Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi

Chương 42



Bữa cơm này cũng không thể ăn tiếp được nữa. Sau khi ra khỏi hành lang, Hứa Vị Trì dứt khoát đưa Phàn Kỳ rời khỏi khách sạn.

Phàn Kỳ có thể cảm nhận được Hứa Vị Trì đang rất giận, nhưng cơn giận của anh không giống như những lần trước đây cậu thường chọc anh.

Khí áp xung quanh Hứa Vị Trì rất thấp, vậy nên lên xe mười mấy phút, hai người cũng không nói câu nào với nhau, mỗi người ngồi một bên, cứ như hai người lạ chỉ tạm thời ghép xe đi cùng.

Hứa Vị Trì cũng không nói với tài xế đi đâu, xe cứ đi mãi như vậy, không có mục tiêu.

Hứa Vị Trì có vẻ rất bận, thỉnh thoảng nghe một cuộc điện thoại, thỉnh thoảng sẽ cầm điện thoại sắp xếp công việc, có lúc còn mắng cấp dưới của mình một trận.

Phàn Kỳ không dám làm gì, chỉ cúi đầu nghịch ngón tay của mình, thi thoảng trộm liếc nhìn Hứa Vị Trì một cái.

Đến khi Hứa Vị Trì buông điện thoại xuống, Phàn Kỳ quay đầu nhìn anh, thấy dáng vẻ anh mệt mỏi dựa vào ghế, mắt nhắm nghiền, bàn tay giơ lên niết mi tâm.

Phàn Kỳ cẩn thận dịch mông qua, tới gần Hứa Vị Trì một chút. Cậu nhìn bàn tay Hứa Vị Trì đang đặt trên đùi, suy nghĩ một chút, đưa tay qua phủ lên bàn tay anh.

Hứa Vị Trì mẫn cảm phát hiện, nhưng anh chỉ thoáng mở mắt, sau đó trở tay nắm lấy tay Phàn Kỳ, mười ngón tay đan vào nhau.

Phàn Kỳ hỏi: “Anh có đói không?”

Hứa Vì Trì: “Không sao.”

Phàn Kỳ: “Em thấy anh chẳng ăn được mấy.”

Hứa Vị Trì mỉm cười, không trả lời vấn đề của cậu. Anh buông tay Phàn Kỳ ra, lại giơ tay lên giữ đầu Phàn Kỳ, kéo cậu tới áp vào ngực mình.

Phàn Kỳ dựa vào Hứa Vị Trì, nghe được từng nhịp tim của anh. Lúc này, cậu nhận ra một điều, tối nay Hứa Vị Trì mệt như thế, có lẽ không phải chỉ mỗi chuyện của cậu và Trình Nhất Diệp.

Phàn Kỳ hơi ngẩng đầu: “Mệt lắm hả anh?”

Hứa Vị Trì cũng không gạt cậu: “Ừm.”

Phàn Kỳ giật mình, để Hứa Vị Trì ôm thoải mái hơn một chút: “Tụi mình đi ăn gì đi, xong rồi về khách sạn, được không anh?”

Hứa Vị Trì: “Được.”

Hai người đều chưa ăn gì, nên chỉ tìm một nhà hàng gần đây tùy tiện lấp đầy bụng. Trên đường đi không khí đều rất trầm, dường như Hứa Vị Trì có rất nhiều tâm sự, mà tâm trạng của Phàn Kỳ cũng không tốt.

Hai người về tới khách sạn, cửa vừa đóng lại, Hứa Vị Trì không chờ nổi nữa, bật đèn lên rồi ôm lấy Phàn Kỳ, sau đó cúi đầu bắt đầu hôn cậu.

Hai người dây dưa dính lấy nhau, tựa như chứa đựng rất nhiều lời muốn nói. Anh nắm tóc Phàn Kỳ, giữ lấy gáy cậu, thể hiện khát cầu được an ủi từ Phàn Kỳ.

Cuối cùng Phàn Kỳ được anh ôm lên, nhưng anh lại không ném Phàn Kỳ xuống giường như mọi lần, mà đi đến bên cửa sổ, thật nhẹ nhàng đặt Phàn Kỳ xuống sô pha.

Phàn Kỳ ngơ ngác ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Hứa Vị Trì, hỏi: “Không tới à?”

Hứa Vị Trì cuối cùng cũng nở nụ cười, lắc đầu: “Chút nữa sẽ có người đến đưa tài liệu, mười phút nữa là tới rồi.”

Phàn Kỳ hừ một tiếng, bĩu môi, cậu nhìn Phàn Bé Bé, hỏi Hứa Vị Trì: “Còn cái này làm sao bây giờ? Dụ dỗ người ta xong rũ bỏ trách nhiệm à?”

Hứa Vị Trì càng cười lớn hơn. Anh xoa đầu Phàn Kỳ, nói: “Đêm còn dài lắm.”

Phàn Kỳ cũng cười.

Thật ra Phàn Kỳ không vội, cậu chỉ muốn chọc Hứa Vị Trì cười một chút, muốn làm anh vui. Nhìn xem, quả thật Hứa Vị Trì đã cười rồi.

Phàn Kỳ biết phiền não của cậu chẳng đáng bao nhiêu so với Hứa Vị Trì, trước đây đã thế, mà bây giờ lại càng thế. Cậu là một diễn viên nhỏ, công việc chính quanh đi quẩn lại chỉ có đóng phim, thỉnh thoảng tham gia vài hoạt động, sao có thể có phiền não gì lớn.

Phiền não lớn nhất của cậu cùng lắm là thích hoặc muốn một nhân vật nào đó mà không dành được, nhưng mấy cái đó cũng chỉ một hai ngày là quên. Dù sao phim có thể đóng nhiều đến vậy, tương lai của cậu còn rất dài.

Nhưng Hứa Vị Trì thì không giống vậy. Những chuyện ở nhà họ Hứa, nếu Hứa Vị Trì không tranh giành, thì thật sự sẽ không có gì cả.

Vậy nên chuyện duy nhất cậu có thể làm cho anh, chính là làm một bé ngoan.

Người mà Hứa Vị Trì nói còn chưa tới, lúc này còn có chút thời gian. Phàn Kỳ đứng lên, nhảy lên lưng Hứa Vị Trì bắt anh cõng.

“Anh ơi.” Phàn Kỳ gọi anh.

Hứa Vị Trì dùng tay đỡ chân Phàn Kỳ, đáp lại: “Ơi.”

Phàn Kỳ gục đầu xuống, dựa vào bả vai Hứa Vị Trì, nói bên tai anh: “Anh biết mười phút có thể làm được gì không?”

Hứa Vị Trì quay đầu, tầm mắt anh đối diện với Phàn Kỳ: “Có thể làm gì?”

Phàn Kỳ cười: “Em có thể thổ lộ với anh đó.”

Phàn Kỳ cảm nhận được cánh tay anh đang đỡ lấy chân cậu hơi siết chặt.

Phàn Kỳ cười một chút, lười biếng dựa vào lưng anh, đôi mắt chớp chớp nhìn Hứa Vị Trì: “Em nói nhé.”

Hứa Vị Trì: “Ừm.”

Phàn Kỳ: “Tất cả những lời anh nói kể từ khi anh trở về đây, em đều nhớ kỹ. Em đã đồng ý với anh, em vẫn đang thực hiện, và sau này, chắc chắn em cũng sẽ thực hiện được.”

Nói đến đây Phàn Kỳ dừng một chút, vì cậu thấy tai Hứa Vị Trì lại đỏ lên rồi.

Bạn công mạnh mẽ siêu cấp đáng yêu lại xuất hiện rồi, Phàn Kỳ không nhịn được rướn lên cắn một cái.

Còn về việc đã đồng ý cái gì, chắc chắn Hứa Vị Trì đã hiểu.

“Em có thể chỉ quyến rũ một mình anh thôi được không?”

“Hãy cho anh thêm một chút thời gian.”

Phàn Kỳ đều đồng ý, Phàn Kỳ cũng đều làm được.

“Em và Trình Nhất Diệp hoàn toàn không có chút khả năng nào hết. Không chỉ có mỗi Trình Nhất Diệp, cho dù là ai cũng vậy thôi.” Phàn Kỳ tiếp tục nói: “Phàn chó con mà anh đang cõng trên lưng lúc này ấy à, chỉ dành cho một người duy nhất là anh Vị Trì thôi.”

Hứa Vị Trì chậm rãi gục đầu xuống, vẫn như trước mà ừm một tiếng.

Mà lỗ tai anh lại càng đỏ lên.



Ôi mẹ nó, chết mất!!!

Rõ ràng Phàn Kỳ là người đang thổ lộ, nhưng cậu cứ có cảm giác mình như người được thổ lộ vậy, vô cùng hưng phấn.

“Em có rất nhiều thời gian để chờ anh. Sau này anh không cần lo lắng về em. Em sẽ ngoan ngoãn đóng phim, anh cứ làm công việc của anh. Có thời gian thì tụi mình gặp nhau, không rảnh cũng không sao, đừng vất vả quá.” Phàn Kỳ nói đến mức tự mình thấy ngại: “Cả đời này em chỉ cần một mình anh thôi.”

Nói xong, Phàn Kỳ thấy hầu kết Hứa Vị Trì trượt một chút.

Sau đó cậu cũng bị thả xuống.

“Anh, anh ơi, bình tĩnh đã, còn năm phút nữa là có người đến rồi.” Phàn Kỳ cố ý nói.

Hứa Vị Trì quả nhiên bật cười, cúi đầu xuống, hung hăng cắn bả vai Phàn Kỳ, sau đó dùng chất giọng trầm thấp từ tính mà nói: “Anh hiểu rồi.”

Hứa Vị Trì rất dễ dỗ, vô cùng dễ dỗ, cực kỳ dễ dỗ.

Sao lại dễ dỗ như vậy chứ.

Phàn Kỳ lại hỏi Hứa Vị Trì: “Anh ơi, uống rượu không? Tự nhiên em muốn uống rượu quá.”

Hứa Vị Trì nghĩ một chút: “Được.”

Phản Kỳ lấy điện thoại ra: “Để em đặt.”

Hứa Vị Trì buông cậu ra để cậu tùy ý, Phàn Kỳ đặt rượu, lại đặt thêm một ít đồ ăn.

Hứa Vị Trì ngồi bên cạnh cậu, xoa bóp cánh tay cậu: “Sao lại yếu như thế?”

Phàn Kỳ không phục: “Chỗ nào của em yếu cơ?”

Hứa Vị Trì nhìn Phàn Kỳ. Phàn Kỳ rất nhanh đã ngửi được mùi nguy hiểm. Quả nhiên, giây tiếp theo, Hứa Vị Trì vung tay lên, Phàn Kỳ còn chưa nhìn rõ cái gì thì cả người đã bị đè xuống.

Hứa Vị Trì dùng một bàn tay giữ lấy hai tay của Phàn Kỳ đè lại trên đầu cậu, dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng mà nói: “Thoát khỏi anh thử xem.”

Phàn Kỳ vừa mới động một chút thì thấy Hứa Vị Trì đã đè mạnh hơn.

Hứa Vị Trì cười chế giễu: “Một tay cũng không thoát được?”

Phàn Kỳ: “Xem này!”

Giây tiếp theo.

“Hây!” Phàn Kỳ giãy mạnh tay, thoát khỏi tay Hứa Vị Trì.

Không chỉ có vậy, cậu còn dùng chân móc lấy chân Hứa Vị Trì muốn đè ngược…

Ý ngại quá…

Phàn Kỳ lại bị Hứa Vị Trì đè lại trên giường.

Trong mắt Hứa Vị Trì đều là ý cười, dùng dáng vẻ người thắng cuộc nhìn Phàn Kỳ: “Hửm?”

Phàn Kỳ: “…”

Phàn Kỳ: “Anh à, anh tha cho em đi mà.”

Hứa Vị Trì lắc đầu: “Anh tha cho em, vậy những người khác thì sao?”

Phàn Kỳ nháy mắt nhớ tới Trình Nhất Diệp cách đây không lâu còn ép cậu vào góc tường khiến cậu tránh trái tránh phải cũng trốn không thoát.

Phàn Kỳ: “Em không yếu như vậy đâu.”

Hứa Vị Trì: “Vậy em chạy đi.”

Phàn Kỳ nhìn chằm chằm đôi mắt Hứa Vị Trì, mỗi khi cậu thử giãy giụa, Hứa Vị Trì cũng sẽ dùng sức, hình như hoàn toàn không có ý để cho cậu thoát.

Phàn Kỳ cắn răng, dùng hết toàn lực muốn tách hai tay ra, nhưng cho dù cậu cố gắng thế nào đều không có kết quả.

Giằng co một hồi, Phàn Kỳ đã không còn kiên nhẫn. Cậu hô một tiếng, cong chân lại thúc lên.

“Sh…”

Tay Hứa Vị Trì nới lỏng, tay Phàn Kỳ cũng được buông ra.

Không xong không xong, Phàn Kỳ vội vàng hỏi: “Đá trúng rồi hả anh?”

Hứa Vị Trì nhẹ nhàng cười một chút: “Suýt chút nữa.”, anh nhìn Phàn Kỳ: “Làm tốt lắm.”

Phàn Kỳ thở phào một hơi, sờ soạng Hứa Vị Trì một chút: “Cũng may, suýt chút nữa là mất luôn hạnh phúc nửa người dưới của em rồi.”

Hứa Vị Trì sờ đầu Phàn Kỳ: “Do anh không để ý, em vẫn nên luyện tập nhiều một chút.”

Phàn Kỳ gật đầu: “Em biết rồi.”

Hứa Vị Trì gãi gãi mũi Phàn Kỳ: “Đồ gà bắp.”

Phàn Kỳ bị mắng mà cười rộ lên: “Anh thế mà cũng biết chửi bậy à, hiếm thấy ghê.”

Hứa Vị Trì cũng cười: “Thấy trên mạng.”

Phàn Kỳ haiz một tiếng, nghiêm chỉnh giáo dục anh: “Anh đừng có học mấy thứ linh tinh vớ vẩn đấy, anh chính là con nhà gia giáo đó.”

Thế nhưng nhắc đến thì, thể lực anh em nhà họ Hứa không đùa được đâu. Phàn Kỳ còn nghe nói, Hứa Dục có tới tám múi cơ bụng lận.

Thoạt nhìn thân hình nhỏ bé như thế, nhưng lại có tới tám múi cơ bụng, thùng nước mấy chục kg cũng có thể nhấc lên nhẹ nhàng, đúng là ai mà nghĩ tới.

Lại ngồi thêm một lúc nữa, người mà Hứa Vị Trì nói đã tới rồi. Chờ lúc Hứa Vị Trì quay lại, trên tay đã có thêm một túi văn kiện.

Rượu mà Phàn Kỳ đặt cũng tới. Cậu cầm hai chiếc cốc đế cao, khui chai rượu, lại hỏi Hứa Vị Trì: “Tối phải làm việc hả anh?”

Hứa Vị Trì lắc đầu: “Không làm.”

Phàn Kỳ cười, nói với Hứa Vị Trì: “Anh à, đêm nay còn dài lắm, ngày mai buổi chiều em mới phải quay phim.”



Hứa Vị Trì nhận lấy ly trong tay Phàn Kỳ, hai cái ly khẽ chạm nhau, tạo nên âm thanh êm tai vang lên giữa không trung.

“Anh ơi, tụi mình chơi trò chơi đi.” Phàn Kỳ đề nghị.

Hứa Vị Trì hỏi: “Trò chơi gì?”

Phàn Kỳ nghĩ: “Chơi trò đơn giản thôi, trò này tên là ‘Đương nhiên’.”

Hứa Vị Trì nhướng mày, ý bảo Phàn Kỳ nói tiếp.

Phàn Kỳ: “Chính là, cho dù đối phương nói cái gì, anh chỉ cần trả lời đương nhiên là được. Nếu không trả lời thì sẽ bị phạt.”

Hứa Vị Trì gật đầu hỏi: “Hình phạt là gì?”

Phàn Kỳ: “Uống rượu không thì không vui lắm. Vậy đi, trò chơi đã đơn giản lắm rồi, vậy hình phạt kích thích một chút. Khi nào anh thua em sẽ nói, để em nghĩ đã.”

Phàn Kỳ còn đang suy nghĩ, Hứa Vị Trì đã dứt khoát nói: “Nếu em thua, sau này em không được gặp Trình Nhất Diệp nữa.”

Phàn Kỳ thoáng nhướng mày, nhưng cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Em và đàn anh không phải muốn không gặp là có thể không gặp. Dù sao cũng thường xuyên tham gia mấy hoạt động này chương trình nọ, kiểu gì cũng sẽ gặp thôi.”

Tâm tình Hứa Vị Trì khó lắm mới tốt hơn được một chút, lúc này lại có hơi chùng xuống.

Phải dỗ phải dỗ.

Bình dấm đổ rồi.

Phàn Kỳ cứ có cảm giác giống như lúc nãy thổ lộ vậy.

“Được được được.” Phàn Kỳ thỏa hiệp: “Chắc chắn em sẽ không chủ động gặp mặt anh ta. Sau này nếu phải gặp anh ta thì em sẽ báo cáo cho anh đầu tiên.”

Hứa Vị Trì lại bổ sung thêm một câu: “Anh ta làm gì với em em cũng phải nói với anh, đây là hình phạt của anh.”

Hứa Vị Trì tỏ vẻ anh mặc kệ, dù sao thì em cũng phải làm thế, suýt chút nữa chọc cho Phàn Kỳ bật cười.

Phàn Kỳ: “Được rồi được rồi,” Phàn Kỳ nhìn Hứa Vị Trì cười: “Vậy thì anh cũng phải thắng cái đã.”

Hứa Vị Trì ồ một tiếng, hỏi: “Em nghĩ kỹ chưa?”

Thái độ này của Hứa Vị Trì không khỏi làm cậu nhớ đến chuyện trước đây, hình như mỗi lần chơi trò chơi với Hứa Vị Trì, cậu cũng chưa từng thắng được lần nào.

Phàn Kỳ cũng cười một chút: “Nghĩ kỹ rồi,” Phàn Kỳ sờ cổ áo Hứa Vị Trì, cách một lớp áo chạm vào mặt dây chuyền trước ngực anh: “Nếu em thắng thì anh phải cho em cái này.”

Hứa Vị Trì không cần suy nghĩ: “Không được.”

Phàn Kỳ tức khắc không vui: “Vì sao?”

Hứa Vi Trì: “Không được là không được.”

Phàn Kỳ càng không vui: “Đồ chơi gì mà lại giữ như bảo bối thế chứ?”

Hứa Vị Trì tránh ánh mắt của Phàn Kỳ: “Không có gì, chỉ là thứ đồ không đáng tiền thôi.”

Phàn Kỳ không vui, trong đầu là 7749 câu chuyện cẩu huyết.

Của người yêu cũ?

Hay là của người anh yêu thật lòng tặng?

Hay là món quà kỷ niệm cho một mối tình sâu sắc khắc cốt ghi tâm?



Càng nghĩ càng cay, càng cay lại càng muốn. Mẹ nó, cậu nhất định phải nhìn xem!

“Em chỉ muốn cái này. Em mặc kệ đấy, anh muốn chơi thì chơi, không chơi nổi thì đừng chơi nữa.” Phàn Kỳ ương ngạnh nói.

Hứa Vị Trì đột nhiên cười rộ lên.

Phàn Kỳ: “Làm gì thế?”

Hứa Vị Trì lấy viên ngọc ra khỏi áo, gật đầu nói: “Được.”

Câu này của anh liền khiến cho Phàn Kỳ ngây ngẩn, được luôn kia?

Cậu thậm chí hoài nghi Hứa Vị Trì dùng phép khích tướng, kỳ thật cái mặt ngọc này cũng chẳng có gì to tát, chỉ là Hứa Vị Trì muốn kích cậu chọn nó.

Ha ha, suy nghĩ hơi nhiều rồi, trò chơi thôi mà, có chuyện gì lớn được chứ.

“OK.” Phàn Kỳ cười.

Cho dù Hứa Vị Trì có thể sảng khoái đồng ý như thế, Phàn Kỳ vẫn rất muốn có được mặt dây chuyền ngọc này.

Hứa Vị Trì hỏi: “Bắt đầu thế nào đây?”

Phàn Kỳ nói: “Tụi mình tính tỉ số đi. Cứ mười câu tính là một hiệp, một câu không dám trả lời “đương nhiên” thì tính một điểm. Hết một hiệp điểm ai cao hơn thì người đó thua. Tụi mình chơi trước một ván đi.”

Hứa Vị Trì giơ ly rượu lên: “Được.”

Hai người chạm ly, uống một ngụm, sau đó Phàn Kỳ nói: “Để em bắt đầu trước cho.”

Hứa Vị Trì đặt ly rượu xuống, làm động tác mời.

Phàn Kỳ nói: “Hứa Vị Trì chỉ có mười centimét.”

Hứa Vị Trì: “…”

Hứa Vị Trì: “…”

Hứa Vị Trì: “…”

Phàn Kỳ: “3, 2, 1, ok, anh một điểm.”
Chương trước Chương tiếp