Duyệt Thần
Chương 14
Phó Dịch Thần hiếm khi mới có cơ hội gặp Đường Hinh Duyệt nên đương nhiên anh phải tận dụng mọi cơ hội để có thể bên cạnh cô.
“Không cần làm phiền Phó tổng. Anh cứ gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự lái xe đến.”
“Không phiền.”
Đầu Đường Hinh Duyệt ong ong, khó hiểu: “Hửm?”
“Vậy đi, ngày mai xong việc sẽ gọi điện thoại cho cô.”
“Tôi còn có việc, tôi cúp máy trước.”
“Được, tạm biệt Phó tổng.”
“Ừ, ngủ sớm đi.”
Là Phó Dịch Thần bảo có còn có việc nên cúp máy trước nhưng lại lưỡng lự không chịu tắt máy mãi đến khi Đường Hinh Duyệt tắt điện thoại anh mới đi vào bên trong.
Đường Hinh Duyệt sau khi tắt điện thoại liền đi skincare rồi lên giường nghỉ ngơi.
Phó Dịch Thần trở lại căn phòng VIP, bọn họ nhìn thấy anh trở lại liền cất giọng trêu chọc: “Bạn gái gọi điện đến kiểm tra sao?”
“Vớ vẩn.”
“Xem cậu kìa, cần gì phản ứng mạnh như vậy chứ. Haha, cậu có bạn gái thì tụi này có chị dâu, có gì mà phải giấu chứ.” Tử Sâm cất giọng.
“Không có bạn gái.” Phó Dịch Thần ung dung đáp.
Vĩ Thành nghe Phó Dịch Thần nói liền đáp: “Không có bạn gái? Rõ ràng người nhắn tin cho cậu là con gái mà dám nói là không có bạn gái sao? Sao thế, vẫn chưa cua được con người ta? ”
“Sao cậu biết người nhắn tin cho tớ là con gái?”
Vĩ Thành cười lớn: “Muốn người ta không biết thì đừng có làm. Đáng lý ra ông đây cũng chẳng biết người nhắn tin cho cậu là kẻ nào nhưng cậu lại nhìn chằm chằm vào số điện thoại nhắn tin đến rồi lại lưu tên chỉ vọn vẹn bằng một icon trái tim màu đỏ. Không là con gái chẳng lẽ cậu thích đàn ông à?”
Những lời của Vĩ Thành nhất thời Phó Dịch Thần không biết phải trả lời như thế nào cho phải, bởi những gì hắn ta nói đều không hề sai, cái sai duy nhất của Phó Dịch Thần chính là để Vĩ Thành nhìn thấy.
“Không cãi thì những gì ông đây nói là đúng.” Vĩ Thành quả quyết.
Lãng Nghệ liền lên tiếng giải vây: “Thôi được rồi, dù sau cũng là chuyện riêng của cậu ấy. Cậu đó, đừng nhiều lời nữa.”
Tử Sâm cũng đồng ý với ý kiến của Lãng Nghệ: “Đúng đấy.”
“Gọi một vài cô em xinh đẹp vào nhé?” Lãng Nghệ đề nghị.
“Lãng Nghệ nói phải đấy.” Tử Sâm đồng ý với lời đề nghị của Lãng Nghệ.
Phó Dịch Thần nghe lời đề nghị của Lãng Nghệ liền nhíu mày khó chịu: “Các cậu cứ tự nhiên, tớ về trước.”
“Sao thế? Vẫn còn sớm mà?”
“Mai tớ còn có cuộc họp quan trọng.”
“Ở lại thêm một lát rồi về, dù sau cũng còn sớm.”
Phó Dịch Thần vẫn không đồng ý ở lại, Tử Sâm thấy thái độ của Phó Dịch Thần liền lên tiếng: “Sao thế? Bạn gái quản?”
“Ông đây mà muốn thì có trời cũng không quản được.” Phó Dịch Thần khẳng định chắc nịch.
“Thế sao không ở lại?”
“Không phải lý do cũng đã nói rồi sao? Mai tớ có cuộc họp.”
“Một cuộc họp mà có thể khiến Phó tổng của chúng ta dừng cuộc chơi giữa chừng sao?”
“Ừ.” Phó Dịch Thần đáp.
Dứt câu, Phó Dịch Thần đi một mạch ra cửa. Đến cửa, anh liền quay đầu lại, nghiêm giọng nói: “Ông đây không có bạn gái, đừng có đồn linh tinh. Còn nữa, liên quan đến gái gú đừng gọi cho tớ.”
“Hửm?”
“Phải làm người đàn ông đàng hoàng, không thể để những việc làm ngày hôm nay ảnh hưởng đến bạn gái tương lai. Như vậy sẽ khiến cô ấy không vui.”
Tử Sâm:???
Lãng Nghệ:???
Vĩ Thành: “Tôi không đàng hoàng sao?”
Phó Dịch Thần nhanh chóng ra ngoài, cầm lấy điện thoại gọi cho Hoàng Dịch Dương đến quán bar đón mình.
“Về nhà chính hay là về biệt thự ạ?” Hoàng Dịch Dương cất giọng hỏi.
“Về chung cư đi.”
“Rõ.”
Hoàng Dịch Dương lái xe đưa Phó Dịch Thần về căn chưng cư đối diện căn của Đường Hinh Duyệt để nghỉ ngơi. Phó Dịch Thần thời gian gần đây cũng rất ít khi trở về đây, Đường Hinh Duyệt cũng vậy.
Phó Dịch Thần mở cửa, lấy quần áo đi tắm rửa sau đó mới đi nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với các cổ đông của tập đoàn Quân Thần.
Cuộc họp chủ yếu xoay quanh việc bàn bạc phương án chia cổ tức cho các cổ đông, cũng như lên phương án hoạt động cho kỳ kế toán tiếp theo. Kể từ khi Phó Dịch Thần về điều hành Quân Thần, tập đoàn ngày càng một đi lên, trở thành một tập đoàn lớn mạnh. Ít người biết, tập đoàn Quân Thần chỉ là một công ty con ở thành phố này, tập đoàn được đặt theo tên của Phó Dịch Thần và ba của anh ta, trụ sở chính vẫn là ở nước Anh xa xôi và người nắm quyền điều hành chính là Phó Dịch Thần và Phó Quân Tùng.
Phó Dịch Thần ngày mới về điều hành Quân Thần, anh vẫn thường xuyên đi đi về về giữa cả hai bên, thời gian gần đây mới ở trong nước nhiều hơn.
[...]
Sáng sớm, Đường Hinh Duyệt đến bệnh viện kiểm tra vết thương cho Tần Văn, tình trạng của anh ta đã ổn hơn, hồi phục cũng khá nhanh so với các bệnh nhân khác. Người nhà họ Tần cũng đã có thể vào thăm anh ta. Bọn họ đến đông đến mức khiến Đường Hinh Duyệt cảm thấy hơi choáng, cũng khá áp lực khi điều trị cho anh.
Cuộc phẩu thuật của Tần Văn đã thành công mỹ mãn nhưng vẫn phải ở lại để Đường Hinh Duyệt kiểm tra.
“Tần tổng, anh thấy trong người thế nào rồi?”
“Ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn bác sĩ Đường.”
“Cứu người không phải là trách nhiệm của những người làm bác sĩ như tôi sao? Tần tổng không cần khách sáo.”
“Khi nào tôi mới có thể xuất viện?” Tần Văn hỏi.
Đường Hinh Duyệt lắc đầu, trong lòng lóe lên suy nghĩ những con người này làm sao vậy, không thích ở bệnh viện đến thế sao? Chỉ cần phẩu thuật thành công liền muốn xuất viện.
“Vẫn chưa thể xuất viện được. Vết thương cần theo dõi sát sao nhất. Tần tổng vẫn nên ở lại bệnh viện một thời gian nữa.”
Tần Văn gật đầu như đã hiểu, cũng không nói gì thêm.
Đường Hinh Duyệt ở lại bệnh viện kiểm tra vết thương cho Tần Văn, được một lúc liền rời khỏi.
“Yến Giang, tớ về trước nhé.”
“Ừ. Lái xe cẩn thận.”
“Tớ biết rồi.”
Đường Hinh Duyệt lái xe đến Đường thị. Minh Yên thấy cô đến liền đem tài liệu vào phòng làm việc cho cô.
“Chủ tịch, báo cáo doanh thu quý 3 của dự án resort, chị xem qua đi ạ.” Minh Yên đặt báo cáo lên bàn làm việc của cô.
“Ừ, em cứ để đó đi, có gì lát chị xem.”
“Dạ vâng. Vậy em ra ngoài làm việc tiếp.”
“Ừ.”
Đến hơn sáu giờ tối, Phó Dịch Thần cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp. Cuộc họp kéo dài trong nhiều tiếng đồng hồ khiến anh khá mệt mỏi.
Phó Dịch Thần cùng Hoàng Dịch Dương rời khỏi phòng họp, anh quay sang nói với Hoàng Dịch Dương: “Cậu về trước đi, hôm nay tôi còn có việc.”
Hoàng Dịch Dương không hỏi gì thêm, gật đầu tỏ ý đã hiểu, anh đưa lại chìa khóa xe cho Phó Dịch Thần sau đó rời đi.
Phó Dịch Thần cầm lấy điện thoại gọi cho Đường Hinh Duyệt nhưng đến cuộc gọi thứ ba thì vẫn không có ai nhấc máy.
Phó Dịch Thần nhíu mày, nhắn tin cho Đường Hinh Duyệt: “Hối hận rồi sao?”
“Không cần làm phiền Phó tổng. Anh cứ gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự lái xe đến.”
“Không phiền.”
Đầu Đường Hinh Duyệt ong ong, khó hiểu: “Hửm?”
“Vậy đi, ngày mai xong việc sẽ gọi điện thoại cho cô.”
“Tôi còn có việc, tôi cúp máy trước.”
“Được, tạm biệt Phó tổng.”
“Ừ, ngủ sớm đi.”
Là Phó Dịch Thần bảo có còn có việc nên cúp máy trước nhưng lại lưỡng lự không chịu tắt máy mãi đến khi Đường Hinh Duyệt tắt điện thoại anh mới đi vào bên trong.
Đường Hinh Duyệt sau khi tắt điện thoại liền đi skincare rồi lên giường nghỉ ngơi.
Phó Dịch Thần trở lại căn phòng VIP, bọn họ nhìn thấy anh trở lại liền cất giọng trêu chọc: “Bạn gái gọi điện đến kiểm tra sao?”
“Vớ vẩn.”
“Xem cậu kìa, cần gì phản ứng mạnh như vậy chứ. Haha, cậu có bạn gái thì tụi này có chị dâu, có gì mà phải giấu chứ.” Tử Sâm cất giọng.
“Không có bạn gái.” Phó Dịch Thần ung dung đáp.
Vĩ Thành nghe Phó Dịch Thần nói liền đáp: “Không có bạn gái? Rõ ràng người nhắn tin cho cậu là con gái mà dám nói là không có bạn gái sao? Sao thế, vẫn chưa cua được con người ta? ”
“Sao cậu biết người nhắn tin cho tớ là con gái?”
Vĩ Thành cười lớn: “Muốn người ta không biết thì đừng có làm. Đáng lý ra ông đây cũng chẳng biết người nhắn tin cho cậu là kẻ nào nhưng cậu lại nhìn chằm chằm vào số điện thoại nhắn tin đến rồi lại lưu tên chỉ vọn vẹn bằng một icon trái tim màu đỏ. Không là con gái chẳng lẽ cậu thích đàn ông à?”
Những lời của Vĩ Thành nhất thời Phó Dịch Thần không biết phải trả lời như thế nào cho phải, bởi những gì hắn ta nói đều không hề sai, cái sai duy nhất của Phó Dịch Thần chính là để Vĩ Thành nhìn thấy.
“Không cãi thì những gì ông đây nói là đúng.” Vĩ Thành quả quyết.
Lãng Nghệ liền lên tiếng giải vây: “Thôi được rồi, dù sau cũng là chuyện riêng của cậu ấy. Cậu đó, đừng nhiều lời nữa.”
Tử Sâm cũng đồng ý với ý kiến của Lãng Nghệ: “Đúng đấy.”
“Gọi một vài cô em xinh đẹp vào nhé?” Lãng Nghệ đề nghị.
“Lãng Nghệ nói phải đấy.” Tử Sâm đồng ý với lời đề nghị của Lãng Nghệ.
Phó Dịch Thần nghe lời đề nghị của Lãng Nghệ liền nhíu mày khó chịu: “Các cậu cứ tự nhiên, tớ về trước.”
“Sao thế? Vẫn còn sớm mà?”
“Mai tớ còn có cuộc họp quan trọng.”
“Ở lại thêm một lát rồi về, dù sau cũng còn sớm.”
Phó Dịch Thần vẫn không đồng ý ở lại, Tử Sâm thấy thái độ của Phó Dịch Thần liền lên tiếng: “Sao thế? Bạn gái quản?”
“Ông đây mà muốn thì có trời cũng không quản được.” Phó Dịch Thần khẳng định chắc nịch.
“Thế sao không ở lại?”
“Không phải lý do cũng đã nói rồi sao? Mai tớ có cuộc họp.”
“Một cuộc họp mà có thể khiến Phó tổng của chúng ta dừng cuộc chơi giữa chừng sao?”
“Ừ.” Phó Dịch Thần đáp.
Dứt câu, Phó Dịch Thần đi một mạch ra cửa. Đến cửa, anh liền quay đầu lại, nghiêm giọng nói: “Ông đây không có bạn gái, đừng có đồn linh tinh. Còn nữa, liên quan đến gái gú đừng gọi cho tớ.”
“Hửm?”
“Phải làm người đàn ông đàng hoàng, không thể để những việc làm ngày hôm nay ảnh hưởng đến bạn gái tương lai. Như vậy sẽ khiến cô ấy không vui.”
Tử Sâm:???
Lãng Nghệ:???
Vĩ Thành: “Tôi không đàng hoàng sao?”
Phó Dịch Thần nhanh chóng ra ngoài, cầm lấy điện thoại gọi cho Hoàng Dịch Dương đến quán bar đón mình.
“Về nhà chính hay là về biệt thự ạ?” Hoàng Dịch Dương cất giọng hỏi.
“Về chung cư đi.”
“Rõ.”
Hoàng Dịch Dương lái xe đưa Phó Dịch Thần về căn chưng cư đối diện căn của Đường Hinh Duyệt để nghỉ ngơi. Phó Dịch Thần thời gian gần đây cũng rất ít khi trở về đây, Đường Hinh Duyệt cũng vậy.
Phó Dịch Thần mở cửa, lấy quần áo đi tắm rửa sau đó mới đi nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai với các cổ đông của tập đoàn Quân Thần.
Cuộc họp chủ yếu xoay quanh việc bàn bạc phương án chia cổ tức cho các cổ đông, cũng như lên phương án hoạt động cho kỳ kế toán tiếp theo. Kể từ khi Phó Dịch Thần về điều hành Quân Thần, tập đoàn ngày càng một đi lên, trở thành một tập đoàn lớn mạnh. Ít người biết, tập đoàn Quân Thần chỉ là một công ty con ở thành phố này, tập đoàn được đặt theo tên của Phó Dịch Thần và ba của anh ta, trụ sở chính vẫn là ở nước Anh xa xôi và người nắm quyền điều hành chính là Phó Dịch Thần và Phó Quân Tùng.
Phó Dịch Thần ngày mới về điều hành Quân Thần, anh vẫn thường xuyên đi đi về về giữa cả hai bên, thời gian gần đây mới ở trong nước nhiều hơn.
[...]
Sáng sớm, Đường Hinh Duyệt đến bệnh viện kiểm tra vết thương cho Tần Văn, tình trạng của anh ta đã ổn hơn, hồi phục cũng khá nhanh so với các bệnh nhân khác. Người nhà họ Tần cũng đã có thể vào thăm anh ta. Bọn họ đến đông đến mức khiến Đường Hinh Duyệt cảm thấy hơi choáng, cũng khá áp lực khi điều trị cho anh.
Cuộc phẩu thuật của Tần Văn đã thành công mỹ mãn nhưng vẫn phải ở lại để Đường Hinh Duyệt kiểm tra.
“Tần tổng, anh thấy trong người thế nào rồi?”
“Ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn bác sĩ Đường.”
“Cứu người không phải là trách nhiệm của những người làm bác sĩ như tôi sao? Tần tổng không cần khách sáo.”
“Khi nào tôi mới có thể xuất viện?” Tần Văn hỏi.
Đường Hinh Duyệt lắc đầu, trong lòng lóe lên suy nghĩ những con người này làm sao vậy, không thích ở bệnh viện đến thế sao? Chỉ cần phẩu thuật thành công liền muốn xuất viện.
“Vẫn chưa thể xuất viện được. Vết thương cần theo dõi sát sao nhất. Tần tổng vẫn nên ở lại bệnh viện một thời gian nữa.”
Tần Văn gật đầu như đã hiểu, cũng không nói gì thêm.
Đường Hinh Duyệt ở lại bệnh viện kiểm tra vết thương cho Tần Văn, được một lúc liền rời khỏi.
“Yến Giang, tớ về trước nhé.”
“Ừ. Lái xe cẩn thận.”
“Tớ biết rồi.”
Đường Hinh Duyệt lái xe đến Đường thị. Minh Yên thấy cô đến liền đem tài liệu vào phòng làm việc cho cô.
“Chủ tịch, báo cáo doanh thu quý 3 của dự án resort, chị xem qua đi ạ.” Minh Yên đặt báo cáo lên bàn làm việc của cô.
“Ừ, em cứ để đó đi, có gì lát chị xem.”
“Dạ vâng. Vậy em ra ngoài làm việc tiếp.”
“Ừ.”
Đến hơn sáu giờ tối, Phó Dịch Thần cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp. Cuộc họp kéo dài trong nhiều tiếng đồng hồ khiến anh khá mệt mỏi.
Phó Dịch Thần cùng Hoàng Dịch Dương rời khỏi phòng họp, anh quay sang nói với Hoàng Dịch Dương: “Cậu về trước đi, hôm nay tôi còn có việc.”
Hoàng Dịch Dương không hỏi gì thêm, gật đầu tỏ ý đã hiểu, anh đưa lại chìa khóa xe cho Phó Dịch Thần sau đó rời đi.
Phó Dịch Thần cầm lấy điện thoại gọi cho Đường Hinh Duyệt nhưng đến cuộc gọi thứ ba thì vẫn không có ai nhấc máy.
Phó Dịch Thần nhíu mày, nhắn tin cho Đường Hinh Duyệt: “Hối hận rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương