Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 33: Ngươi không nên tới đây
Bùi Thanh Ngọc bị câu này của hắn làm sững sờ --- Bóp...... Bóp chết rồi?
Y chợt nhớ lại lần trước Tiêu Kính Hàn hung hăng bóp cổ Chu Viễn, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng đẩy cửa vào tìm.
Nhưng trong nhà trống rỗng, một bóng người cũng không có.
Bùi Thanh Ngọc quay đầu hỏi Tiêu Kính Hàn: “Người đâu?”
Tiêu Kính Hàn: “Vứt đi rồi.”
Chu Viễn bủn rủn tay chân: “Vứt, vứt đi?”
Tiêu Kính Hàn liếc hắn một cái rồi cười nhạo: “Sao, ngươi muốn đi theo à?”
Chu Viễn vội vàng lùi lại mấy bước.
Bùi Thanh Ngọc không thấy người thì thoáng bình tĩnh lại, tự nhủ Tiêu Kính Hàn chỉ nói bừa thôi.
“Đừng đùa nữa,“ y hỏi, “Rốt cuộc Lý huynh đi đâu rồi?”
Tiêu Kính Hàn nhìn y với ánh mắt không rõ cảm xúc: “Ngươi nghĩ ta đang đùa à?”
Bùi Thanh Ngọc nhíu mày nhìn hắn.
“Nếu ta nói hắn chưa chết thì ngươi có tin không?” Tiêu Kính Hàn hỏi, “Bùi Thanh Ngọc, ngươi có tin ta không?”
Bùi Thanh Ngọc nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tiêu Kính Hàn cười tự giễu: “Thật ra ngươi không tin chứ gì?”
Bùi Thanh Ngọc bỗng nhiên nổi tức: “Làm sao ta tin ngươi được?! Ngươi lừa ta, gạt ta, đã bao giờ thành thật với ta chưa?”
Tiêu Kính Hàn sững sờ rồi lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ta đáng chết.”
Hắn chậm rãi quay lưng đi, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Nhưng người như ta thì có thể thành thật với ai chứ?”
Gửi thư cho Cận Mộ xong, Trình Hồi định về nhà trúc tìm Tiêu Kính Hàn nhưng lại gặp hắn giữa đường.
Vẻ mặt Tiêu Kính Hàn lạnh nhạt không có biểu cảm gì, Trình Hồi đột nhiên cảm thấy chủ tử nhà mình rất giống cún bự tiu nghỉu.
À không đúng, hắn nói mình là đại tiên lừa, phải là lừa bự tiu nghỉu mới đúng.
“Chủ tử......”
“Để ta đến thôn kia xem thử.” Tiêu Kính Hàn chợt nói.
“Hả?” Trình Hồi không yên tâm lắm, “Vậy ta đi với ngươi.”
Tiêu Kính Hàn không nói gì mà nhấc chân đi.
Trình Hồi vội vàng theo sau.
Ngôi làng sau núi lặng ngắt như tờ, xung quanh là nhà cửa đổ nát và cỏ dại, gió lạnh thổi tới càng thêm tịch liêu.
Trình Hồi đi sau lưng Tiêu Kính Hàn, vừa đi vừa chà xát cánh tay, lẩm bẩm nói: “Nửa người cũng không có, đáng sợ quá đi.”
Tiêu Kính Hàn: “Nếu thật sự có nửa người thì ngươi muốn thấy không?”
Trình Hồi: “......” Chủ tử, ngươi đừng làm ta sợ mà, nghe xong lại càng sợ hơn.
Bọn họ đi quanh làng một vòng nhưng chẳng phát hiện được gì, có vẻ như đây chỉ là một ngôi làng bỏ hoang mà thôi.
“Hình như không có gì cả,“ Trình Hồi đang lẩm bẩm thì Tiêu Kính Hàn đột ngột dừng lại làm hắn suýt đâm sầm vào, “Chủ tử, sao thế?”
Tiêu Kính Hàn nhấc chân đạp lên cỏ dại nằm rạp dưới đất rồi nói: “Nếu thật sự không có ai thì sao chỗ này lại có dấu chân người?”
Lúc này Trình Hồi mới phát hiện cỏ cây quanh đây không um tùm như những chỗ khác trong thôn mà giống như có người thường xuyên đi qua nên cỏ mọc không nổi.
Tiêu Kính Hàn lần theo dấu chân kia, thấy cuối đường là một căn nhà chỉ có bốn vách tường.
“Có người thường tới đây sao?” Trình Hồi đi lòng vòng trong nhà rồi buồn bực nói, “Tới đây làm gì? Không có cơm ăn, cũng chẳng có áo mặc.”
Tiêu Kính Hàn nhìn quanh nhà, cũng hơi băn khoăn.
Trình Hồi đi mỏi chân nên dựa vào tường nghỉ một lát, nhưng vừa dựa thì bức tường kia lập tức vỡ ra một mảng nhỏ.
Hắn giật nảy mình, còn tưởng bức tường này không kiên cố, sau đó tấm ván gỗ dưới chân rung lên rồi từ từ mở ra, để lộ một cầu thang dẫn xuống đất.
“Chủ tử,“ Trình Hồi thốt lên, “Là mật đạo!”
Tiêu Kính Hàn vừa nhìn xuống vừa nói: “Ngươi ở đây canh chừng đi, để ta xuống xem.”
Trình Hồi gật đầu.
Tiêu Kính Hàn đi xuống cầu thang, ngọn đèn gắn trên bức tường trong mật đạo đang cháy lập lòe.
Hắn càng đi vào trong càng thấy nóng, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đồ sắt va nhau.
Hắn chợt nhớ tới đám hàng của ông chủ Triệu kia --- Thuốc nổ, quặng sắt......
Xe pháo, binh khí?
Một suy đoán chợt hiện ra trong đầu.
Sau lưng có tiếng động, Tiêu Kính Hàn quay phắt lại, trông thấy Ngu Nam Vương Tiêu Khuyết rút kiếm đứng phía sau, yên lặng nhìn hắn chằm chằm.
Tiêu Kính Hàn giật mình gọi khẽ: “Phụ thân......”
Ánh kiếm đột nhiên lóe lên, da thịt rách toạc, lồng ngực đau điếng.
Tiêu Kính Hàn bàng hoàng nhìn trường kiếm đâm vào ngực mình, máu tươi chảy xuống loang ra một vũng đỏ rực.
Đau quá, hắn thất thần nghĩ, sao lại đau thế này......
Trong cổ dâng lên mùi ngai ngái, Tiêu Kính Hàn phun ra một ngụm máu, “Khụ khụ khụ......”
Tiêu Khuyết không rút kiếm ra.
Tiêu Kính Hàn cụp mắt cười khẽ, nụ cười kia vừa đắng chát vừa giống như khóc: “Thì ra phụ thân thật sự muốn giết con......”
Rốt cuộc Tiêu Khuyết lên tiếng: “Lẽ ra ngươi không nên tới đây.”
“Nếu con không đến thì phụ thân sẽ tha cho con sao?” Tiêu Kính Hàn nắm lấy lưỡi kiếm trước ngực, máu chảy đầm đìa.
Hắn ngước mắt lên giễu cợt: “Phụ thân muốn tạo phản nên sợ con đi tố giác à?”
“Có lẽ ngươi sẽ không làm thế,“ Tiêu Khuyết lạnh nhạt nói, “Nhưng bản vương đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm ở mảnh đất Ngu Nam này, đại nghiệp sắp thành, sao có thể liều được?”
Tiêu Kính Hàn há to miệng, thầm nói nhưng con là con ngài mà......
Cuối cùng hắn vẫn không nói ra miệng, biết đâu trong lòng Tiêu Khuyết chưa bao giờ có đứa con trai này thì sao?
Giống như nhiều năm qua, Tiêu Thừa Vũ đánh chửi sỉ nhục hắn, thậm chí đuổi hắn ra khỏi vương phủ mà “phụ thân” hắn vẫn vờ như không thấy.
Lẽ ra mình phải quen rồi mới đúng, còn hy vọng xa vời gì chứ......
“Chủ tử!”
Bỗng nhiên một đám bột phấn bay tới, Tiêu Khuyết vô thức giơ tay áo lên cản, khi nhìn lại thì Tiêu Kính Hàn đã biến mất.
Lão tức giận quát: “Người đâu!”
Trình Hồi cõng Tiêu Kính Hàn chạy vội ra khỏi mật đạo, sau đó lấy cây sáo ngắn trong ngực ra thổi.
Chỉ chốc lát sau, ám vệ Giáp Ất Bính chạy tới, thấy Tiêu Kính Hàn máu me đầy mình thì hoảng lên: “Chủ tử!”
Trình Hồi lo lắng nói: “Mau tìm đại phu đi!”
Tiêu Kính Hàn trên lưng hắn đột nhiên khàn giọng nói: “Về núi Phù Phong.”
Trình Hồi cũng sợ tiếp tục ở lại đây sớm muộn gì cũng bị người của Vương gia đuổi kịp, đành phải cõng hắn chạy trốn.
“Mau tìm xe ngựa đi.” Hắn thở hồng hộc, đang định gọi người khác cõng Tiêu Kính Hàn thì thấy Tiêu Thừa Vũ đang đánh xe phía trước.
Trình Hồi quyết định thật nhanh: “Cướp xe ngựa của hắn đi!”
Mấy ám vệ lập tức xông lên đánh Tiêu Thừa Vũ một trận.
“To gan!” Tiêu Thừa Vũ không thấy Tiêu Kính Hàn nằm trên lưng Trình Hồi, tưởng mình gặp phải cướp nên quát to, “Ta là thế tử của phủ Ngu Nam Vương, các ngươi dám...... Á!”
Đám người càng đánh ác hơn.
Bọn họ cướp xe ngựa, bỏ lại Tiêu Thừa Vũ mặt mũi bầm dập hùng hổ chửi mắng, vội vàng chạy tới núi Phù Phong.
Trình Hồi cầm máu trên ngực Tiêu Kính Hàn rồi hấp tấp băng bó, thấy hai mắt hắn nhắm hờ, ánh mắt đờ đẫn, tựa như một giây sau sẽ hôn mê.
“Chủ tử, ngươi đừng ngủ mà!” Trình Hồi hoảng sợ nói, “Ta nói chuyện với ngươi nhé! Lúc nãy ngươi có thấy bộ dạng của thế tử không? Cực kỳ thảm luôn ha ha ha......”
“Sáng nay thím Trương gửi thư tới nói Đại Bảo lại rụng lông rồi ha ha ha......”
“Bà ấy hỏi ngươi muốn ăn gì? Ăn gà nướng không?”
“Lão Cận nói Nhị công tử đang tìm ngươi đấy.”
Tiêu Kính Hàn làm ngơ, hai mắt sắp sửa nhắm lại.
Trình Hồi thấy thế thì lòng nóng như lửa đốt --- Không được, phải nói gì đó chấn động hơn nữa!
Hắn bật thốt lên: “Nhị công tử sắp sinh rồi!”
“Bùi tiên sinh sắp tái giá rồi!”
Tiêu Kính Hàn: “......”
Y chợt nhớ lại lần trước Tiêu Kính Hàn hung hăng bóp cổ Chu Viễn, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng đẩy cửa vào tìm.
Nhưng trong nhà trống rỗng, một bóng người cũng không có.
Bùi Thanh Ngọc quay đầu hỏi Tiêu Kính Hàn: “Người đâu?”
Tiêu Kính Hàn: “Vứt đi rồi.”
Chu Viễn bủn rủn tay chân: “Vứt, vứt đi?”
Tiêu Kính Hàn liếc hắn một cái rồi cười nhạo: “Sao, ngươi muốn đi theo à?”
Chu Viễn vội vàng lùi lại mấy bước.
Bùi Thanh Ngọc không thấy người thì thoáng bình tĩnh lại, tự nhủ Tiêu Kính Hàn chỉ nói bừa thôi.
“Đừng đùa nữa,“ y hỏi, “Rốt cuộc Lý huynh đi đâu rồi?”
Tiêu Kính Hàn nhìn y với ánh mắt không rõ cảm xúc: “Ngươi nghĩ ta đang đùa à?”
Bùi Thanh Ngọc nhíu mày nhìn hắn.
“Nếu ta nói hắn chưa chết thì ngươi có tin không?” Tiêu Kính Hàn hỏi, “Bùi Thanh Ngọc, ngươi có tin ta không?”
Bùi Thanh Ngọc nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tiêu Kính Hàn cười tự giễu: “Thật ra ngươi không tin chứ gì?”
Bùi Thanh Ngọc bỗng nhiên nổi tức: “Làm sao ta tin ngươi được?! Ngươi lừa ta, gạt ta, đã bao giờ thành thật với ta chưa?”
Tiêu Kính Hàn sững sờ rồi lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ta đáng chết.”
Hắn chậm rãi quay lưng đi, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Nhưng người như ta thì có thể thành thật với ai chứ?”
Gửi thư cho Cận Mộ xong, Trình Hồi định về nhà trúc tìm Tiêu Kính Hàn nhưng lại gặp hắn giữa đường.
Vẻ mặt Tiêu Kính Hàn lạnh nhạt không có biểu cảm gì, Trình Hồi đột nhiên cảm thấy chủ tử nhà mình rất giống cún bự tiu nghỉu.
À không đúng, hắn nói mình là đại tiên lừa, phải là lừa bự tiu nghỉu mới đúng.
“Chủ tử......”
“Để ta đến thôn kia xem thử.” Tiêu Kính Hàn chợt nói.
“Hả?” Trình Hồi không yên tâm lắm, “Vậy ta đi với ngươi.”
Tiêu Kính Hàn không nói gì mà nhấc chân đi.
Trình Hồi vội vàng theo sau.
Ngôi làng sau núi lặng ngắt như tờ, xung quanh là nhà cửa đổ nát và cỏ dại, gió lạnh thổi tới càng thêm tịch liêu.
Trình Hồi đi sau lưng Tiêu Kính Hàn, vừa đi vừa chà xát cánh tay, lẩm bẩm nói: “Nửa người cũng không có, đáng sợ quá đi.”
Tiêu Kính Hàn: “Nếu thật sự có nửa người thì ngươi muốn thấy không?”
Trình Hồi: “......” Chủ tử, ngươi đừng làm ta sợ mà, nghe xong lại càng sợ hơn.
Bọn họ đi quanh làng một vòng nhưng chẳng phát hiện được gì, có vẻ như đây chỉ là một ngôi làng bỏ hoang mà thôi.
“Hình như không có gì cả,“ Trình Hồi đang lẩm bẩm thì Tiêu Kính Hàn đột ngột dừng lại làm hắn suýt đâm sầm vào, “Chủ tử, sao thế?”
Tiêu Kính Hàn nhấc chân đạp lên cỏ dại nằm rạp dưới đất rồi nói: “Nếu thật sự không có ai thì sao chỗ này lại có dấu chân người?”
Lúc này Trình Hồi mới phát hiện cỏ cây quanh đây không um tùm như những chỗ khác trong thôn mà giống như có người thường xuyên đi qua nên cỏ mọc không nổi.
Tiêu Kính Hàn lần theo dấu chân kia, thấy cuối đường là một căn nhà chỉ có bốn vách tường.
“Có người thường tới đây sao?” Trình Hồi đi lòng vòng trong nhà rồi buồn bực nói, “Tới đây làm gì? Không có cơm ăn, cũng chẳng có áo mặc.”
Tiêu Kính Hàn nhìn quanh nhà, cũng hơi băn khoăn.
Trình Hồi đi mỏi chân nên dựa vào tường nghỉ một lát, nhưng vừa dựa thì bức tường kia lập tức vỡ ra một mảng nhỏ.
Hắn giật nảy mình, còn tưởng bức tường này không kiên cố, sau đó tấm ván gỗ dưới chân rung lên rồi từ từ mở ra, để lộ một cầu thang dẫn xuống đất.
“Chủ tử,“ Trình Hồi thốt lên, “Là mật đạo!”
Tiêu Kính Hàn vừa nhìn xuống vừa nói: “Ngươi ở đây canh chừng đi, để ta xuống xem.”
Trình Hồi gật đầu.
Tiêu Kính Hàn đi xuống cầu thang, ngọn đèn gắn trên bức tường trong mật đạo đang cháy lập lòe.
Hắn càng đi vào trong càng thấy nóng, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đồ sắt va nhau.
Hắn chợt nhớ tới đám hàng của ông chủ Triệu kia --- Thuốc nổ, quặng sắt......
Xe pháo, binh khí?
Một suy đoán chợt hiện ra trong đầu.
Sau lưng có tiếng động, Tiêu Kính Hàn quay phắt lại, trông thấy Ngu Nam Vương Tiêu Khuyết rút kiếm đứng phía sau, yên lặng nhìn hắn chằm chằm.
Tiêu Kính Hàn giật mình gọi khẽ: “Phụ thân......”
Ánh kiếm đột nhiên lóe lên, da thịt rách toạc, lồng ngực đau điếng.
Tiêu Kính Hàn bàng hoàng nhìn trường kiếm đâm vào ngực mình, máu tươi chảy xuống loang ra một vũng đỏ rực.
Đau quá, hắn thất thần nghĩ, sao lại đau thế này......
Trong cổ dâng lên mùi ngai ngái, Tiêu Kính Hàn phun ra một ngụm máu, “Khụ khụ khụ......”
Tiêu Khuyết không rút kiếm ra.
Tiêu Kính Hàn cụp mắt cười khẽ, nụ cười kia vừa đắng chát vừa giống như khóc: “Thì ra phụ thân thật sự muốn giết con......”
Rốt cuộc Tiêu Khuyết lên tiếng: “Lẽ ra ngươi không nên tới đây.”
“Nếu con không đến thì phụ thân sẽ tha cho con sao?” Tiêu Kính Hàn nắm lấy lưỡi kiếm trước ngực, máu chảy đầm đìa.
Hắn ngước mắt lên giễu cợt: “Phụ thân muốn tạo phản nên sợ con đi tố giác à?”
“Có lẽ ngươi sẽ không làm thế,“ Tiêu Khuyết lạnh nhạt nói, “Nhưng bản vương đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm ở mảnh đất Ngu Nam này, đại nghiệp sắp thành, sao có thể liều được?”
Tiêu Kính Hàn há to miệng, thầm nói nhưng con là con ngài mà......
Cuối cùng hắn vẫn không nói ra miệng, biết đâu trong lòng Tiêu Khuyết chưa bao giờ có đứa con trai này thì sao?
Giống như nhiều năm qua, Tiêu Thừa Vũ đánh chửi sỉ nhục hắn, thậm chí đuổi hắn ra khỏi vương phủ mà “phụ thân” hắn vẫn vờ như không thấy.
Lẽ ra mình phải quen rồi mới đúng, còn hy vọng xa vời gì chứ......
“Chủ tử!”
Bỗng nhiên một đám bột phấn bay tới, Tiêu Khuyết vô thức giơ tay áo lên cản, khi nhìn lại thì Tiêu Kính Hàn đã biến mất.
Lão tức giận quát: “Người đâu!”
Trình Hồi cõng Tiêu Kính Hàn chạy vội ra khỏi mật đạo, sau đó lấy cây sáo ngắn trong ngực ra thổi.
Chỉ chốc lát sau, ám vệ Giáp Ất Bính chạy tới, thấy Tiêu Kính Hàn máu me đầy mình thì hoảng lên: “Chủ tử!”
Trình Hồi lo lắng nói: “Mau tìm đại phu đi!”
Tiêu Kính Hàn trên lưng hắn đột nhiên khàn giọng nói: “Về núi Phù Phong.”
Trình Hồi cũng sợ tiếp tục ở lại đây sớm muộn gì cũng bị người của Vương gia đuổi kịp, đành phải cõng hắn chạy trốn.
“Mau tìm xe ngựa đi.” Hắn thở hồng hộc, đang định gọi người khác cõng Tiêu Kính Hàn thì thấy Tiêu Thừa Vũ đang đánh xe phía trước.
Trình Hồi quyết định thật nhanh: “Cướp xe ngựa của hắn đi!”
Mấy ám vệ lập tức xông lên đánh Tiêu Thừa Vũ một trận.
“To gan!” Tiêu Thừa Vũ không thấy Tiêu Kính Hàn nằm trên lưng Trình Hồi, tưởng mình gặp phải cướp nên quát to, “Ta là thế tử của phủ Ngu Nam Vương, các ngươi dám...... Á!”
Đám người càng đánh ác hơn.
Bọn họ cướp xe ngựa, bỏ lại Tiêu Thừa Vũ mặt mũi bầm dập hùng hổ chửi mắng, vội vàng chạy tới núi Phù Phong.
Trình Hồi cầm máu trên ngực Tiêu Kính Hàn rồi hấp tấp băng bó, thấy hai mắt hắn nhắm hờ, ánh mắt đờ đẫn, tựa như một giây sau sẽ hôn mê.
“Chủ tử, ngươi đừng ngủ mà!” Trình Hồi hoảng sợ nói, “Ta nói chuyện với ngươi nhé! Lúc nãy ngươi có thấy bộ dạng của thế tử không? Cực kỳ thảm luôn ha ha ha......”
“Sáng nay thím Trương gửi thư tới nói Đại Bảo lại rụng lông rồi ha ha ha......”
“Bà ấy hỏi ngươi muốn ăn gì? Ăn gà nướng không?”
“Lão Cận nói Nhị công tử đang tìm ngươi đấy.”
Tiêu Kính Hàn làm ngơ, hai mắt sắp sửa nhắm lại.
Trình Hồi thấy thế thì lòng nóng như lửa đốt --- Không được, phải nói gì đó chấn động hơn nữa!
Hắn bật thốt lên: “Nhị công tử sắp sinh rồi!”
“Bùi tiên sinh sắp tái giá rồi!”
Tiêu Kính Hàn: “......”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương