Duyệt Thần
Chương 11
Quả đúng như những gì Phùng Thiệu Phong nói, sau khi dự án kia ổn định việc tiếp theo Đường Hinh Duyệt làm chính ra tìm chứng cứ phạm tội của Phùng Thiệu Phong. Cô không tin con cáo già Phùng Thiệu Phong sẽ không có bất kỳ sơ hở nào.
Phùng Minh Hạo bị Phùng Thiệu Phong lôi đầu về tập đoàn gia đình để làm việc khiến hắn ta có chút không vui nhưng muốn đối đầu với Đường Hinh Duyệt thì một thiếu gia chỉ biết ăn chơi sa đọa như hắn thì lấy cái gì để đấu với Đường Hinh Duyệt?
Cũng từ sau sự việc với cha con nhà họ Phùng, Đường Đức Chính cũng nhường quyền điều hành Đường thị cho Đường Hinh Duyệt, ông lui về sau và chỉ phụ giúp, đưa ý kiến góp ý nếu cô cần còn lại mọi việc ở Đường thị đều sẽ thông qua ý kiến của Đường Hinh Duyệt.
Vừa lo việc ở bệnh viện vừa phải gánh vác sự nghiệp của gia đình trên vai nhiều lúc khiến Đường Hinh Duyệt bị ngợp với lượng công việc cần cô xử lý mỗi ngày.
Tiếp quản Đường thị, Đường Hinh Duyệt cũng phải tập làm quen dần với các bữa tiệc, tiếp xúc với các doanh nhân, các nhà đầu tư. Một người với lối sống lành mạnh như Đường Hinh Duyệt nay lại liên tục sử dụng rượu, ăn uống cũng chẳng thể đúng giờ đúng giấc được.
Hôm nay, Đường Hinh Duyệt có tham gia đêm gala kỷ niệm 20 năm thành lập tập đoàn Hoàng Huy. Cô diện trên người một chiếc đầm thiết kế, khoe trọn đôi chân dài miên man của mình.
Đường Hinh Duyệt cùng trợ lý của mình là Minh Yên tham gia buổi tiệc rượu của Hàn tổng. Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng, không gian bữa tiệc được trang hoàng lộng lẫy, sa hoa. Trên các bàn tiệc cũng đã được trưng bày các món ăn vô cùng bắt mắt.
Đường Hinh Duyệt cùng Minh Yên bước vào trong, nhìn thấy Hàn tổng đã vội vàng lên tiếng: “Chú Hàn, xin chúc mừng chú.”
“Cảm ơn Đường tổng đã dành thời gian tham dự bữa tiệc ngày hôm nay.”
“Chú Hàn, chú lại khách sáo rồi.”
“Chúc chú và tập đoàn Hoàng Huy sẽ ngày càng phát triển hơn nữa ạ.”
“Cảm ơn con.”
Hàn tổng nhìn thấy cô chỉ đi cùng trợ lý liền mỉm cười, giọng ôn tồn: “Đến một mình sao? Vẫn chưa có chàng trai nào lọt vào mắt con à?”
“Chú Hàn, con vẫn còn trẻ mà.”
“Tụi trẻ các con cứ dồn hết tâm sức vào công việc, phải biết cân bằng mọi thứ. Thanh xuân của người con gái có bao lâu chứ, cũng nên có một người bên cạnh.”
Trước những lời của Hàn tổng, Đường Hinh Duyệt cũng vui vẻ đáp lời: “Dạ vâng, con biết rồi ạ. Cảm ơn chú Hàn đã quan tâm.”
“Được rồi, con cứ tự nhiên đi nhé. Ta sang kia một chút.”
“Dạ vâng.”
Đường Hinh Duyệt cùng Minh Yên đi dạo quanh một vòng bữa tiệc. Bữa tiệc lần này của Hoàng Huy quy tụ rất nhiều nhà kinh doanh, các cậu ấm cô chiêu của các gia tộc lớn.
Phó Dịch Thần cũng có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay. Đường Hinh Duyệt nhìn thấy anh cùng Hoàng Dịch Dương đi vào bên trong bữa tiệc liền nhấc chân định đi đến chào hỏi liền bị Phùng Minh Hạo ngán đường.
Phùng Minh Hạo mặt dày lên tiếng chào hỏi: “Xin chào. Cô vợ hụt của tôi”
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy hắn ta thôi cũng đủ chán ghét, không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp rời khỏi nhưng Phùng Minh Hạo đã có ý muốn kiếm chuyện nên đâu thể nào hắn để Đường Hinh Duyệt dễ dàng rời đi.
Phùng Minh Hạo ngạo mạn, giọng điệu vô cùng gợi đòn: “Này, tôi đã để cô đi đâu chứ.”
Đường Hinh Duyệt dừng chân, ánh mắt chán ghét quét một lượt qua người Phùng Minh Hạo: “Không biết Phùng thiếu gia muốn nói gì với tôi?”
“Dù sao cũng từng quen biết, chào hỏi vài câu thì tốn bao nhiêu thời gian chứ.”
“Chúng ta không quen biết nhau. Đường Hinh Duyệt tôi lại càng không có ý định kết bạn bốn phương. Mà nếu có muốn kết bạn thì lại càng không phải là Phùng thiếu gia đây thì cần gì phải chào hỏi.”
Phùng Minh Hạo đen mặt: “Cô...”
“Thế nào?”
“Dù sao hai nhà Phùng Đường cũng từng có hôn ước, cũng xem như là quen biết không phải sao?”
Đường Hinh Duyệt cười khuẩy, điềm tĩnh đáp: “Hôn ước? Chỉ có anh để tâm đến mối hôn sự đó thôi chứ tôi thì không.”
“Không để tâm mà phải khiến Đường tiểu thư hao tâm tổn sức dùng trò mèo để thoái thác sao?”
“Phùng thiếu gia nghĩ nhiều rồi, chỉ là Đường Hinh Duyệt tôi không muốn cưới phải một người chồng bất tài như anh thôi.”
“Đường Hinh Duyệt, cô quá ngạo mạn rồi.”
“Cảm ơn, Phùng thiếu gia quá khen.”
Dứt câu, Đường Hinh Duyệt cầm ly rượu của mình rời đi nhưng Phùng Minh Hạo lại vô cũng hèn hạ, anh ta ngán chân để Đường Hinh Duyệt vấp phải váy.
“Cẩn thận.”
Phó Dịch Thần nhanh chân đỡ lấy người Đường Hinh Duyệt, ly rượu vang đỏ sau cú ngã của cô cũng đã đổ tứ tung, bắn lên cả chiếc áo vest của Phó Dịch Thần. Đường Hinh Duyệt mất thăng bằng, cô cứ tưởng mình đã ngã nhào xuống mặt đất trước bao nhiêu người nhưng rất may đã có Phó Dịch Thần, cô nằm trọn trong vòng tay của anh.
Đường Hinh Duyệt mất một lúc mới có thể định hình lại mọi việc, cô ngại ngùng rời khỏi vòng tay của Phó Dịch Thần.
“Cảm ơn Phó tổng.” Đường Hinh Duyệt ngượng ngùng lên tiếng.
Phó Dịch Thần ân cần hỏi han: “Có sao không?”
Đường Hinh Duyệt lắc đầu: “Không sao.”
Phó Dịch Thần quét ánh mắt sang Phùng Minh Hạo, chậm rãi lên tiếng: “Phùng thiếu gia hà cớ gì phải hèn mọn với phụ nữ như thế?”
Tất cả mọi người có mặt ở buổi tiệc đều biết câu hỏi của Phó Dịch Thần dành cho Phùng Minh Hạo không chỉ đơn giản như vậy, câu nói của Phó Dịch Thần chẳng khác nào chửi thẳng mặt Phùng Minh Hạo là kẻ hèn mọn chỉ biết đâm sâu lưng người khác.
Phùng Minh Hạo không biết trời cao đất dày, lớn giọng hỏi lại: “Không biết chuyện của tôi với Đường tiểu thư thì có liên quan gì đến Phó tổng?”
“Bây giờ thì đúng là không liên quan thật nhưng sau này thì tôi không chắc. Tốt hơn hết, Phùng thiếu gia đừng để Phó Dịch Thần tôi có cơ hội liên quan gì đó đến Đường tiểu thư, nếu không anh chết chắc...”
Những từ cuối, Phó Dịch Thần ghé sát vào tai Phùng Minh Hạo, kiên định lên tiếng nhưng với khoảng cách khá gần giữa cả hai, những lời nói kia thành công lọt vào tai Đường Hinh Duyệt.
Phùng Minh Hạo trước những lời của Phó Dịch Thần, thái độ cũng không còn ngạo mạn như ban nãy, dù sao Phó Dịch Thần không phải loại người dễ ức hiếp, đắc tội với anh chẳng khác nào không tự lượng sức mình.
Phùng Minh Hạo im lặng không lên tiếp đáp lời Phó Dịch Thần. Hàn tổng thấy không khí căng thẳng liền lên tiếp giải vây.
“Chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người không cần phải căng thẳng như thế.”
Đám đông cũng tản ra, Hàn tổng đi về phía Đường Hinh Duyệt ôn tồn lên tiếng: “Hinh Duyệt con có sao không? Để con phải chịu thiệt rồi.”
“Con không sao, cảm ơn chú Hàn đã quan tâm.”
“Không sao là tốt rồi, con cũng đừng dây dưa với loại người như Phùng Minh Hạo làm gì.”
“Con biết rồi ạ.”
Phùng Minh Hạo bị Phùng Thiệu Phong lôi đầu về tập đoàn gia đình để làm việc khiến hắn ta có chút không vui nhưng muốn đối đầu với Đường Hinh Duyệt thì một thiếu gia chỉ biết ăn chơi sa đọa như hắn thì lấy cái gì để đấu với Đường Hinh Duyệt?
Cũng từ sau sự việc với cha con nhà họ Phùng, Đường Đức Chính cũng nhường quyền điều hành Đường thị cho Đường Hinh Duyệt, ông lui về sau và chỉ phụ giúp, đưa ý kiến góp ý nếu cô cần còn lại mọi việc ở Đường thị đều sẽ thông qua ý kiến của Đường Hinh Duyệt.
Vừa lo việc ở bệnh viện vừa phải gánh vác sự nghiệp của gia đình trên vai nhiều lúc khiến Đường Hinh Duyệt bị ngợp với lượng công việc cần cô xử lý mỗi ngày.
Tiếp quản Đường thị, Đường Hinh Duyệt cũng phải tập làm quen dần với các bữa tiệc, tiếp xúc với các doanh nhân, các nhà đầu tư. Một người với lối sống lành mạnh như Đường Hinh Duyệt nay lại liên tục sử dụng rượu, ăn uống cũng chẳng thể đúng giờ đúng giấc được.
Hôm nay, Đường Hinh Duyệt có tham gia đêm gala kỷ niệm 20 năm thành lập tập đoàn Hoàng Huy. Cô diện trên người một chiếc đầm thiết kế, khoe trọn đôi chân dài miên man của mình.
Đường Hinh Duyệt cùng trợ lý của mình là Minh Yên tham gia buổi tiệc rượu của Hàn tổng. Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng, không gian bữa tiệc được trang hoàng lộng lẫy, sa hoa. Trên các bàn tiệc cũng đã được trưng bày các món ăn vô cùng bắt mắt.
Đường Hinh Duyệt cùng Minh Yên bước vào trong, nhìn thấy Hàn tổng đã vội vàng lên tiếng: “Chú Hàn, xin chúc mừng chú.”
“Cảm ơn Đường tổng đã dành thời gian tham dự bữa tiệc ngày hôm nay.”
“Chú Hàn, chú lại khách sáo rồi.”
“Chúc chú và tập đoàn Hoàng Huy sẽ ngày càng phát triển hơn nữa ạ.”
“Cảm ơn con.”
Hàn tổng nhìn thấy cô chỉ đi cùng trợ lý liền mỉm cười, giọng ôn tồn: “Đến một mình sao? Vẫn chưa có chàng trai nào lọt vào mắt con à?”
“Chú Hàn, con vẫn còn trẻ mà.”
“Tụi trẻ các con cứ dồn hết tâm sức vào công việc, phải biết cân bằng mọi thứ. Thanh xuân của người con gái có bao lâu chứ, cũng nên có một người bên cạnh.”
Trước những lời của Hàn tổng, Đường Hinh Duyệt cũng vui vẻ đáp lời: “Dạ vâng, con biết rồi ạ. Cảm ơn chú Hàn đã quan tâm.”
“Được rồi, con cứ tự nhiên đi nhé. Ta sang kia một chút.”
“Dạ vâng.”
Đường Hinh Duyệt cùng Minh Yên đi dạo quanh một vòng bữa tiệc. Bữa tiệc lần này của Hoàng Huy quy tụ rất nhiều nhà kinh doanh, các cậu ấm cô chiêu của các gia tộc lớn.
Phó Dịch Thần cũng có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay. Đường Hinh Duyệt nhìn thấy anh cùng Hoàng Dịch Dương đi vào bên trong bữa tiệc liền nhấc chân định đi đến chào hỏi liền bị Phùng Minh Hạo ngán đường.
Phùng Minh Hạo mặt dày lên tiếng chào hỏi: “Xin chào. Cô vợ hụt của tôi”
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy hắn ta thôi cũng đủ chán ghét, không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp rời khỏi nhưng Phùng Minh Hạo đã có ý muốn kiếm chuyện nên đâu thể nào hắn để Đường Hinh Duyệt dễ dàng rời đi.
Phùng Minh Hạo ngạo mạn, giọng điệu vô cùng gợi đòn: “Này, tôi đã để cô đi đâu chứ.”
Đường Hinh Duyệt dừng chân, ánh mắt chán ghét quét một lượt qua người Phùng Minh Hạo: “Không biết Phùng thiếu gia muốn nói gì với tôi?”
“Dù sao cũng từng quen biết, chào hỏi vài câu thì tốn bao nhiêu thời gian chứ.”
“Chúng ta không quen biết nhau. Đường Hinh Duyệt tôi lại càng không có ý định kết bạn bốn phương. Mà nếu có muốn kết bạn thì lại càng không phải là Phùng thiếu gia đây thì cần gì phải chào hỏi.”
Phùng Minh Hạo đen mặt: “Cô...”
“Thế nào?”
“Dù sao hai nhà Phùng Đường cũng từng có hôn ước, cũng xem như là quen biết không phải sao?”
Đường Hinh Duyệt cười khuẩy, điềm tĩnh đáp: “Hôn ước? Chỉ có anh để tâm đến mối hôn sự đó thôi chứ tôi thì không.”
“Không để tâm mà phải khiến Đường tiểu thư hao tâm tổn sức dùng trò mèo để thoái thác sao?”
“Phùng thiếu gia nghĩ nhiều rồi, chỉ là Đường Hinh Duyệt tôi không muốn cưới phải một người chồng bất tài như anh thôi.”
“Đường Hinh Duyệt, cô quá ngạo mạn rồi.”
“Cảm ơn, Phùng thiếu gia quá khen.”
Dứt câu, Đường Hinh Duyệt cầm ly rượu của mình rời đi nhưng Phùng Minh Hạo lại vô cũng hèn hạ, anh ta ngán chân để Đường Hinh Duyệt vấp phải váy.
“Cẩn thận.”
Phó Dịch Thần nhanh chân đỡ lấy người Đường Hinh Duyệt, ly rượu vang đỏ sau cú ngã của cô cũng đã đổ tứ tung, bắn lên cả chiếc áo vest của Phó Dịch Thần. Đường Hinh Duyệt mất thăng bằng, cô cứ tưởng mình đã ngã nhào xuống mặt đất trước bao nhiêu người nhưng rất may đã có Phó Dịch Thần, cô nằm trọn trong vòng tay của anh.
Đường Hinh Duyệt mất một lúc mới có thể định hình lại mọi việc, cô ngại ngùng rời khỏi vòng tay của Phó Dịch Thần.
“Cảm ơn Phó tổng.” Đường Hinh Duyệt ngượng ngùng lên tiếng.
Phó Dịch Thần ân cần hỏi han: “Có sao không?”
Đường Hinh Duyệt lắc đầu: “Không sao.”
Phó Dịch Thần quét ánh mắt sang Phùng Minh Hạo, chậm rãi lên tiếng: “Phùng thiếu gia hà cớ gì phải hèn mọn với phụ nữ như thế?”
Tất cả mọi người có mặt ở buổi tiệc đều biết câu hỏi của Phó Dịch Thần dành cho Phùng Minh Hạo không chỉ đơn giản như vậy, câu nói của Phó Dịch Thần chẳng khác nào chửi thẳng mặt Phùng Minh Hạo là kẻ hèn mọn chỉ biết đâm sâu lưng người khác.
Phùng Minh Hạo không biết trời cao đất dày, lớn giọng hỏi lại: “Không biết chuyện của tôi với Đường tiểu thư thì có liên quan gì đến Phó tổng?”
“Bây giờ thì đúng là không liên quan thật nhưng sau này thì tôi không chắc. Tốt hơn hết, Phùng thiếu gia đừng để Phó Dịch Thần tôi có cơ hội liên quan gì đó đến Đường tiểu thư, nếu không anh chết chắc...”
Những từ cuối, Phó Dịch Thần ghé sát vào tai Phùng Minh Hạo, kiên định lên tiếng nhưng với khoảng cách khá gần giữa cả hai, những lời nói kia thành công lọt vào tai Đường Hinh Duyệt.
Phùng Minh Hạo trước những lời của Phó Dịch Thần, thái độ cũng không còn ngạo mạn như ban nãy, dù sao Phó Dịch Thần không phải loại người dễ ức hiếp, đắc tội với anh chẳng khác nào không tự lượng sức mình.
Phùng Minh Hạo im lặng không lên tiếp đáp lời Phó Dịch Thần. Hàn tổng thấy không khí căng thẳng liền lên tiếp giải vây.
“Chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người không cần phải căng thẳng như thế.”
Đám đông cũng tản ra, Hàn tổng đi về phía Đường Hinh Duyệt ôn tồn lên tiếng: “Hinh Duyệt con có sao không? Để con phải chịu thiệt rồi.”
“Con không sao, cảm ơn chú Hàn đã quan tâm.”
“Không sao là tốt rồi, con cũng đừng dây dưa với loại người như Phùng Minh Hạo làm gì.”
“Con biết rồi ạ.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương