Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi

Chương 27



Hình xăm này chính là thứ Phàn Kỳ sợ Hứa Vị Trì thấy nhất.

Chữ ký WeChat hay ghi chú Weibo đều có thể nghĩ cách giải thích cho qua, nhưng hình xăm thì phải giải thích thế nào? Nói rằng cậu thích WC à? Hứa Vị Trì tin được sao?

Điều đáng giận chính là, Hứa Vị Trì đã cam chịu hai chữ này chính là tên viết tắt của anh. Vậy nên lúc nãy anh chỉ hỏi bâng quơ một câu ở cửa rồi thôi, từ lúc bắt đầu làm đến giờ cũng không còn hỏi thêm lần nào nữa.

Phàn Kỳ muốn bịa cũng không có cơ hội để bịa.

Đương nhiên, cũng không có thời gian để bịa.

Lần, này, từ đầu đến cuối Hứa Vị Trì đều che miệng cậu.

Có thể bởi vì hai người đều đang dựa vào cửa, Hứa Vị Trì sợ bên ngoài nghe thấy. Mà thật ngại ghê, Phàn Kỳ lúc nào cũng rên rất lớn.

Cuối cùng, Phàn Kỳ vô lực đến mức suýt ngã, Hứa Vị Trì đỡ cậu một chút rồi bế ngang cậu lên.

Hứa Vị Trì rất ít khi sử dụng chức năng bế công chúa này với Phàn Kỳ. Chỉ khi nào Phàn Kỳ suy yếu đứng không nổi, Hứa Vị Trì mới có thể ôm cậu như vậy. Thế nên Phàn Kỳ phân loại hành động bế công chúa này của anh vào mục “Những hành động dịu dàng của Hứa Vị Trì”.

Phàn Kỳ rất ít khi yếu ớt như thế. Có lẽ do hôm nay uống quá nhiều rượu, hôm qua cũng ngủ không đủ giấc, lại làm thêm hai nháy, nên bây giờ cậu cảm thấy rất mệt.

Hứa Vị Trì ôm cậu lên giường, lại rót cho cậu một ly nước khác, nhìn cậu uống hết.

“Mấy giờ rồi anh?” Phàn Kỳ bò qua nằm xuống gối, hỏi Hứa Vị Trì.

Hứa Vị Trì đắp chăn cẩn thận cho Phàn Kỳ, đôi tay nhẹ nhàng như đang chăm sóc người bệnh.

Hứa Vị Trì: “Sắp hai giờ rồi.”

Vốn cũng không buồn ngủ lắm, nhưng không hiểu sao nghe sắp đến hai giờ rồi, cậu lại bỗng nhiên thấy mệt rã rời.

Thế là, Phàn Kỳ nhắm mắt lại.

Âm thanh Hứa Vị Trì tắm rửa vừa lúc như thôi miên. Cậu vốn đã nghĩ, đợi Hứa Vị Trì tắm xong cậu cũng tắm một chút, nhưng trong tiếng nước xôn xao, cậu thiếp đi lúc nào không hay.

Không bao lâu, Hứa Vị Trì cũng lên giường nằm xuống. Phàn Kỳ còn chưa ngủ say, vậy nên lúc cảm nhận được giường hơi run lên một chút, cậu lập tức tỉnh lại.

“Em đi tắm xíu đây.” Phàn Kỳ nói mà mắt vẫn nhắm nghiền.

Hứa Vị Trì: “Ừm.”

Một phút sau, Phàn Kỳ vẫn không nhúc nhích.

Cậu nghe tiếng Hứa Vị Trì khẽ cười, tắt đèn đi.

Phàn Kỳ: “Em muốn đi tắm mà.”

Hứa Vị Trì: “Đi thôi.”

Chắc là biết Phàn Kỳ cũng không có tinh thần đứng dậy, Hứa Vị Trì chỉ phối hợp ngoài miệng vậy thôi, nói xong cũng không bật đèn lên lại.

Anh hỏi: “Em xăm từ khi nào?”

Phàn Kỳ mở mắt ngay tức khắc, làm bộ làm tịch: “Cái gì cơ?”

Hứa Vị Trì: “Hình xăm.”

Phàn Kỳ à một tiếng: “Em quên rồi.”

Thật ra Phàn Kỳ rất muốn hỏi Hứa Vị Trù, sao anh biết hình xăm của em chính là tên anh?

Nhưng nghĩ lại thì thôi bỏ đi. Đầu tiên, hai chữ mà cậu xăm đúng thật là Hứa Vị Trì. Hơn nữa, Hứa Vị Trì cũng không nói câu nào khẳng định hình xăm của Phàn Kỳ là anh, nên cậu đâu thể bảo Hứa Vị Trì ảo tưởng sức mạnh, khéo lại thành lạy ông tôi ở bụi này ấy chứ.

Một lát sau, Hứa Vị Trì lại hỏi: “Đau không em?”

Phàn Kỳ cứ cảm thấy lúc này Hứa Vị Trì đang tra tấn trái tim bé nhỏ của cậu hay sao ấy, khiến nó ngứa ngáy không thôi.

“Lâu quá rồi, em cũng quên mất luôn, chắc là không đau đâu.” Phàn Kỳ cười, nói tiếp: “Thời niên thiếu có biết gì đâu, toàn thích làm mấy chuyện như này. Cũng may là xăm ở phía sau, nên bình thường cũng không thấy.”

Đèn tắt được một lúc lâu, mắt Phàn Kỳ đã dần thích ứng với bóng tối. Hứa Vị Trì đã mặc quần áo vào. Phàn Kỳ len lén quay đầu nhìn anh một cái, thấy nơi cổ anh có một sợi dây lộ ra ngoài, trên sợi dây có một viên đá.

Đó là một mặt dây chuyền được treo bằng sợi dây đỏ. Trên sợi dây có vài viên ngọc nhỏ, còn mặt dây chuyền là một viên ngọc lớn. Phàn Kỳ không nhìn kỹ, nhưng chỉ liếc mắt một cái, cậu cũng có thể thấy đây là một viên ngọc được chạm khắc rỗng.

Chú thích

Viên ngọc được điêu khắc rất tinh tế, bên trong hình như còn có cái gì nhỏ xíu. Nhưng do Phàn Kỳ không có cơ hội nhìn kỹ, nên không thể thấy rõ bên trong là cái gì.

Phàn Kỳ chưa từng thấy loại dây chuyền này bao giờ, nhìn thì có vẻ Hứa Vị Trì đặt làm riêng. Nói là trang sức nhưng thật ra nó cũng không phải đẹp xuất sắc, thế nhưng sợi dây chuyền nằm trên cổ Hứa Vị Trì cũng không hề có cảm giác kỳ lạ, ngược lại càng mang đến cho người nhìn một loại cảm giác cấm dục.

Phàn Kỳ chỉ nghĩ sợi dây chuyền đính ngọc này như vật bình an. Mấy người có tiền ấy mà, lớn tuổi một chút toàn thích đeo thêm ít ngọc ít đá này nọ.

Phàn Kỳ lật người lại nhìn một chút, thò tay qua, nhưng còn chưa đụng tới, Hứa Vị Trì đã thấy được động tác của cậu.

Vậy nên trước khi Phàn Kỳ kịp chạm vào viên ngọc, Hứa Vị Trì đã nắm chặt nó lại.

Hứa Vị Trì hỏi: “Sao thế?”



Phàn Kỳ lại thò vuốt qua một chút: “Đây là cái gì thế? Em chưa thấy bao giờ.”

Hứa Vị Trì nhàn nhạt đáp lại: “Không có gì, viên ngọc thôi.” Anh nói xong thì nhét viên ngọc vào cổ áo.

Vốn dĩ Phàn Kỳ chỉ hơi tò mò một xíu, nhưng thấy phản ứng của Hứa Vị Trì như thế lại trở nên hiếu kỳ.

“Bảo bối sao?” Phàn Kỳ hỏi.

Hứa Vị Trì vẫn nói như cũ: “Viên ngọc thôi.”

Phàn Kỳ hứ một tiếng, lại nằm ngửa ra.

Lui một bước, càng nghĩ càng tức, Phàn Kỳ mở mắt trừng trừng lúc lâu cũng không muốn nhắm lại, trong lòng còn lải nhải câu mẹ nó ai thèm coi.

Lẩm bẩm một hồi vẫn chưa hết tức, do đó cậu nghĩ cách chọc chửi Hứa Vị Trì.

“Hứa Vị Trì.” Cậu gọi một tiếng.

Hứa Vị Trì: “Sao vậy?”

Phàn Kỳ cười một chút: “Aizz, bình thường anh ra ngoài, có khi nào mọi người nhìn thấy tên anh sẽ tò mò tại sao tên anh lại là WC không?”

Quả nhiên giọng điệu Hứa Vị Trì tràn đầy bất đắc dĩ: “Anh có tên tiếng Anh.”

Phàn Kỳ à một tiếng dài ơi là dài: “Tên là Toilet hở anh?”

Phàn Kỳ vừa dứt lời, đột nhiên bàn tay đang đặt ngoài chăn của Hứa Vị Trì giật giật, sau đó anh dùng ngữ khí “em dám nói thêm một câu xem em có chết trong tay anh không” để nói: “Em nhắc lại lần nữa đi.”

Phàn Kỳ vô liêm sỉ phát ra tiếng ngáy ngủ: “Khò khò khò.”

Lúc bốn giờ sáng, Phàn Kỳ thức dậy, nhân lúc Hứa Vị Trì ngủ say mà lén chạy về phòng.

Tuy rằng cậu thấy cảm giác sáng hôm sau tỉnh lại trên giường của Hứa Vị Trì, mặc đồ của Hứa Vị Trì, bước ra khỏi phòng Hứa Vị Trì cũng rất thích. Nhưng có lẽ do nửa đêm đầu óc không được tỉnh táo, khiến cậu sinh ra chút cảm giác xấu hổ không biết đến từ đâu, hơn nữa cảm giác vụng trộm cũng rất kích thích, nên lúc còn đang nửa tỉnh nửa mê, cậu quyết định về phòng.

Bạn thụ mạnh mẽ cũng thích sạch sẽ, sau khi về phòng dù buồn ngủ mấy cũng ráng lết đi tắm.

Giường Hứa Vị Trì dơ rồi, nhưng giường của cậu vẫn còn sạch, nên cậu muốn bản thân phải sạch mới bò lên giường ngủ.

Lần này cậu ngủ rất say, xem điện thoại cũng không có chuyện phải giải quyết, vậy nên hôm sau Phàn Kỳ ngủ đến tận 12 giờ.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian trước 12 giờ đã xảy ra một vài chuyện.

Ví dụ như, lúc 8 giờ hơn, Tề Việt tới bấm chuông cửa. Cậu dậy mở cửa cho Tề Việt, sau đó Tề Việt ngồi ở đầu giường cậu ríu rít như con chim nhỏ.

Lúc đầu Phàn Kỳ còn nghe được mấy chữ, là mấy chữ Tề Việt nhắc đến Hứa Vị Trì.

Cậu ta bảo sáng nay mới 6 giờ hơn đã nhìn thấy nhân viên phục vụ vào dọn dẹp phòng Hứa Vị Trì, cứ nghĩ Hứa Vị Trì dậy rồi, ai ngờ nhân viên dọn xong cũng chưa thấy Hứa Vị Trì bước ra.

Cậu ta còn thắc mắc khách sạn dọn phòng sớm thế à? Sao phòng mình không có ta?

Cậu ta bảo đúng là kỳ thật đó, lẽ nào Hứa Vị Trì sạch sẽ đến mức đó luôn? Mới sớm mờ mắt đã gọi phục vụ.

Sau đó thì Phàn Kỳ đã không còn nghe được nữa.

Cái gì mà hôm qua tao thấy mày ngủ sớm lắm, gọi mày cũng không thấy mày trả lời, sao giờ còn ngủ hả.

Cái gì mà hôm nay thời tiết đẹp ghê á.

Con chim vẫn ríu rít ríu rít ồn ào…

Phàn Kỳ nửa tỉnh nửa mê mà nghe, đợi đến khi cậu phát hiện có gì đó không đúng, mở mắt ra thì Tề Việt đã đi rồi.

Lại ví dụ tiếp, tầm 10 giờ hơn, có người nhấn chuông cửa, nhưng chỉ nhấn 2 cái. Phàn Kỳ mắt không mở nổi nên không dậy mở cửa, bên ngoài lại yên tĩnh.

11 giờ hơn, lại có tiếng chuông cửa vang lên, nhưng cũng như lần trước, chỉ nhấn 2 lần rồi thôi.

12 giờ hơn, Phàn Kỳ cuối cùng cũng ngủ đủ. Cậu tỉnh giấc xem điện thoại, ngoại trừ một vài tin nhắn linh tinh của Tề Việt, còn có tin nhắn của chị Dương, hỏi cậu tối nay có thời gian không, đi gặp nhà làm phim.

Phàn Kỳ trả lời lại chị Dương hai chữ “Dạ được” rồi rời giường.

Hôm nay thời tiết bên ngoài rất tốt, trời xanh mây trắng lại còn không nóng. Phàn Kỳ xuống lầu, tới chỗ hôm qua, thấy một mình Khương Chỉ Ninh ngồi bên ngoài.

“Hế lô!” Phàn kỳ gọi một tiếng.

Khương Chỉ Ninh quay đầu nhìn Phàn Kỳ: “Mới dậy à?”

Phàn Kỳ gật đầu: “Ừm.”

Khương Chỉ Ninh kéo chiếc ghế bên cạnh, rót cho cậu một ly nước: “Ngồi đi, tôi gọi đồ ăn cho cậu. Ăn bít tết được không?”

Phàn Kỳ gật đầu: “Được, cảm ơn anh.”

Khương Chỉ Ninh cúi đầu bấm điện thoại: “Đừng khách sáo.”

Có điều Khương Chỉ Ninh không chỉ gọi đồ ăn cho Phàn Kỳ, mà còn gửi một tin nhắn tới WeChat của ai đó.



Nội dung: Tôi đang ngồi một mình với cục cưng của cậu nè.

“Mọi người đi đâu hết rồi?” Phàn Kỳ hỏi.

Khương Chỉ Ninh cất điện thoại: “Bọn họ ra biển chơi, đi hết rồi.”

Phàn Kỳ ừm một tiếng, cầm ly nước lên uống một ngụm, sau đó mới hỏi: “Hứa Vị Trì cũng đi à?”

Khương Chỉ Ninh thoáng kinh ngạc nhìn Phàn Kỳ: “Cậu ấy không nói với cậu?”

Phàn Kỳ nghi hoặc: “Nói cái gì cơ?”

Khương Chỉ Ninh: “Sáng nay cậu ấy đã lên máy bay về Úc rồi.”

Phàn Kỳ: “……”

Phàn Kỳ: “……”

Phàn Kỳ: “???”

“Là sao, tôi không biết, anh ấy không nói gì với tôi hết.” Phàn Kỳ nói xong lại bưng ly nước lên uống, thái độ như có liên quan gì đến tôi đâu.

Khương Chỉ Ninh ồ một tiếng: “Chắc là thấy cậu đang ngủ, sợ quấy rầy cậu ấy mà.”

Quấy rầy cái quần què ấy!

Ngoài mặt Phàn Kỳ vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đã tức muốn khùng rồi.

Uống xong ly nước, Phàn Kỳ cầm điện thoại lên bấm liên hồi.

Phàn Kỳ: Mẹ nó, anh đi mà không thèm nói với em một tiếng?

Phàn Kỳ: Anh ngon đấy

Phàn Kỳ: Được lắm

Phàn Kỳ: Anh được lắm

“Đi cái gì thế?”

Phàn Kỳ vẫn đang cúi đầu bấm, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc.

Phàn Kỳ kinh ngạc quay đầu, ngỡ ngàng nhìn người vừa bị mình mắng máu chó đầy đầu đang đứng phía sau.

“Ủa?” Phàn Kỳ hoang mang quay đầu nhìn Khương Chỉ Ninh.

Khương Chỉ Ninh bật cười, tránh né ánh mắt Phàn Kỳ, quay qua nhìn Hứa Vị Trì: “Xuống nhanh thế.”

Hứa Vị Trì không trả lời Khương Chỉ Ninh, chỉ hỏi Phàn Kỳ: “Em ăn chưa?”

Khương Chỉ Ninh nói: “Tôi mới gọi bò bít tết cho cậu ấy đó, thấy tôi tri kỷ không?”

Hứa Vị Trì thờ ơ liếc Khương Chỉ Ninh một cái.

Khương Chỉ Ninh cười rộ lên: “Lúc nãy tôi mới đùa với cậu ấy, bảo cậu về Úc rồi.” Khương Chỉ Ninh đặt tay lên ghế Phàn Kỳ, ngẩng đầu nói tiếp với Hứa Vị Trì: “Cậu ấy không có phản ứng gì hết.”

Hứa Vị Trì cười như không cười: “Thế à?”

Phàn Kỳ xấu hổ cúi đầu.

Mẹ nó.

“Ý, cái gì đây?” Khương Chỉ Ninh đột nhiên lùi lại một chút, nhìn cổ Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ cũng cúi đầu nhìn.

Không nhìn thì không hoảng, nhưng nhìn rồi cũng không hoảng luôn.

Phàn Kỳ không chút thẹn thùng, kéo cổ áo lên một chút che khuất vết tích.

Phàn Kỳ: “Tối qua gọi phục vụ ấy mà.”

Khương Chỉ cười phá lên, còn vỗ tay mà nói: “Phục vụ ha ha ha.”, đoạn hỏi tiếp: “Phục vụ gì thế?”

Phàn Kỳ tỏ ra vô cùng nghiêm trang: “Cạo gió, hôm qua tôi hơi cảm nắng.”

Khương Chỉ Ninh vẫn cười không ngậm được mồm: “Ở đây còn có cả dịch vụ cạo gió hả, sao tôi không biết nhỉ? Cạo thích không?”

Phàn Kỳ suy nghĩ chút, thôi thì cứ cho Hứa Vị Trì chút mặt mũi: “Thích.”

Khương Chỉ Ninh ngẩng đầu nhìn Hứa Vị Trì, chỉ vào cằm anh: “Cậu cũng cạo gió à?”

Phàn Kỳ nghe thế thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy dưới cằm và cổ Hứa Vị Trì còn rất nhiều vết tích do cậu làm ra, toàn nằm ở những chỗ mà cổ áo không che được.

Hứa Vị Trì nói: “Bị chó con cắn.”
Chương trước Chương tiếp