Dương Lão Sư Ở Trên, Tôi Ở Dưới
Chương 11: Rắc rối được giải quyết
Nhưng Khúc Tri Tịch vẫn là nghĩ nhiều rồi. Khi Dương Diên Vĩ tìm được hộp y tế, cô ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không có ý gì là trách móc.
“Khi nghe bạn học nói em đánh nhau, tôi rất bất ngờ đấy… Nhất vẫn là thầy hiệu trưởng, ông ấy nói một học sinh quanh năm suốt tháng chỉ biết ôn bài, giải bài như em sao có thể đánh nhau được…”
Giọng nói Dương Diên Vĩ thật sự quá ấm áp, vang vọng bên tai nàng giống như một khúc nhạc nhẹ nhàng. Khúc Tri Tịch rũ mi mắt, chậm rãi sờ vào khuôn mặt của mình, nói:
“Em chẳng đánh ai cả, là bạn học Tiêu Kỳ Nhiên đó đánh em trước.”
Dương Diên Vĩ liếc mắt, nhìn thấy má trái nàng hơi ửng đỏ, sắc mặt liền kém hẳn đi.
“Đánh vào đâu?”
“Vào mặt.”
Cô cố nén một tiếng thở dài, bàn tay vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc, cẩn thận dán băng cho Khúc Tri Tịch. Khi Dương Diên Vĩ hỏi về những việc đã xảy ra, nàng không có chút gì giấu giếm kể lại một lượt. Khúc Tri Tịch không có đi tìm rắc rối, là rắc rối tự tìm đến nàng.
Dương Diên Vĩ biết bạn nhỏ này vô tội, nếu thật sự có tội, cô cũng không có ý muốn trách móc. Đứa trẻ này vừa ngoan, vừa hiểu chuyện, nếu muốn cô lựa chọn trừng phạt giữa Tiêu Kỳ Nhiên và Khúc Tri Tịch, cô nhất định sẽ chọn trừng phạt Tiêu Kỳ Nhiên, kể cả Kiều Tư Yến cũng phải bị kỷ luật. Vốn dĩ chuyện này xuất phát từ hiểu lầm cá nhân mà ra, nếu không phải Kiều Tư Yến ăn không nói có lấy Khúc Tri Tịch làm bia đỡ đạn, nàng liệu có thảm hại như thế này không?
Đợi lần tới nếu như Hạ Vi Vi có muốn đánh cái tên thần kinh đó, nàng chắc chắn sẽ không ngăn cản, ngược lại còn sẽ ủng hộ hết mình.
“Nghịch ngợm…”
Dương Diên Vĩ duỗi tay khẽ xoa đầu Khúc Tri Tịch. Vết ửng đỏ trên má cũng được bàn tay ấm áp đó chạm vào, từ tốn vuốt ve. Đến cả mẹ nàng cũng chưa từng có hành động nào thân mật như vậy. Khoảnh khắc đó thật sự khiến cho Khúc Tri Tịch rung động, ánh mắt giống như chú nai nhỏ ủy khuất, ấm ức nhìn cô.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã không có ai bảo vệ, chẳng trách lại dễ dàng động lòng như vậy. Có thể từ mặt đất khô cằn dưỡng ra một đóa hoa tinh khiết, không phải là do đất đã cố gắng hết sức mà là do hoa đã phải rất kiên cường.
Đôi mắt Khúc Tri Tịch long lanh gợn nước, tựa như làn nước mùa thu không gợn sóng, ẩm ướt như muốn khóc. Dương Diên Vĩ nhìn nàng, khẽ cười an ủi.
“Đừng lo lắng. Hiệu trưởng Hạ là một người tốt, ngôi trường này cũng không phải là không có quy củ, giáo dục, ông ấy biết em vô tội, sẽ không trách phạt…”
Khúc Tri Tịch cố nén nước mắt ngoan ngoãn gật đầu, lững thững theo Dương Diên Vĩ đến phòng hiệu trưởng như yêu cầu. Bên trong không khí vô cùng căng thẳng, học sinh quỳ dưới mặt đất bày ra bộ dạng vô cùng thống khổ, kể cả Hạ Vi Vi cũng không ngoại lệ.
Dương Diên Vĩ khẽ gọi hiệu trưởng một tiếng như có ý đã dẫn Khúc Tri Tịch đến. Nàng có hơi căng thẳng, thấy mọi người quỳ ở dưới đất mới chậm rãi tiếng đến nơi Hạ Vi Vi đang quỳ, lặp lại hành động tương tự.
Nhưng hiệu trưởng Hạ nhìn thấy nàng muốn quỳ liền âm trầm cất tiếng.
“Em cứ ngồi trên ghế, không cần quỳ.”
Khúc Tri Tịch lén nhìn Dương Diên Vĩ, nhận được sự đồng ý của cô mới ngừng lại hành động quỳ.
Tất thảy giáo viên đều tiến đến phía sau thầy Hạ, đoạn video giám sát được ghi lại tại phòng học được bật lên. Mọi chuyện một lần nữa được tái hiện chân thật trước mắt, thầy hiệu trưởng xem xong liền không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Con gái cưng Hạ Vi Vi của ông ra tay cũng thật dứt khoát, nói đánh là đánh, mà Khúc Tri Tịch trong suốt cuộc ẩu đả đó lại chẳng làm tổn thương lấy một ai. Chỉ quả quyết giữ chặt Tiêu Kỳ Nhiên, để con gái ông ra tay.
Dương Diên Vĩ cũng có cái nhìn khác về Hạ Vi Vi, ra tay nghĩa hiệp bảo vệ bạn bè. Là một người bạn tốt không thể không kết giao. Mọi chuyện vốn dĩ đã rõ ràng, hiệu trưởng Hạ ngồi trầm ngâm rất lâu mới đưa ra được quyết định. Trừ Khúc Tri Tịch và Hạ Vi Vi ra, tất cả học sinh còn lại đều sẽ mời phụ huynh đến.
Con gái ông vốn dĩ cũng không có tội, đối với việc này coi như là bài học răng đe. Tiền thuốc men của Tiêu Kỳ Nhiên ông nhất định sẽ đền bù hợp lý, ngoài ra cũng sẽ thẳng thắn phê bình học sinh đó ở trước toàn trường. Khúc Tri Tịch có thể nói là nạn nhân, nàng lại còn là học sinh chăm ngoan vậy nên đối với nàng, ông không truy cứu.
“Quyết định như vậy đi. Giải tán, về lớp.” Hiệu trưởng Hạ xua tay, khuôn mặt vô cùng mỏi mệt.
Khúc Tri Tịch lúc này mới lén lút nhìn Dương Diên Vĩ, bắt gặp ánh mắt của cô cũng đang nhìn mình, nàng khẽ mím chặt cánh môi. Cô trấn an bạn nhỏ bằng một nụ cười ôn hòa, sau đó ra hiệu cho đối phương mau chóng về lớp.
“Khi nghe bạn học nói em đánh nhau, tôi rất bất ngờ đấy… Nhất vẫn là thầy hiệu trưởng, ông ấy nói một học sinh quanh năm suốt tháng chỉ biết ôn bài, giải bài như em sao có thể đánh nhau được…”
Giọng nói Dương Diên Vĩ thật sự quá ấm áp, vang vọng bên tai nàng giống như một khúc nhạc nhẹ nhàng. Khúc Tri Tịch rũ mi mắt, chậm rãi sờ vào khuôn mặt của mình, nói:
“Em chẳng đánh ai cả, là bạn học Tiêu Kỳ Nhiên đó đánh em trước.”
Dương Diên Vĩ liếc mắt, nhìn thấy má trái nàng hơi ửng đỏ, sắc mặt liền kém hẳn đi.
“Đánh vào đâu?”
“Vào mặt.”
Cô cố nén một tiếng thở dài, bàn tay vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc, cẩn thận dán băng cho Khúc Tri Tịch. Khi Dương Diên Vĩ hỏi về những việc đã xảy ra, nàng không có chút gì giấu giếm kể lại một lượt. Khúc Tri Tịch không có đi tìm rắc rối, là rắc rối tự tìm đến nàng.
Dương Diên Vĩ biết bạn nhỏ này vô tội, nếu thật sự có tội, cô cũng không có ý muốn trách móc. Đứa trẻ này vừa ngoan, vừa hiểu chuyện, nếu muốn cô lựa chọn trừng phạt giữa Tiêu Kỳ Nhiên và Khúc Tri Tịch, cô nhất định sẽ chọn trừng phạt Tiêu Kỳ Nhiên, kể cả Kiều Tư Yến cũng phải bị kỷ luật. Vốn dĩ chuyện này xuất phát từ hiểu lầm cá nhân mà ra, nếu không phải Kiều Tư Yến ăn không nói có lấy Khúc Tri Tịch làm bia đỡ đạn, nàng liệu có thảm hại như thế này không?
Đợi lần tới nếu như Hạ Vi Vi có muốn đánh cái tên thần kinh đó, nàng chắc chắn sẽ không ngăn cản, ngược lại còn sẽ ủng hộ hết mình.
“Nghịch ngợm…”
Dương Diên Vĩ duỗi tay khẽ xoa đầu Khúc Tri Tịch. Vết ửng đỏ trên má cũng được bàn tay ấm áp đó chạm vào, từ tốn vuốt ve. Đến cả mẹ nàng cũng chưa từng có hành động nào thân mật như vậy. Khoảnh khắc đó thật sự khiến cho Khúc Tri Tịch rung động, ánh mắt giống như chú nai nhỏ ủy khuất, ấm ức nhìn cô.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã không có ai bảo vệ, chẳng trách lại dễ dàng động lòng như vậy. Có thể từ mặt đất khô cằn dưỡng ra một đóa hoa tinh khiết, không phải là do đất đã cố gắng hết sức mà là do hoa đã phải rất kiên cường.
Đôi mắt Khúc Tri Tịch long lanh gợn nước, tựa như làn nước mùa thu không gợn sóng, ẩm ướt như muốn khóc. Dương Diên Vĩ nhìn nàng, khẽ cười an ủi.
“Đừng lo lắng. Hiệu trưởng Hạ là một người tốt, ngôi trường này cũng không phải là không có quy củ, giáo dục, ông ấy biết em vô tội, sẽ không trách phạt…”
Khúc Tri Tịch cố nén nước mắt ngoan ngoãn gật đầu, lững thững theo Dương Diên Vĩ đến phòng hiệu trưởng như yêu cầu. Bên trong không khí vô cùng căng thẳng, học sinh quỳ dưới mặt đất bày ra bộ dạng vô cùng thống khổ, kể cả Hạ Vi Vi cũng không ngoại lệ.
Dương Diên Vĩ khẽ gọi hiệu trưởng một tiếng như có ý đã dẫn Khúc Tri Tịch đến. Nàng có hơi căng thẳng, thấy mọi người quỳ ở dưới đất mới chậm rãi tiếng đến nơi Hạ Vi Vi đang quỳ, lặp lại hành động tương tự.
Nhưng hiệu trưởng Hạ nhìn thấy nàng muốn quỳ liền âm trầm cất tiếng.
“Em cứ ngồi trên ghế, không cần quỳ.”
Khúc Tri Tịch lén nhìn Dương Diên Vĩ, nhận được sự đồng ý của cô mới ngừng lại hành động quỳ.
Tất thảy giáo viên đều tiến đến phía sau thầy Hạ, đoạn video giám sát được ghi lại tại phòng học được bật lên. Mọi chuyện một lần nữa được tái hiện chân thật trước mắt, thầy hiệu trưởng xem xong liền không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Con gái cưng Hạ Vi Vi của ông ra tay cũng thật dứt khoát, nói đánh là đánh, mà Khúc Tri Tịch trong suốt cuộc ẩu đả đó lại chẳng làm tổn thương lấy một ai. Chỉ quả quyết giữ chặt Tiêu Kỳ Nhiên, để con gái ông ra tay.
Dương Diên Vĩ cũng có cái nhìn khác về Hạ Vi Vi, ra tay nghĩa hiệp bảo vệ bạn bè. Là một người bạn tốt không thể không kết giao. Mọi chuyện vốn dĩ đã rõ ràng, hiệu trưởng Hạ ngồi trầm ngâm rất lâu mới đưa ra được quyết định. Trừ Khúc Tri Tịch và Hạ Vi Vi ra, tất cả học sinh còn lại đều sẽ mời phụ huynh đến.
Con gái ông vốn dĩ cũng không có tội, đối với việc này coi như là bài học răng đe. Tiền thuốc men của Tiêu Kỳ Nhiên ông nhất định sẽ đền bù hợp lý, ngoài ra cũng sẽ thẳng thắn phê bình học sinh đó ở trước toàn trường. Khúc Tri Tịch có thể nói là nạn nhân, nàng lại còn là học sinh chăm ngoan vậy nên đối với nàng, ông không truy cứu.
“Quyết định như vậy đi. Giải tán, về lớp.” Hiệu trưởng Hạ xua tay, khuôn mặt vô cùng mỏi mệt.
Khúc Tri Tịch lúc này mới lén lút nhìn Dương Diên Vĩ, bắt gặp ánh mắt của cô cũng đang nhìn mình, nàng khẽ mím chặt cánh môi. Cô trấn an bạn nhỏ bằng một nụ cười ôn hòa, sau đó ra hiệu cho đối phương mau chóng về lớp.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương