Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi
Chương 37
Vị thần tình yêu tên Tề Việt này đúng là quá thiêng luôn, nếu điều kiện cho phép, Phàn Kỳ thật sự nguyện ý dâng hương tỏ lòng thành kính với ngài.
Hôm này mới có thứ hai thôi đấy!
Thiêng gì mà thiêng dữ thần!
Nói là nằm sấp xuống, sau khi tắt đèn, cuối cùng Hứa Vị Trì cũng lật Phàn Kỳ lại.
Hứa Vị Trì rất thích nhìn vẻ mặt Phàn Kỳ lúc cậu động tình, đặc biệt là vào thời khắc cuối cùng.
Khoảnh khắc đó, tốt nhất là Phàn Kỳ có thể ôm Hứa Vị Trì, cho dù không ôm được, cũng muốn bắt lấy cái gì đó.
Vậy nên Hứa Vị Trì thường xuyên nhắm vào điểm yếu này mà bắt nạt cậu, anh không cho Phàn Kỳ với tới bất kỳ thứ gì. Cứ như vậy, tay Phàn Kỳ chỉ có thể quơ loạn trong không trung.
Bắt không được thứ gì, Phàn Kỳ sẽ nhíu mày, vẻ mặt muốn khóc mà không khóc được, vô cùng kích thích thị giác.
Hôm nay cũng thế.
Đương nhiên, Phàn Kỳ không hề biết thú vui này của Hứa Vị Trì, trước giờ Hứa Vị Trì chưa từng nói với cậu.
Lúc này trong đầu Phàn Kỳ đã loạn thành một đoàn, mọi hành động đều là phản ứng bản năng. Bàn tay trống rỗng, cậu rất muốn nắm lấy cái gì đó, cái gì cũng được.
“Anh ơi, cứu em với.” Cuối cùng Phàn Kỳ cất tiếng mềm nhũn mà gọi.
Sau đó Hứa Vị Trì…
Ngoại trừ hai tiếng “Anh ơi” nửa đứng đắn nửa không này, Phàn Kỳ còn đặt cho Hứa Vị Trì rất nhiều biệt danh.
Có rất nhiều biệt danh hạn sử dụng trong ngày, qua ngày hôm sau không gọi nữa. Nhưng cũng có một số biệt danh khá thú vị, Phàn Kỳ sẽ dùng hoài dùng mãi.
Ví dụ như lúc hai người đi tản bộ, Phàn Kỳ sẽ gọi Hứa Vị Trì là “Hứa Sàn Nhà”.
Ví dụ như lúc hai người ra ngoài đi ăn, Phàn Kỳ sẽ gọi Hứa Vị Trì là “Hứa Bít Tết”.
Mấy cái đó đều ngốc nghếch vô vị hết. Những biệt danh hạn sử dụng trong ngày mà Phàn Kỳ vẫn nhặt lên dùng tiếp, thường là lúc ở trên giường.
Trên giường, lúc hai người vừa xong, Hứa Vị Trì chưa đi tắm, Phàn Kỳ vẫn còn lại chút sức lực, lúc còn muốn nói chuyện, Phàn Kỳ thường gọi anh là “Hứa Mạnh Mẽ”.
Còn có “Hứa Bự Bự”, “Hứa$%”, “Hứa&#”.
Hề hề, sắc tình quá đi mất, đặt cái mã capcha ở đây, ai đủ 18 tuổi mới được đọc nhé.
Phàn Kỳ không chỉ gọi Hứa Vị Trì như thế, còn khen anh liên tục. Ví dụ như ngay lúc này, cả người Phàn Kỳ đều đang quấn lấy Hứa Vị Trì, dùng tay mình bóp bóp cơ bắp Hứa Vị Trì, dùng ngữ điệu vô cùng mềm mại mà nói: “Hứa Hừng Hực, hôm nay anh lợi hại ghê á.”
Hứa Hừng Hực nhàn nhàn liếc mắt nhìn Phàn Kỳ một cái.
Ban đầu Hứa Vị Trì cũng không đồng ý cho Phàn Kỳ đặt biệt danh cho mình. Phàn Kỳ đặt một cái, Hứa Vị Trì sẽ “dạy dỗ” cậu một lần. Nhưng tính tình Phàn Kỳ ương ngạnh từ trong xương, dạy mãi mà không sửa, hơn nữa Hứa Vị Trì cũng chẳng đành ra tay tàn nhẫn. Thế là Phàn Kỳ càng được nước lấn tới, leo lên đầu lên cổ anh ngồi, gọi hoài không chịu xuống.
Sau này Hứa Vị Trì cũng mặc kệ luôn. Lúc Phàn Kỳ đặt cái biệt danh nào hay hay, có khi anh còn ơi một tiếng. Còn lúc Phàn Kỳ đặt biệt danh nào kỳ quái linh tinh, Hứa Vị Trì không thèm để ý tới cậu luôn.
Giống như lúc này, Hứa Vị Trì không thèm đáp lại.
Phàn Kỳ cười cười, lúc này mới chịu nghiêm túc gọi một tiếng: “Anh ơi.”
Hứa Vị Trì miễn cưỡng mà ừ một tiếng.
Phàn Kỳ: “Em mệt.”
Hứa Vị Trì: “Ngủ đi.”
Phàn Kỳ thấy Hứa Vị Trì muốn dậy, vội vàng chen chân vào đè anh lại, túm anh kéo về.
Phàn Kỳ: “Anh ngủ chung với em đi.”
Hứa Vị Trì định đẩy chân Phàn Kỳ ra: “Anh đi tắm đã.”
Phàn Kỳ: “Không cho.”
Hứa Vị Trì quay đầu nhìn Phàn Kỳ một cái, sau đó…
“A!”
Phàn Kỳ bị Hứa Vị Trì vác lên vai, không nhiều lời vác thẳng vào phòng tắm.
Hứa Vị Trì đặt cậu ngồi trên bồn rửa tay, đôi tay chống ở mép bệ đá, hỏi: “Bây giờ đã cho anh tắm chưa?”
Phàn Kỳ cười, nghiêng đầu nói: “Tắm cho em với.”
Hứa Vị Trì đột nhiên cười rộ lên, mà chỉ đơn giản cười thôi cũng chưa đủ, anh gục đầu xuống, trán anh kề lên vai Phàn Kỳ, tiếng cười nặng nề vang lên bên tai cậu.
Phàn Kỳ đang tỏ ra lẳng lơ dường như cũng bị lây bởi nụ cười của anh đến mức không lẳng lơ được nữa, cũng nghiêm túc bật cười.
Phàn Kỳ hỏi: “Sao thế? Có gì hay mà cười?”
Hứa Vị Trì khẽ ho khan một tiếng, không cười nữa, dùng ánh mắt chỉ về bồn tắm bên cạnh bồn rửa tay, dịu dàng nói: “Cùng nhau tắm nhé?”
Người ta thành tâm như thế, sao mà Phàn Kỳ chịu được.
“Tới luôn.”
Hứa Vị Trì xả nước xong, Phàn Kỳ làm một bộ yếu ớt tay trói gà không chặt một hai phải bắt Hứa Vị Trì ôm vào. Tuy rằng bồn tắm rất lớn, nhưng chứa cả hai người thì vẫn có hơi nhỏ.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể dính sát vào nhau thôi.
Ánh đèn trong phòng vệ sinh rất sáng, lúc Hứa Vị Trì đang bôi sữa tắm thì đột nhiên nhìn thấy gì đó, tay khẽ dừng lại một chút.
Phàn Kỳ cảm nhận được ánh mắt của Hứa Vị Trì, bèn quay lại nhìn anh.
Hứa Vị Trì hỏi: “Sao lại đỏ thế này?”
Phàn Kỳ không để bụng: “Bị cháy nắng đó.”
Hứa Vị Trì nhíu mày: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Phàn Kỳ quay đầu lại nhìn: “Vẫn còn ổn chán,” nói xong lại bĩu môi: “Giờ anh mới thấy à.”
Hứa Vị Trì hoàn toàn không có tâm trạng đùa giỡn với cậu, làm ngơ câu này, hỏi lại: “Cứ để vậy à? Không có thuốc gì sao?”
Phàn Kỳ cũng nghiêm túc trả lời: “Có, trợ lý của em có đưa cho em một tuýp thuốc trị bỏng, để khi nào tắm xong thì bôi.”
Hứa Vị Trì: “Đã dùng chưa?”
Phàn Kỳ: “… Vẫn chưa.”
Hứa Vị Trì: “Sao lại chưa dùng nữa?”
Phàn Kỳ lắc đầu bất lực: “Em nào có yếu ớt đến mức đó.”
Hứa Vị Trì thật sự rất quan tâm đến vết bỏng của cậu, không thèm tắm nữa, lau hết sữa tắm vừa mới bôi trên lưng Phàn Kỳ, rào một tiếng đứng dậy.
Tầm mắt Phàn Kỳ vẫn luôn dõi theo Hứa Vị Trì. Cậu ngẩng đầu, thấy đôi chân dài của Hứa Vị Trì đã bước ra khỏi bồn tắm, cầm lấy khăn tắm trên giá quấn vào.
“Thuốc trị bỏng em để ở đâu?” Hứa Vị Trì hỏi.
Phàn Kỳ: “Trong phòng của em.”
Hứa Vị Trì: “Thẻ phòng đâu?”
Phàn Kỳ: “Trong túi quần em ấy.”
Hứa Vị Trì: “Đồ để ở chỗ nào?”
Phàn Kỳ: “Bên cạnh TV, màu xanh.”
Hứa Vị Trì ừ một tiếng.
Hứa Vị Trì lại cầm một chiếc khăn lông lên, tùy tiện lau tóc một chút rồi ném khăn vào sọt đồ dơ.
Mắt thấy Hứa Vị Trì chuẩn bị ra ngoài, Phàn Kỳ gọi anh một tiếng: “Anh ơi.”
Hứa Vị Trì quay đầu lại: “Sao vậy?”
Phàn Kỳ ghé vào bên cạnh bồn tắm, nhìn Hứa Vị Trì bằng vẻ mặt đáng thương: “Anh à, anh ăn xong bỏ chạy đấy à? Anh muốn chạy đi đâu? Không chịu trách nhiệm với em hả?”
Hứa Vị Trì bật cười một tiếng, lại quay về. Bàn tay anh đặt trên mái tóc Phàn Kỳ, khẽ xoa đầu cậu: “Đừng nghịch, anh quay lại ngay.”
Sau khi Hứa Vị Trì đi rồi, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh. Phàn Kỳ rửa sạch sữa tắm trên người, ngồi ngay ngốc thêm một lúc, sau đó trượt mình nằm ngâm trong nước.
Trước nay Hứa Vị Trì rất không thích nhìn thấy Phàn Kỳ sinh bệnh hay bị thương. Chỉ cần một vết thương nhỏ bé thôi cũng có thể khiến Hứa Vị Trì tức giận với Phàn Kỳ.
Có điều, Phàn Kỳ có thể hiểu được. Cậu nhìn ra được, anh em nhà họ Hứa đã quen sống trong nhung lụa, cũng quen được người khác phục vụ, đến mức đều có phần hơi tỉ mỉ.
Phàn Kỳ từ nhỏ đã buông thả, không giống như bọn họ, không sợ đau, cũng không hay khóc, chưa bao giờ cảm thấy đàn ông con trai bị thương thế này là chuyện gì to tát cả.
Nhưng Hứa Vị Trì không thích như thế. Phàn Kỳ không rõ Hứa Vị Trì đối với Hứa Dục có như vậy hay không, nhưng đối với cậu anh rất nghiêm khắc. Suốt quãng thời gian ấy, Phàn Kỳ được nâng niu đến mức từng có lúc cậu cũng cho rằng mình là một cậu ấm.
Hứa Vị Trì quan tâm cậu như hiện tại, khiến đáy lòng Phàn Kỳ nảy sinh rất nhiều cảm xúc khác thường.
Phàn Kỳ cứ cảm thấy lần này trở về Hứa Vị Trì thay đổi rất nhiều, đặc biệt là thái độ của anh đối với cậu. Mấy lần trước luôn là Phàn Kỳ đuổi theo anh một chặng đường dài, anh mới nguyện ý bước tới một bước. Nếu Phàn Kỳ không đuổi theo anh, có lẽ Hứa Vị Trì sẽ mãi chẳng nhúc nhích, thậm chí sẽ lùi bước. Cậu không biết mấy hôm nay rốt cuộc Hứa Vị Trì đã trải qua chuyện gì.
Kỳ thật trong lòng Phàn Kỳ cũng có chút suy đoán ảo tưởng, nhưng cậu sẽ không nói ra, cũng không hỏi tới.
Cảm giác có tấm cửa sổ giấy trong suốt như thế này thật khiến người ta kích thích, không giống như cảm giác tự do phóng khoáng nhiều năm trước, cũng không giống cảm giác những ngày đếm ngược ngày kết thúc cho mối tình giữa hai người. Hiện tại, chuyện tình cảm giữa hai người ít nhiều cũng khó mà nắm chắc, bởi lẽ tuổi tác không còn như xưa, có rất nhiều cảm xúc xa lạ.
Trong tình cảnh ngột ngạt hít thở không thông, Phàn Kỳ hồi tưởng lại dư vị cảm giác tuyệt mỹ này, thần kinh căng chặt, tim đập liên hồi, mạch máu đập loạn hết cả lên, mãi cho đến khi…
Mãi cho đến khi Hứa Vị Trì vớt cậu từ trong bồn tắm ra.
“Em đang làm cái gì thế hả?” Vẻ mặt Hứa Vị Trì vô cùng gấp gáp.
Mà Phàn Kỳ thì ngơ ngác trả lời: “Nín thở.”
Hứa Vị Trì hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhíu mày nói: “Ra đây, anh bôi thuốc cho em.”
Chờ lúc Phàn Kỳ đi ra ngoài, Hứa Vị Trì đã bật đèn lớn trong phòng, ngồi trên sô pha cẩn trọng nghiên cứu tuýp thuốc trị bỏng.
Phàn Kỳ lau tóc, sau đó đi tới ngồi xuống.
Hứa Vị Trì hơi ngả người về phía sau, ôm Phàn Kỳ mà cười.
“Anh xem nãy giờ đã hiểu chưa? Phải dùng thế nào vậy?”
Hứa Vị Trì mở nắp: “Không phải là bôi lên thôi à?”
Phàn Kỳ: “Ghê ghê, trả lời đúng rồi.”
Hứa Vị Trì bật cười, dùng ngón tay chọc chọc eo Phàn Kỳ, khiến cậu suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Hứa Vị Trì: “Ngồi yên nào.”
Phàn Kỳ: “Do anh chọc em mà.”
Hứa Vị Trì: “Không chọc nữa, ngồi yên đừng nhúc nhích.”
Phàn Kỳ vô cùng ngoan ngoãn mà ngồi xuống cúi đầu, lập tức cảm nhận được cảm giác mát lạnh phủ lên nơi vết thương.
“Sao lại để vết bỏng lớn như vậy? Lúc quay không bôi kem chống nắng à?” Hứa Vị Trì hỏi.
Phàn Kỳ rũ đầu: “Có bôi, nhưng sau đó em đổ mồ hôi nhiều quá, dùng khăn ướt nên lau hết cả kem chống nắng luôn.”
Đang nói Phàn Kỳ đột nhiên bật dậy, định quay đầu: “Đúng rồi.”
Hứa Vị Trì giữ lấy vai cậu: “Đừng cử động.”
Phàn Kỳ ồ một tiếng, quay lại.
“Em định nói gì với anh?” Hứa Vị Trì hỏi.
Hứa Vị Trì lúc này vô cùng dịu dàng, lời nói dịu dàng, đôi tay cũng dịu dàng.
Trong lòng Phàn Kỳ mềm nhũn, nói với anh: “Hôm nay chị Dương, chính là người đại diện của em đấy, nhìn thấy dấu hôn sau lưng em rồi.”
Hứa Vị Trì hỏi: “Sau đó thì sao?”
Phàn Kỳ nói: “Chị ấy nghĩ là em đi hẹn chịch á.”
“Làm gì có.” Bàn tay Hứa Vị Trì vẫn không dừng lại: “Em nói sao?”
Phàn Kỳ cúi đầu cười: “Em cũng trả lời chị ấy như thế đấy.”
Hứa Vị Trì: “Anh sẽ chú ý.”
Phàn Kỳ vụng trộm cười: “Được.”
Hứa Vị Trì lại hỏi: “Mai diễn có phải phơi nắng nữa không?”
“Có.” Vì để không bị Hứa Vị Trì dạy dỗ ngay tại chỗ, Phàn Kỳ trả lời xong lập tức bổ sung: “Ngày mai em nhất định sẽ chú ý, quay xong về sẽ cho anh kiểm tra, chắc chắn sẽ khiến ngài vừa lòng.”
Bàn tay Hứa Vị Trì dừng lại, nói: “Ngày mai anh không có ở đây.”, sau đó lại nói: “Được.”
Phàn Kỳ ngẩng đầu, đột nhiên muốn nói một câu đạo đức giả với Hứa Vị Trì.
Nhưng cậu không muốn nói lúc này. Suy nghĩ một lát, Phàn Kỳ quay lại hôn một cái chụt lên môi Hứa Vị Trì: “Cảm ơn Hứa Chống Nắng.”
Hứa Chống Nắng vẫn đang xoa xoa hai bàn tay: “Đừng khách sáo.”
Phàn Kỳ lại hôn Hứa Vị Trì một chút, nhưng vẫn chưa đủ, cậu lại đổi sang hôn chỗ khác.
Hầu kết của Hứa Vị Trì thật gợi cảm.
À mà, có chỗ nào trên người Hứa Vị Trì không gợi cảm đâu.
Vậy thì chỗ nào cũng hôn đi.
Nhờ tư thế ngồi quay lưng dựa sát vào anh, hôn được một lúc, Phàn Kỳ đã cảm nhận được sự biến hóa ở chỗ nào đó của Hứa Vị Trì.
Lại ngẩng đầu, có gì đó trong mắt Phàn Kỳ thay đổi.
Mà ánh mắt Hứa Vị Trì cũng thay đổi.
Giây tiếp theo, Phàn Kỳ được Hứa Vị Trì vẫn còn lưu nét mặt dịu dàng bế ngang lên. Vừa mới bôi thuốc trị bỏng xong, sau lưng Phàn Kỳ vẫn còn đang dính dính, Hứa Vị Trì ném cậu xuống giường trong tư thế quay lưng lên trời.
“Tắt đèn đi anh.” Phàn Kỳ nói.
Hứa Vị Trì nghe lời cậu tắt đèn.
Cảm xúc hai người lại lần nữa dâng trào, hình ảnh thoáng chốc càng trở nên mờ ảo.
@#$%&
Phàn Kỳ ôm Hứa Vị Trì, cậu khẽ nói bên tai anh câu mà lúc nãy đã định nói: “Sau này lúc đi thì không cần nói với em, nhưng nếu đã về thì nhất định phải nói.”
Hứa Vị Trì dùng sức siết chặt vai Phàn Kỳ: “Được.”
Phàn Kỳ: “Anh ơi, anh à.”
Hứa Vị Trì: “Gọi tên anh đi.”
“Hứa Vị Trì.”
“Hứa Vị Trì lưu manh.”
“Cho em hôn một cái.”
Tui sắp chết rồi, sao mà anh ấy dịu dàng quá thể!
Còn đùa giỡn lưu manh như thế.
Lại thêm mấy chục phút trôi qua, không khí trong phòng đã hoàn toàn thay đổi.
“Phàn Phàn, lại đây, dùng lưỡi bóc vỏ quả nho anh xem nào.” Ngữ khí Hứa Vị Trì dần dần trở nên biến thái.
Đầu óc Phàn Kỳ lúc này đã là một mảnh mơ hồ.
Phàn Kỳ: “Không, không là không.”
Hứa Vị Trì luôn có rất nhiều biện pháp trị cậu: “Không thật à?”
