Đuổi Theo Con Sóng
Chương 18
Tùy Ý giãy dụa lôi lý trí ra khỏi bóng đêm chẳng được bao lâu đã lại vô thức ngã vào một ảo cảnh xa lạ khác.
Rốt cuộc Ninh Lan cũng tránh được gông cùm của Tùy Ý. Cậu xoay người, ngồi đối diện với người kia, đặt một bàn tay lên vai hắn, tay kia thì men xuống dưới, bắt lấy vật thể cứng rắn kia một cách cực kỳ chuẩn xác.
Tùy Ý dùng chút lý trí còn sót lại đẩy người đang ngồi trên đùi mình: “Cậu làm gì đấy?”
Ninh Lan bật cười, đầu ngón tay đảo quanh vật thể nóng bỏng được bao bọc bởi lớp vải dệt: “Câu này phải để tôi hỏi mới đúng, nhóm trưởng, cậu cứng cái gì?”
Hơi thở ấm nóng mang theo men rượu tản ra không khí. Trong bóng tối, sự nhạy cảm đối với âm thanh và mùi hương được khuếch đại vô số lần, Tùy Ý thậm chí có thể nghe thấy từng tiếng người nọ nhẹ nhàng bật ra, cả tiếng tim đập dồn dập đến mãnh liệt của mình.
Hắn tự động viên bản thân, nhất định là rượu đã khiến hắn trở nên mụ mị.
Nhưng hắn không thể làm ngơ trước sự bỡn cợt của Ninh Lan. Hắn đặt bàn tay lên thắt lưng mềm mại của cậu, không kéo cũng chẳng đẩy người ta ra.
Tay Ninh Lan nắm rất chắc, động tác càng lúc càng nhanh. Tùy Ý đè nén âm thanh chực trào ra khỏi cuống họng, Ninh Lan lại thở rất mạnh, vặn vẹo cơ thể theo động tác, âm cuối nhẹ mà lại kéo thật dài.
Tùy Ý thầm nghĩ, chắc chắn người kia đã quen làm loại chuyện này, không thì sao lại dâm đãng như thế chứ.
Cảm giác thứ mình đang xoa nắn lại to thêm một chút, Ninh Lan hé mắt vẻ như rất tự hào. Cậu cong ngón tay mò tìm khóa kéo, lại dùng tay còn lại kéo một tay của Tùy Ý đặt lên mông mình, thở hổn hển, nửa làm nũng nửa ra lệnh nói: “Giúp tôi… Ngồi không nổi rồi.”
Đối diện với cặp mắt yêu dã long lanh ánh nước lại nhiễm đầy tình sắc kia, đầu Tùy Ý nổ “uỳnh” một tiếng, sợi dây lý trí cuối cùng đã đứt phựt. Hắn dùng sức trên tay, bấu chặt cặp mông mềm mại của người nọ, ngón tay như muốn xuyên qua vải dệt để găm vào da thịt đối phương.
Ninh Lan vừa kéo khóa quần Tùy Ý xuống, lại bị động tác có phần thô bạo của hắn làm cho giật mình, ngón tay mang theo hơi lạnh luồn thẳng vào mép quần lót, bắt lấy cây gậy nóng kinh hồn kia mà chẳng do dự chút nào.
“To thật…” Ninh Lan liếm môi, cảm thán.
Vẻ mặt mê mang lại tràn đầy khát vọng của người trước mắt khiến Tùy Ý hoảng hốt cho rằng cậu đã coi mình thành người khác.
Tựa như xuyên qua hắn để nhìn thấy một người cậu không gặp được, cũng không thể chạm vào.
Hai người bọn họ bị bóng tối tĩnh lặng bủa vây, không nhìn rõ mặt nhau, dù thật sự phát điên hoặc có những hành động điên rồ, cũng không ai hay biết.
Thân nhiệt của Ninh Lan vốn thấp, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể nóng bỏng của Tùy Ý khiến cậu có được cảm giác an toàn. Nhiệt độ từ lòng bàn tay nhanh chóng lan ra khắp người, cậu không nhịn được bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn như con mèo nhỏ, gục đầu lên vai Tùy Ý, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có thoải mái không?”
Tùy Ý mím môi, nhưng hơi thở dồn dập trong khoang mũi cùng tiếng rên khẽ khó lòng kìm nén nơi cổ họng đã hoàn toàn bán đứng hắn.
Không nghe được câu trả lời, Ninh Lan có vẻ không vui. Cậu dừng tay, vịn vai Tùy Ý định đứng lên nhưng chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống. Tùy Ý đã quen với việc chân Ninh Lan thoát lực, vươn tay đỡ eo cậu như một phản xạ bản năng.
Ninh Lan bị hắn sờ mềm ra như nước. Cả ngày hôm nay, cậu đều bị bàn tay người này làm cho mất hồn mất vía, giờ không thấy rõ mặt hắn lại như một cái cớ tuyệt vời để cậu muốn làm gì thì làm.
Vì thế, Ninh Lan chậm rãi ngồi xổm xuống, mấy ngón tay linh hoạt vén áo sơ mi của Tùy Ý lên, mơn trớn cơ bụng căng cứng chẳng rõ vì khao khát hay vì căng thẳng của đối phương, lúc thì ấn nhẹ, khi lại nhẹ nhàng ve vuốt.
Ngón tay của Ninh Lan không mềm mại trơn nhẵn như gương mặt cậu vì còn có vân tay và một lớp chai mỏng, nhưng điều đó lại khiến mỗi một tấc da thịt được cậu chạm vào như sắp bốc cháy.
“Thì ra cậu thích được sờ ở đây.”
Tư thế này khiến Tùy Ý không nhìn thấy gương mặt Ninh Lan, nhưng hắn dám chắc lúc nói chuyện, người nọ đã cười.
Tay Ninh Lan không ngừng di chuyển lên xuống, chạm vào những thớ cơ cậu thèm muốn đã lâu. Sau khi sờ đủ, cậu không khỏi gảy mấy cái xung quanh điểm nhô lên trên ngực đối phương một cách đầy lưu luyến. Nhưng lúc chuẩn bị thu tay về, Tùy Ý lại đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Hắn cứ nắm chặt như thế, không động đậy cũng chẳng nói lời nào, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hệt như một dã thú chuẩn bị vồ mồi giữa đêm đen.
Ninh Lan biết hắn chưa thấy đủ, không nhịn được bật cười: “Được rồi, được rồi, cậu buông tay ra trước đã, tôi sẽ làm cậu thoải mái mà.”
Trước sự hấp dẫn khó chối từ ấy, Tùy Ý chậm rãi buông tay.
Ninh Lan dùng hai tay cầm bộ phận đang ngẩng đầu đầy kiêu ngạo của đối phương, cúi người, áp sát lại.
Tùy Ý chỉ cảm thấy cái thứ không biết nghe lời của mình bị nhét vào một nơi mềm mại và ẩm ướt, đầu tiên là phần đỉnh, sau đến phần thân cũng chậm rãi chui vào. Trong nơi ướt át kia có một con rắn nhỏ linh hoạt mơn trớn từng tấc da thịt của hắn.
Đây là lần đầu Ninh Lan làm việc này, vừa thử phun ra nuốt vào quái vật khổng lồ của Tùy Ý, vừa thầm nghĩ bản thân tưởng chuyện này đơn giản đúng là một sai lầm. Miệng cậu há to hết cỡ, ngậm vật kia vào đã rất khó khăn, còn phải chú ý không để răng nanh đụng tới nó, thật là vừa mất sức vừa yêu cầu kỹ thuật cao.
Mà cậu cũng không biết người được hầu hạ kia có thoải mái hay không.
Tùy Ý dậy thì khá sớm, nhưng vì không mấy mặn mà với tình dục nên số lần quay tay cũng rất ít. Hắn cơ bản không biết làm chuyện này lại thoải mái như vậy.
Thoải mái đến mức hắn chỉ muốn nhét tất cả vào.
Đêm nay tất cả đều không thể khống chế, tiến thêm một bước cũng chẳng là gì.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã như vậy rồi.
Ninh Lan vẫn đang cắm đầu miệt mài liếm mút, mệt đến mức quai hàm cậu đã tê rần, vậy mà cây gậy th*t kia chỉ biết to lên chứ không hề có dấu hiệu sắp ra.
Cậu dùng đầu lưỡi liếm dọc thân gậy từ đầu đến cuối một lượt, trước khi nhét nó vào miệng lần thứ hai, cậu chợt lẩm bẩm một câu: “Mỏi quá, sao cậu còn chưa bắn hả?”
Lời còn chưa dứt, cậu đã nghe tiếng thở trên đỉnh đầu dồn dập hẳn lên.
Tùy Ý bỗng dùng tay phải giữ chặt gáy Ninh Lan, đẩy mạnh thứ kia vào khuôn miệng nhỏ nhắn mà ướt át của cậu.
“Ư…” Ninh Lan chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi liên tục bị động tác như tra tấn của Tùy Ý ép phun ra nuốt vào vật kia. Tuy không thể nuốt trọn cả cây, nhưng cậu cảm thấy đối phương đâm vào sâu hơn khi nãy rất nhiều.
Ninh Lan vô cùng mâu thuẫn. Cậu vừa khó chịu lại vừa sung sướng, chủ động đẩy nhanh tần suất. Từ góc nhìn của Tùy Ý, hắn chỉ thấy đỉnh đầu Ninh Lan không ngừng nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp gáp của mình.
Cuối cùng, một tiếng rên rỉ đầy kìm nén gần như bật ra trong gào thét, cảm giác sung sướng khi bắn tinh khiến Tùy Ý đầu váng mắt hoa.
Ninh Lan không kịp tránh, dòng chất lỏng đặc sệt và ấm nóng của người kia lập tức bắn đầy mặt cậu. Cậu mỏi mệt ngã ngồi xuống, hai tay chống lên mặt thảm.
Ánh sáng lờ mờ từ khe cửa hắt tới một lần nữa. Tùy Ý tinh tường nhận thấy chất lỏng mình bắn ra chậm rãi chảy từ má xuống khóe miệng Ninh Lan.
Ninh Lan thè lưỡi liếm, nở nụ cười tươi rói, đôi mắt híp lại nhưng vẫn ánh lên những đốm sáng lờ mờ.
“Thoải mái chứ?”
Rạng sáng, buổi liên hoan ăn mừng tưng bừng mới kết thúc.
Người say đến không biết trời trăng là gì được khiêng lên xe, chờ người không say chở về nhà. AOW bị diệt đoàn, may là tài xế lái xe bảo mẫu không uống rượu, làm tròn bổn phận chở các thiếu niên về ký túc.
Tùy Ý và Ninh Lan là hai người duy nhất còn tỉnh táo.
Hai người hợp tức khiêng bốn kẻ bất tỉnh kia vào nhà. Sau khi thu xếp cho Cố Thần Khải xong, Tùy Ý ngẩng đầu, thấy Ninh Lan mệt mỏi ngáp dài một cái, dáng vẻ như có thể ngủ bất cứ lúc nào. Cậu không định nấn ná lại phòng này, nói một tiếng “ngủ ngon” rồi vươn vai đi ra ngoài.
Sáng hôm sau, hai người tỉnh rượu lần nữa chạm mặt trong phòng vệ sinh. Ninh Lan đang đánh răng, nhìn Tùy Ý trong gương không đến nửa giây đã rời mắt, ngậm bàn chải hàm hồ nói tiếng “chào”.
Tùy Ý vừa đi chạy bộ về, trên mặt đầy mồ hôi, mở vòi nước giặt khăn mặt. Ninh Lan cũng rửa mặt, liên tục dùng tay vốc nước hắt lên mặt mình. Lúc này mặt cậu không hồng nữa, màu đuôi mắt cũng rất nhạt, không giống dáng vẻ dụ người của hôm qua.
Về sau, hai người bọn họ không ai nhắc lại chuyện này.
Thỉnh thoảng Tùy Ý còn nghĩ, có phải mình đã trải qua một giấc mộng xuân không.
Âm thanh rõ ràng bên tai, cảm xúc mềm mại còn vương trên đầu ngón tay, vậy mà tại sao một đương sự khác lại thản nhiên như thế, cứ như chẳng có gì xảy ra?
Việc Ninh Lan thay Phương Vũ nhảy đôi với Tùy Ý đã khiến siêu thoại nổ tung ngay trong đêm showcase diễn ra, thậm chí còn kéo dài vài ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu lắng lại. Cái tên Ninh Lan lần đầu tiên xuất hiện với tần suất cao trên trang chủ AOW, mà tám mươi phần trăm là chửi rủa, mười lăm phần trăm là đau lòng, còn lại là trêu chọc.
Fan CP Cao Hoa – Lượn đi cho nước nó trong được không? Chỗ của Hoa nhà tôi mà cậu cũng xứng đứng vào à? Xoay mông dâm như quyến rũ nhóm trưởng thế, đúng là không biết xấu hổ!
Fan nhóm kiên quyết công bằng – Đây rõ ràng là do công ty sắp xếp mà, mọi người lý trí một chút, ủng hộ cả bảy người AOW, đừng nâng một giẫm một nhé.
Fan only của Ninh Lan ít đến không thể ít hơn — Im đi, loại vũ đạo này Bubble Lan nhà bọn này thèm chắc? Thử đổi thành anh nhà các người xem, trăm phần trăm xấu đến không dám nhìn thẳng!
Quần chúng ăn dưa đi ngang — Rất đẹp nhá, không hề có cảm giác không phù hợp, con gái nhìn cũng mặc cảm đây.
Ninh Lan khoanh chân ngồi trên sàn phòng tập lướt xem bình luận. Vương Băng Dương sợ cậu không chịu nổi kích thích, ở cạnh nói giỡn vài câu như an ủi: “Nghe câu nhọ đến cực hạn sẽ nổi chưa? Dù sao thì cũng ngon hơn là không nóng không lạnh mà, ha ha ha.”
Ninh Lan cười, gật đầu tán thành. Uống một hơi hết sạch chai nước khoáng xong, cậu đứng lên vừa soi gương vừa sờ cánh tay, bắp chân mình: “Giống con gái chỗ nào chứ… Ầy, buổi trưa ăn thêm một bát cơm vậy.”
Những bình luận khó nghe như bị xóa bỏ sạch sẽ, không còn lưu lại trong lòng cậu.
Tùy Ý vừa thở phào vì cậu chịu được áp lực, lại vừa có chút bực bội không rõ lí do.
Đối với một người như Ninh Lan, tất cả những gì xảy ra vào đêm đó, hẳn đều có thể tùy tiện lãng quên.
Rốt cuộc Ninh Lan cũng tránh được gông cùm của Tùy Ý. Cậu xoay người, ngồi đối diện với người kia, đặt một bàn tay lên vai hắn, tay kia thì men xuống dưới, bắt lấy vật thể cứng rắn kia một cách cực kỳ chuẩn xác.
Tùy Ý dùng chút lý trí còn sót lại đẩy người đang ngồi trên đùi mình: “Cậu làm gì đấy?”
Ninh Lan bật cười, đầu ngón tay đảo quanh vật thể nóng bỏng được bao bọc bởi lớp vải dệt: “Câu này phải để tôi hỏi mới đúng, nhóm trưởng, cậu cứng cái gì?”
Hơi thở ấm nóng mang theo men rượu tản ra không khí. Trong bóng tối, sự nhạy cảm đối với âm thanh và mùi hương được khuếch đại vô số lần, Tùy Ý thậm chí có thể nghe thấy từng tiếng người nọ nhẹ nhàng bật ra, cả tiếng tim đập dồn dập đến mãnh liệt của mình.
Hắn tự động viên bản thân, nhất định là rượu đã khiến hắn trở nên mụ mị.
Nhưng hắn không thể làm ngơ trước sự bỡn cợt của Ninh Lan. Hắn đặt bàn tay lên thắt lưng mềm mại của cậu, không kéo cũng chẳng đẩy người ta ra.
Tay Ninh Lan nắm rất chắc, động tác càng lúc càng nhanh. Tùy Ý đè nén âm thanh chực trào ra khỏi cuống họng, Ninh Lan lại thở rất mạnh, vặn vẹo cơ thể theo động tác, âm cuối nhẹ mà lại kéo thật dài.
Tùy Ý thầm nghĩ, chắc chắn người kia đã quen làm loại chuyện này, không thì sao lại dâm đãng như thế chứ.
Cảm giác thứ mình đang xoa nắn lại to thêm một chút, Ninh Lan hé mắt vẻ như rất tự hào. Cậu cong ngón tay mò tìm khóa kéo, lại dùng tay còn lại kéo một tay của Tùy Ý đặt lên mông mình, thở hổn hển, nửa làm nũng nửa ra lệnh nói: “Giúp tôi… Ngồi không nổi rồi.”
Đối diện với cặp mắt yêu dã long lanh ánh nước lại nhiễm đầy tình sắc kia, đầu Tùy Ý nổ “uỳnh” một tiếng, sợi dây lý trí cuối cùng đã đứt phựt. Hắn dùng sức trên tay, bấu chặt cặp mông mềm mại của người nọ, ngón tay như muốn xuyên qua vải dệt để găm vào da thịt đối phương.
Ninh Lan vừa kéo khóa quần Tùy Ý xuống, lại bị động tác có phần thô bạo của hắn làm cho giật mình, ngón tay mang theo hơi lạnh luồn thẳng vào mép quần lót, bắt lấy cây gậy nóng kinh hồn kia mà chẳng do dự chút nào.
“To thật…” Ninh Lan liếm môi, cảm thán.
Vẻ mặt mê mang lại tràn đầy khát vọng của người trước mắt khiến Tùy Ý hoảng hốt cho rằng cậu đã coi mình thành người khác.
Tựa như xuyên qua hắn để nhìn thấy một người cậu không gặp được, cũng không thể chạm vào.
Hai người bọn họ bị bóng tối tĩnh lặng bủa vây, không nhìn rõ mặt nhau, dù thật sự phát điên hoặc có những hành động điên rồ, cũng không ai hay biết.
Thân nhiệt của Ninh Lan vốn thấp, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể nóng bỏng của Tùy Ý khiến cậu có được cảm giác an toàn. Nhiệt độ từ lòng bàn tay nhanh chóng lan ra khắp người, cậu không nhịn được bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn như con mèo nhỏ, gục đầu lên vai Tùy Ý, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có thoải mái không?”
Tùy Ý mím môi, nhưng hơi thở dồn dập trong khoang mũi cùng tiếng rên khẽ khó lòng kìm nén nơi cổ họng đã hoàn toàn bán đứng hắn.
Không nghe được câu trả lời, Ninh Lan có vẻ không vui. Cậu dừng tay, vịn vai Tùy Ý định đứng lên nhưng chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống. Tùy Ý đã quen với việc chân Ninh Lan thoát lực, vươn tay đỡ eo cậu như một phản xạ bản năng.
Ninh Lan bị hắn sờ mềm ra như nước. Cả ngày hôm nay, cậu đều bị bàn tay người này làm cho mất hồn mất vía, giờ không thấy rõ mặt hắn lại như một cái cớ tuyệt vời để cậu muốn làm gì thì làm.
Vì thế, Ninh Lan chậm rãi ngồi xổm xuống, mấy ngón tay linh hoạt vén áo sơ mi của Tùy Ý lên, mơn trớn cơ bụng căng cứng chẳng rõ vì khao khát hay vì căng thẳng của đối phương, lúc thì ấn nhẹ, khi lại nhẹ nhàng ve vuốt.
Ngón tay của Ninh Lan không mềm mại trơn nhẵn như gương mặt cậu vì còn có vân tay và một lớp chai mỏng, nhưng điều đó lại khiến mỗi một tấc da thịt được cậu chạm vào như sắp bốc cháy.
“Thì ra cậu thích được sờ ở đây.”
Tư thế này khiến Tùy Ý không nhìn thấy gương mặt Ninh Lan, nhưng hắn dám chắc lúc nói chuyện, người nọ đã cười.
Tay Ninh Lan không ngừng di chuyển lên xuống, chạm vào những thớ cơ cậu thèm muốn đã lâu. Sau khi sờ đủ, cậu không khỏi gảy mấy cái xung quanh điểm nhô lên trên ngực đối phương một cách đầy lưu luyến. Nhưng lúc chuẩn bị thu tay về, Tùy Ý lại đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Hắn cứ nắm chặt như thế, không động đậy cũng chẳng nói lời nào, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hệt như một dã thú chuẩn bị vồ mồi giữa đêm đen.
Ninh Lan biết hắn chưa thấy đủ, không nhịn được bật cười: “Được rồi, được rồi, cậu buông tay ra trước đã, tôi sẽ làm cậu thoải mái mà.”
Trước sự hấp dẫn khó chối từ ấy, Tùy Ý chậm rãi buông tay.
Ninh Lan dùng hai tay cầm bộ phận đang ngẩng đầu đầy kiêu ngạo của đối phương, cúi người, áp sát lại.
Tùy Ý chỉ cảm thấy cái thứ không biết nghe lời của mình bị nhét vào một nơi mềm mại và ẩm ướt, đầu tiên là phần đỉnh, sau đến phần thân cũng chậm rãi chui vào. Trong nơi ướt át kia có một con rắn nhỏ linh hoạt mơn trớn từng tấc da thịt của hắn.
Đây là lần đầu Ninh Lan làm việc này, vừa thử phun ra nuốt vào quái vật khổng lồ của Tùy Ý, vừa thầm nghĩ bản thân tưởng chuyện này đơn giản đúng là một sai lầm. Miệng cậu há to hết cỡ, ngậm vật kia vào đã rất khó khăn, còn phải chú ý không để răng nanh đụng tới nó, thật là vừa mất sức vừa yêu cầu kỹ thuật cao.
Mà cậu cũng không biết người được hầu hạ kia có thoải mái hay không.
Tùy Ý dậy thì khá sớm, nhưng vì không mấy mặn mà với tình dục nên số lần quay tay cũng rất ít. Hắn cơ bản không biết làm chuyện này lại thoải mái như vậy.
Thoải mái đến mức hắn chỉ muốn nhét tất cả vào.
Đêm nay tất cả đều không thể khống chế, tiến thêm một bước cũng chẳng là gì.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã như vậy rồi.
Ninh Lan vẫn đang cắm đầu miệt mài liếm mút, mệt đến mức quai hàm cậu đã tê rần, vậy mà cây gậy th*t kia chỉ biết to lên chứ không hề có dấu hiệu sắp ra.
Cậu dùng đầu lưỡi liếm dọc thân gậy từ đầu đến cuối một lượt, trước khi nhét nó vào miệng lần thứ hai, cậu chợt lẩm bẩm một câu: “Mỏi quá, sao cậu còn chưa bắn hả?”
Lời còn chưa dứt, cậu đã nghe tiếng thở trên đỉnh đầu dồn dập hẳn lên.
Tùy Ý bỗng dùng tay phải giữ chặt gáy Ninh Lan, đẩy mạnh thứ kia vào khuôn miệng nhỏ nhắn mà ướt át của cậu.
“Ư…” Ninh Lan chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi liên tục bị động tác như tra tấn của Tùy Ý ép phun ra nuốt vào vật kia. Tuy không thể nuốt trọn cả cây, nhưng cậu cảm thấy đối phương đâm vào sâu hơn khi nãy rất nhiều.
Ninh Lan vô cùng mâu thuẫn. Cậu vừa khó chịu lại vừa sung sướng, chủ động đẩy nhanh tần suất. Từ góc nhìn của Tùy Ý, hắn chỉ thấy đỉnh đầu Ninh Lan không ngừng nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp gáp của mình.
Cuối cùng, một tiếng rên rỉ đầy kìm nén gần như bật ra trong gào thét, cảm giác sung sướng khi bắn tinh khiến Tùy Ý đầu váng mắt hoa.
Ninh Lan không kịp tránh, dòng chất lỏng đặc sệt và ấm nóng của người kia lập tức bắn đầy mặt cậu. Cậu mỏi mệt ngã ngồi xuống, hai tay chống lên mặt thảm.
Ánh sáng lờ mờ từ khe cửa hắt tới một lần nữa. Tùy Ý tinh tường nhận thấy chất lỏng mình bắn ra chậm rãi chảy từ má xuống khóe miệng Ninh Lan.
Ninh Lan thè lưỡi liếm, nở nụ cười tươi rói, đôi mắt híp lại nhưng vẫn ánh lên những đốm sáng lờ mờ.
“Thoải mái chứ?”
Rạng sáng, buổi liên hoan ăn mừng tưng bừng mới kết thúc.
Người say đến không biết trời trăng là gì được khiêng lên xe, chờ người không say chở về nhà. AOW bị diệt đoàn, may là tài xế lái xe bảo mẫu không uống rượu, làm tròn bổn phận chở các thiếu niên về ký túc.
Tùy Ý và Ninh Lan là hai người duy nhất còn tỉnh táo.
Hai người hợp tức khiêng bốn kẻ bất tỉnh kia vào nhà. Sau khi thu xếp cho Cố Thần Khải xong, Tùy Ý ngẩng đầu, thấy Ninh Lan mệt mỏi ngáp dài một cái, dáng vẻ như có thể ngủ bất cứ lúc nào. Cậu không định nấn ná lại phòng này, nói một tiếng “ngủ ngon” rồi vươn vai đi ra ngoài.
Sáng hôm sau, hai người tỉnh rượu lần nữa chạm mặt trong phòng vệ sinh. Ninh Lan đang đánh răng, nhìn Tùy Ý trong gương không đến nửa giây đã rời mắt, ngậm bàn chải hàm hồ nói tiếng “chào”.
Tùy Ý vừa đi chạy bộ về, trên mặt đầy mồ hôi, mở vòi nước giặt khăn mặt. Ninh Lan cũng rửa mặt, liên tục dùng tay vốc nước hắt lên mặt mình. Lúc này mặt cậu không hồng nữa, màu đuôi mắt cũng rất nhạt, không giống dáng vẻ dụ người của hôm qua.
Về sau, hai người bọn họ không ai nhắc lại chuyện này.
Thỉnh thoảng Tùy Ý còn nghĩ, có phải mình đã trải qua một giấc mộng xuân không.
Âm thanh rõ ràng bên tai, cảm xúc mềm mại còn vương trên đầu ngón tay, vậy mà tại sao một đương sự khác lại thản nhiên như thế, cứ như chẳng có gì xảy ra?
Việc Ninh Lan thay Phương Vũ nhảy đôi với Tùy Ý đã khiến siêu thoại nổ tung ngay trong đêm showcase diễn ra, thậm chí còn kéo dài vài ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu lắng lại. Cái tên Ninh Lan lần đầu tiên xuất hiện với tần suất cao trên trang chủ AOW, mà tám mươi phần trăm là chửi rủa, mười lăm phần trăm là đau lòng, còn lại là trêu chọc.
Fan CP Cao Hoa – Lượn đi cho nước nó trong được không? Chỗ của Hoa nhà tôi mà cậu cũng xứng đứng vào à? Xoay mông dâm như quyến rũ nhóm trưởng thế, đúng là không biết xấu hổ!
Fan nhóm kiên quyết công bằng – Đây rõ ràng là do công ty sắp xếp mà, mọi người lý trí một chút, ủng hộ cả bảy người AOW, đừng nâng một giẫm một nhé.
Fan only của Ninh Lan ít đến không thể ít hơn — Im đi, loại vũ đạo này Bubble Lan nhà bọn này thèm chắc? Thử đổi thành anh nhà các người xem, trăm phần trăm xấu đến không dám nhìn thẳng!
Quần chúng ăn dưa đi ngang — Rất đẹp nhá, không hề có cảm giác không phù hợp, con gái nhìn cũng mặc cảm đây.
Ninh Lan khoanh chân ngồi trên sàn phòng tập lướt xem bình luận. Vương Băng Dương sợ cậu không chịu nổi kích thích, ở cạnh nói giỡn vài câu như an ủi: “Nghe câu nhọ đến cực hạn sẽ nổi chưa? Dù sao thì cũng ngon hơn là không nóng không lạnh mà, ha ha ha.”
Ninh Lan cười, gật đầu tán thành. Uống một hơi hết sạch chai nước khoáng xong, cậu đứng lên vừa soi gương vừa sờ cánh tay, bắp chân mình: “Giống con gái chỗ nào chứ… Ầy, buổi trưa ăn thêm một bát cơm vậy.”
Những bình luận khó nghe như bị xóa bỏ sạch sẽ, không còn lưu lại trong lòng cậu.
Tùy Ý vừa thở phào vì cậu chịu được áp lực, lại vừa có chút bực bội không rõ lí do.
Đối với một người như Ninh Lan, tất cả những gì xảy ra vào đêm đó, hẳn đều có thể tùy tiện lãng quên.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương