Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 29: Cũng đâu phải chưa từng hôn
Cận Mộ bị Tiêu Kính Hàn đột ngột lao ra làm giật mình, đành phải lặp lại lần nữa: “Hình như Bùi tiên sinh...... bị gãy chân ạ.”
Tim Tiêu Kính Hàn vô thức nhói lên: “Đang yên đang lành sao lại gãy chân?!”
Cận Mộ lắc đầu: “Thuộc hạ không biết ạ.”
Trình Hồi thấy Tiêu Kính Hàn nóng lòng thì nói ngay: “Chủ tử, chúng ta mau đến thăm Bùi tiên sinh đi!”
Tiêu Kính Hàn lo thì lo nhưng vẫn còn giận, nghiến răng nói: “Thăm gì mà thăm, để bị y đuổi nữa à?”
Trình Hồi nơm nớp lo sợ khuyên nhủ: “Bùi tiên sinh không đuổi đâu, nhất định lần trước y chỉ nói lẫy thôi.”
Cận Mộ nghĩ thầm nhưng y nói muốn đốt pháo mà.
Trình Hồi nheo mắt nhìn sắc mặt Tiêu Kính Hàn, lại giả bộ thở dài: “Bùi tiên sinh lẻ loi một mình, bị gãy chân biết tính sao đây? Đói bụng còn phải khập khiễng đi nấu cơm, lỡ đi không được thì nửa đêm chỉ có thể uống nước lạnh cho đỡ đói......”
Tiêu Kính Hàn nghiêm mặt, lông mày nhíu chặt.
Trình Hồi rèn sắt khi còn nóng: “Nếu nước cũng không có......”
Tiêu Kính Hàn nghe không nổi nữa: “Đừng nói nữa!”
Trình Hồi lập tức ngậm miệng.
Đúng lúc này, ám vệ Giáp leo tường vào nói với Tiêu Kính Hàn: “Chủ tử, núi Vũ Tễ bên kia truyền tin đến nói gần đây có người tìm kiếm gì đó trên núi, hình như đang tìm hàng của ông chủ Triệu thì phải.”
“Chủ tử,“ Trình Hồi nói, “Hôm đó cướp hàng, vẻ mặt ông chủ Triệu rất lo sợ, nếu chỉ là hàng bình thường thì sao hắn phải sợ thế chứ?”
Tiêu Kính Hàn cũng thấy lạ, nhưng họ mở đám hàng kia ra chỉ thấy tơ lụa vải vóc chứ không thấy thứ gì bất thường.
“Chủ tử,“ Trình Hồi ân cần nói, “Chúng ta quay lại điều tra thêm đám hàng kia nhé?” Tiện đường thăm Bùi tiên sinh luôn!
Tiêu Kính Hàn im lặng một lát, cuối cùng khẽ gật đầu.
Hắn tự nhủ chỉ đi xem đám hàng kia thôi chứ không phải đi gặp ai hết.
Khi họ chạy tới núi Vũ Tễ thì Phùng Ngũ và Trần Lục lo âu nói với Tiêu Kính Hàn: “Chủ tử, e là phải đổi chỗ thôi, trên núi có nhiều người tới lắm, chỗ này chẳng giấu được bao lâu nữa đâu.”
Tiêu Kính Hàn cũng biết nơi này không nên ở lâu, hắn đi vào hang, thấy vết bánh xe lún xuống đất khá sâu. Đám hàng kia vẫn còn chất trên xe, để chuyển đi kịp thời nên họ chưa tháo xuống.
Nhưng tơ lụa vải vóc rất nhẹ, sao vết bánh xe lại sâu thế chứ?
Tiêu Kính Hàn đi tới mở một cái rương. Hắn gạt vải vóc bên trên ra, phía dưới là ván gỗ dày.
Hắn gõ gõ rồi tìm tòi một phen, đột nhiên phát hiện tấm ván kia có thể mở ra.
Trình Hồi cũng đi tới, giật mình nói: “Dưới này có hộc ngầm à?!”
Hắn dỡ hết ván gỗ ra, khi thấy thứ giấu phía dưới thì càng kinh ngạc hơn: “Chủ tử, là quặng sắt!”
Tiêu Kính Hàn nhíu chặt mày, bảo họ mở hết rương ra.
Quả nhiên dưới đáy mỗi rương đều có hộc ngầm giấu quặng sắt và thuốc nổ.
Trình Hồi khó hiểu: “Chẳng phải ông chủ Triệu là thương nhân sao?! Vận chuyển mấy thứ này làm gì?”
“Việc này e là không đơn giản.” Tiêu Kính Hàn trầm ngâm nói, quặng sắt chủ yếu dùng để rèn đúc binh khí, từ trước đến nay cấm tư nhân khai thác, một thương nhân sao lại cả gan mạo hiểm như vậy?
“Khôi phục cái rương về nguyên dạng,“ Tiêu Kính Hàn nói, “Các ngươi mau rời khỏi đây, về núi Phù Phong đi.”
Phùng Ngũ sững sờ nói: “Vậy mấy thứ này......”
Tiêu Kính Hàn: “Đừng lo, cứ để lại đây.”
Hắn quay sang bảo Trình Hồi: “Gọi mấy người giỏi khinh công canh chừng bên ngoài, nếu có kẻ tìm đến đây thì đừng lộ mặt, âm thầm bám theo là được rồi.”
Trình Hồi gật đầu, vội vàng đi gọi người.
Phùng Ngũ chất hàng lại như cũ rồi âm thầm rời khỏi núi Vũ Tễ.
Tiêu Kính Hàn xuống núi, lượn quanh chân núi hai vòng, cuối cùng vẫn đi đến nhà trúc.
Chỉ tiện đường thôi, hắn nghĩ, chỉ là tiện đường thôi.
Trong nhà trúc, Lý huynh lại uống rượu, cảm thán thế đạo gian nguy với Bùi Thanh Ngọc.
“Ta cứ tưởng mình gặp được quý nhân,“ Lý Sóc ôm bình rượu, say khướt nói, “Hắn quan tâm ta đủ kiểu, còn nói đợi ta thi đậu sẽ ăn mừng với ta một phen...... Ai ngờ hắn lại nham hiểm độc ác như vậy! Hèn hạ vô sỉ!”
Bùi Thanh Ngọc thấy hắn đã uống mấy vò thì khuyên nhủ: “Lý huynh, uống ít thôi.”
Nhưng trong lòng Lý Sóc khó chịu, còn rủ Bùi Thanh Ngọc uống chung: “Bùi huynh, ngươi cũng uống đi......”
Hắn cầm bình rượu không vững nên làm đổ ra áo Bùi Thanh Ngọc.
“Xin lỗi xin lỗi......” Hắn lảo đảo đưa tay cởi áo Bùi Thanh Ngọc, “Ướt rồi, mau cởi ra đi.”
Bùi Thanh Ngọc vội nói: “Không cần đâu, để ta tự thay.”
Nhưng trong đầu Lý Sóc chỉ nhớ rõ áo ướt phải cởi ra, quờ quạng túm áo Bùi Thanh Ngọc: “Cởi, cởi......”
“Rầm” một tiếng, cửa trúc bị đá văng, Tiêu Kính Hàn đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm: “Các ngươi đang làm gì?”
Bùi Thanh Ngọc giật mình: “A Tễ?”
Tay Lý Sóc còn nắm áo Bùi Thanh Ngọc, lè nhè trả lời: “Cởi áo......”
Tiêu Kính Hàn đá bể vò rượu.
Lý Sóc giật nảy mình, hơi tỉnh táo lại: “Vị, vị huynh đài này......”
Tiêu Kính Hàn lạnh lùng nhìn tay hắn đang nắm áo Bùi Thanh Ngọc.
Lý Sóc lập tức rút tay về --- Má ơi, đáng sợ quá đi.
“Bùi, Bùi huynh,“ Lý Sóc run rẩy nói, “Đây là......”
Bùi Thanh Ngọc chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Kính Hàn đã lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì cút.”
Lý Sóc: “......”
Thấy bộ dạng này của Tiêu Kính Hàn, Bùi Thanh Ngọc đành phải bảo Lý Sóc về trước.
Lý Sóc không yên tâm, thì thầm hỏi: “Bùi huynh, có cần báo quan không?”
Bùi Thanh Ngọc lắc đầu: “Không sao đâu, Lý huynh đừng lo.”
Lý Sóc đành phải dè dặt bước đi.
Tiêu Kính Hàn thấy hắn khập khiễng, còn Bùi Thanh Ngọc vẫn bình thường thì biết ngay Cận Mộ nhận lầm người.
Nhưng hắn lại nghĩ vậy Lý huynh này không chỉ ở đây một lần!
Lửa giận lập tức xông lên đầu hắn --- Nào là Chu huynh, nào là Lý huynh, còn cởi áo nữa chứ!
Bùi Thanh Ngọc không hiểu tại sao hắn đột nhiên trở về: “Ngươi......”
Tiêu Kính Hàn thấy áo quần y xộc xệch thì sắc mặt càng nặng nề hơn: “Chẳng phải ngươi nói không uống rượu nữa à?”
Bùi Thanh Ngọc định giải thích: “Trong lòng Lý huynh đang buồn......”
Tiêu Kính Hàn: “Buồn nên đòi cởi áo ngươi à?!”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Không phải, tại bị ướt thôi.”
Thái dương Tiêu Kính Hàn nhảy thình thịch, nắm lấy cổ tay y: “Ướt thì ai cũng cởi được sao?”
Bùi Thanh Ngọc nhíu mày, buồn bực hỏi: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Tiêu Kính Hàn tới gần y, bị cơn giận làm mất lý trí: “Vậy ta cũng được đúng không?”
Bùi Thanh Ngọc khó hiểu: “Sao cơ?”
Ánh mắt Tiêu Kính Hàn tối tăm, nghiêng người cắn môi y.
Bùi Thanh Ngọc đột nhiên mở to mắt.
Hơi thở ấm áp hung hăng xâm nhập, môi lưỡi cọ xát hỗn loạn......
Bùi Thanh Ngọc sững sờ một hồi, đột nhiên đẩy người ra: “Ngươi làm gì vậy?!”
Dường như Tiêu Kính Hàn cũng bối rối, nhìn lảng đi chỗ khác, giống như nói cho Bùi Thanh Ngọc nghe, lại giống như nói cho mình nghe: “Chẳng phải chỉ hôn một cái thôi sao, cũng đâu phải chưa từng hôn.”
Bùi Thanh Ngọc giơ chân đạp hắn: “Ngươi...... Lỗ mãng!”
Tiêu Kính Hàn ra vẻ hờ hững nói: “Chính ngươi nói nhớ lại thì có thể hôn mà.”
Bùi Thanh Ngọc xấu hổ giận dữ nói: “Ngươi hôn rồi còn gì!”
Tiêu Kính Hàn: “Có nói chỉ được hôn một lần đâu.”
Bùi Thanh Ngọc: “......”
Tim Tiêu Kính Hàn vô thức nhói lên: “Đang yên đang lành sao lại gãy chân?!”
Cận Mộ lắc đầu: “Thuộc hạ không biết ạ.”
Trình Hồi thấy Tiêu Kính Hàn nóng lòng thì nói ngay: “Chủ tử, chúng ta mau đến thăm Bùi tiên sinh đi!”
Tiêu Kính Hàn lo thì lo nhưng vẫn còn giận, nghiến răng nói: “Thăm gì mà thăm, để bị y đuổi nữa à?”
Trình Hồi nơm nớp lo sợ khuyên nhủ: “Bùi tiên sinh không đuổi đâu, nhất định lần trước y chỉ nói lẫy thôi.”
Cận Mộ nghĩ thầm nhưng y nói muốn đốt pháo mà.
Trình Hồi nheo mắt nhìn sắc mặt Tiêu Kính Hàn, lại giả bộ thở dài: “Bùi tiên sinh lẻ loi một mình, bị gãy chân biết tính sao đây? Đói bụng còn phải khập khiễng đi nấu cơm, lỡ đi không được thì nửa đêm chỉ có thể uống nước lạnh cho đỡ đói......”
Tiêu Kính Hàn nghiêm mặt, lông mày nhíu chặt.
Trình Hồi rèn sắt khi còn nóng: “Nếu nước cũng không có......”
Tiêu Kính Hàn nghe không nổi nữa: “Đừng nói nữa!”
Trình Hồi lập tức ngậm miệng.
Đúng lúc này, ám vệ Giáp leo tường vào nói với Tiêu Kính Hàn: “Chủ tử, núi Vũ Tễ bên kia truyền tin đến nói gần đây có người tìm kiếm gì đó trên núi, hình như đang tìm hàng của ông chủ Triệu thì phải.”
“Chủ tử,“ Trình Hồi nói, “Hôm đó cướp hàng, vẻ mặt ông chủ Triệu rất lo sợ, nếu chỉ là hàng bình thường thì sao hắn phải sợ thế chứ?”
Tiêu Kính Hàn cũng thấy lạ, nhưng họ mở đám hàng kia ra chỉ thấy tơ lụa vải vóc chứ không thấy thứ gì bất thường.
“Chủ tử,“ Trình Hồi ân cần nói, “Chúng ta quay lại điều tra thêm đám hàng kia nhé?” Tiện đường thăm Bùi tiên sinh luôn!
Tiêu Kính Hàn im lặng một lát, cuối cùng khẽ gật đầu.
Hắn tự nhủ chỉ đi xem đám hàng kia thôi chứ không phải đi gặp ai hết.
Khi họ chạy tới núi Vũ Tễ thì Phùng Ngũ và Trần Lục lo âu nói với Tiêu Kính Hàn: “Chủ tử, e là phải đổi chỗ thôi, trên núi có nhiều người tới lắm, chỗ này chẳng giấu được bao lâu nữa đâu.”
Tiêu Kính Hàn cũng biết nơi này không nên ở lâu, hắn đi vào hang, thấy vết bánh xe lún xuống đất khá sâu. Đám hàng kia vẫn còn chất trên xe, để chuyển đi kịp thời nên họ chưa tháo xuống.
Nhưng tơ lụa vải vóc rất nhẹ, sao vết bánh xe lại sâu thế chứ?
Tiêu Kính Hàn đi tới mở một cái rương. Hắn gạt vải vóc bên trên ra, phía dưới là ván gỗ dày.
Hắn gõ gõ rồi tìm tòi một phen, đột nhiên phát hiện tấm ván kia có thể mở ra.
Trình Hồi cũng đi tới, giật mình nói: “Dưới này có hộc ngầm à?!”
Hắn dỡ hết ván gỗ ra, khi thấy thứ giấu phía dưới thì càng kinh ngạc hơn: “Chủ tử, là quặng sắt!”
Tiêu Kính Hàn nhíu chặt mày, bảo họ mở hết rương ra.
Quả nhiên dưới đáy mỗi rương đều có hộc ngầm giấu quặng sắt và thuốc nổ.
Trình Hồi khó hiểu: “Chẳng phải ông chủ Triệu là thương nhân sao?! Vận chuyển mấy thứ này làm gì?”
“Việc này e là không đơn giản.” Tiêu Kính Hàn trầm ngâm nói, quặng sắt chủ yếu dùng để rèn đúc binh khí, từ trước đến nay cấm tư nhân khai thác, một thương nhân sao lại cả gan mạo hiểm như vậy?
“Khôi phục cái rương về nguyên dạng,“ Tiêu Kính Hàn nói, “Các ngươi mau rời khỏi đây, về núi Phù Phong đi.”
Phùng Ngũ sững sờ nói: “Vậy mấy thứ này......”
Tiêu Kính Hàn: “Đừng lo, cứ để lại đây.”
Hắn quay sang bảo Trình Hồi: “Gọi mấy người giỏi khinh công canh chừng bên ngoài, nếu có kẻ tìm đến đây thì đừng lộ mặt, âm thầm bám theo là được rồi.”
Trình Hồi gật đầu, vội vàng đi gọi người.
Phùng Ngũ chất hàng lại như cũ rồi âm thầm rời khỏi núi Vũ Tễ.
Tiêu Kính Hàn xuống núi, lượn quanh chân núi hai vòng, cuối cùng vẫn đi đến nhà trúc.
Chỉ tiện đường thôi, hắn nghĩ, chỉ là tiện đường thôi.
Trong nhà trúc, Lý huynh lại uống rượu, cảm thán thế đạo gian nguy với Bùi Thanh Ngọc.
“Ta cứ tưởng mình gặp được quý nhân,“ Lý Sóc ôm bình rượu, say khướt nói, “Hắn quan tâm ta đủ kiểu, còn nói đợi ta thi đậu sẽ ăn mừng với ta một phen...... Ai ngờ hắn lại nham hiểm độc ác như vậy! Hèn hạ vô sỉ!”
Bùi Thanh Ngọc thấy hắn đã uống mấy vò thì khuyên nhủ: “Lý huynh, uống ít thôi.”
Nhưng trong lòng Lý Sóc khó chịu, còn rủ Bùi Thanh Ngọc uống chung: “Bùi huynh, ngươi cũng uống đi......”
Hắn cầm bình rượu không vững nên làm đổ ra áo Bùi Thanh Ngọc.
“Xin lỗi xin lỗi......” Hắn lảo đảo đưa tay cởi áo Bùi Thanh Ngọc, “Ướt rồi, mau cởi ra đi.”
Bùi Thanh Ngọc vội nói: “Không cần đâu, để ta tự thay.”
Nhưng trong đầu Lý Sóc chỉ nhớ rõ áo ướt phải cởi ra, quờ quạng túm áo Bùi Thanh Ngọc: “Cởi, cởi......”
“Rầm” một tiếng, cửa trúc bị đá văng, Tiêu Kính Hàn đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm: “Các ngươi đang làm gì?”
Bùi Thanh Ngọc giật mình: “A Tễ?”
Tay Lý Sóc còn nắm áo Bùi Thanh Ngọc, lè nhè trả lời: “Cởi áo......”
Tiêu Kính Hàn đá bể vò rượu.
Lý Sóc giật nảy mình, hơi tỉnh táo lại: “Vị, vị huynh đài này......”
Tiêu Kính Hàn lạnh lùng nhìn tay hắn đang nắm áo Bùi Thanh Ngọc.
Lý Sóc lập tức rút tay về --- Má ơi, đáng sợ quá đi.
“Bùi, Bùi huynh,“ Lý Sóc run rẩy nói, “Đây là......”
Bùi Thanh Ngọc chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Kính Hàn đã lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì cút.”
Lý Sóc: “......”
Thấy bộ dạng này của Tiêu Kính Hàn, Bùi Thanh Ngọc đành phải bảo Lý Sóc về trước.
Lý Sóc không yên tâm, thì thầm hỏi: “Bùi huynh, có cần báo quan không?”
Bùi Thanh Ngọc lắc đầu: “Không sao đâu, Lý huynh đừng lo.”
Lý Sóc đành phải dè dặt bước đi.
Tiêu Kính Hàn thấy hắn khập khiễng, còn Bùi Thanh Ngọc vẫn bình thường thì biết ngay Cận Mộ nhận lầm người.
Nhưng hắn lại nghĩ vậy Lý huynh này không chỉ ở đây một lần!
Lửa giận lập tức xông lên đầu hắn --- Nào là Chu huynh, nào là Lý huynh, còn cởi áo nữa chứ!
Bùi Thanh Ngọc không hiểu tại sao hắn đột nhiên trở về: “Ngươi......”
Tiêu Kính Hàn thấy áo quần y xộc xệch thì sắc mặt càng nặng nề hơn: “Chẳng phải ngươi nói không uống rượu nữa à?”
Bùi Thanh Ngọc định giải thích: “Trong lòng Lý huynh đang buồn......”
Tiêu Kính Hàn: “Buồn nên đòi cởi áo ngươi à?!”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Không phải, tại bị ướt thôi.”
Thái dương Tiêu Kính Hàn nhảy thình thịch, nắm lấy cổ tay y: “Ướt thì ai cũng cởi được sao?”
Bùi Thanh Ngọc nhíu mày, buồn bực hỏi: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Tiêu Kính Hàn tới gần y, bị cơn giận làm mất lý trí: “Vậy ta cũng được đúng không?”
Bùi Thanh Ngọc khó hiểu: “Sao cơ?”
Ánh mắt Tiêu Kính Hàn tối tăm, nghiêng người cắn môi y.
Bùi Thanh Ngọc đột nhiên mở to mắt.
Hơi thở ấm áp hung hăng xâm nhập, môi lưỡi cọ xát hỗn loạn......
Bùi Thanh Ngọc sững sờ một hồi, đột nhiên đẩy người ra: “Ngươi làm gì vậy?!”
Dường như Tiêu Kính Hàn cũng bối rối, nhìn lảng đi chỗ khác, giống như nói cho Bùi Thanh Ngọc nghe, lại giống như nói cho mình nghe: “Chẳng phải chỉ hôn một cái thôi sao, cũng đâu phải chưa từng hôn.”
Bùi Thanh Ngọc giơ chân đạp hắn: “Ngươi...... Lỗ mãng!”
Tiêu Kính Hàn ra vẻ hờ hững nói: “Chính ngươi nói nhớ lại thì có thể hôn mà.”
Bùi Thanh Ngọc xấu hổ giận dữ nói: “Ngươi hôn rồi còn gì!”
Tiêu Kính Hàn: “Có nói chỉ được hôn một lần đâu.”
Bùi Thanh Ngọc: “......”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương