Duyệt Thần
Chương 20
Đường Hinh Duyệt thấy anh rất lạ, cô đứng nép sang một bên: “Anh vào nhà đi đã.”
Phó Dịch Thần đi vào trong. Đường Hinh Duyệt đi vào phòng bếp rót cho anh một cốc nước.
“Anh uống đi.”
“Cảm ơn.”
“Anh có chuyện gì sao?”
Đây đã là lần thứ ba cô hỏi câu này, nếu như lần này Phó Dịch Thần vẫn kiên quyết giữ im lặng, Đường Hinh Duyệt cô sẽ mặc kệ, không quan tâm đến anh nữa.
Phó Dịch Thần thở dài, tay day day thái dương, chậm rãi đáp: “Không sao, có chút chuyện nhỏ thôi.”
Đường Hinh Duyệt đương nhiên không hài lòng với cách trả lời của anh, không phải có phải vì quá lo lắng cho anh hay không mà giọng điệu của cô có chút không vui: “Anh xem tôi là con nít sao?”
Phó Dịch Thần nhìn thấy nét lo lắng hiện rõ trên gương mặt của cô liền phì cười: “Em lo lắng cho tôi sao?”
“Nếu Phó tổng không muốn người khác lo lắng thì đêm hôm đừng có xuất hiện trước nhà tôi như thế.”
Phó Dịch Thần cầm lấy ly nước lên, một hơi uống cạn, anh tiến về phía Đường Hinh Duyệt, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Em không muốn nhìn thấy tôi?”
Đường Hinh Duyệt không trả lời nhưng biểu cảm trên gương mặt cô đã thể hiện rõ câu trả lời của mình. Không phải cô không muốn gặp anh nhưng cô ghét cái thái độ hờ hững với mọi thứ của anh, nó khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
“Giận rồi?”
“Giận gì chứ.”
“Thế sao không nói chuyện?”
“Trước khi hỏi tôi, không phải Phó tổng nên trả lời cho tôi biết tại sao anh lại xuất hiện ở nhà tôi vào giờ này có phải không?”
Phó Dịch Thần chẳng hề suy nghĩ, nhanh chóng trả lời: “Tại em mở cửa cho tôi vào.”
“Anh nói chuyện có lý lẽ không vậy?”
“Được rồi, đừng tức giận.”
Phó Dịch Thần kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nói một cách ngắn gọn về mọi chuyện cho Đường Hinh Duyệt nghe. Cô chăm chú nghe anh nói, cũng ngờ ngợ hiểu ra lý do tại sao anh lại xuất hiện ở đây.
“Anh... sẽ không trở lại đây nữa sao?”
Đường Hinh Duyệt thoáng buồn khi nghĩ anh về Anh sẽ không quay lại đây nữa nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản như thường ngày.
Nhưng với một người nhanh nhạy như Phó Dịch Thần, làm sao cô có thể qua mắt được anh, biểu cảm kia của cô hoàn toàn đã bị Phó Dịch Thần nhìn thấy.
Quả thật, Phó Dịch Thần về Anh chỉ để giải quyết triệt để gia đình Lucsi, anh muốn khi mình đường đường chính chính ở bên cạnh Đường Hinh Duyệt sẽ không có bất kỳ ai khiến cô phải phiền lòng. Sự việc cũng chẳng có gì khó khăn đối với anh nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, Phó Dịch Thần lại tham lam muốn cô quan tâm mình nhiều hơn.
Phó Dịch Thần càng im lặng, Đường Hinh Duyệt lại càng gấp gáp muốn biết anh có trở lại thành phố này nữa hay không.
“Sao anh không trả lời? Anh... có trở lại đây nữa không?”
Phó Dịch Thần nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của cô liền phì cười: “Muốn tôi ở lại?”
Đường Hinh Duyệt có vẻ hơi do dự, liệu đây có phải nơi anh thuộc về hay không, anh ở lại đây liệu có tốt không? Nếu như cô bảo cô muốn anh ở lại đây, ở lại bên cạnh cô có phải cô rất ích kỉ không? Hàng loạt câu hỏi đang đấu tranh trong đầu cô.
“Chỉ cần em bảo tôi ở lại thì tôi sẽ từ bỏ tất cả để ở lại đây cùng em.”
Đường Hinh Duyệt bất ngờ trước lời nói của Phó Dịch Thần. Một chút bất ngờ kèm theo đó là một chút sợ hãi khi nghe anh nói.
“Nhưng nước Anh mới là nơi anh thuộc về.” Đường Hinh Duyệt ngập ngừng.
Phó Dịch Thần nhíu mày, anh không ngờ cô lại có suy nghĩ như vậy: “Ai nói với em tôi thuộc về nước Anh?”
“Không phải vậy sao?”
“Không phải.”
“Giải quyết xong mọi việc tôi sẽ trở lại đây tìm em, có được không?” Phó Dịch Thần nói tiếp.
Đường Hinh Duyệt gật đầu đồng ý thay cho câu trả lời của mình. Hơn ai hết, cô là người mong anh trở lại nhất, cô không hy vọng tình cảm của mình còn chưa được bày tỏ đã chấm hết theo cách như thế này, cô không cam tâm.
Phó Dịch Thần nhỏ nhẹ gọi tên cô: “Hinh Duyệt.”
“Hửm?”
“Trong lòng em... có tôi không?”
“Khi nào anh trở lại thành phố, tôi sẽ nói anh nghe câu trả lời của mình, có được không?”
“Sao thế? Sợ tôi thất hứa?”
“Không phải như vậy.”
“Thế sao không phải là bây giờ?”
“Anh lấy gì đảm bảo những gì anh nói là sự thật?”
“Tôi muốn nghe câu trả lời của em.”
“Chỉ vậy?”
“Đúng vậy.”
Nhưng Đường Hinh Duyệt nào để cho anh dễ dàng có được câu trả lời của mình như vậy chứ.
Phó Dịch Thần nhận ra sự do dự ở cô, anh mỉm cười, giọng cực kỳ nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi không hứa hẹn gì cả nhưng dù trong lúc tôi đang tồi tệ nhất cũng sẽ không làm tổn thương em. Những gì ngày hôm nay tôi nói với em tôi đều nhớ và nhất định sẽ làm được. Tin tôi, có được không?”
Đường Hinh Duyệt cũng không chịu thua: “Những gì tôi hứa với anh, tôi cũng sẽ làm được. Khi anh trở lại, anh nhất định sẽ có được câu trả lời mà mình mong muốn.”
“Em biết tôi muốn gì sao?”
Đường Hinh Duyệt nhanh chóng đáp: “Một chút.”
“Thành giao.” Phó Dịch Thần vui vẻ đồng ý.
[...]
Phó Dịch Thần cùng Hoàng Dịch Dương chuẩn bị hành lý nhanh chóng bay sang Anh. Việc đầu tiên anh làm khi đặt chân sang Anh chính là đến căn cứ địa của Zenus để tìm mẹ mình.
“Mẹ trở về Anh sao không nói với con?”
“Mẹ xin lỗi, lúc trước là mẹ sai khi ép con phải cưới Lucsi. Việc mình gây ra chính tay mẹ sẽ giải quyết nó.”
“Con cũng đâu có cưới cô ta, mẹ không cần phải nói như thế?”
“Con đính thân bay sang đây chắn hẳn con đã biết mọi chuyện có phải không?”
“Một chút.”
“Ba con cũng đã biết?” Bà Phó hỏi.
“Không, con không có nói.”
“Cảm ơn con.”
“Không cần phải cảm ơn con. Con hy vọng sau này mẹ sẽ không xen vào chuyện tình cảm của con, bất kỳ chuyện gì con cũng có thể chiều theo ý mẹ nhưng người mà con lấy nhất định phải là người con gái con yêu.” Phó Dịch Thần nghiêm túc nói.
“Được.”
Phó Dịch Thần và Hoàng Dịch Dương quyết định ở lại căn cứ địa Zenus để cùng bà Phó lên kế hoạch đối phó gia đình Lucsi. Phó Dịch Thần muốn đánh nhanh thắng nhanh để trở về thực hiện lời hứa với Đường Hinh Duyệt nhưng ngược lại Phó phu nhân lại khó xử nếu Phó Dịch Thần mạnh tay với gia đình cô ta, dù sao ba cô ta cũng có ơn cứu mạng bà.
“Bọn họ lợi dụng chuyện này để đạt được mục đích của bản thân cũng chẳng tốt lành gì, việc gì mẹ phải đắn đo suy nghĩ? Không phải họ cũng nhận được rất nhiều lợi ích từ các bang phái khác dưới danh nghĩa của con rồi sao?”
“Nếu mẹ cảm thấy khó xử thì không cần phải ra mặt. Mẹ cứ xem như không biết chuyện gì, mọi chuyện con sẽ giải quyết.” Phó Dịch Thần quả quyết.
Phó phu nhân vẫn đắn đo điều gì đó, bà ngập ngừng: “Nhưng mà...”
“Con cất công sang đây không phải để nhìn thấy mẹ nhân nhượng với đối thủ của mình.”
.
Phó Dịch Thần đi vào trong. Đường Hinh Duyệt đi vào phòng bếp rót cho anh một cốc nước.
“Anh uống đi.”
“Cảm ơn.”
“Anh có chuyện gì sao?”
Đây đã là lần thứ ba cô hỏi câu này, nếu như lần này Phó Dịch Thần vẫn kiên quyết giữ im lặng, Đường Hinh Duyệt cô sẽ mặc kệ, không quan tâm đến anh nữa.
Phó Dịch Thần thở dài, tay day day thái dương, chậm rãi đáp: “Không sao, có chút chuyện nhỏ thôi.”
Đường Hinh Duyệt đương nhiên không hài lòng với cách trả lời của anh, không phải có phải vì quá lo lắng cho anh hay không mà giọng điệu của cô có chút không vui: “Anh xem tôi là con nít sao?”
Phó Dịch Thần nhìn thấy nét lo lắng hiện rõ trên gương mặt của cô liền phì cười: “Em lo lắng cho tôi sao?”
“Nếu Phó tổng không muốn người khác lo lắng thì đêm hôm đừng có xuất hiện trước nhà tôi như thế.”
Phó Dịch Thần cầm lấy ly nước lên, một hơi uống cạn, anh tiến về phía Đường Hinh Duyệt, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Em không muốn nhìn thấy tôi?”
Đường Hinh Duyệt không trả lời nhưng biểu cảm trên gương mặt cô đã thể hiện rõ câu trả lời của mình. Không phải cô không muốn gặp anh nhưng cô ghét cái thái độ hờ hững với mọi thứ của anh, nó khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
“Giận rồi?”
“Giận gì chứ.”
“Thế sao không nói chuyện?”
“Trước khi hỏi tôi, không phải Phó tổng nên trả lời cho tôi biết tại sao anh lại xuất hiện ở nhà tôi vào giờ này có phải không?”
Phó Dịch Thần chẳng hề suy nghĩ, nhanh chóng trả lời: “Tại em mở cửa cho tôi vào.”
“Anh nói chuyện có lý lẽ không vậy?”
“Được rồi, đừng tức giận.”
Phó Dịch Thần kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nói một cách ngắn gọn về mọi chuyện cho Đường Hinh Duyệt nghe. Cô chăm chú nghe anh nói, cũng ngờ ngợ hiểu ra lý do tại sao anh lại xuất hiện ở đây.
“Anh... sẽ không trở lại đây nữa sao?”
Đường Hinh Duyệt thoáng buồn khi nghĩ anh về Anh sẽ không quay lại đây nữa nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản như thường ngày.
Nhưng với một người nhanh nhạy như Phó Dịch Thần, làm sao cô có thể qua mắt được anh, biểu cảm kia của cô hoàn toàn đã bị Phó Dịch Thần nhìn thấy.
Quả thật, Phó Dịch Thần về Anh chỉ để giải quyết triệt để gia đình Lucsi, anh muốn khi mình đường đường chính chính ở bên cạnh Đường Hinh Duyệt sẽ không có bất kỳ ai khiến cô phải phiền lòng. Sự việc cũng chẳng có gì khó khăn đối với anh nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, Phó Dịch Thần lại tham lam muốn cô quan tâm mình nhiều hơn.
Phó Dịch Thần càng im lặng, Đường Hinh Duyệt lại càng gấp gáp muốn biết anh có trở lại thành phố này nữa hay không.
“Sao anh không trả lời? Anh... có trở lại đây nữa không?”
Phó Dịch Thần nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của cô liền phì cười: “Muốn tôi ở lại?”
Đường Hinh Duyệt có vẻ hơi do dự, liệu đây có phải nơi anh thuộc về hay không, anh ở lại đây liệu có tốt không? Nếu như cô bảo cô muốn anh ở lại đây, ở lại bên cạnh cô có phải cô rất ích kỉ không? Hàng loạt câu hỏi đang đấu tranh trong đầu cô.
“Chỉ cần em bảo tôi ở lại thì tôi sẽ từ bỏ tất cả để ở lại đây cùng em.”
Đường Hinh Duyệt bất ngờ trước lời nói của Phó Dịch Thần. Một chút bất ngờ kèm theo đó là một chút sợ hãi khi nghe anh nói.
“Nhưng nước Anh mới là nơi anh thuộc về.” Đường Hinh Duyệt ngập ngừng.
Phó Dịch Thần nhíu mày, anh không ngờ cô lại có suy nghĩ như vậy: “Ai nói với em tôi thuộc về nước Anh?”
“Không phải vậy sao?”
“Không phải.”
“Giải quyết xong mọi việc tôi sẽ trở lại đây tìm em, có được không?” Phó Dịch Thần nói tiếp.
Đường Hinh Duyệt gật đầu đồng ý thay cho câu trả lời của mình. Hơn ai hết, cô là người mong anh trở lại nhất, cô không hy vọng tình cảm của mình còn chưa được bày tỏ đã chấm hết theo cách như thế này, cô không cam tâm.
Phó Dịch Thần nhỏ nhẹ gọi tên cô: “Hinh Duyệt.”
“Hửm?”
“Trong lòng em... có tôi không?”
“Khi nào anh trở lại thành phố, tôi sẽ nói anh nghe câu trả lời của mình, có được không?”
“Sao thế? Sợ tôi thất hứa?”
“Không phải như vậy.”
“Thế sao không phải là bây giờ?”
“Anh lấy gì đảm bảo những gì anh nói là sự thật?”
“Tôi muốn nghe câu trả lời của em.”
“Chỉ vậy?”
“Đúng vậy.”
Nhưng Đường Hinh Duyệt nào để cho anh dễ dàng có được câu trả lời của mình như vậy chứ.
Phó Dịch Thần nhận ra sự do dự ở cô, anh mỉm cười, giọng cực kỳ nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi không hứa hẹn gì cả nhưng dù trong lúc tôi đang tồi tệ nhất cũng sẽ không làm tổn thương em. Những gì ngày hôm nay tôi nói với em tôi đều nhớ và nhất định sẽ làm được. Tin tôi, có được không?”
Đường Hinh Duyệt cũng không chịu thua: “Những gì tôi hứa với anh, tôi cũng sẽ làm được. Khi anh trở lại, anh nhất định sẽ có được câu trả lời mà mình mong muốn.”
“Em biết tôi muốn gì sao?”
Đường Hinh Duyệt nhanh chóng đáp: “Một chút.”
“Thành giao.” Phó Dịch Thần vui vẻ đồng ý.
[...]
Phó Dịch Thần cùng Hoàng Dịch Dương chuẩn bị hành lý nhanh chóng bay sang Anh. Việc đầu tiên anh làm khi đặt chân sang Anh chính là đến căn cứ địa của Zenus để tìm mẹ mình.
“Mẹ trở về Anh sao không nói với con?”
“Mẹ xin lỗi, lúc trước là mẹ sai khi ép con phải cưới Lucsi. Việc mình gây ra chính tay mẹ sẽ giải quyết nó.”
“Con cũng đâu có cưới cô ta, mẹ không cần phải nói như thế?”
“Con đính thân bay sang đây chắn hẳn con đã biết mọi chuyện có phải không?”
“Một chút.”
“Ba con cũng đã biết?” Bà Phó hỏi.
“Không, con không có nói.”
“Cảm ơn con.”
“Không cần phải cảm ơn con. Con hy vọng sau này mẹ sẽ không xen vào chuyện tình cảm của con, bất kỳ chuyện gì con cũng có thể chiều theo ý mẹ nhưng người mà con lấy nhất định phải là người con gái con yêu.” Phó Dịch Thần nghiêm túc nói.
“Được.”
Phó Dịch Thần và Hoàng Dịch Dương quyết định ở lại căn cứ địa Zenus để cùng bà Phó lên kế hoạch đối phó gia đình Lucsi. Phó Dịch Thần muốn đánh nhanh thắng nhanh để trở về thực hiện lời hứa với Đường Hinh Duyệt nhưng ngược lại Phó phu nhân lại khó xử nếu Phó Dịch Thần mạnh tay với gia đình cô ta, dù sao ba cô ta cũng có ơn cứu mạng bà.
“Bọn họ lợi dụng chuyện này để đạt được mục đích của bản thân cũng chẳng tốt lành gì, việc gì mẹ phải đắn đo suy nghĩ? Không phải họ cũng nhận được rất nhiều lợi ích từ các bang phái khác dưới danh nghĩa của con rồi sao?”
“Nếu mẹ cảm thấy khó xử thì không cần phải ra mặt. Mẹ cứ xem như không biết chuyện gì, mọi chuyện con sẽ giải quyết.” Phó Dịch Thần quả quyết.
Phó phu nhân vẫn đắn đo điều gì đó, bà ngập ngừng: “Nhưng mà...”
“Con cất công sang đây không phải để nhìn thấy mẹ nhân nhượng với đối thủ của mình.”
.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương