Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 3: Có biết tiên thuật không
A Tễ nắm tay Bùi Thanh Ngọc, đầu ngón tay ấm áp vuốt ve cổ tay y.
Bùi Thanh Ngọc vội vàng rút tay về rồi mất tự nhiên nói: “Nói bậy bạ gì đó......”
“Đâu có nói bậy,“ A Tễ cười ngây ngô, “Đẹp thật mà, A Thanh đẹp nhất.”
Bùi Thanh Ngọc: Chết rồi, càng nghe càng giống dâm tặc.
Cũng may hắn chỉ thích nhảy cửa sổ chứ không làm chuyện gì kỳ quái, ban đêm cũng ngoan ngoãn ngủ trong phòng khác, hình như ngủ không say nên chỉ nghe một tiếng động nhỏ cũng tỉnh giấc.
Sáng hôm sau, Bùi Thanh Ngọc thấy hắn ngồi xổm cạnh con lừa, ngửa đầu hỏi nó, “Đại Mao, ngươi đói bụng đúng không? Sao nửa đêm kêu hoài vậy?”
Đêm qua có kêu sao? Sau khi ngủ thiếp đi Bùi Thanh Ngọc chẳng nghe gì cả.
Y đi tới hỏi A Tễ: “Đêm qua nó kêu à?”
A Tễ gật đầu rồi giơ ba ngón tay lên: “Ba lần.”
Con lừa của Bùi Thanh Ngọc xưa nay kêu rất nhỏ, nếu ngủ say sẽ không nghe thấy.
Y ngờ vực hỏi: “Đêm qua ngươi không ngủ sao?”
A Tễ: “Ngủ chứ, nghe Đại Mao kêu nên dậy.”
Bùi Thanh Ngọc bỏ thêm ít cỏ khô cho con lừa rồi buồn bực nghĩ chẳng lẽ nó đói thật sao?
Ngoài thôn, một người mặc đồ đen phóng ngựa chạy như bay, đến ngã rẽ đột nhiên ghìm ngựa dừng lại rồi trầm ngâm tự hỏi đi bên trái hay bên phải?
Hắn đeo mặt nạ từ thái dương đến gò má phải, che kín nửa bên mặt.
Hắn lượn quanh thôn này đến nửa đêm, đi qua đi lại trước một gian nhà trúc làm con lừa trong lều kêu ba lần.
Giờ nên đi bên nào đây? Hắn trầm mặc một lát rồi rẽ trái.
Chẳng bao lâu sau lại thấy hắn chạy về rồi cưỡi ngựa chạy sang phải.
Sau mấy ngày quẹo tới quẹo lui, rốt cuộc hắn về tới thành Vân Châu, dừng chân ở một quán trọ.
Hắn vào phòng khách, một người vội hỏi: “Cận đầu gỗ, sao giờ ngươi mới về hả?! Lại bị lạc à?”
Cận Mộ làm thinh.
“Đã bảo ngươi đừng chạy xa như vậy, thám thính tin tức ai đi mà chẳng được,“ Trình Hồi càm ràm, “Không biết đường mà cứ đòi đi, chủ tử cũng vậy, còn theo ngươi chạy lung tung nữa......”
Nói nửa chừng, hắn giật mình vỗ đầu một cái: “A! Chủ tử! Chủ tử mất tích rồi!”
Cận Mộ nhíu chặt mày, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ta cũng không biết nữa,“ Trình Hồi sốt ruột nói, “Mười mấy ngày trước không tìm được người, cũng chẳng để lại tin tức gì.”
Mấy ngày nay bọn họ tìm khắp nơi nhưng vẫn không có manh mối nào.
Trình Hồi lo lắng nói: “Có khi nào hai người trong phủ......”
Cận Mộ dừng một lát rồi quay lưng đi ra ngoài, “Để ta đi xem thử.”
“Khoan đã,“ Trình Hồi đuổi theo nói, “Để ta vẽ cho ngươi tấm bản đồ, mất công lại lạc đường nữa, lão Cận......”
Ở học đường, A Tễ ngồi xổm trước thềm đá nhìn Bùi Thanh Ngọc dạy trẻ con đọc sách bên trong, vẻ mặt đầy u sầu.
Mấy ngày nay hắn theo Bùi Thanh Ngọc đến học đường, ban đầu ngồi xổm cạnh cửa, nhưng Bùi Thanh Ngọc đọc câu nào thì hắn đọc theo câu đó làm lũ trẻ liên tục quay đầu nhìn hắn. Bùi Thanh Ngọc dứt khoát cho hắn ngồi cuối lớp học chung với bọn trẻ. Một lát sau lại nghe hắn nói với đứa bé bên cạnh: “Cổ ngươi ngắn thật.”
Bùi Thanh Ngọc: “......”
“Tay cũng ngắn.”
“Chân cũng......”
Đứa bé kia òa lên khóc, “Tiên sinh, hắn nói con ngắn kìa, huhuhu!”
Sau đó hắn bị Bùi Thanh Ngọc đuổi ra ngoài.
Hắn buồn chán ngồi trên bậc thềm đếm ngói xanh trên bức tường cách đó không xa, đang đếm thì chợt trông thấy nửa cái đầu thò lên.
Phương Tiểu Trúc bám vào tường nghe trộm tiếng đọc sách trong học đường rồi lẩm nhẩm đọc theo, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu: “Tiểu Trư!”
Phương Tiểu Trúc giật mình trượt chân ngã phịch xuống đất, “Ui da!”
A Tễ thấy Phương Tiểu Trúc té ngã thì tò mò hỏi: “Tiểu Trư, ngươi trèo tường chi vậy?”
Phương Tiểu Trúc xoa mông, ánh mắt trốn tránh, “Ta......”
“À,“ A Tễ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn học đường bên cạnh, “Ngươi muốn vào đúng không?”
“Không phải,“ Phương Tiểu Trúc chối phắt, “Ta chỉ...... đi ngang qua, đúng vậy, đi ngang qua thôi.”
Hắn vội vàng đứng dậy nói: “Ta, ta phải về đây.”
Hắn vừa định đi thì nghe thấy tiếng huyên náo trong học đường, có lẽ đã tan học.
Chạy ra đầu tiên là một thằng béo. Thấy Phương Tiểu Trúc, hắn cười vang: “Chẳng phải thằng ăn xin đây sao?”
Mặt Phương Tiểu Trúc lập tức đỏ lên, cãi lại: “Không phải! Ta có sư phụ mà!” Đâu cần ăn xin!
Thằng béo không để ý tới hắn mà làm mặt quỷ cười nhạo: “Ngươi là đồ ăn xin, đồ ăn xin.”
Lũ trẻ trong học đường lục tục kéo ra, nghe thấy câu này thì cười rộ lên.
Phương Tiểu Trúc siết chặt tay phản bác: “Không phải!”
“Sao không phải? Trước kia ngươi......” Thằng béo còn chưa nói hết thì đã bị túm cổ áo nhấc bổng lên.
“Ngươi làm gì vậy?!” Hắn giãy giụa, “Buông ra!”
A Tễ xách hắn như xách gà con, để mặc hắn vùng vẫy, “Không được bắt nạt Tiểu Trư.”
“Mắc mớ gì tới ngươi?!” Thằng béo mắng, “Đồ ngốc, ngươi cũng là đồ không ai cần!”
A Tễ sững sờ rồi cãi lại: “Không phải! A Thanh cần!”
Thằng béo: “Tiên sinh thấy không ai cần ngươi nên mới nhặt thôi!”
“Ngươi chính là bị người ta vứt bỏ!”
Vứt bỏ...... Trong đầu chợt hiện lên một cảnh tượng mơ hồ, hình như có người đẩy hắn ngã xuống đất rồi cười khẩy: “Ngươi là cái thá gì mà đòi gọi ta là huynh trưởng?!”
“Người đâu, vứt hắn ra ngoài đi!”
“Đồ vô dụng!”
Ký ức hỗn loạn cuồn cuộn dâng lên làm đầu hắn nhức nhối, hai mắt dần đỏ bừng.
Ánh mắt hắn càng thêm hung hãn, nhìn trừng trừng người trước mắt.
Thằng béo bị bộ dạng này của hắn dọa sợ, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Phương Tiểu Trúc cũng thấy hắn hơi lạ nên kéo tay hắn, “Đại Trư, ngươi không sao chứ?”
“Sao còn chưa về nhà?” Sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, A Tễ thả lỏng tay, thằng béo hấp tấp vùng ra rồi vội vàng bỏ chạy.
Bùi Thanh Ngọc đi tới hỏi: “Gì vậy?”
Phương Tiểu Trúc không dám nhìn y, do dự nói: “Tiên sinh, xin lỗi, tại ta......”
“A Thanh,“ tay áo bên hông bị túm chặt, Bùi Thanh Ngọc quay đầu, nghe thấy người bên cạnh rầu rĩ nói, “Về nhà đi.”
Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn rồi gật đầu: “Vậy thì về nhà.”
Phương Tiểu Trúc thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân chạy mất, “Vậy ta đi trước đây, tạm biệt tiên sinh.”
A Tễ theo Bùi Thanh Ngọc về nhà trúc, trên đường không nói năng gì.
Hắn thu mình trong góc như một con thú bị thương.
Bùi Thanh Ngọc ngồi xuống trước mặt hắn, dịu giọng hỏi: “Không vui à?”
Hắn trầm mặc hồi lâu mới chậm chạp nói: “Bọn họ đều nói ta được nhặt về.”
Mấy ngày nay trong thôn có nhiều người thấy hắn, biết Bùi Thanh Ngọc nhặt hắn ở chân núi. Mặc dù đầu óc hơi ngốc nhưng hắn có vẻ rất để ý chuyện này, mỗi lần nghe vậy đều xụ mặt.
Bùi Thanh Ngọc không đành lòng thấy bộ dạng này của hắn nên dỗ dành: “Thật ra ngươi không phải nhặt mà là tiên tử đưa tới đấy.”
A Tễ ngẩng đầu lên, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Vậy ta cũng là tiên sao?”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Chắc vậy.”
A Tễ: “Vậy ta là tiên gì?”
Bùi Thanh Ngọc nhìn con lừa nhỏ bên ngoài, “...... Đại tiên lừa.”
Hai mắt A Tễ tỏa sáng, “Vậy là ta biết tiên thuật đúng không?”
Bùi Thanh Ngọc nhất thời nghẹn lời, “Chuyện này......”
A Tễ giơ hai ngón tay lên hô to: “Biến, biến!”
Nhưng biến hồi lâu vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Hắn lập tức ỉu xìu, “Không có tiên thuật à.”
Bùi Thanh Ngọc tò mò hỏi: “Ngươi biến gì vậy?”
A Tễ: “Làm quần áo ngươi biến mất.”
Bùi Thanh Ngọc: “......” Vẫn nên báo quan đi, ở một mình thấy hơi sợ.
Bùi Thanh Ngọc vội vàng rút tay về rồi mất tự nhiên nói: “Nói bậy bạ gì đó......”
“Đâu có nói bậy,“ A Tễ cười ngây ngô, “Đẹp thật mà, A Thanh đẹp nhất.”
Bùi Thanh Ngọc: Chết rồi, càng nghe càng giống dâm tặc.
Cũng may hắn chỉ thích nhảy cửa sổ chứ không làm chuyện gì kỳ quái, ban đêm cũng ngoan ngoãn ngủ trong phòng khác, hình như ngủ không say nên chỉ nghe một tiếng động nhỏ cũng tỉnh giấc.
Sáng hôm sau, Bùi Thanh Ngọc thấy hắn ngồi xổm cạnh con lừa, ngửa đầu hỏi nó, “Đại Mao, ngươi đói bụng đúng không? Sao nửa đêm kêu hoài vậy?”
Đêm qua có kêu sao? Sau khi ngủ thiếp đi Bùi Thanh Ngọc chẳng nghe gì cả.
Y đi tới hỏi A Tễ: “Đêm qua nó kêu à?”
A Tễ gật đầu rồi giơ ba ngón tay lên: “Ba lần.”
Con lừa của Bùi Thanh Ngọc xưa nay kêu rất nhỏ, nếu ngủ say sẽ không nghe thấy.
Y ngờ vực hỏi: “Đêm qua ngươi không ngủ sao?”
A Tễ: “Ngủ chứ, nghe Đại Mao kêu nên dậy.”
Bùi Thanh Ngọc bỏ thêm ít cỏ khô cho con lừa rồi buồn bực nghĩ chẳng lẽ nó đói thật sao?
Ngoài thôn, một người mặc đồ đen phóng ngựa chạy như bay, đến ngã rẽ đột nhiên ghìm ngựa dừng lại rồi trầm ngâm tự hỏi đi bên trái hay bên phải?
Hắn đeo mặt nạ từ thái dương đến gò má phải, che kín nửa bên mặt.
Hắn lượn quanh thôn này đến nửa đêm, đi qua đi lại trước một gian nhà trúc làm con lừa trong lều kêu ba lần.
Giờ nên đi bên nào đây? Hắn trầm mặc một lát rồi rẽ trái.
Chẳng bao lâu sau lại thấy hắn chạy về rồi cưỡi ngựa chạy sang phải.
Sau mấy ngày quẹo tới quẹo lui, rốt cuộc hắn về tới thành Vân Châu, dừng chân ở một quán trọ.
Hắn vào phòng khách, một người vội hỏi: “Cận đầu gỗ, sao giờ ngươi mới về hả?! Lại bị lạc à?”
Cận Mộ làm thinh.
“Đã bảo ngươi đừng chạy xa như vậy, thám thính tin tức ai đi mà chẳng được,“ Trình Hồi càm ràm, “Không biết đường mà cứ đòi đi, chủ tử cũng vậy, còn theo ngươi chạy lung tung nữa......”
Nói nửa chừng, hắn giật mình vỗ đầu một cái: “A! Chủ tử! Chủ tử mất tích rồi!”
Cận Mộ nhíu chặt mày, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ta cũng không biết nữa,“ Trình Hồi sốt ruột nói, “Mười mấy ngày trước không tìm được người, cũng chẳng để lại tin tức gì.”
Mấy ngày nay bọn họ tìm khắp nơi nhưng vẫn không có manh mối nào.
Trình Hồi lo lắng nói: “Có khi nào hai người trong phủ......”
Cận Mộ dừng một lát rồi quay lưng đi ra ngoài, “Để ta đi xem thử.”
“Khoan đã,“ Trình Hồi đuổi theo nói, “Để ta vẽ cho ngươi tấm bản đồ, mất công lại lạc đường nữa, lão Cận......”
Ở học đường, A Tễ ngồi xổm trước thềm đá nhìn Bùi Thanh Ngọc dạy trẻ con đọc sách bên trong, vẻ mặt đầy u sầu.
Mấy ngày nay hắn theo Bùi Thanh Ngọc đến học đường, ban đầu ngồi xổm cạnh cửa, nhưng Bùi Thanh Ngọc đọc câu nào thì hắn đọc theo câu đó làm lũ trẻ liên tục quay đầu nhìn hắn. Bùi Thanh Ngọc dứt khoát cho hắn ngồi cuối lớp học chung với bọn trẻ. Một lát sau lại nghe hắn nói với đứa bé bên cạnh: “Cổ ngươi ngắn thật.”
Bùi Thanh Ngọc: “......”
“Tay cũng ngắn.”
“Chân cũng......”
Đứa bé kia òa lên khóc, “Tiên sinh, hắn nói con ngắn kìa, huhuhu!”
Sau đó hắn bị Bùi Thanh Ngọc đuổi ra ngoài.
Hắn buồn chán ngồi trên bậc thềm đếm ngói xanh trên bức tường cách đó không xa, đang đếm thì chợt trông thấy nửa cái đầu thò lên.
Phương Tiểu Trúc bám vào tường nghe trộm tiếng đọc sách trong học đường rồi lẩm nhẩm đọc theo, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu: “Tiểu Trư!”
Phương Tiểu Trúc giật mình trượt chân ngã phịch xuống đất, “Ui da!”
A Tễ thấy Phương Tiểu Trúc té ngã thì tò mò hỏi: “Tiểu Trư, ngươi trèo tường chi vậy?”
Phương Tiểu Trúc xoa mông, ánh mắt trốn tránh, “Ta......”
“À,“ A Tễ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn học đường bên cạnh, “Ngươi muốn vào đúng không?”
“Không phải,“ Phương Tiểu Trúc chối phắt, “Ta chỉ...... đi ngang qua, đúng vậy, đi ngang qua thôi.”
Hắn vội vàng đứng dậy nói: “Ta, ta phải về đây.”
Hắn vừa định đi thì nghe thấy tiếng huyên náo trong học đường, có lẽ đã tan học.
Chạy ra đầu tiên là một thằng béo. Thấy Phương Tiểu Trúc, hắn cười vang: “Chẳng phải thằng ăn xin đây sao?”
Mặt Phương Tiểu Trúc lập tức đỏ lên, cãi lại: “Không phải! Ta có sư phụ mà!” Đâu cần ăn xin!
Thằng béo không để ý tới hắn mà làm mặt quỷ cười nhạo: “Ngươi là đồ ăn xin, đồ ăn xin.”
Lũ trẻ trong học đường lục tục kéo ra, nghe thấy câu này thì cười rộ lên.
Phương Tiểu Trúc siết chặt tay phản bác: “Không phải!”
“Sao không phải? Trước kia ngươi......” Thằng béo còn chưa nói hết thì đã bị túm cổ áo nhấc bổng lên.
“Ngươi làm gì vậy?!” Hắn giãy giụa, “Buông ra!”
A Tễ xách hắn như xách gà con, để mặc hắn vùng vẫy, “Không được bắt nạt Tiểu Trư.”
“Mắc mớ gì tới ngươi?!” Thằng béo mắng, “Đồ ngốc, ngươi cũng là đồ không ai cần!”
A Tễ sững sờ rồi cãi lại: “Không phải! A Thanh cần!”
Thằng béo: “Tiên sinh thấy không ai cần ngươi nên mới nhặt thôi!”
“Ngươi chính là bị người ta vứt bỏ!”
Vứt bỏ...... Trong đầu chợt hiện lên một cảnh tượng mơ hồ, hình như có người đẩy hắn ngã xuống đất rồi cười khẩy: “Ngươi là cái thá gì mà đòi gọi ta là huynh trưởng?!”
“Người đâu, vứt hắn ra ngoài đi!”
“Đồ vô dụng!”
Ký ức hỗn loạn cuồn cuộn dâng lên làm đầu hắn nhức nhối, hai mắt dần đỏ bừng.
Ánh mắt hắn càng thêm hung hãn, nhìn trừng trừng người trước mắt.
Thằng béo bị bộ dạng này của hắn dọa sợ, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Phương Tiểu Trúc cũng thấy hắn hơi lạ nên kéo tay hắn, “Đại Trư, ngươi không sao chứ?”
“Sao còn chưa về nhà?” Sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, A Tễ thả lỏng tay, thằng béo hấp tấp vùng ra rồi vội vàng bỏ chạy.
Bùi Thanh Ngọc đi tới hỏi: “Gì vậy?”
Phương Tiểu Trúc không dám nhìn y, do dự nói: “Tiên sinh, xin lỗi, tại ta......”
“A Thanh,“ tay áo bên hông bị túm chặt, Bùi Thanh Ngọc quay đầu, nghe thấy người bên cạnh rầu rĩ nói, “Về nhà đi.”
Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn rồi gật đầu: “Vậy thì về nhà.”
Phương Tiểu Trúc thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân chạy mất, “Vậy ta đi trước đây, tạm biệt tiên sinh.”
A Tễ theo Bùi Thanh Ngọc về nhà trúc, trên đường không nói năng gì.
Hắn thu mình trong góc như một con thú bị thương.
Bùi Thanh Ngọc ngồi xuống trước mặt hắn, dịu giọng hỏi: “Không vui à?”
Hắn trầm mặc hồi lâu mới chậm chạp nói: “Bọn họ đều nói ta được nhặt về.”
Mấy ngày nay trong thôn có nhiều người thấy hắn, biết Bùi Thanh Ngọc nhặt hắn ở chân núi. Mặc dù đầu óc hơi ngốc nhưng hắn có vẻ rất để ý chuyện này, mỗi lần nghe vậy đều xụ mặt.
Bùi Thanh Ngọc không đành lòng thấy bộ dạng này của hắn nên dỗ dành: “Thật ra ngươi không phải nhặt mà là tiên tử đưa tới đấy.”
A Tễ ngẩng đầu lên, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Vậy ta cũng là tiên sao?”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Chắc vậy.”
A Tễ: “Vậy ta là tiên gì?”
Bùi Thanh Ngọc nhìn con lừa nhỏ bên ngoài, “...... Đại tiên lừa.”
Hai mắt A Tễ tỏa sáng, “Vậy là ta biết tiên thuật đúng không?”
Bùi Thanh Ngọc nhất thời nghẹn lời, “Chuyện này......”
A Tễ giơ hai ngón tay lên hô to: “Biến, biến!”
Nhưng biến hồi lâu vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Hắn lập tức ỉu xìu, “Không có tiên thuật à.”
Bùi Thanh Ngọc tò mò hỏi: “Ngươi biến gì vậy?”
A Tễ: “Làm quần áo ngươi biến mất.”
Bùi Thanh Ngọc: “......” Vẫn nên báo quan đi, ở một mình thấy hơi sợ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương