Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 8: Các ngươi đang nói gì vậy
Khi Trình Hồi tỉnh lại thì trời đã tối.
Bùi Thanh Ngọc và A Tễ đứng cạnh giường, thấy hắn ngơ ngác ngồi dậy trên giường rồi mờ mịt nhìn họ.
Trong lòng Bùi Thanh Ngọc giật thót --- Thảm rồi, chắc không phải ngốc luôn đấy chứ?!
Sau đó thấy Trình Hồi ôm đầu kêu rên: “Chủ tử, ngươi đánh ta làm gì?! Đau quá đi mất!”
Bùi Thanh Ngọc thở phào --- May quá, không ngốc là tốt rồi, nếu không nuôi không nổi hai người đâu.
A Tễ cãi lại: “Ngươi đòi nện ta mà.”
Trình Hồi: “Nện một cái thì ngươi mới nhớ ra được chứ, còn muốn khôi phục trí nhớ không hả?”
A Tễ: “Không muốn.”
Bùi Thanh Ngọc cũng không đồng ý, “Khoan bàn đến cách này có hữu hiệu hay không, lỡ gây nguy hiểm tính mạng thì sao?” Tảng đá to như vậy chẳng phải sẽ nện chết người à?
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trình Hồi bi thương nói, “Hắn đâu thể quên mãi được......”
Bùi Thanh Ngọc khuyên hắn: “Chuyện này không thể nóng vội mà phải bàn bạc kỹ hơn.”
Thấy trời đã tối, mí mắt A Tễ sắp đánh nhau, y nói: “Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tính tiếp.”
A Tễ đột nhiên đi tới kéo Trình Hồi xuống giường.
Trình Hồi túm chăn hoảng sợ nói: “Chủ tử, ngươi làm gì vậy?!”
A Tễ buồn ngủ nói: “Xuống đi, giường của ta.”
Nhà trúc này không lớn mà chỉ có hai cái giường, ngày thường hắn và Bùi Thanh Ngọc mỗi người ngủ một phòng, giờ Trình Hồi đang nằm trên giường hắn.
Bùi Thanh Ngọc dỗ hắn: “Hôm nay ngươi tạm ngủ chung với hắn được không?”
A Tễ sực nhớ thằng béo nói phải thích mới có thể ngủ chung nên lập tức lắc đầu, “Không muốn.”
Trình Hồi vội nói: “Chủ tử yên tâm, ta ngủ ngoan lắm.”
A Tễ vẫn lắc đầu, túm tay áo Bùi Thanh Ngọc nói: “Ta muốn ngủ chung với A Thanh cơ.”
Bùi Thanh Ngọc: “......”
“Vậy cũng được.” Trình Hồi không quan trọng, dù sao cũng là nam, ngủ với ai mà chẳng thế?
Bùi Thanh Ngọc thấy Trình Hồi lại nằm xuống, A Tễ buồn ngủ dựa đầu vào vai y nên đành nói: “Vậy đi thôi.”
Bùi Thanh Ngọc không biết tướng ngủ của mình thế nào, nhưng mỗi sáng ngủ dậy không ôm chăn thì ôm gối, chắc cũng không phải nằm yên cả đêm.
Thấy A Tễ vén chăn leo lên giường, y sợ nửa đêm mình ngủ mê sẽ đạp người xuống giường.
A Tễ buồn ngủ vỗ chỗ bên cạnh, lẩm bẩm nói: “A Thanh, ngủ thôi......”
Bùi Thanh Ngọc đi tới ngồi cạnh giường, nhét tay hắn vào chăn rồi ôn tồn nói: “Ngươi ngủ trước đi.”
Y nhìn A Tễ ngủ say, vẻ ngốc nghếch ban ngày biến mất, gương mặt góc cạnh tuấn tú, hoàn toàn không giống kẻ ngốc.
Bùi Thanh Ngọc vô thức tự hỏi trước khi bị đụng đầu hắn là người thế nào? Cũng ngồi xổm trước cửa chờ y, vì một cái bánh đậu đỏ mà cười tít mắt sao?
Cũng bị khói bếp hun đen nhẻm vì nấu một tô mì trường thọ sao?
Giờ đã tìm được người quen biết hắn, có phải hắn cũng sắp đi rồi không?
Cửa sổ nhà trúc khép hờ làm gió lạnh ùa vào.
Bùi Thanh Ngọc đứng dậy đóng cửa sổ, trầm mặc một lát rồi thổi tắt ngọn nến trên bàn.
Sáng hôm sau, A Tễ mơ màng mở mắt ra, trong ngực ấm áp dễ chịu.
Hắn cúi đầu thấy Bùi Thanh Ngọc rúc vào ngực mình ngủ say.
A Tễ chớp mắt, hồi lâu sau mới nhớ ra đêm qua mình ngủ chung với Bùi Thanh Ngọc.
Hắn nghĩ mình và A Thanh đã ngủ chung thì có nghĩa là thích, thích là hôn được đúng không?
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Bùi Thanh Ngọc rồi từ từ xích lại gần, có thể nghe thấy hơi thở gần kề......
Bùi Thanh Ngọc bỗng dụi vào ngực hắn, bàn tay quàng qua hông hắn sờ soạng, lẩm bẩm nói: “Sao cứng thế......”
A Thanh muốn sờ mềm à? A Tễ nghĩ ngợi rồi kéo tay Bùi Thanh Ngọc đặt lên mông mình --- Có phải chỗ này sẽ mềm hơn không?
Trong lúc ngủ mê Bùi Thanh Ngọc tưởng mình đang ôm chăn, còn thắc mắc sao cái chăn này cứng thế, sờ tới sờ lui cũng không mềm nên vô thức bóp mạnh, chỉ nghe một tiếng kêu đau vang lên.
Y mơ màng mở mắt ra, nghe thấy A Tễ tủi thân nói: “A Thanh, sao ngươi bóp mông ta?”
Bùi Thanh Ngọc: “......”
Bùi Thanh Ngọc lập tức rút tay về, “Ta không phải......”
A Tễ lại nắm tay y đặt lên chỗ cũ, “Sờ cũng được.”
Gò má Bùi Thanh Ngọc nóng ran, bật thốt lên: “Sao ta phải sờ mông ngươi chứ?!”
A Tễ vô tội nói: “Ngươi chê cứng mà, chắc mông sẽ mềm hơn chút xíu, không mềm sao?”
“Ta, ta không có ý này,“ Bùi Thanh Ngọc giãy giụa rút tay lại rồi cuống quýt đứng dậy xuống giường, “Ta nói mớ thôi.”
Trình Hồi dậy từ sớm, bụng đói kêu vang, định đến xem Bùi Thanh Ngọc dậy chưa để hỏi có gì ăn không.
Ai ngờ vừa đến cửa phòng thì nghe hai người bên trong nói...... mông gì đó?
Hắn tò mò áp tai vào cửa để nghe rõ hơn, ai ngờ “cạch” một tiếng, cửa bật mở.
Hắn không đứng vững nên suýt ngã phịch xuống đất.
“Bùi tiên sinh,“ Trình Hồi nhìn Bùi Thanh Ngọc mở cửa, cười khan hỏi, “Chào, chào buổi sáng, có gì ăn không?”
Bùi Thanh Ngọc quay mặt đi chỗ khác nói: “Ta đi làm điểm tâm.” Sau đó vội vàng bỏ đi.
Trình Hồi hóng hớt vào phòng hỏi A Tễ trên giường, “Mông...... à nhầm, chủ tử, các ngươi đang nói gì vậy?”
Sao mở miệng lại nói mông chứ?
A Tễ nhíu mày, đột nhiên nói: “Mông ta không mềm.”
Trình Hồi: “Hả, hả?”
“Sao không giống nhỉ?” A Tễ trầm tư nói, “Đêm qua ta ngủ hình như đã sờ trúng A Thanh, mềm lắm mà......”
Cái gì? Ngươi sờ mông Bùi tiên sinh á?! Trình Hồi như bị sét đánh đứng sững tại chỗ, “Xin, xin lỗi, chắc ta nhận lầm người rồi, chủ tử nhà ta không gần nữ sắc......” À không phải, Bùi tiên sinh là nam sắc mà!
Đầu óc hắn lóe sáng, bừng tỉnh đại ngộ --- Hèn gì bao năm nay bên cạnh chủ tử chẳng có cô nương nào mà chỉ nuôi một con chim ồn chết người, thì ra là đoạn tụ, còn thích mông mềm nữa!
Chậc chậc, hèn gì bị ngốc thành đại tiên lừa, thấy sắc mờ mắt đây mà!
Bùi Thanh Ngọc và A Tễ đứng cạnh giường, thấy hắn ngơ ngác ngồi dậy trên giường rồi mờ mịt nhìn họ.
Trong lòng Bùi Thanh Ngọc giật thót --- Thảm rồi, chắc không phải ngốc luôn đấy chứ?!
Sau đó thấy Trình Hồi ôm đầu kêu rên: “Chủ tử, ngươi đánh ta làm gì?! Đau quá đi mất!”
Bùi Thanh Ngọc thở phào --- May quá, không ngốc là tốt rồi, nếu không nuôi không nổi hai người đâu.
A Tễ cãi lại: “Ngươi đòi nện ta mà.”
Trình Hồi: “Nện một cái thì ngươi mới nhớ ra được chứ, còn muốn khôi phục trí nhớ không hả?”
A Tễ: “Không muốn.”
Bùi Thanh Ngọc cũng không đồng ý, “Khoan bàn đến cách này có hữu hiệu hay không, lỡ gây nguy hiểm tính mạng thì sao?” Tảng đá to như vậy chẳng phải sẽ nện chết người à?
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trình Hồi bi thương nói, “Hắn đâu thể quên mãi được......”
Bùi Thanh Ngọc khuyên hắn: “Chuyện này không thể nóng vội mà phải bàn bạc kỹ hơn.”
Thấy trời đã tối, mí mắt A Tễ sắp đánh nhau, y nói: “Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tính tiếp.”
A Tễ đột nhiên đi tới kéo Trình Hồi xuống giường.
Trình Hồi túm chăn hoảng sợ nói: “Chủ tử, ngươi làm gì vậy?!”
A Tễ buồn ngủ nói: “Xuống đi, giường của ta.”
Nhà trúc này không lớn mà chỉ có hai cái giường, ngày thường hắn và Bùi Thanh Ngọc mỗi người ngủ một phòng, giờ Trình Hồi đang nằm trên giường hắn.
Bùi Thanh Ngọc dỗ hắn: “Hôm nay ngươi tạm ngủ chung với hắn được không?”
A Tễ sực nhớ thằng béo nói phải thích mới có thể ngủ chung nên lập tức lắc đầu, “Không muốn.”
Trình Hồi vội nói: “Chủ tử yên tâm, ta ngủ ngoan lắm.”
A Tễ vẫn lắc đầu, túm tay áo Bùi Thanh Ngọc nói: “Ta muốn ngủ chung với A Thanh cơ.”
Bùi Thanh Ngọc: “......”
“Vậy cũng được.” Trình Hồi không quan trọng, dù sao cũng là nam, ngủ với ai mà chẳng thế?
Bùi Thanh Ngọc thấy Trình Hồi lại nằm xuống, A Tễ buồn ngủ dựa đầu vào vai y nên đành nói: “Vậy đi thôi.”
Bùi Thanh Ngọc không biết tướng ngủ của mình thế nào, nhưng mỗi sáng ngủ dậy không ôm chăn thì ôm gối, chắc cũng không phải nằm yên cả đêm.
Thấy A Tễ vén chăn leo lên giường, y sợ nửa đêm mình ngủ mê sẽ đạp người xuống giường.
A Tễ buồn ngủ vỗ chỗ bên cạnh, lẩm bẩm nói: “A Thanh, ngủ thôi......”
Bùi Thanh Ngọc đi tới ngồi cạnh giường, nhét tay hắn vào chăn rồi ôn tồn nói: “Ngươi ngủ trước đi.”
Y nhìn A Tễ ngủ say, vẻ ngốc nghếch ban ngày biến mất, gương mặt góc cạnh tuấn tú, hoàn toàn không giống kẻ ngốc.
Bùi Thanh Ngọc vô thức tự hỏi trước khi bị đụng đầu hắn là người thế nào? Cũng ngồi xổm trước cửa chờ y, vì một cái bánh đậu đỏ mà cười tít mắt sao?
Cũng bị khói bếp hun đen nhẻm vì nấu một tô mì trường thọ sao?
Giờ đã tìm được người quen biết hắn, có phải hắn cũng sắp đi rồi không?
Cửa sổ nhà trúc khép hờ làm gió lạnh ùa vào.
Bùi Thanh Ngọc đứng dậy đóng cửa sổ, trầm mặc một lát rồi thổi tắt ngọn nến trên bàn.
Sáng hôm sau, A Tễ mơ màng mở mắt ra, trong ngực ấm áp dễ chịu.
Hắn cúi đầu thấy Bùi Thanh Ngọc rúc vào ngực mình ngủ say.
A Tễ chớp mắt, hồi lâu sau mới nhớ ra đêm qua mình ngủ chung với Bùi Thanh Ngọc.
Hắn nghĩ mình và A Thanh đã ngủ chung thì có nghĩa là thích, thích là hôn được đúng không?
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Bùi Thanh Ngọc rồi từ từ xích lại gần, có thể nghe thấy hơi thở gần kề......
Bùi Thanh Ngọc bỗng dụi vào ngực hắn, bàn tay quàng qua hông hắn sờ soạng, lẩm bẩm nói: “Sao cứng thế......”
A Thanh muốn sờ mềm à? A Tễ nghĩ ngợi rồi kéo tay Bùi Thanh Ngọc đặt lên mông mình --- Có phải chỗ này sẽ mềm hơn không?
Trong lúc ngủ mê Bùi Thanh Ngọc tưởng mình đang ôm chăn, còn thắc mắc sao cái chăn này cứng thế, sờ tới sờ lui cũng không mềm nên vô thức bóp mạnh, chỉ nghe một tiếng kêu đau vang lên.
Y mơ màng mở mắt ra, nghe thấy A Tễ tủi thân nói: “A Thanh, sao ngươi bóp mông ta?”
Bùi Thanh Ngọc: “......”
Bùi Thanh Ngọc lập tức rút tay về, “Ta không phải......”
A Tễ lại nắm tay y đặt lên chỗ cũ, “Sờ cũng được.”
Gò má Bùi Thanh Ngọc nóng ran, bật thốt lên: “Sao ta phải sờ mông ngươi chứ?!”
A Tễ vô tội nói: “Ngươi chê cứng mà, chắc mông sẽ mềm hơn chút xíu, không mềm sao?”
“Ta, ta không có ý này,“ Bùi Thanh Ngọc giãy giụa rút tay lại rồi cuống quýt đứng dậy xuống giường, “Ta nói mớ thôi.”
Trình Hồi dậy từ sớm, bụng đói kêu vang, định đến xem Bùi Thanh Ngọc dậy chưa để hỏi có gì ăn không.
Ai ngờ vừa đến cửa phòng thì nghe hai người bên trong nói...... mông gì đó?
Hắn tò mò áp tai vào cửa để nghe rõ hơn, ai ngờ “cạch” một tiếng, cửa bật mở.
Hắn không đứng vững nên suýt ngã phịch xuống đất.
“Bùi tiên sinh,“ Trình Hồi nhìn Bùi Thanh Ngọc mở cửa, cười khan hỏi, “Chào, chào buổi sáng, có gì ăn không?”
Bùi Thanh Ngọc quay mặt đi chỗ khác nói: “Ta đi làm điểm tâm.” Sau đó vội vàng bỏ đi.
Trình Hồi hóng hớt vào phòng hỏi A Tễ trên giường, “Mông...... à nhầm, chủ tử, các ngươi đang nói gì vậy?”
Sao mở miệng lại nói mông chứ?
A Tễ nhíu mày, đột nhiên nói: “Mông ta không mềm.”
Trình Hồi: “Hả, hả?”
“Sao không giống nhỉ?” A Tễ trầm tư nói, “Đêm qua ta ngủ hình như đã sờ trúng A Thanh, mềm lắm mà......”
Cái gì? Ngươi sờ mông Bùi tiên sinh á?! Trình Hồi như bị sét đánh đứng sững tại chỗ, “Xin, xin lỗi, chắc ta nhận lầm người rồi, chủ tử nhà ta không gần nữ sắc......” À không phải, Bùi tiên sinh là nam sắc mà!
Đầu óc hắn lóe sáng, bừng tỉnh đại ngộ --- Hèn gì bao năm nay bên cạnh chủ tử chẳng có cô nương nào mà chỉ nuôi một con chim ồn chết người, thì ra là đoạn tụ, còn thích mông mềm nữa!
Chậc chậc, hèn gì bị ngốc thành đại tiên lừa, thấy sắc mờ mắt đây mà!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương