫn gạt mình, làm mình mơ mơ hồ hồ, thật buồn cười làm sao, cả ngày y cứ suy nghĩ lung tung, tự hỏi nếu người này khôi phục trí nhớ có phải sẽ rời đi không, sau này còn gặp lại nữa không......

Lửa giận của Bùi Thanh Ngọc lại bốc lên đầu, xoay người rời đi: “Tiêu công tử có thân phận gì đâu liên quan đến ta?”

“Bùi Thanh Ngọc?”

Bùi Thanh Ngọc không để ý đến hắn mà tức giận về nhà trúc, “rầm” một tiếng nhốt người ngoài cửa.

Tiêu Kính Hàn: “......” Tức giận vậy sao?

Chu Viễn xách một vò rượu định tặng cho Bùi Thanh Ngọc, vừa đến cổng sân thì bị động tĩnh của họ làm giật nảy mình, không dám vào nữa.

Tiêu Kính Hàn nhìn vò rượu trong tay hắn, nhớ lại những lời hắn nói với Bùi Thanh Ngọc lúc say rượu thì bỗng chốc sầm mặt, đi tới hỏi: “Chẳng phải y nói không uống rượu sao?”

Chu Viễn nhìn cửa trúc đóng chặt rồi lại nhìn Tiêu Kính Hàn: “Các ngươi cãi nhau à?”

Tiêu Kính Hàn nhướng mày: “Mắc mớ gì tới ngươi?”

“Thanh Ngọc vốn hiền lành......” Chu Viễn định nói ngươi có thể chọc y tức như vậy quả là nhân tài, nhưng thấy sắc mặt Tiêu Kính Hàn, hắn không dám nói mà chỉ lẩm bẩm: “Ngươi đừng chọc giận y.”

Tiêu Kính Hàn không có kiên nhẫn nhiều lời với hắn nên đuổi người đi: “Không có việc gì thì xéo về đi.”

Chu Viễn bất mãn nói: “Ta, ta tới tìm Thanh Ngọc mà.” Đâu phải tới tìm ngươi.



Tiêu Kính Hàn: “Y không gặp ngươi đâu.”

“Sao ngươi biết y không gặp ta?” Chu Viễn bật thốt lên, “Y không gặp ngươi mới đúng chứ?”

Tiêu Kính Hàn lạnh mặt, “Cút!”

Ngày thường Chu Viễn không ra khỏi thôn, cũng hiếm khi bị ai đối xử như vậy nên lập tức nổi nóng, to gan nói: “Dựa vào cái gì bảo ta cút? Thanh Ngọc đuổi ngươi chứ đâu đuổi ta, người nên đi là ngươi ấy! Y tốt bụng nhặt ngươi về mà ngươi lại giả điên giả ngốc lừa y, ngươi mới phải cút!”

Thái dương Tiêu Kính Hàn giật một cái, đầu đau âm ỉ.

Bên tai lại loáng thoáng tiếng người huyên náo, ngực như bị ai đó đạp mạnh, tiếng mỉa mai chửi rủa vang lên không ngớt.

“Cút đi!”

“Chỉ là thứ do tiện tỳ sinh ra mà cũng dám ở trong vương phủ này à.”

“Một con chó còn có người cần, còn ngươi có ai cần không hả?”

“Ha ha ha ha ha......”

“Á!”

Bùi Thanh Ngọc trong phòng chợt nghe thấy một tiếng hét, y vội vàng mở cửa ra xem, trông thấy Tiêu Kính Hàn bóp cổ Chu Viễn bằng một tay, vẻ mặt hết sức dữ tợn.

Mặt Chu Viễn đỏ bừng, hai chân quẫy đạp loạn xạ.

“Tiêu Kính Hàn, ngươi làm gì vậy?!”

Y vội vàng chạy tới kéo tay Tiêu Kính Hàn: “Buông ra!”

Hai mắt Tiêu Kính Hàn đỏ ngầu, tay vẫn không thả lỏng.

Bùi Thanh Ngọc quýnh lên, đưa tay đánh hắn một cái.

Tiêu Kính Hàn: “......”

Tiêu Kính Hàn giật mình, Chu Viễn vùng ra khỏi tay hắn rồi ho sặc sụa: “Khụ khụ khụ!”

Bùi Thanh Ngọc vẫn còn sợ hãi, đang định hỏi Tiêu Kính Hàn sao lại làm hại người khác thì bị hắn nắm chặt cổ tay đè vào cửa.

Hắn vừa tủi thân vừa phẫn nộ, nhìn chằm chằm Bùi Thanh Ngọc rồi nghiến răng hỏi: “Ngươi đánh ta vì hắn à?!”

Bùi Thanh Ngọc cũng rất tức giận: “Sao ngươi có thể làm hại người khác chứ?!”

Tiêu Kính Hàn tựa như không nghe thấy, chỉ tức giận nói: “Ngươi đánh ta vì hắn sao?!”

Bùi Thanh Ngọc: “......”
Chương trước Chương tiếp