Dưới Đầu Ngón Tay

Chương 14: 14: Biết Đủ




“Chúng ta đi xe máy đi.” Kiều Niên bỏ bông hoa ướt vào trong túi, sau khi nhìn đồng hồ, ước chừng chuyến tàu điện ngầm cuối cùng cũng đã hết.
“Đi chứ, tôi rất thích đi hóng gió vào buổi tối.” Nguyên Thỉnh Trình tươi cười sáng lạn, thoải mái đồng ý, đây chính là thói quen xấu của cậu.
Ở chung với nhau suốt bao nhiêu năm qua, giữa bọn họ chẳng cần giải thích quá nhiều, bọn họ hợp nhau trên rất nhiều phương diện, chỉ cần dựa vào một rủ rê đơn giản là được.
Vì thế, sau khi hai người ầm ĩ xong, thì lại quay trở về lấy xe.
Kiều Niên nói Nguyên Thỉnh Trình không thể cầm lái vì đã uống rượu, cậu lấy xe.
Sau khi chuẩn bị xong, Kiều Niên nghiêng đầu nói, ra lệnh cho Nguyên Thỉnh Trình: “Mau ôm lấy eo của tôi.”
“Không ôm.”
Một lời từ chối vô cùng dứt khoát.
“Không có sức.”
Kiều Niên vừa bấm còi xe xong, liền khởi động xe lao về phía trước, cậu lái xe rất điêu luyện, xe máy lượn qua mười bảy, mười tám khúc cua, thế nhưng vị ngồi ở đằng sau kia nhất quyết không chịu ôm eo, đầu óc choáng váng.
Rất nhanh đã chạy đến một cửa hàng bán đồ ăn vặt mà Nguyên Thỉnh Trình yêu thích nhất, đây là một cửa hàng lâu đời, hai chữ thực đơn to đùng đơn giản đạt ở ngoài cửa chào đón khách hàng.
Bà chủ vẫn còn chưa dọn quán, nhiệt tình tiếp đón bọn họ.
Nguyên Thỉnh Trình quanh năm suốt tháng làm trâu làm ngựa cho chị gái, nên luôn tới phố này ăn vặt, gương mặt đẹp trai trẻ tuổi này làm gì có ông chủ, bà chủ nào lại không biết.
Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng ở gần đường lớn, vẫn có mấy bàn có người đang ngồi.

Sau giờ làm việc, nam nữ trong thành phố tụ tập lại, nâng chén lên uống, phàn nàn về chuyện công việc, mắng chửi lãnh đạo nơi làm việc, sau đó uống thêm vài ngụm rồi lại vội vàng đổi đề tài, bày tỏ suy nghĩ về tình yêu…
Ở nơi khói lửa nhân gian này, hoàn toàn không phân biệt giai cấp hay phân biệt đúng sai gì mà trút bỏ mọi gánh nặng, mệt mỏi, như thể chính khoảnh khắc này mới thực sự là cuộc sống của con người, mà không phải là cuộc sống cứng nhắc như máy móc.
Trong lúc chờ đợi, con gái của bà chủ quen với Kiều Niên, cho nên kéo cậu qua nhờ chỉ bài giúp, Kiều Niên ngồi bên cạnh cô gái nhỏ, cậu kiên nhẫn giảng cho cô bé một số phương trình của đề toán lớp 5.
Nguyên Thỉnh Trình cảm thấy chướng mắt, ngồi ở bên cạnh không ngừng châm ngòi thổi gió, xui khiến cô bé mau đi ngủ sớm, không cần phải làm bài tập nữa.

Nếu còn làm bài tập thì sẽ trở nên xấu xí, nên xé chúng nó đi.
“Không trông là không làm.” Hai bàn tay của Kiều Niên nhéo nhéo mặt của cậu.
Nguyên Thỉnh Trình ôm mặt, yếu ớt nói: “Làm thế nào để trông trẻ con vậy? Tôi thấy bọn chúng rất hay khóc.”
“Khóc ư? Bí quyết của tôi chính là nó khóc thì tôi cũng khóc, núi cao còn có núi cao hơn, về sau cậu còn cần phải học cách làm bố một chút đấy.”
Nguyên Thỉnh Trình cười nói: “Lấy độc trị độc hả.”
“Đây là một trong những kinh nghiệm của tôi, dù sao thì tôi cũng rất thích chơi với trẻ con.”

“Vậy cậu…” Nguyên Thỉnh Trình định mở miệng, muốn nói rồi lại thôi, rõ ràng cậu đang cố gắng khắc chế thanh âm thở dài, nhưng vẫn thở dài một hơi.
Cái lỗ tai mẫn cảm và thông minh của Kiều Niên đã bắt được rồi.
Thích một người chính là khi người đó vừa dứt lời, hoặc là vài cái chớp mắt của người đó, cậu đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Kiều Niên hiểu đại khái là cậu đang hờn dỗi, muốn nói với cậu nhưng lại thôi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ là ăn bữa khuya, họ cùng nhau đi tới chỗ đỗ xe.
“Bố ơi, con muốn ăn mì bơ đậu phộng ạ.”
“Được thôi, vậy mẹ con thì sao?”
“Mẹ thế nào cũng được, con yêu.”
Kiều Niên dừng chân, cậu không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn như thể đang nhìn trộm vậy.
Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo khoác màu xanh da trời và bộ vest chỉn chu vừa bước xuống xe, nhấc bổng đứa trẻ dễ thương trông như quả dưa hấu Taro lên cao và dỗ dành.

Ông ta mỉm cười, sự dịu dàng từ tình yêu thương của người bố tỏa ra.

Người phụ nữ bên cạnh ông ta thì cười duyên dáng, không thấy dấu vết của năm tháng, vẫn thướt tha, phong tình, bộ móng xinh đẹp của người phụ nữ đang bóc những múi cam nhỏ rồi đưa vào miệng của đứa trẻ.
Một nhà ba người, vô cùng hòa thuận và vui vẻ.
Nếu như đây là một bộ phim truyền hình gia đình thì sự xuất hiện của Kiều Niên rất lạc lõng, bởi vì cậu chỉ là một người qua đường, đã bị đạo diễn cho ra khỏi sân khấu từ lâu, một người im lặng tránh ở phía sau màn, mẹ của cậu cũng giống như cậu, không có chút đất diễn nào.
Nguyên Thỉnh Trình cũng liếc nhìn về phía sau một cái, cậu trực tiếp vươn tay ngăn trở tầm nhìn của Kiều Niên, kéo cậu vào trong lồng ngực của mình, nói ở bên tai của cậu: “Hiện tại làm gì có người đàn ông nào đẹp hơn tôi được chứ?”
Kiều Niên kéo hai cánh tay của cậu xuống, cười nhạt, lại lộ ra vẻ thoải mái nói: “Tôi đã thấy bố của tôi…”
“Tôi biết, muốn tôi giúp cậu đi đánh ông ta không?” Nguyên Thỉnh Trình cử động cổ, xương cốt vang lên răng rắc.
“Không cần đâu…Cảm ơn lòng tốt của cậu.”
Nguyên Thỉnh Trình túm lấy tay áo cậu kéo về phía trước: “Vậy thì mặc kệ ông ta đi, theo tôi về nhà.”
Không cần nhìn cũng không cần nghe thêm gì nữa.
Kiều Niên cảm thấy cậu nên thêm đất diễn cho bản thân mình, dũng mãnh xông về phía trước, dùng ánh mắt hằn học nhìn về phía bọn họ đang thể hiện tình cảm mãnh liệt.

Cậu muốn thể hiện cảm giác tồn tại, khiến cho người đàn ông đó cảm thấy áy náy dù chỉ một chút, khiến cho người phụ nữ phải cuống quýt.

Thế nhưng gia đình mỹ mãn trước mắt giống như một bức ảnh được lồng trong khung kính, cậu chỉ có thể nâng lên xem mà thôi.
Sau trận cãi vã nhiều năm về trước, bố và cậu đã không còn quan hệ gì với nhau nữa.
Hai người bọn họ sóng vai đi bên nhau, Kiều Niên thản nhiên nói: “Cậu có biết mẹ của tôi với cậu của cậu đang ở bên nhau không.”
“Tôi biết, cậu cứ cứ yên tâm, cậu của tôi không giống như bố của cậu đâu.” Nguyên Thỉnh Trình thề thốt, sau đó cậu lại nhếch miệng cười khẽ, lộ ra chiếc răng nanh: “Này, tính ra thì cậu là em họ của tôi đúng không?”
“Hả? Gì cơ?”
Nguyên Thỉnh Trình: “Sau này cậu nhớ phải gọi tôi là anh họ, đừng có gọi anh không, nghe chưa.”
“A Trình, thật không dám giấu diếm, tôi còn lớn hơn cậu vài tháng đấy, bình thường gọi cậu là anh là đã rộng lượng lắm rồi, đâu phải là cậu không biết đâu, bây giờ lại còn muốn chiếm tiện nghi còn khoe mẽ nữa cơ đấy, em họ.”
Nguyên Thỉnh Trình miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với vẻ không tình nguyện: “Vậy cậu đã làm anh họ của tôi rồi, bây giờ đến lượt tôi làm anh họ của cậu.”
Kiều Niên nói: “Vịt chết còn mạnh miệng.”
Nói xong, cậu không tự chủ mà nhìn về phía bóng dáng một nhà ba người ngày càng xa, như thể nhìn xuyên qua được thời gian được trong tương lại Nguyên Thỉnh Trình cùng với vợ của mình sẽ dắt tay nhau đến già.
Vài phút nhạc buồn cho cảnh buồn, Kiều Niên bình tĩnh nói: “Sau này người em họ là cậu sẽ cưới vợ sinh con, vì thế tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để đến khi tham gia hôn lễ của cậu sẽ tặng cho cậu phong bao lớn nhất.”
Nghe xong, Nguyên Thỉnh Trình tưởng tượng đến khung cảnh Kiều Niên đứng một mình trong bộ tây trang chỉn chu cùng với đôi giày da tiến lên cùng với ly rượu chúc phúc cho cậu, trong ánh sáng rực rỡ, cậu tươi cười rạng rỡ lộ ra lúm đồng tiền, giống như chưa từng tồn tại.
Trong lòng của Nguyên Thỉnh Trình rối bời, trong lòng tự hỏi Kiều Niên nghĩ xa xôi như vậy làm chi.
Theo thói quen, cậu đưa tay lên xoa tóc, đột nhiên bị chân tóc đâm vào thì mới nhớ ra mình đã cắt tóc từ lâu.
“Vậy còn cậu thì sao?”
Kiều Niên cười cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu, dịu dàng nói: “Tôi ư? Người anh em tốt à, tôi là gay đấy, nên đương nhiên là tôi sẽ tìm bạn trai rồi.

Sinh con gì chứ, tôi đâu có sinh được…”
Hình ảnh của một người đàn ông xuất hiện thêm trong hôn lễ, Nguyên Thỉnh Trình tưởng tượng hắn trông giống như một nét vẽ hỗn loạn trong bức tranh, giống như một cây táo nứt toác méo mó vậy, còn miệng thì còn thối hơn cả sầu riêng.

Trái sầu riêng hôi thối nắm lấy bàn tay của Kiều Niên bằng đôi bàn tay đen nhẻm, vì cậu mà tới đây, rồi dẫn cậu đi khỏi nơi thị phi này.
“Sao cậu lại ngẩn người thế.” Kiều Niên áp cánh tay vào người cậu.
Nguyên Thỉnh Trình lập tức bỏ qua cảnh tượng kỳ quái này sang một bên, khi đối mặt với Kiều Niên, cậu bỗng nhiên cúi mặt xuống, lạnh lùng nói: “Chuyện của tương lai, cưới vợ hay sinh con gì đó thì tôi cũng không biết, cậu đừng nói nữa, cũng đừng gọi tôi là em họ, nghe kỳ quái lắm.”
Kiều Niên cười chế nhạo: “Thế cậu muốn tôi gọi cậu là gì nào? Có thể gọi là chồng được chứ?”

Nguyên Thỉnh Trình cũng không tỏ vẻ cự tuyệt, nhưng cũng không đồng ý: “Lặp từ thêm đi, nghe đáng yêu hơn một chút, ví dụ như chồng chồng ơi.”
Kiều Niên như cười như không, hơi kiễng chân lên, thì thầm vào lỗ tai của cậu nói: “A, vậy được, chồng ơi.”
Kiều Niên cũng chẳng hề thẹn thùng chút nào.
Lỗ tai của Nguyên Thỉnh Trình hơi đỏ lên, ấp úng nói: “Đừng kêu nữa! Cậu, cậu đừng có đùa giỡn với tôi…Tôi chịu không nổi đâu.”
Kiều Niên cười hỏi: “Sao lại không chịu nổi?”
Nguyên Thỉnh Trình nuốt nước miếng, dùng tay giả vờ đánh vào đầu của Kiều Niên: “Đánh chết cậu!”
Trông giống như một cô gái đang hờn dỗi vì thẹn thùng vậy.
Kiều Niên cười hi hi: “Tuân lệnh, em họ.”
“Kiều Niên cậu mới là em!”
“…”
Hai người cãi nhau trên suốt cả đường cứ như học sinh tiểu học vậy, Kiều Niên sải bước dài đi trước đến chỗ xe máy, còn Nguyên Thỉnh Trình thì đi theo sát ở phía sau.

Sau đó tay phải thì ôm một túi đồ ăn khuya to, còn tay trái thì ôm chặt lấy eo của Kiều Niên: “Khởi động xe đi.”
Kiều Niên trả đũa nói: “Cậu không cần phải ôm tôi đâu.”
Nguyên Thỉnh Trình lập tức buông tay ra, còn ngại bẩn giả vờ dùng miệng thổi thôi bụi, sau đó lại nhét tay vào trong túi áo khoác: “Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, cậu nghĩ là tôi muốn ôm cậu ư.”
Trên đường về nhà, tiếng chuông di động của Nguyên Thỉnh Trình vang lên vài lần.

Tuy rằng trong lòng của cậu có đáp án thế nhưng cậu vẫn không thấy, cậu chọt chọt vào eo của Kiều Niên rồi hỏi: “Cậu mau dạy tôi cách theo đuổi con gái đi.”
“Sao nào? Có bạn nữ nào gửi tin nhắn cho cậu ư?”
Nguyên Thỉnh Trình ở phía sau cho nên hoàn toàn không nhìn thấy biểu tình của Kiều Niên, liền cố ý kéo dài “ừ”.
Kiều Niên dừng một chút, rồi khẽ thở dài, sau đó mới nói: “Khi nào về nhà thì tôi sẽ nói cho cậu.”
Lại yên lặng một hồi.
10 giây trôi qua, Nguyên Thỉnh Trình lại vô duyên vô cớ mà nổi điên, nói với vẻ không chút kiên nhẫn: “Quên đi, đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe nữa, cậu vẫn có thể theo đuổi các bạn nữ mà…”
Cậu vừa hùng hổ nói vừa lợi dụng tình thế, hai tay ôm lấy eo của Kiều Niên, động tác uyển chuyển thành thạo trông y như một cao thủ có kỹ năng cấp mười.
Trong khi chờ đèn đỏ, Kiều Niên nhìn sang chiếc xe ở phía đối diện, ánh đèn đỏ chiếu lên đầu xe đỏ giống như quả cà chua vậy.
Bỗng nhiên vui quá hóa buồn, cảm xúc thay đổi thất thường, cậu bỗng bừng tỉnh bởi câu nói đùa.
“A Trình, đột nhiên tôi cảm thấy biết đủ không phải là một phẩm chất mà là một lựa chọn, dục vọng càng lớn thì sẽ càng khiến con người cảm thấy đau khổ hơn, cầu mà không được, có đôi khi còn đánh mất chính bản thân mình, chỉ còn những hoài nghi và trách cứ.

Còn lựa chọn thấyđủ tức là còn có thể giữ lại một chút ngọt ngào, tôi thích nó, muốn nó, nhưng tôi lại không muốn cưỡng cầu.”
Khi nói những lời này, Kiều Niên cũng nhớ tới mẹ của cậu.


Đêm nay, bỗng nhiên cậu lại gặp được người bố đã lâu không nhìn thấy, chuyện cũ lại ào ào xuất hiện, nghĩ lại mà thấy khinh bỉ.
Mẹ Kiều là người phụ nữ bị tình yêu làm cho mê muội, bà không chịu được sự sa đọa của người chồng, cuộc hôn nhân của bà thất bại hết lần này đến lần khác chỉ vì những việc lặt vặt lông gà vỏ tỏi, trong một buổi tối gió bắc thổi qua, bà tuyệt vọng đến mức định nhảy xuống sông tự sát.
Bà lớn tiếng oán giận tôi cái gì cũng không có, tình yêu hay gia đình chẳng có gì hết!
Sau đó, bước chân đầu tiên vừa mới chạm xuống dòng nước lạnh băng ở dưới sông thì nghe thấy tiếng kêu gào của trẻ con: Quái vật xấu xí Lại Tiểu Tịnh, mẹ không phải không có cái gì hết, mẹ còn có con nữa mà, mẹ biết đủ đi chứ!
Bà đột nhiên quay đầu lại, thấy hai tay của đứa con đang chống ở eo, ưỡn cái bụng nhỏ ra mà phê bình bà.
Bà đã đi vào con đường chết quá lâu rồi cho nên bà cảm thấy bi quan tự cho rằng phía sau mình không còn một cái gì nữa, hoàn toàn trống rỗng, không còn thấy bất cứ tia hy vọng nào trong tương lai, thế nhưng thật ra đứa con của bà vẫn luôn loạng choạng đi theo phía sau bà, chưa từng rời đi.
Chỉ cần bà nguyện ý quay đầu lại.
Từ nhỏ, Kiều Niên đã hiểu thấu được đạo lý này còn hơn cả mẹ của cậu.

Thấy đủ là tốt rồi.
Những đứa trẻ khác được nhận tình yêu thương từ cả bố và mẹ, nhưng đối với Kiều Niên chỉ cần có mẹ là đủ rồi.

Nguyên Thỉnh Trình sẽ không bao giờ thích cậu, cho nên cậu chỉ cần quý trọng những ngày tháng hai người sống chung với nhau là đủ rồi.

Nếu như cậu có thể tìm được bạn gái thì cậu yên lặng ở bên cạnh chúc phúc là đủ rồi…
Đôi khi trong sinh mệnh sẽ gặp phải những chuyện không thể cầu được, cho nên cậu luôn nhắc nhở bản thân mình mọi lúc rằng đủ rồi, không cần miễn cưỡng nữa.
Bố đã sớm rời xa cậu, hiện tại A Trình cũng sắp rời bỏ cậu.
Khoảnh khắc dừng lại trước ánh đèn đỏ lấp lánh này giúp cho đám người đang ồn ào một linh cảm, đưa cho ánh trăng một cơ hội để thở, khiến cho đôi tình nhân đang cãi nhau có thể bình tĩnh trở lại…
Khi đèn chuyển xanh, Nguyên Thỉnh Trình vẫn còn đang thất thần, cậu chỉ chú ý nhìn chằm chằm vào phía sau cái đầu tròn trịa của Kiều Niên, trên đầu từng đội một chiếc mũ lưỡi trai, mũ ngư dân, mũ bát giác…Nghĩ lại thì cảm thấy có chút đáng yêu.
Ngoại trừ mũ, cậu vẫn còn cảm thấy xem chưa đủ, cậu cẩn thận quan sát điểm nhọn của đôi bông tai đinh tán nhỏ màu đen phía sau tai của Kiều Niên, tiểu thiếu gia cũng rất thích mua các loại khuyên tai nhỏ khác nhau, thay phiên nhau đeo.

Nguyên Thỉnh Trình rất ít khi phát hiện ra.
Hiện tại cậu mới nhận ra rằng, suốt những năm vừa qua, thật sự có những chi tiết rất nhỏ mà cậu chưa từng nhận ra.
Đột nhiên cậu lại đa sầu đa cảm một cách kỳ lạ: sự hiểu biết của cậu đối với Kiều Niên vẫn chưa đủ…
“Này, đêm nay cậu làm sao vậy? Cứ chẳng nói gì mấy.”
Nguyên Thỉnh Trình mơ hồ hỏi: “Ồ, sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy? Tôi nghe không hiểu.”
Kiều Niên khẽ nhếch khóe miệng, cười với vẻ bất đắc dĩ: “Đồ em trai ngốc nghếch.”
Chúc mừng năm mới đến tất cả những người bạn có duyên gặp gỡ!.



Chương trước Chương tiếp