“Á! Em biết rồi! Ăn nho…”
Không được nhổ! Vỏ! Nho!
Tui khổ quá mà QAQ.
Hôm này mới có thứ hai thôi đấy!
Thiêng gì mà thiêng dữ thần!
Nói là nằm sấp xuống, sau khi tắt đèn, cuối cùng Hứa Vị Trì cũng lật Phàn Kỳ lại.
Hứa Vị Trì rất thích nhìn vẻ mặt Phàn Kỳ lúc cậu động tình, đặc biệt là vào thời khắc cuối cùng.
Khoảnh khắc đó, tốt nhất là Phàn Kỳ có thể ôm Hứa Vị Trì, cho dù không ôm được, cũng muốn bắt lấy cái gì đó.
Vậy nên Hứa Vị Trì thường xuyên nhắm vào điểm yếu này mà bắt nạt cậu, anh không cho Phàn Kỳ với tới bất kỳ thứ gì. Cứ như vậy, tay Phàn Kỳ chỉ có thể quơ loạn trong không trung.
Bắt không được thứ gì, Phàn Kỳ sẽ nhíu mày, vẻ mặt muốn khóc mà không khóc được, vô cùng kích thích thị giác.
Hôm nay cũng thế.
Đương nhiên, Phàn Kỳ không hề biết thú vui này của Hứa Vị Trì, trước giờ Hứa Vị Trì chưa từng nói với cậu.
Lúc này trong đầu Phàn Kỳ đã loạn thành một đoàn, mọi hành động đều là phản ứng bản năng. Bàn tay trống rỗng, cậu rất muốn nắm lấy cái gì đó, cái gì cũng được.
“Anh ơi, cứu em với.” Cuối cùng Phàn Kỳ cất tiếng mềm nhũn mà gọi.
Sau đó Hứa Vị Trì…
Ngoại trừ hai tiếng “Anh ơi” nửa đứng đắn nửa không này, Phàn Kỳ còn đặt cho Hứa Vị Trì rất nhiều biệt danh.
Có rất nhiều biệt danh hạn sử dụng trong ngày, qua ngày hôm sau không gọi nữa. Nhưng cũng có một số biệt danh khá thú vị, Phàn Kỳ sẽ dùng hoài dùng mãi.
Ví dụ như lúc hai người đi tản bộ, Phàn Kỳ sẽ gọi Hứa Vị Trì là “Hứa Sàn Nhà”.
Ví dụ như lúc hai người ra ngoài đi ăn, Phàn Kỳ sẽ gọi Hứa Vị Trì là “Hứa Bít Tết”.
Mấy cái đó đều ngốc nghếch vô vị hết. Những biệt danh hạn sử dụng trong ngày mà Phàn Kỳ vẫn nhặt lên dùng tiếp, thường là lúc ở trên giường.
Trên giường, lúc hai người vừa xong, Hứa Vị Trì chưa đi tắm, Phàn Kỳ vẫn còn lại chút sức lực, lúc còn muốn nói chuyện, Phàn Kỳ thường gọi anh là “Hứa Mạnh Mẽ”.
Còn có “Hứa Bự Bự”, “Hứa$%”, “Hứa&#”.
Hề hề, sắc tình quá đi mất, đặt cái mã capcha ở đây, ai đủ 18 tuổi mới được đọc nhé.
Phàn Kỳ không chỉ gọi Hứa Vị Trì như thế, còn khen anh liên tục. Ví dụ như ngay lúc này, cả người Phàn Kỳ đều đang quấn lấy Hứa Vị Trì, dùng tay mình bóp bóp cơ bắp Hứa Vị Trì, dùng ngữ điệu vô cùng mềm mại mà nói: “Hứa Hừng Hực, hôm nay anh lợi hại ghê á.”
Hứa Hừng Hực nhàn nhàn liếc mắt nhìn Phàn Kỳ một cái.
Ban đầu Hứa Vị Trì cũng không đồng ý cho Phàn Kỳ đặt biệt danh cho mình. Phàn Kỳ đặt một cái, Hứa Vị Trì sẽ “dạy dỗ” cậu một lần. Nhưng tính tình Phàn Kỳ ương ngạnh từ trong xương, dạy mãi mà không sửa, hơn nữa Hứa Vị Trì cũng chẳng đành ra tay tàn nhẫn. Thế là Phàn Kỳ càng được nước lấn tới, leo lên đầu lên cổ anh ngồi, gọi hoài không chịu xuống.
Sau này Hứa Vị Trì cũng mặc kệ luôn. Lúc Phàn Kỳ đặt cái biệt danh nào hay hay, có khi anh còn ơi một tiếng. Còn lúc Phàn Kỳ đặt biệt danh nào kỳ quái linh tinh, Hứa Vị Trì không thèm để ý tới cậu luôn.
Giống như lúc này, Hứa Vị Trì không thèm đáp lại.
Phàn Kỳ cười cười, lúc này mới chịu nghiêm túc gọi một tiếng: “Anh ơi.”
Hứa Vị Trì miễn cưỡng mà ừ một tiếng.
Phàn Kỳ: “Em mệt.”
Hứa Vị Trì: “Ngủ đi.”
Phàn Kỳ thấy Hứa Vị Trì muốn dậy, vội vàng chen chân vào đè anh lại, túm anh kéo về.
Phàn Kỳ: “Anh ngủ chung với em đi.”
Hứa Vị Trì định đẩy chân Phàn Kỳ ra: “Anh đi tắm đã.”
Phàn Kỳ: “Không cho.”
Hứa Vị Trì quay đầu nhìn Phàn Kỳ một cái, sau đó…
“A!”
Phàn Kỳ bị Hứa Vị Trì vác lên vai, không nhiều lời vác thẳng vào phòng tắm.
Hứa Vị Trì đặt cậu ngồi trên bồn rửa tay, đôi tay chống ở mép bệ đá, hỏi: “Bây giờ đã cho anh tắm chưa?”
Phàn Kỳ cười, nghiêng đầu nói: “Tắm cho em với.”
Hứa Vị Trì đột nhiên cười rộ lên, mà chỉ đơn giản cười thôi cũng chưa đủ, anh gục đầu xuống, trán anh kề lên vai Phàn Kỳ, tiếng cười nặng nề vang lên bên tai cậu.
Phàn Kỳ đang tỏ ra lẳng lơ dường như cũng bị lây bởi nụ cười của anh đến mức không lẳng lơ được nữa, cũng nghiêm túc bật cười.
Phàn Kỳ hỏi: “Sao thế? Có gì hay mà cười?”
Hứa Vị Trì khẽ ho khan một tiếng, không cười nữa, dùng ánh mắt chỉ về bồn tắm bên cạnh bồn rửa tay, dịu dàng nói: “Cùng nhau tắm nhé?”
Người ta thành tâm như thế, sao mà Phàn Kỳ chịu được.
“Tới luôn.”
Hứa Vị Trì xả nước xong, Phàn Kỳ làm một bộ yếu ớt tay trói gà không chặt một hai phải bắt Hứa Vị Trì ôm vào. Tuy rằng bồn tắm rất lớn, nhưng chứa cả hai người thì vẫn có hơi nhỏ.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể dính sát vào nhau thôi.
Ánh đèn trong phòng vệ sinh rất sáng, lúc Hứa Vị Trì đang bôi sữa tắm thì đột nhiên nhìn thấy gì đó, tay khẽ dừng lại một chút.
Phàn Kỳ cảm nhận được ánh mắt của Hứa Vị Trì, bèn quay lại nhìn anh.
Hứa Vị Trì hỏi: “Sao lại đỏ thế này?”
Phàn Kỳ không để bụng: “Bị cháy nắng đó.”
Hứa Vị Trì nhíu mày: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Phàn Kỳ quay đầu lại nhìn: “Vẫn còn ổn chán,” nói xong lại bĩu môi: “Giờ anh mới thấy à.”
Hứa Vị Trì hoàn toàn không có tâm trạng đùa giỡn với cậu, làm ngơ câu này, hỏi lại: “Cứ để vậy à? Không có thuốc gì sao?”
Phàn Kỳ cũng nghiêm túc trả lời: “Có, trợ lý của em có đưa cho em một tuýp thuốc trị bỏng, để khi nào tắm xong thì bôi.”
Hứa Vị Trì: “Đã dùng chưa?”
Phàn Kỳ: “… Vẫn chưa.”
Hứa Vị Trì: “Sao lại chưa dùng nữa?”
Phàn Kỳ lắc đầu bất lực: “Em nào có yếu ớt đến mức đó.”
Hứa Vị Trì thật sự rất quan tâm đến vết bỏng của cậu, không thèm tắm nữa, lau hết sữa tắm vừa mới bôi trên lưng Phàn Kỳ, rào một tiếng đứng dậy.
Tầm mắt Phàn Kỳ vẫn luôn dõi theo Hứa Vị Trì. Cậu ngẩng đầu, thấy đôi chân dài của Hứa Vị Trì đã bước ra khỏi bồn tắm, cầm lấy khăn tắm trên giá quấn vào.
“Thuốc trị bỏng em để ở đâu?” Hứa Vị Trì hỏi.
Phàn Kỳ: “Trong phòng của em.”
Hứa Vị Trì: “Thẻ phòng đâu?”
Phàn Kỳ: “Trong túi quần em ấy.”
Hứa Vị Trì: “Đồ để ở chỗ nào?”
Phàn Kỳ: “Bên cạnh TV, màu xanh.”
Hứa Vị Trì ừ một tiếng.
Hứa Vị Trì lại cầm một chiếc khăn lông lên, tùy tiện lau tóc một chút rồi ném khăn vào sọt đồ dơ.
Mắt thấy Hứa Vị Trì chuẩn bị ra ngoài, Phàn Kỳ gọi anh một tiếng: “Anh ơi.”
Hứa Vị Trì quay đầu lại: “Sao vậy?”
Phàn Kỳ ghé vào bên cạnh bồn tắm, nhìn Hứa Vị Trì bằng vẻ mặt đáng thương: “Anh à, anh ăn xong bỏ chạy đấy à? Anh muốn chạy đi đâu? Không chịu trách nhiệm với em hả?”
Hứa Vị Trì bật cười một tiếng, lại quay về. Bàn tay anh đặt trên mái tóc Phàn Kỳ, khẽ xoa đầu cậu: “Đừng nghịch, anh quay lại ngay.”
Sau khi Hứa Vị Trì đi rồi, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh. Phàn Kỳ rửa sạch sữa tắm trên người, ngồi ngay ngốc thêm một lúc, sau đó trượt mình nằm ngâm trong nước.
Trước nay Hứa Vị Trì rất không thích nhìn thấy Phàn Kỳ sinh bệnh hay bị thương. Chỉ cần một vết thương nhỏ bé thôi cũng có thể khiến Hứa Vị Trì tức giận với Phàn Kỳ.
Có điều, Phàn Kỳ có thể hiểu được. Cậu nhìn ra được, anh em nhà họ Hứa đã quen sống trong nhung lụa, cũng quen được người khác phục vụ, đến mức đều có phần hơi tỉ mỉ.
Phàn Kỳ từ nhỏ đã buông thả, không giống như bọn họ, không sợ đau, cũng không hay khóc, chưa bao giờ cảm thấy đàn ông con trai bị thương thế này là chuyện gì to tát cả.
Nhưng Hứa Vị Trì không thích như thế. Phàn Kỳ không rõ Hứa Vị Trì đối với Hứa Dục có như vậy hay không, nhưng đối với cậu anh rất nghiêm khắc. Suốt quãng thời gian ấy, Phàn Kỳ được nâng niu đến mức từng có lúc cậu cũng cho rằng mình là một cậu ấm.
Hứa Vị Trì quan tâm cậu như hiện tại, khiến đáy lòng Phàn Kỳ nảy sinh rất nhiều cảm xúc khác thường.
Phàn Kỳ cứ cảm thấy lần này trở về Hứa Vị Trì thay đổi rất nhiều, đặc biệt là thái độ của anh đối với cậu. Mấy lần trước luôn là Phàn Kỳ đuổi theo anh một chặng đường dài, anh mới nguyện ý bước tới một bước. Nếu Phàn Kỳ không đuổi theo anh, có lẽ Hứa Vị Trì sẽ mãi chẳng nhúc nhích, thậm chí sẽ lùi bước. Cậu không biết mấy hôm nay rốt cuộc Hứa Vị Trì đã trải qua chuyện gì.
Kỳ thật trong lòng Phàn Kỳ cũng có chút suy đoán ảo tưởng, nhưng cậu sẽ không nói ra, cũng không hỏi tới.
Cảm giác có tấm cửa sổ giấy trong suốt như thế này thật khiến người ta kích thích, không giống như cảm giác tự do phóng khoáng nhiều năm trước, cũng không giống cảm giác những ngày đếm ngược ngày kết thúc cho mối tình giữa hai người. Hiện tại, chuyện tình cảm giữa hai người ít nhiều cũng khó mà nắm chắc, bởi lẽ tuổi tác không còn như xưa, có rất nhiều cảm xúc xa lạ.
Trong tình cảnh ngột ngạt hít thở không thông, Phàn Kỳ hồi tưởng lại dư vị cảm giác tuyệt mỹ này, thần kinh căng chặt, tim đập liên hồi, mạch máu đập loạn hết cả lên, mãi cho đến khi…
Mãi cho đến khi Hứa Vị Trì vớt cậu từ trong bồn tắm ra.
“Em đang làm cái gì thế hả?” Vẻ mặt Hứa Vị Trì vô cùng gấp gáp.
Mà Phàn Kỳ thì ngơ ngác trả lời: “Nín thở.”
Hứa Vị Trì hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhíu mày nói: “Ra đây, anh bôi thuốc cho em.”
Chờ lúc Phàn Kỳ đi ra ngoài, Hứa Vị Trì đã bật đèn lớn trong phòng, ngồi trên sô pha cẩn trọng nghiên cứu tuýp thuốc trị bỏng.
Phàn Kỳ lau tóc, sau đó đi tới ngồi xuống.
Hứa Vị Trì hơi ngả người về phía sau, ôm Phàn Kỳ mà cười.
“Anh xem nãy giờ đã hiểu chưa? Phải dùng thế nào vậy?”
Hứa Vị Trì mở nắp: “Không phải là bôi lên thôi à?”
Phàn Kỳ: “Ghê ghê, trả lời đúng rồi.”
Hứa Vị Trì bật cười, dùng ngón tay chọc chọc eo Phàn Kỳ, khiến cậu suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Hứa Vị Trì: “Ngồi yên nào.”
Phàn Kỳ: “Do anh chọc em mà.”
Hứa Vị Trì: “Không chọc nữa, ngồi yên đừng nhúc nhích.”
Phàn Kỳ vô cùng ngoan ngoãn mà ngồi xuống cúi đầu, lập tức cảm nhận được cảm giác mát lạnh phủ lên nơi vết thương.
“Sao lại để vết bỏng lớn như vậy? Lúc quay không bôi kem chống nắng à?” Hứa Vị Trì hỏi.
Phàn Kỳ rũ đầu: “Có bôi, nhưng sau đó em đổ mồ hôi nhiều quá, dùng khăn ướt nên lau hết cả kem chống nắng luôn.”
Đang nói Phàn Kỳ đột nhiên bật dậy, định quay đầu: “Đúng rồi.”
Hứa Vị Trì giữ lấy vai cậu: “Đừng cử động.”
Phàn Kỳ ồ một tiếng, quay lại.
“Em định nói gì với anh?” Hứa Vị Trì hỏi.
Hứa Vị Trì lúc này vô cùng dịu dàng, lời nói dịu dàng, đôi tay cũng dịu dàng.
Trong lòng Phàn Kỳ mềm nhũn, nói với anh: “Hôm nay chị Dương, chính là người đại diện của em đấy, nhìn thấy dấu hôn sau lưng em rồi.”
Hứa Vị Trì hỏi: “Sau đó thì sao?”
Phàn Kỳ nói: “Chị ấy nghĩ là em đi hẹn chịch á.”
“Làm gì có.” Bàn tay Hứa Vị Trì vẫn không dừng lại: “Em nói sao?”
Phàn Kỳ cúi đầu cười: “Em cũng trả lời chị ấy như thế đấy.”
Hứa Vị Trì: “Anh sẽ chú ý.”
Phàn Kỳ vụng trộm cười: “Được.”
Hứa Vị Trì lại hỏi: “Mai diễn có phải phơi nắng nữa không?”
“Có.” Vì để không bị Hứa Vị Trì dạy dỗ ngay tại chỗ, Phàn Kỳ trả lời xong lập tức bổ sung: “Ngày mai em nhất định sẽ chú ý, quay xong về sẽ cho anh kiểm tra, chắc chắn sẽ khiến ngài vừa lòng.”
Bàn tay Hứa Vị Trì dừng lại, nói: “Ngày mai anh không có ở đây.”, sau đó lại nói: “Được.”
Phàn Kỳ ngẩng đầu, đột nhiên muốn nói một câu đạo đức giả với Hứa Vị Trì.
Nhưng cậu không muốn nói lúc này. Suy nghĩ một lát, Phàn Kỳ quay lại hôn một cái chụt lên môi Hứa Vị Trì: “Cảm ơn Hứa Chống Nắng.”
Hứa Chống Nắng vẫn đang xoa xoa hai bàn tay: “Đừng khách sáo.”
Phàn Kỳ lại hôn Hứa Vị Trì một chút, nhưng vẫn chưa đủ, cậu lại đổi sang hôn chỗ khác.
Hầu kết của Hứa Vị Trì thật gợi cảm.
À mà, có chỗ nào trên người Hứa Vị Trì không gợi cảm đâu.
Vậy thì chỗ nào cũng hôn đi.
Nhờ tư thế ngồi quay lưng dựa sát vào anh, hôn được một lúc, Phàn Kỳ đã cảm nhận được sự biến hóa ở chỗ nào đó của Hứa Vị Trì.
Lại ngẩng đầu, có gì đó trong mắt Phàn Kỳ thay đổi.
Mà ánh mắt Hứa Vị Trì cũng thay đổi.
Giây tiếp theo, Phàn Kỳ được Hứa Vị Trì vẫn còn lưu nét mặt dịu dàng bế ngang lên. Vừa mới bôi thuốc trị bỏng xong, sau lưng Phàn Kỳ vẫn còn đang dính dính, Hứa Vị Trì ném cậu xuống giường trong tư thế quay lưng lên trời.
“Tắt đèn đi anh.” Phàn Kỳ nói.
Hứa Vị Trì nghe lời cậu tắt đèn.
Cảm xúc hai người lại lần nữa dâng trào, hình ảnh thoáng chốc càng trở nên mờ ảo.
@#$%&
Phàn Kỳ ôm Hứa Vị Trì, cậu khẽ nói bên tai anh câu mà lúc nãy đã định nói: “Sau này lúc đi thì không cần nói với em, nhưng nếu đã về thì nhất định phải nói.”
Hứa Vị Trì dùng sức siết chặt vai Phàn Kỳ: “Được.”
Phàn Kỳ: “Anh ơi, anh à.”
Hứa Vị Trì: “Gọi tên anh đi.”
“Hứa Vị Trì.”
“Hứa Vị Trì lưu manh.”
“Cho em hôn một cái.”
Tui sắp chết rồi, sao mà anh ấy dịu dàng quá thể!
Còn đùa giỡn lưu manh như thế.
Lại thêm mấy chục phút trôi qua, không khí trong phòng đã hoàn toàn thay đổi.
“Phàn Phàn, lại đây, dùng lưỡi bóc vỏ quả nho anh xem nào.” Ngữ khí Hứa Vị Trì dần dần trở nên biến thái.
Đầu óc Phàn Kỳ lúc này đã là một mảnh mơ hồ.
Phàn Kỳ: “Không, không là không.”
Hứa Vị Trì luôn có rất nhiều biện pháp trị cậu: “Không thật à?”
“Á! Em biết rồi! Ăn nho…”
Không được nhổ! Vỏ! Nho!
Tui khổ quá mà QAQ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương