Dương Lão Sư Ở Trên, Tôi Ở Dưới
Chương 29: Giải vây
" Hàn triều có như ngày hôm nay đều là nhờ công của Đại Nan, ơn này trẫm xin ghi tạc!"
" Hoàng thượng không cần khách khí, đây là việc mà Hạo Dân và Đại Nan nên làm!"
" Tốt tốt, tất cả hôm nay nhất định phải vui say cho thoả thích nhé, trẫm kính mọi người trước một ly!"
Hàn Vân Dung hôm nay tâm trạng rất vui vẻ, hắn hào khí uống trước một ly, bên cạnh chính là Thái Điệp Y. Yến tiệc đã bắt đầu được một lúc, tâm trạng của hắn cũng đang dần thay đổi. Tuy người ngồi trong yến tiệc nhưng ánh mắt lẫn tâm hồn hắn không ngừng hướng về phía cửa điện, hắn chính xác là đang mong chờ sự xuất hiện của nàng.
Hết ly này đến ly khác, vẻ thất vọng dần dà đã chiếm lấy hết gương mặt Hàn Vân Dung.
" Nhìn kìa, là vũ công của Tây Vực. Bọn họ nhìn thật sự rất thoát tục!"
Tiếng nhộn nhịp của hoàng cung ngay lập tức đã bị dập tắt bằng tiết mục của vũ công Tây Vực, điệu khúc nghê thường hóa thân thành thần tiên hớp hồn tất cả những vị khách quý có mặt trong bữa tiệc, không ngoa khi nói tiên nữ dáng trần là có thật.
" Được, hay lắm. Hay lắm!"
Điệu múa uyển chuyển tưởng chừng như kết thúc trong lời tán thưởng thì đột nhiên lẫn từ trong đám vũ công vừa nãy lại xuất hiện một tiên tử khác, vị tiên tử chân trần thoát tục lả lướt đến đại sảnh thu hút tất cả những ánh mắt của cánh râu mài ngay cả Hàn Vân Dung cũng không ngoại lệ.
( Là nàng sao A Chân?)
Tiên tử xinh đẹp mặt hoa da phấn, môi đỏ như son trên trán còn mang phượng ấn lộng lẫy kinh diễm, nàng chỉ cần mỉm cười một cái đã có thể khiến tất cả động lòng xuýt xoa. Hàn Vân Dung nhìn nàng mê đắm, dáng vẻ đưa tình này của nàng đúng là cũng không tệ, tâm trạng của hắn cải thiện đáng kể, mặc cho nàng càn quấy phía dưới hắn vẫn yên vị vừa thưởng rượu vừa ngắm mỹ nhân.
" Đúng là không biết phép tắc, hoàng thượng nữ nhân kia chẳng phải là Bách Hoa muội sao? Sao lại ăn mặc như… kỹ nữ… thế kia?"
Hàn Vân Dung im lặng, ánh mắt như lưỡi dao sắt nhọn chĩa thẳng vào cổ họng Thái Điệp Y chỉ cần ả một lần nữa khinh xuất chắc chắn sẽ mất mạng, Thái Điệp Y sợ hãi im lặng, trong lòng vô cùng bực tức thật không ngờ kế hoạch mà ả cất công lập ra để làm bẻ mặt Dương Khắc Chân lại bị phản ngược một cách thê thảm như vậy.
Dương Khắc Chân kết màn bằng cành hoa bách hợp, nàng di chuyển thanh thoát, tay nâng cành hoa thuần thục như nâng kiếm người và hoa như hòa làm một, trong vài khoảnh khắc hoa còn phải hổ thẹn vì không thể sánh bằng người.
" Hoàng thượng, cẩn thận. Hộ giá CÓ THÍCH KHÁCH!"
Dương Khắc Chân vốn mượn sự náo nhiệt của yến tiệc lợi dụng lúc Hàn Vân Dung đang say khướt, nàng bay lên dùng cành bách hợp như lưỡi kiếm muốn kết liễu sự sống của hắn. Trong mắt hắn bấy giờ khoảnh khắc nàng bay lên muốn kết thúc sinh mạng hắn cũng đẹp đến sinh tình, Hàn Vân Dung rời khỏi long ngai trước sự ngỡ ngàng của Thái Điệp Y, hắn đón lấy cành hoa bách hợp trong tay nàng nắm chặt, mạnh tay kéo cành hoa về phía mình, lực mạnh đến nổi khiến nàng ngã nhào vào lòng hắn. Hàn Vân Dung ghé vào tai nàng thì thầm.
" A Chân ngoan, không phải lúc này!"
Lời nói hòa lẫn vào men rượu khiến Khắc Chân ngượng ngùng đến đỏ mặt, cánh tay hắn vẫn giữ chặt eo nàng không buông.
" Toàn quân lui đi, đây vốn dĩ là một màn kết kịch cao trào tên gọi " Thần nữ dâng hoa" mà vị tiên tữ này đã nhờ ta phối hợp!"
" Phải phải, màn dâng hoa vừa rồi thật sự là mở mang tầm mắt!"
" Hoa mềm mỏng được nàng tư sử dụng như một lưỡi kiếm, vừa thanh thoát vừ cứng rắn, thật sự rất đẹp mắt!"
Hàn Vân Dung giải vây cho Dương Khắc Chân thoát tội, tất cả sự chú ý lúc này đều dành cho Dương Khắc Chân. Hàn Vân Dung mỉm cười, hắn cởi áo ngoài khoác cho nàng rồi buông lời trêu hoa ghẹo nguyệt.
" Tài luyện kiếm của nàng tiến bộ không kém, hôm nay còn chủ động tìm trẫm để trả bài. Nàng cố tình ăn mặc như vậy chính là để gây sự chú ý với ta sao tiểu tiên tử?"
" Vô sỉ!"
Hàn Vân Dung nhìn nàng trìu mến, ánh mắt của hắn tràn ngập màu hạnh phúc. Những tưởng sau cái chết của Dương Thiệu hắn sẽ không thể nào còn nhìn được biểu cảm ngượng ngùng, e thẹn này của nàng nữa… khoảnh khắc này hắn nhất định sẽ trân trọng đến lúc nhắm mắt xuôi tay.
" Quả thật vũ công Hàn triều khiến cho Hạo Dân được mở rộng tầm mắt, không giấu gì hoàng thượng và các vị, Hạo Dân xưa đến giờ vẫn luôn thầm ngưỡng mộ những nử tữ mạnh mẽ quả cảm như tiểu mỹ nhân này, dáng vẽ của nàng chắc hẳn là người luyện võ vừa hay lại rất hợp với Đại Nan ta, Hạo Dân kém tài được Hàn triều coi trọng mời làm khách nay lại còn cả gan muốn xin hoàng thượng một thỉnh cầu!"
" Tam Hoàng tử cứ nói, những chuyện có thể giúp trẫm đều sẽ dốc hết sức!"
" Hạo Dân muốn xin người ban hôn cho ta và tiểu mỹ nhân này!"
" Hoàng thượng không cần khách khí, đây là việc mà Hạo Dân và Đại Nan nên làm!"
" Tốt tốt, tất cả hôm nay nhất định phải vui say cho thoả thích nhé, trẫm kính mọi người trước một ly!"
Hàn Vân Dung hôm nay tâm trạng rất vui vẻ, hắn hào khí uống trước một ly, bên cạnh chính là Thái Điệp Y. Yến tiệc đã bắt đầu được một lúc, tâm trạng của hắn cũng đang dần thay đổi. Tuy người ngồi trong yến tiệc nhưng ánh mắt lẫn tâm hồn hắn không ngừng hướng về phía cửa điện, hắn chính xác là đang mong chờ sự xuất hiện của nàng.
Hết ly này đến ly khác, vẻ thất vọng dần dà đã chiếm lấy hết gương mặt Hàn Vân Dung.
" Nhìn kìa, là vũ công của Tây Vực. Bọn họ nhìn thật sự rất thoát tục!"
Tiếng nhộn nhịp của hoàng cung ngay lập tức đã bị dập tắt bằng tiết mục của vũ công Tây Vực, điệu khúc nghê thường hóa thân thành thần tiên hớp hồn tất cả những vị khách quý có mặt trong bữa tiệc, không ngoa khi nói tiên nữ dáng trần là có thật.
" Được, hay lắm. Hay lắm!"
Điệu múa uyển chuyển tưởng chừng như kết thúc trong lời tán thưởng thì đột nhiên lẫn từ trong đám vũ công vừa nãy lại xuất hiện một tiên tử khác, vị tiên tử chân trần thoát tục lả lướt đến đại sảnh thu hút tất cả những ánh mắt của cánh râu mài ngay cả Hàn Vân Dung cũng không ngoại lệ.
( Là nàng sao A Chân?)
Tiên tử xinh đẹp mặt hoa da phấn, môi đỏ như son trên trán còn mang phượng ấn lộng lẫy kinh diễm, nàng chỉ cần mỉm cười một cái đã có thể khiến tất cả động lòng xuýt xoa. Hàn Vân Dung nhìn nàng mê đắm, dáng vẻ đưa tình này của nàng đúng là cũng không tệ, tâm trạng của hắn cải thiện đáng kể, mặc cho nàng càn quấy phía dưới hắn vẫn yên vị vừa thưởng rượu vừa ngắm mỹ nhân.
" Đúng là không biết phép tắc, hoàng thượng nữ nhân kia chẳng phải là Bách Hoa muội sao? Sao lại ăn mặc như… kỹ nữ… thế kia?"
Hàn Vân Dung im lặng, ánh mắt như lưỡi dao sắt nhọn chĩa thẳng vào cổ họng Thái Điệp Y chỉ cần ả một lần nữa khinh xuất chắc chắn sẽ mất mạng, Thái Điệp Y sợ hãi im lặng, trong lòng vô cùng bực tức thật không ngờ kế hoạch mà ả cất công lập ra để làm bẻ mặt Dương Khắc Chân lại bị phản ngược một cách thê thảm như vậy.
Dương Khắc Chân kết màn bằng cành hoa bách hợp, nàng di chuyển thanh thoát, tay nâng cành hoa thuần thục như nâng kiếm người và hoa như hòa làm một, trong vài khoảnh khắc hoa còn phải hổ thẹn vì không thể sánh bằng người.
" Hoàng thượng, cẩn thận. Hộ giá CÓ THÍCH KHÁCH!"
Dương Khắc Chân vốn mượn sự náo nhiệt của yến tiệc lợi dụng lúc Hàn Vân Dung đang say khướt, nàng bay lên dùng cành bách hợp như lưỡi kiếm muốn kết liễu sự sống của hắn. Trong mắt hắn bấy giờ khoảnh khắc nàng bay lên muốn kết thúc sinh mạng hắn cũng đẹp đến sinh tình, Hàn Vân Dung rời khỏi long ngai trước sự ngỡ ngàng của Thái Điệp Y, hắn đón lấy cành hoa bách hợp trong tay nàng nắm chặt, mạnh tay kéo cành hoa về phía mình, lực mạnh đến nổi khiến nàng ngã nhào vào lòng hắn. Hàn Vân Dung ghé vào tai nàng thì thầm.
" A Chân ngoan, không phải lúc này!"
Lời nói hòa lẫn vào men rượu khiến Khắc Chân ngượng ngùng đến đỏ mặt, cánh tay hắn vẫn giữ chặt eo nàng không buông.
" Toàn quân lui đi, đây vốn dĩ là một màn kết kịch cao trào tên gọi " Thần nữ dâng hoa" mà vị tiên tữ này đã nhờ ta phối hợp!"
" Phải phải, màn dâng hoa vừa rồi thật sự là mở mang tầm mắt!"
" Hoa mềm mỏng được nàng tư sử dụng như một lưỡi kiếm, vừa thanh thoát vừ cứng rắn, thật sự rất đẹp mắt!"
Hàn Vân Dung giải vây cho Dương Khắc Chân thoát tội, tất cả sự chú ý lúc này đều dành cho Dương Khắc Chân. Hàn Vân Dung mỉm cười, hắn cởi áo ngoài khoác cho nàng rồi buông lời trêu hoa ghẹo nguyệt.
" Tài luyện kiếm của nàng tiến bộ không kém, hôm nay còn chủ động tìm trẫm để trả bài. Nàng cố tình ăn mặc như vậy chính là để gây sự chú ý với ta sao tiểu tiên tử?"
" Vô sỉ!"
Hàn Vân Dung nhìn nàng trìu mến, ánh mắt của hắn tràn ngập màu hạnh phúc. Những tưởng sau cái chết của Dương Thiệu hắn sẽ không thể nào còn nhìn được biểu cảm ngượng ngùng, e thẹn này của nàng nữa… khoảnh khắc này hắn nhất định sẽ trân trọng đến lúc nhắm mắt xuôi tay.
" Quả thật vũ công Hàn triều khiến cho Hạo Dân được mở rộng tầm mắt, không giấu gì hoàng thượng và các vị, Hạo Dân xưa đến giờ vẫn luôn thầm ngưỡng mộ những nử tữ mạnh mẽ quả cảm như tiểu mỹ nhân này, dáng vẽ của nàng chắc hẳn là người luyện võ vừa hay lại rất hợp với Đại Nan ta, Hạo Dân kém tài được Hàn triều coi trọng mời làm khách nay lại còn cả gan muốn xin hoàng thượng một thỉnh cầu!"
" Tam Hoàng tử cứ nói, những chuyện có thể giúp trẫm đều sẽ dốc hết sức!"
" Hạo Dân muốn xin người ban hôn cho ta và tiểu mỹ nhân này!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương