Đuổi Theo Con Sóng

Chương 37



Tối ngày 31 tháng 12, AOW tham gia biểu diễn trong chương trình đón giao thừa của đài truyền hình thủ đô.

Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, nên cả nhóm phải đến trước một ngày, diễn tập hai lần rồi mới chính thức lên sân khấu.

Gần đây, trong giới âm nhạc xuất hiện một trào lưu mới, fan các nhà thi nhau so sánh năng lực biểu diễn thực tế của idol mình. Công ty đã nghe ngóng được, đa số các ca sĩ góp mặt trong chương trình này đều chọn hát live. Tuy AOW debut với tư cách là ca sĩ, nhưng vừa hát vừa nhảy thực sự là một thử thách lớn đối với việc ổn định cột hơi. Mấy hôm trước, Trương Phạm đã cho các thiếu niên tập hát và lấy hơi rất nhiều, song lúc lên sân khấu, hiệu quả vẫn không như ý. Hơn nữa, nhân viên hậu trường lại sơ sẩy trong khâu mở hát bè kèm nhạc đệm, khiến cả nhóm phải tự live hoàn toàn. Dưới tình huống bị bất ngờ, các thành viên trở tay không kịp, căng thẳng đến hát lung tung.

Trong nhóm, Vương Băng Dương giữ cả hai vai trò hát và nhảy. Lần biểu diễn này, cậu ta chưa lấy lại tinh thần sau vụ bị cướp vai nên thường xuyên ngẩn người, quên lời mất một đoạn dài. Ninh Lan đỡ giúp vài câu. Kết quả, chương trình phát sóng trực tiếp còn chưa kết thúc, siêu thoại đã loạn cào cào. Có người nói Vương Băng Dương không chuyên nghiệp, lời bài hát cũng quên, có người bảo cậu còn nhỏ, lại vừa sinh bệnh, mọi người đừng hà khắc quá. Bên cạnh đó, cũng có một đám người mắng Ninh Lan xen vào việc của người khác, muốn hot đến điên rồi, đấy mà gọi là hát à? Là tai nạn thì đúng hơn.

Khách quan mà nói thì Ninh Lan hát không tệ, chí ít cậu không bị lệch nhịp dù đang nhảy với cường độ rất cao. Chẳng qua cậu bị ghét nhiều, dù làm gì cũng có người bới móc và xỉa xói.

Ngày đầu năm mới, ngay sau đêm diễn giao thừa, một clone hóng chuyện showbiz tên là PO nào đó tung ra danh sách diễn viên của “Lật ngược giang sơn”. Đây đúng là một tảng đá nện xuống mặt hồ, làm gợn lên ngàn tầng sóng. Dạo trước, lúc nhận được kịch bản mời casting, Vương Băng Dương không kìm nổi hưng phấn, chụp một tấm ảnh úp úp mở mở đăng lên Weibo. Khi đó, có fan nguyên tác nhận ra đây là lời thoại trong “Lật ngược giang sơn”, các fan còn vui vẻ chúc mừng cậu. Giờ nhìn lại, danh sách này làm gì có bóng dáng của Vương Băng Dương? Mà thành viên AOW, chỉ có một mình Ninh Lan góp mặt.

Lại nói, những tấm ảnh Vương Băng Dương đăng cho fan xem gần đây rõ ràng cho thấy cậu đang suy sụp. Trong phút chốc, đủ loại thuyết âm mưu xuất hiện, gì mà Ninh Lan chơi quy tắc ngầm với đạo diễn, Ninh Lan bị quản lý cấp cao của Starlight Entertainment bao, Ninh Lan bỏ tiền tranh vai diễn,… Tin đồn quá nhiều, chẳng những fan mà cả người qua đường đọc cũng thấy tin.

Sau khi được An Lâm kể về chuyện này, Ninh Lan chỉ chép miệng. Cậu cũng hiểu bọn họ có cơ sở để phỏng đoán như vậy. Gần đây, không có Vương Băng Dương lải nhải trước mặt, cậu sắp hoàn toàn cách ly với cộng đồng người hâm mộ rồi.

“Phòng quan hệ xã hội đã lên tiếng giải thích, nếu cậu muốn truy cứu…”

Ninh Lan quyết đoán nói: “Không cần, đừng lãng phí khoản tiền này.”

Thấy cậu rộng lượng như thế, An Lâm lại hơi sợ hãi: “Vai diễn là cậu giành về bằng thực lực, bị hiểu lầm như vậy, cậu không tức giận à?”

Ninh Lan cười: “Miệng mọc trên người bọn họ, nhọ này không bôi được thì còn nhọ khác. Kệ bọn họ đi, có bản lĩnh mới được bàn tán nhiều, điều này chứng minh tôi được chú ý.”

Suy nghĩ này rất nguy hiểm, An Lâm khuyên nhủ: “Tuy nói vậy, nhưng đây thường là lựa chọn cuối cùng. Cậu còn trẻ, dùng hình tượng chính diện để hút fan sẽ tốt hơn.”

Ninh Lan liên tục gật đầu, nhưng vừa tiễn An Lâm dốc gan dốc ruột khuyên bảo đi, cậu đã ném chuyện này ra khỏi đầu.

Có mất mới có được, nếu nghĩ thông thì chẳng còn gì phải sợ nữa.

Ngày 9 tháng 1 tới rất nhanh, công ty tổ chức một buổi livestream để chúc mừng sinh nhật nhóm trưởng Tùy Ý như thường lệ.

Ninh Lan hiếm thấy mà không trốn ở góc phòng làm bối cảnh, còn chen đến bên cạnh Tùy Ý. Lúc tặng quà, Cố Thần Khải cũng không tới gần hắn được, Ninh Lan quyết không nhường chỗ, chắn còn kỹ hơn cả ván cửa.

Đến lượt Ninh Lan tặng quà. Cậu cố ý nhờ nhân viên chỉnh đèn mờ đi một chút để tạo vẻ thần bí. Mọi người còn tưởng cậu định tung chiêu khủng gì, kết quả nghẹn nửa ngày, cậu chỉ hát vài câu trong bài “chúc mừng sinh nhật”.

Bình luận nhảy ra một đống “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha”, Tùy Ý cũng phối hợp ra vẻ mờ mịt, hỏi: “Vậy thôi à?”

Ninh Lan gật đầu: “Ừ, tôi đã chuẩn bị rất lâu đấy.”

Ở bình luận, có fan nói Bubble Lan thật không có lòng, lần trước nhóm trưởng vội vã trở về, còn tặng cậu một cái vòng tay vừa nhìn đã biết rất đắt tiền, giờ cậu lại chỉ tặng người ta một bài hát?

Ninh Lan thần bí nói với ống kính máy quay: “Những thứ khác phải tặng riêng, không cho mọi người xem.” Dứt lời, cậu giơ cổ tay lên, khoe khoang nói: “Đẹp không?”

Hôm nay cậu đeo chiếc vòng mã não kia, những viên đá đỏ to tròn, sáng bóng làm cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cậu càng thêm nổi bật. Bình luận nhảy ra một đống “Liếm liếm liếm liếm liếm” và tất nhiên còn cả những bình luận chẳng nhã nhặn gì. Ninh Lan ghé qua đọc mấy cái kiểu như “Bubble Đen cút khỏi giới giải trí đi”, cười tủm tỉm, nói: “Cô bảo tôi cút thì tôi cút chắc? Thế thì tôi cũng mất mặt quá rồi, chờ lúc nào muốn, tôi sẽ tự cút nhé, moazzz moazzz moazzzz.”

Hành động lần này của cậu lại giành được nhiều thiện cảm. Buổi tối, trên siêu thoại, có không ít người quay xe thành fan cậu. Bọn họ cảm thấy Bubble Lan sống không dễ dàng, tin đồn bị bao lại không có bằng chứng xác thực, đừng vội phủ nhận toàn bộ nỗ lực của cậu thì hơn.

Siêu thoại “Tùy Ba Trục Lan” cũng vì thái độ thân thiết của Ninh Lan với Tùy Ý mà chào đón một loạt fan mới. Bài học rêu rao khiến Lan Lan càng bị ghét lúc trước vẫn còn, nên lần này mọi người chỉ đóng cửa tự gặm đường với nhau.

Buổi tối, về ký túc, Ninh Lan tắm rửa sạch sẽ xong thì nằm úp sấp trên giường chơi điện thoại. Phương Vũ và Lục Khiếu Xuyên ở phòng bên đã bỏ về nhà, Cố Thần Khải lại dọn đồ sang ở ké. Cậu ta khó chịu đập vali ầm ầm, Ninh Lan ngẩng đều lên khỏi màn hình, nói: “Có tin cậu đập thêm hai lần nữa, nhà tầng dưới sẽ tìm tới tận cửa không?”

Cố Thần Khải tròn mắt nhìn Ninh Lan, dường như không ngờ đối phương sẽ khiêu khích mình.

Ninh Lan xoay người, nằm nghiêng trên giường: “Nếu không phải ngại dọn đồ phiền toái thì tôi cũng chuyển sang phòng bên rồi. Hay cậu gọi anh cậu đi luôn đi? Một mình một phòng càng thoải mái.”

Cố Thần Khải hầm hừ rời đi.

Ninh Lan thở dài, xỏ dép lê xuống lầu lấy hàng chuyển phát nhanh.

Cây vĩ cậu đặt đã được gửi tới rồi, người thợ làm nhạc cụ dùng một cái ống nhựa màu trắng dài gần một mét để bọc nó lại. Lúc nhận hàng, Ninh Lan không khỏi hơi giật mình.

“Cái gì mà lại đóng gói thế này?” Anh trai giao hàng tò mò hỏi.

Ninh Lan ăn mặc xuề xòa, mặt lại che kín, cười hê hê dưới lớp khẩu trang, nói: “Gậy như ý.”

Lúc quay đầu lại, cậu vừa vặn trông thấy Vương Băng Dương cũng xuống lấy đồ. Người kia lơ cậu, Ninh Lan suy nghĩ, quyết định đứng chờ đối phương cùng về phòng.

Vào thang máy, Ninh Lan mới mở miệng: “Dương Dương, chuyện đó… Anh xin lỗi cậu, thực sự xin lỗi cậu, ngày mai mời cậu đi ăn có được không?”

Vương Băng Dương im lặng trong chốc lát, rặn ra một nụ cười không mấy tự nhiên, đáp: “Không sao, đều là anh em.”

Câu cửa miệng của Vương Băng Dương chính là “mọi người đều là anh em”. Một câu nói vô tư, nhưng Ninh Lan biết, hiện giờ chắc chắn cậu nhóc này đang nghiến lợi nói ra.

Không khó chịu nhất định là giả, Vương Băng Dương là người đầu tiên bày tỏ thiện ý khi Ninh Lan vừa vào nhóm. Ninh Lan cũng hiểu chuyện mình làm chẳng hay ho gì. Nhưng đó là lựa chọn của cậu sau khi cân nhắc kỹ càng, không ai có quyền phê phán.

Về phòng tháo khẩu trang xong, Ninh Lan vừa định mở cái ống ra xem thì Tùy Ý đẩy cửa bước vào.

Thấy thế, cậu lập tức ném cái ống vào trong góc giường. Tùy Ý nhìn thoáng qua, hỏi: “Cái gì đấy?”

Khơi dậy lòng hiếu kỳ của nhóm trưởng đại nhân là chuyện khó khăn đến mức nào, Ninh Lan cảm thấy rất đắc ý: “Cậu đoán xem?”

Tùy Ý không đoán, ngồi xuống tự lau tóc.

Ninh Lan chủ động đi qua giúp hắn, nhỏ giọng nói: “Bên trong là ma túy…”

Bả vai Tùy Ý cứng lại thấy rõ, hắn quay đầu nhìn Ninh Lan: “Thật à?”

Ninh Lan cười híp mắt: “Cậu đoán đi.”

Tùy Ý đứng dậy, chuẩn bị lên giường cậu để lấy đồ. Ninh Lan giữ chặt hắn lại, cười như nắc nẻ: “Thế mà cậu cũng tin? Ma túy nào mà lại dám ném bừa như vậy?”

Bị đùa giỡn, Tùy Ý thấy hơi buồn bực. Gần đây người này rất thích nói đùa với hắn, còn bảo là đang tập diễn xuất, nói dối như hạ bút thành văn, đôi khi hắn cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Ninh Lan ghé sát lại, vỗ ngực hắn: “Yên tâm đi, tôi làm gì có gan làm trái pháp luật? Lại còn ngay dưới mí mắt của cậu nữa chứ.”

Tùy Ý lạnh lùng nhìn người nọ, thầm nghĩ còn cái gì cậu không dám làm?

“Đừng xị mặt với tôi, xấu chết.” Ninh Lan nhíu mày, ngón trỏ kéo căng hai bên khóe miệng của Tùy Ý. Tùy Ý không cười nổi, bản thân cậu lại xoay người ôm bụng cười.

Tùy Ý lấy chiếc khăn bông trên tay cậu, tiếp tục tự lau tóc.

“À.” Ninh Lan cười xong thì đẩy nhẹ người hắn: “Có thích quà sinh nhật tôi tặng cậu không?”

Tùy Ý không nói lời nào.

Nếu nói thích, vậy bài hát chúc mừng sinh nhật kia cũng quá đơn giản và tùy tiện rồi, Lục Khiếu Xuyên còn nhận được một hộp bánh cookie Ninh Lan tự tay làm vào ngày sinh nhật đấy. Mà nói không thích… đây là lần đầu tiên Ninh Lan tặng hắn, hắn cũng cảm thấy giọng cậu rất êm tai, trong trẻo như nước suối luồn qua khe núi, cất tiếng hát thật khiến người nghe tỉnh cả người.

Ninh Lan coi như hắn chấp nhận, ngồi xuống bên cạnh hắn, đắc ý ngâm nga một giai điệu mà Tùy Ý chưa nghe bao giờ, còn câu được câu chăng nói với hắn: “Nhóm trưởng, cậu xem fanfic bao giờ chưa?”

“Chưa.”

Ninh Lan cười khúc khích, che miệng vừa cười vừa nói: “Nếu chưa xem thật, hẳn cậu phải hỏi “fanfic là cái gì” mới đúng chứ?”

Trong lúc đọc tin, Tùy Ý có vô tình liếc thấy vài “fanfic”. Bị nhìn thấu, hắn thẹn quá hóa giận, cầm khăn đứng dậy bỏ đi. Ninh Lan cũng đứng lên, ôm lấy hắn từ phía sau, linh hoạt luồn một bàn tay vào khe áo ngủ của hắn.

“Hôm nay tôi đọc một fanfic, fan viết… tôi mặc đồ lót tình thú quyến rũ cậu.” Tay Ninh Lan không ngừng mơn trớn trên cơ bụng nóng bỏng của người kia, vừa mon men xuống dưới, vừa nói: “Cậu đoán xem, tôi có mặc không?”

Tùy Ý không muốn đoán, nhỡ đoán sai, hắn sẽ lại bị tên nhóc lừa đảo này cười nhạo.

Ninh Lan buông hắn ra nhưng lại không để hắn rời đi, tự tay cởi áo ngoài ngay trước mắt hắn, để lộ làn da trắng nõn với những vết đỏ lờ mờ do các sợi ren đen nổi bật thít vào.

Có lẽ đã nhịn hơn nửa tháng nên đêm nay Tùy Ý vô cùng mạnh mẽ.

Ninh Lan chống hai tay lên tường, vểnh mông đón nhận những cú thúc từ phía sau, tay chân run rẩy hệt như giây tiếp theo sẽ lập tức nhũn ra.

“Thích… ưm… thích món quà sinh nhật này không?” Ninh Lan vừa rên rỉ vừa hỏi.

Tùy Ý chỉ vùi đầu đưa đẩy, nhào nặn cặp mông mềm mại và đầy đặn trong lòng bàn tay.

“Vậy… Tôi sẽ coi như cậu… thích.” Giọng Ninh Lan bị đâm thành từng mảnh nhỏ. Cậu quay đầu đòi hôn. Tùy Ý khẽ mút làn môi mềm mại tự dâng tới. Nhưng việc không nghe thấy tiếng rên rỉ của người kia khiến hắn nôn nóng, chỉ hôn một lát đã lướt môi sang bên má, ngậm lấy vành tai cậu.

“Ưm… tinh tinh… tinh tinh(1) đấy…” Ninh Lan nghiêng đầu, muốn người nọ nhìn kỹ vành tai trái của mình. Nghe đến hai tiếng “tinh tinh”, Tùy Ý chợt dừng động tác, sau đó lại càng đẩy hông mạnh và nhanh hơn, làm miệng Ninh Lan chỉ có thể bật ra những tiếng thở dốc và rên rỉ.

(1) Tinh tinh = ngôi sao, là nói cái khuyên tai hình sao, cũng để chỉ biệt danh của Kỷ Chi Nam.

Trận mây mưa sung sướng qua đi, hai người đều mệt mỏi. Tùy Ý ở lại giường dưới, mặc Ninh Lan ôm mình ngủ.

Ninh Lan nhắm mắt thật lâu nhưng chưa từng chìm vào giấc ngủ. Cậu vươn một bàn tay, lặng lẽ sờ ống nhựa bị ném ở mép giường, nghe tiếng hít thở đều đều của Tùy Ý, tiếp tục ngâm nga ca khúc còn chưa hoàn thiện kia.

Bài hát này cậu vốn định hát trong ngày sinh nhật của Tùy Ý, ngay cả lý do cậu cũng nghĩ xong rồi, chỉ cần nói là biết chắc bài hát này sẽ được yêu thích, mọi người sẽ chẳng hoài nghi.

Nhưng vì sao cậu lại không hát?

Có lẽ là không khí ở hiện trường quá tốt, cậu không nỡ phá hoại, cũng có thể là lời đến bên miệng rồi, cậu mới nhận ra ca từ quá giả tạo, không giống kiểu cậu có thể hát ra.

【Người tôi yêu không phải người yêu tôi. Trái tim người ấy, mỗi một tấc đều thuộc về người khác…】
Chương trước Chương tiếp