Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

Chương 5: Phải thích mới được hôn



Phương Tiểu Trúc sững sờ hỏi: “Sao ngươi lại hôn tiên sinh hai cái?”

“Hắn có mì ăn nên hôn một cái,“ A Tễ chỉ vào thằng béo nói, “A Thanh không có mì ăn nên hôn hai cái.”

“Không phải,“ Phương Tiểu Trúc hỏi, “Sao ngươi lại muốn hôn tiên sinh?”

A Tễ nhìn thằng béo trong góc, “Thì hắn nói phải hôn mà?”

Phương Tiểu Trúc: “Nhưng tiên sinh đâu phải trẻ con.” Sao có thể tùy tiện hôn được?

A Tễ không hiểu, “Không được hôn à?”

Phương Tiểu Trúc: “Ta nghe nói phải thích người ta thì mới hôn được.”

“Thích?” A Tễ thản nhiên nói, “Ta thích A Thanh mà.”

“Nhưng hình như không giống lắm,“ Phương Tiểu Trúc cũng không hiểu, chỉ vào thằng béo nói, “Giống như cha hắn thích mẹ hắn vậy.”

Thằng béo cũng gật đầu, “Hai người phải ngủ chung nữa cơ.”

A Tễ hơi thất vọng, “À, ta chưa ngủ chung với A Thanh.”

Phương Tiểu Trúc: “Hay là ngươi nấu mì cho tiên sinh đi?”

A Tễ: “Nhưng ta không biết nấu.”

Cả hai lại quay đầu nhìn thằng béo.

Thằng béo khóc không ra nước mắt, “Ta cũng đâu có biết.”

Hắn hơi sợ A Tễ nên do dự nói: “Nhưng ta thấy mẹ ta nấu rồi, đầu tiên nhồi bột, sau đó nấu nước......”

Thế là sau khi tan học về nhà, A Tễ vội vàng chạy vào bếp.

Bùi Thanh Ngọc tưởng hắn đói nên vào xem, trông thấy hắn nhồi bột mì.

Bùi Thanh Ngọc: “...... Ngươi làm gì vậy?”

A Tễ: “Thằng béo nói sinh nhật phải ăn mì.”

Bùi Thanh Ngọc đi tới giơ tay áo lau mặt cho hắn, “Ngươi muốn làm mì trường thọ à?”

A Tễ gật đầu.

Bùi Thanh Ngọc: “Ngươi biết làm không?”

A Tễ ấp úng: “Chắc, chắc biết.”

Hai mắt Bùi Thanh Ngọc cong cong: “Vậy ta dạy ngươi nhé?”

A Tễ gật đầu lia lịa, “Được.”

Khoảng một nén nhang sau, rốt cuộc mì trường thọ cũng nấu xong --- Chỉ là sợi mì không đều mà nhìn hơi lạ.

A Tễ mặt mũi lấm lem đặt mì lên bàn rồi vui vẻ gọi: “A Thanh, ăn mì đi.”



Bùi Thanh Ngọc lấy đũa ra, chậm rãi ăn hết tô mì trường thọ nấu bằng nước dùng chay này.

A Tễ háo hức hỏi: “Ngon không?”

Đáy mắt Bùi Thanh Ngọc tràn đầy ý cười, giơ tay áo lau khuôn mặt bị khói hun đen sì cho hắn rồi nói khẽ: “Ngon.”

A Tễ vừa ngửa mặt cho y lau vừa nhìn y chăm chú, nhìn đôi mắt trong veo dưới hàng mi dài, nhìn đôi môi dính nước càng đỏ hơn......

Không thể hôn thật sao? Hắn bần thần nghĩ, rất muốn hôn......

“Hình như lau không sạch đâu,“ Bùi Thanh Ngọc thu tay lại nói, “Ra ngoài rửa mặt đi.”

Y tới cạnh giếng múc nước rồi vắt khăn lau sạch tro trên mặt A Tễ.

“Lát nữa ta sẽ lên núi một chuyến,“ Bùi Thanh Ngọc hỏi, “Ngươi muốn đi không?”

A Tễ: “Muốn.”

Bùi Thanh Ngọc cười nói: “Không hỏi đi đâu làm gì mà đồng ý ngay à?”

A Tễ: “A Thanh đi thì ta đi.”

“Ừ,“ Bùi Thanh Ngọc kéo tay hắn vào chậu nước mát lạnh, “Vậy cùng đi thăm nghĩa phụ ta nhé.”

Trên núi gió thổi cỏ cây xào xạc.

Bùi Thanh Ngọc đốt giấy trước mộ rồi cúi đầu lạy ba cái.

A Tễ cũng quỳ xuống lạy ba cái.

Bùi Thanh Ngọc thắc mắc: “Ngươi lạy làm gì?”

A Tễ: “Không biết, hình như lạy sẽ tốt hơn.”

Bùi Thanh Ngọc kéo hắn dậy, “Đi thôi.”

A Tễ theo y xuống núi rồi hỏi: “Sinh nhật nào ngươi cũng lên núi à?”

“Ừ,“ Bùi Thanh Ngọc gật đầu nói, “Năm năm rồi.”

Y đã một mình trông coi gian nhà trúc kia năm năm.

“Còn hai năm nữa,“ y nói, “Ta cũng muốn đi.”

A Tễ mờ mịt hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Bùi Thanh Ngọc ngước mắt nhìn chân trời: “Ta muốn thăm thú đây đó.”

Y chỉ mới đọc về hoang nguyên Mạc Bắc, tuyết phủ Thương Sơn trong sách chứ chưa từng thấy tận mắt.

Nghĩa phụ nuôi y bảy năm, ơn dưỡng dục không thể báo đáp, vì vậy y ở lại đây làm tiên sinh dạy học bảy năm, dạy bọn trẻ đọc sách viết chữ.

Bảy năm sau y muốn đi đây đi đó để xem có giống như trong sách viết không.

Giờ đã qua năm năm rồi.

“Ta cũng muốn đi,“ A Tễ vội nói, “Đi chung với A Thanh.”



Bùi Thanh Ngọc tưởng hắn chỉ nói bừa nên cũng không để ý. Y nhìn bầu trời âm u, “Hình như sắp mưa rồi, đi nhanh một chút.”

A Tễ nhìn đường xuống núi dài tít tắp, đột nhiên dừng bước.

Bùi Thanh Ngọc quay sang nhìn hắn, “Sao thế?”

“Nhanh?” Hắn lẩm bẩm nói, “Hình như có thể nhanh hơn đấy.”

Bùi Thanh Ngọc không nghe rõ, “Hả?”

A Tễ đột nhiên cúi người bế y lên bằng một tay.

Bùi Thanh Ngọc không kịp phòng bị, vô thức ôm cổ hắn, “Ngươi......”

A Tễ dậm nhẹ mũi chân, bỗng nhiên tung người bay lên.

“A Thanh, thì ra ta biết bay!”

Bùi Thanh Ngọc đã lớn chừng này mà đây là lần đầu tiên bị người ôm bay loạn giữa không trung, nhất thời khẩn trương vùi mặt vào ngực hắn, “A Tễ, dừng, dừng lại......”

Mưa tí tách rơi xuống, A Tễ sợ Bùi Thanh Ngọc dính mưa nên càng bay nhanh hơn.

Hắn che chở người trong ngực, nghiêng người tránh mưa rồi chạy về nhà trúc.

“A Thanh, sắp đến rồi.”

Bùi Thanh Ngọc được hắn ôm trong ngực, giãy giụa không được, chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh bên tai.

Khi về đến nhà trúc thì toàn thân A Tễ đã ướt sũng.

Hắn đặt người trong ngực xuống, thấy Bùi Thanh Ngọc chỉ bị ướt tay áo và vạt áo thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Mau thay đồ đi,“ Bùi Thanh Ngọc bất đắc dĩ nói, “Đã bảo vào trú mưa một lát mà ngươi không nghe.”

“Ta bay nhanh lắm,“ A Tễ cười nói, “A Thanh không bị ướt là tốt rồi.”

Bùi Thanh Ngọc không ngờ hắn khinh công giỏi thế, đường xa như vậy mà chỉ chốc lát sau đã về nhà.

A Tễ cởi áo ướt ra, vừa định cởi quần thì Bùi Thanh Ngọc vội cản lại: “Khoan đã!”

A Tễ nghi hoặc, “Sao thế?”

Bùi Thanh Ngọc đặt quần áo sạch cạnh giường, “Ta ra ngoài trước......”

“A Thanh,“ A Tễ đột nhiên đưa tay sờ mặt y, “Hình như mặt ngươi hơi đỏ thì phải.”

Bùi Thanh Ngọc gạt tay hắn ra rồi quay đầu nói: “Không được tùy tiện cởi áo trước mặt người khác.” Quần càng không được.

Nhìn vành tai ửng đỏ của y, A Tễ vô thức muốn tới gần nhưng sực nhớ Phương Tiểu Trúc nói phải thích mới được hôn.

Thằng béo còn nói thích có nghĩa là “hai người ngủ chung“.

Hắn dừng một lát rồi mở miệng nói: “A Thanh, ta muốn ngủ với ngươi.”

Bùi Thanh Ngọc: “......”
Chương trước Chương tiếp