Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi

Chương 17



Phàn Kỳ không biết nên hình dung Tề Việt thế nào, nói cho cùng là cậu ta bị tình yêu dắt mũi đi, hay là tình yêu bị cậu ta dắt mũi đi.

Rõ ràng từng quen rất nhiều bạn trai rồi nhưng vẫn rất ngây thơ, khi yêu thì một lòng thủy chung, thế nhưng cũng chẳng chịu giao trọn vẹn trái tim mình cho ai. Duy chỉ một tháng này thôi, Tề Việt đã đề cập tới ba người đàn ông với cậu rồi.

“Nhưng mà lần này không giống nha!” Tề Việt sau khi lên xe lại lần nữa cường điệu: “Anh ấy thật sự là cực kỳ cực kỳ được luôn ấy!”

Phàn Kỳ ừa ừa hai tiếng, đeo dây an toàn vào: “Ok ok, cái gì cũng rất được.”

Tề Việt nói: “Đến lúc đó mày nhớ giúp tao nha, nghe nói ảnh rất khó thu phục.”

Phàn Kỳ cười: “Tin tưởng tao như vậy à?”

Tề Việt rất nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên.”

Hôm nay Tề Việt tự mình đưa bữa sáng từ nhà hàng năm sao tới cửa, còn giúp Phàn Kỳ tưới hoa trong nhà, cho cá ăn. Cũng chỉ có những lúc thế này, Phàn Kỳ mới có thể hưởng thụ được đãi ngộ tốt đến như vậy.

Đi được một lúc, Phàn Kỳ hỏi Tề Việt: “Đối phương là kiểu người như thế nào?”

Tề Việt suy nghĩ một chút rồi nói: “Là một người rực rỡ như ánh mặt trời, dù đứng ở nơi nào, anh ấy đều có thể tỏa sáng. Không chỉ có như vậy, anh ấy còn cho người ta cái cảm giác được đắm mình trong gió xuân. Lúc mày ở bên cạnh anh ấy sẽ luôn có thể cảm nhận được cơn gió ấm áp, từ một nơi xa xôi……”

Phàn Kỳ ngắt lời: “Được rồi được rồi.”

Tề Việt cười xoay người lại: “Xíu nữa là được gặp anh ấy rồi, ảnh cũng ở lại hai ngày.”

Phàn Kỳ hỏi: “Là mày mời à?”

Tề Việt lắc đầu: “Không thể nói như vậy, anh ấy là bạn của bạn tao, chẳng qua tao nghe anh ấy sẽ tới, nên mới quyết định đi.”

Phàn Kỳ a một tiếng thật dài: “Thế tao đúng là công cụ hình người Phàn Kỳ.”

Tề Việt cười: “Tao phát bao lì xì cho mày!”

Phàn Kỳ tỏ ra giàu có hào sảng: “Bố mày không cần.”

Tề Việt nghĩ rồi nói: “Tao cày số liệu cho mày.”

*Cày số liệu: cày view, cày vote, cày doanh thu các kiểu ý…

Phàn Kỳ bật cười: “Mày nhớ nói được làm được đấy.”

Khu du lịch của bạn Tề Việt ở khu bờ biển ngoại ô Lâm Thành, lúc này còn cách điểm đến gần một giờ đồng hồ.

Xe chậm rãi lăn bánh trên đường, nửa chặng đường trước đó, Tề Việt đã tóm tắt ngắn gọn một hồi về bối cảnh câu chuyện của bọn họ. Cậu ta và anh trai nọ quen nhau từ một tiệc tối từ thiện. Hôm đó, đối phương nói rất nhiều, mà những gì cậu ta nói anh ấy cũng đều hiểu, vì vậy rất nhanh hai người đã tìm được tiếng nói chung.

Phàn Kỳ là một người giỏi lắng nghe, thế nên toàn bộ quá trình cậu đều không phát biểu bất kỳ quan điểm nào. Mà Tề Việt cùng anh trai kia nói đến cùng cũng chỉ mới gặp nhau ba lần. Tề Việt dù có vắt óc thế nào đi nữa, khoảng chừng nửa tiếng là đã kể hết chuyện rồi.

Thế nên, đương khi không còn gì để nói – Tề Việt đột nhiên chuyển cuộc trò chuyện, hỏi Phàn Kỳ: “Khi mày và anh trai WC ở bên nhau thì thường làm gì hả?”

Phàn Kỳ không cần suy nghĩ: “Làm tình.”

Tề Việt: “……”

Phàn Kỳ cười: “Lâu vậy rồi, ai mà nhớ được.”

Tề Việt: “Hừ, lần trước khi mày kể chuyện của hai người cho tao nghe, ngay cả khi anh ta nhìn mày một phút chớp mắt bao nhiêu lần mày còn nhớ cơ mà.”

Phàn Kỳ: “Nào có khoa trương như vậy chứ.”

Tề Việt chao ôi một hơi thật dài: “Nếu hôm nay anh trai WC cũng tới thì tốt rồi.”

Phàn Kỳ cười: “Tại sao?”

Tề Việt nói: “Như vậy mày sẽ vui hơn một chút đó.”

Phàn Kỳ: “……”

Phàn Kỳ rất bất lực: “Thật sự, không, tao thật sự không vui.”

Tề Việt đắm chìm trong tiểu thuyết ngược tâm của mình, Phàn Kỳ nói cái gì cũng không để vào tai: “Haiz, mày không cần giải thích, tao hiểu, tao hiểu mà.”

Phàn Kỳ: “……”

Ok.

Nhắc tới Hứa Vị Trì, Tề Việt còn đau lòng hơn Phàn Kỳ, nói xong liền im lặng, lại còn cau mày lái xe.

Phàn Kỳ mặc kệ cậu ta, cúi đầu xem điện thoại.

Mới vừa mở khóa, nhìn thấy một người bạn gửi tin nhắn cho cậu.

Chu Tiêu Đằng: “Anh em, có chuyện này muốn hỏi cậu chút.”

Phàn Kỳ reply hắn: “Nói đi.”

Chu Tiêu Đằng là một diễn viên lúc trước quay phim mà cậu quen.

Những mối quan hệ khi quay phim rất thần kỳ, có đôi khi quay xong mọi người đều đường ai nấy đi, chẳng có ai quen biết ai, gặp lại chỉ lễ phép gật đầu chào hỏi. Nhưng đôi lúc lại có thể vừa ý mà kết thành bạn bè.



Chu Tiêu Đằng chính là người bạn mà Phàn Kỳ vừa ý hợp cạ mà cậu tìm được trong lúc quay phim.

Tất nhiên, cũng có lẽ là vì, lúc ấy hợp tác là một bộ phim hài chăng.

Vì quay phim hài nên ai cũng trở nên hài hước, nhờ vậy mà những mối quan hệ giữa mọi người càng dễ dàng kéo gần hơn. Mà Chu Tiêu Đằng vừa hay là người vui tính nhất đoàn phim.

Vậy tại sao Phàn Kỳ có thể trở thành bạn tốt của hắn như vậy chứ? Đương nhiên Phàn Kỳ sẽ không thừa nhận mình vui tính, Phàn Kỳ chỉ có thể nói mình hiểu Chu Tiêu Đằng thôi.

Thỉnh thoảng Chu Tiêu Đằng pha trò, mọi người đều không hiểu trò hề của hắn, chỉ có Phàn Kỳ hiểu mà thôi.

Phàn Kỳ cũng rất đau đầu, tại sao cậu lại có cái thứ kỹ năng hại não này chứ.

Trải qua vài lần như thế, Chu Tiêu Đằng đương nhiên sống chết đòi bám lấy cậu không buông, hai người cứ thế mà chơi bóng cùng nhau mấy lần, lại uống rượu cùng nhau thêm mấy lần, và chơi chung vài ván game.

Thế là thành bạn bè.

Không lâu sau, Chu Tiêu Đằng trả lời.

Chu Tiêu Đằng: “Gần đây có thích một cậu nhóc, em ấy rất đơn thuần. Tớ cũng không biết nên theo đuổi em ấy thế nào, lát nữa chúng tớ sẽ gặp mặt, cậu cho tớ vài ý tưởng đi.”

Phàn Kỳ lập tức trả lời: “Mấy chuyện này sao mà tớ hiểu được”

Chu Tiêu Đằng đáp: “Trông cậu rất hiểu mà.”

Phàn Kỳ:……

Ông cha ta có câu, phàm là huấn luyện viên thì không ra sân, phàm là mấy đứa FA thì lại hay làm quân sư tình yêu. Mấy đứa có gấu, chả hiểu vì sao cứ luôn tìm mấy đứa FA mà xin lời khuyên.

Phàn Kỳ: “Thuận theo sở thích đi, cẩn thận tìm hiểu cậu ấy, xem cậu ấy thích cái gì, lúc gặp mặt thì làm cái gì lãng mạn chút. Nhưng có điều chỉ nên vừa phải thôi, đừng có làm lố quá.”

Xem xem xem, quân sư tình yêu không những có ý tưởng, mà ý tưởng còn hơi bị đỉnh nữa.

Chu Tiêu Đằng không trò chuyện gì nhiều với Phàn Kỳ, không lâu sau, Tề Việt đã lái xe tới điểm đến.

Hai người mới vừa xuống xe đã có người phục vụ ra tới đón hai người vào, đồng thời sắp xếp phòng cho buổi tối.

Phàn Kỳ buông vali xuống, thuận tiện đi rửa mặt.

Rửa mặt xong đi ra, Tề Việt đang chờ ở bên ngoài thấy Phàn Kỳ bước tới, cực kỳ kích động mà chạy tới: “Anh ấy ở bên ngoài, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Phàn Kỳ gật đầu: “Được rồi.”

Tề Việt hỏi Phàn Kỳ: “Mày thấy tao thế nào?”

Phàn Kỳ cười: “Rất ổn, rất đẹp trai.”

Trên sân có có đặt một chiếc bàn dài, bên cạnh chiếc bàn dài là một người đàn ông đang ngồi, đưa lưng về phía họ.

Sau khi hai người ra tới, Tề Việt thấp giọng khẽ ho khan một tiếng, gọi hướng bên kia: “Anh ơi.”

Phàn Kỳ nhướng mày, nghĩ thầm có thể gọi thẳng là anh luôn, chắc là rất hấp dẫn.

Hai giây sau, người được gọi là anh kia quay đầu lại.

Phàn Kỳ sửng sốt trong giây lát.

Hử?

Chu Tiêu Đằng? Cái tên này!

Chu Tiêu Đằng mỉm cười rảo bước tới, lúc nhìn thấy Phàn Kỳ cũng có hơi kinh ngạc. Nhưng bởi vì Tề Việt đang ở đây nên đành khắc chế sự kinh ngạc của mình, cả người đều toát lên sự thành thục.

Tề Việt cùng Phàn Kỳ bước lại, Tề Việt nói: “Em giới thiệu một chút, đây là người bạn rất thân của em, Phàn Kỳ, còn đây là, hì hì, anh ấy tên là Chu Tiêu Đằng.”

Chu Tiêu Đằng thoáng nở nụ cười, vươn tay ra: “Đã lâu không gặp.”

Phàn Kỳ phối hợp với Chu Tiêu Đằng phiên bản thành thục, cũng duỗi tay ra: “Đã lâu không gặp.”

Khi bắt tay cùng Chu Tiêu Đằng, Chu Tiêu Đằng rất cố tình mà siết chặt tay Phàn Kỳ, cùng lúc ấy, Tề Việt đứng bên cạnh ở nơi mà không ai nhìn thấy liều mạng chọt chọt sau eo Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ vẫn duy trì nụ cười trên mặt nhưng trong lòng là ba ngàn dấu chấm hỏi.

“Thì ra hai người có quen nhau?” Tề Việt rất kinh ngạc.

“Từng đóng phim cùng ấy mà,” Phàn Kỳ không định giấu diếm: “Rất thân, dạo gần đây vẫn còn liên lạc đấy.”

Tề Việt rất vui vẻ: “Vậy thì tốt quá rồi.”

Đúng lúc này, bên trong lại có người đi ra.

Tề Việt và Phàn Kỳ xoay người theo ánh mắt của Chu Tiêu Đằng.

Mà người tới phía sau…

Ha?

Hứa Vị Trì?



Cũng may lần này có Tề Việt cũng ngạc nhiên y như Phàn Kỳ, nên cậu cũng không một mình phát ngốc như lúc trước nữa.

Một đợt cảm xúc còn chưa nguôi, lại một đợt cảm xúc khác ập tới, bỗng nhiên Phàn Kỳ có hơi choáng váng.

Cái sự choáng váng này lại còn biểu hiện thành triệu chứng, cậu bỗng hơi lung lay, ngã về phía bên Tề Việt.

Tề Việt rất kích động mà đỡ Phàn Kỳ một cái, cũng lộ ra vẻ mặt hết sức bát quái.

Chuyện này cũng quá kịch tính, rõ ràng là một giây trước đó chính Phàn Kỳ còn đang ăn dưa ấy mà.

Mặc dù đúng là cậu có một chút hy vọng Hứa Vị Trì sẽ xuất hiện, nhưng ai mà có ngờ anh ấy thật sự sẽ xuất hiện chứ.

Thần tình yêu còn không tin nổi, ủa sao mà miệng mình thiêng dữ vậy kìa? Có khi nào sau này đốt nhang muỗi cũng hiển linh không?

Cũng may trông Hứa Vị Trì cũng rất kinh ngạc, về điểm này làm cho cảm giác cô đơn của Phàn Kỳ hơi hơi bớt đi chút đỉnh.

Hứa Vị Trì cùng người đàn ông bên cạnh anh cùng nhau bước tới, người đàn ông ấy chào hỏi Tề Việt, chỉ chỉ Phàn Kỳ, hỏi: “Đây là người bạn mà cậu nói sẽ dẫn tới đó sao?”

Tề Việt gật đầu: “Đúng vậy.”

Tề Việt trả lời xong, quay đầu nháy mắt với Phàn Kỳ: “Cậu ta tên là Khương Chỉ Ninh, là ông chủ của khu du lịch này.”

Phàn Kỳ gật đầu chào hỏi, bắt tay với Khương Chỉ Ninh: “Chào cậu.”

Khương Chỉ Ninh cười: “Nghe Tề Việt nói cậu là một diễn viên.”

Phàn Kỳ cười: “Đúng vậy.”

Khương Chỉ Ninh rất lễ phép không hỏi tiếp chuyện đóng phim của Phàn Kỳ, mà lại nói: “Cậu trông đúng là đẹp trai thiệt đó, nhưng mà chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ? Sao tôi cứ cảm thấy từng thấy cậu ở đâu rồi.”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Chắc là không đâu, hôm nay lần đầu gặp gỡ…”

Khương Chỉ Ninh gật gật đầu: “Thỉnh thoảng tôi cũng có làm một ít phim ảnh truyền hình, hy vọng trong tương lai chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”

Phàn Kỳ gật đầu: “Được chứ.”

Suốt quá trình, Hứa Vị Trì vẫn trước sau như một không lên tiếng, chờ tới khi Khương Chỉ Ninh và Chu Tiêu Đằng chào hỏi nhau xong rồi, anh mới bước tới một chút.

Khương Chỉ Ninh khách khí nói với mọi người: “Giới thiệu cho mọi người biết một chút, đây là bạn thời đại học của tôi, Hứa Vị Trì.”

Tề Việt cười cười: “Có quen.”

Phàn Kỳ cũng tiếp lời: “Có quen.”

Khương Chỉ Ninh kinh ngạc, hắn quay đầu hỏi Hứa Vị Trì: “Đều quen hả?”

Hứa Vị Trì gật đầu: “Ừm.”

Khương Chỉ Ninh gật đầu cười: “Cũng tốt, hôm nay tôi không mời bao nhiêu người, lát nữa chắc sẽ còn tới thêm hai ba người, mọi người đều quen biết vậy thì dễ rồi, không cần tôi phải tạo bầu không khí.”

Khương Chỉ Ninh dứt lời liền làm một động tác mời, bảo mọi người qua kia ngồi.

Tên Tề Việt thấy sắc lập tức quên bạn, Chu Tiêu Đằng nháy mắt cũng quên béng Phàn Kỳ, cả hai xoay người liền dính bên nhau sóng vai đi cùng.

Khương Chỉ Ninh dẫn đầu ở phía trước, cho nên rất hiển nhiên, Phàn Kỳ và Hứa Vị Trì đi ở cuối cùng.

Thế nhưng cũng không xa lạ đến nỗi không nói chuyện được, thế là Phàn Kỳ hỏi: “Anh về khi nào?”

Hứa Vị Trì nói: “Ngày hôm qua.”

Phàn Kỳ gật gật đầu, lại hỏi: “Trước đây em từng gặp Khương Chỉ Ninh sao?” Cậu nói xong lại bổ sung một câu: “Trước đây là chỉ đoạn thời gian kia.”

Hứa Vị Trì lắc đầu: “Không có.”

Phàn Kỳ ồ một tiếng.

Đoạn thời gian kia của trước đây, có một lần Hứa Vị Trì về trễ, Phàn Kỳ đi đón anh.

Khi đó có lẽ là Hứa Vị Trì uống hơi nhiều. Lúc nhìn thấy Phàn Kỳ, anh trực tiếp đi đến ôm cậu vào lòng mình, ôm rất chặt, Phàn Kỳ làm thế nào cũng đẩy không ra. Anh còn dùng chất giọng trầm thấp hỏi “Sao em đến đây”, thân mật đến nỗi như sợ mọi người xung quanh không biết quan hệ của hai người họ vậy. Khiến Phàn Kỳ kinh hãi tới mức nghẹt thở, còn lo nghĩ vài ngày, sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Hứa Vị Trì.

Đó là lần duy nhất Phàn Kỳ gặp người bên cạnh Hứa Vị Trì, nếu như cậu và Khương Chỉ Ninh có từng gặp nhau, vậy chỉ có thể là lần đó.

Bước được vài bước, Hứa Vị Trì đột nhiên nói: “Cậu ấy từng thấy ảnh của em.”

Phàn Kỳ thoáng nhướng mày.

Đang muốn hỏi thêm một câu, Tề Việt đằng trước bỗng nhiên quay đầu lại, cười hì hì nhìn Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ thật sự có linh cảm không tốt.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Tề Việt nói: “Hai vị, giữa ban ngày ban mặt, đừng như thế đừng như thế, đừng ~ như ~ thế!”

Vốn dĩ Phàn – thiếu nghị lực – Kỳ cũng không cảm thấy gì, đột nhiên nghe Tề Việt nói như vậy, tâm tình bị cậu đè nén trong đáy lòng nãy giờ, bỗng nhiên dâng trào.

Mịa nó, thật là hạnh phúc quá đê!

Hí hí.
Chương trước Chương tiếp