Duyệt Thần
Chương 22
Giải quyết xong chuyện của Lucsi, Phó Dịch Thần vẫn phải ở lại Anh vài ngày để chấn chỉnh lại các bang phái khác cũng như củng cố lại Zenus.
Từ lúc Phó Dịch Thần sang Anh, chưa một ngày nào Đường Hinh Duyệt có thể yên giấc, cô luôn lo sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì đó, tâm trạng lúc nào cũng căng thẳng.
Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Phó Dịch Thần cùng mọi người ngay lập tức bay về nước.
Vừa đáp xuống sân bay, Phó Dịch Thần nhìn sang Hoàng Dịch Dương ra lệnh: “Cậu đưa phu nhân về nhà trước, tôi còn có việc.”
“Con không về nhà chính?” Bà Phó cất giọng hỏi.
“Lúc trước con không về cũng đâu thấy mẹ nói năng gì, sao bây giờ lại ý kiến?”
“Mẹ tự đi mà nói chuyện với ba, con sẽ không xen vào.”
“Cái thằng này. Con thấy chết mà không cứu à.”
Phó phu nhân tức giận nhưng Phó Dịch Thần vẫn điềm nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra, không nóng không lạnh cất giọng: “Không chết được.”
“Cô gái nào nhìn trúng con thế? Thật kém cỏi, sao bao nhiêu người không chọn lại đi chọn kẻ lạnh lùng không có lương tâm như con chứ.” Phó phu nhân bĩu môi lên tiếng.
“Mẹ có nói gì đi nữa thì con cũng sẽ không giúp mẹ. Mẹ tự đi mà nói chuyện với ba, biết đâu ông ấy lại nể tình vợ chồng mà bỏ qua cho mẹ lần này. Nếu không thì mẹ cũng biết con lạnh lùng không có lương tâm là giống ai rồi đấy.”
Phó Dịch Thần xuống xe nhưng vẫn ngoái người vào bên trong mà lên tiếng: “Chúc mẹ bình an…”
“Biết đẻ ra thằng con vô lương tâm như mày mẹ thà để cái trứng vịt lộn ăn còn sướng hơn.”
Phó Dịch Thần ra hiệu cho Hoàng Dịch Dương lái xe rời đi. Anh không cần suy nghĩ mà lái xe thẳng đến chung cư của Đường Hinh Duyệt. Nhưng Phó Dịch Thần đợi mãi nhưng Đường Hinh Duyệt vẫn chưa trở về.
Đã hơn tám giờ tối nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu, Phó Dịch Thần lấy điện thoại gọi cho Đường Hinh Duyệt.
“Alo?”
“Phó Dịch Thần?”
“Ừ.”
“Anh… không sao chứ? Vẫn đang ở Anh sao? Anh không bị thương ở đâu chứ?” Đường Hinh Duyệt gấp gáp hỏi.
Phó Dịch Thần nghe cô lo lắng cho mình trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.
“Sao anh không trả lời?”
“Em… có nhớ tôi không?”
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Chi bằng em tự mình kiểm chứng.”
“Nhưng… anh đã về nước đâu cơ chứ.”
“Em có thể sang Anh. Tôi đón em.”
“Sao cơ?”
“Không có gì. Tôi không sao, em không cần lo lắng.”
Dứt câu, Phó Dịch Thần liền cúp điện thoại khiến cho Đường Hinh Duyệt cảm thấy có phần hơi hụt hẫng. Cô thẫn thờ nhìn vào điện thoại xem anh có gọi lại cho cô hay không và câu trả lời là không, chẳng có cuộc gọi nào nữa cả.
Đường Hinh Duyệt thoáng buồn nhưng cũng nhanh chóng chấn chỉnh lại tinh thần, tập trung xem bệnh án. Cô tan ca cũng đã hơn 10 giờ tối, Đường Hinh Duyệt định lái xe về nhà họ Đường nhưng không hiểu sao cô lại lái xe về chung cư.
Cô đỗ xe vào hầm rồi nhanh chóng vào thang máy lên nhà nghỉ ngơi. Thang máy mở ra, Đường Hinh Duyệt thấy dáng người quen thuộc đứng trước hành lang nhà cô. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Đường Hinh Duyệt vội vàng chạy đến, ôm chầm lấy anh.
Phó Dịch Thần không nói gì, chỉ đứng yên cho cô ôm. Đường Hinh Duyệt khi nhìn thấy anh xuất hiện ở đây, nỗi lo lắng trong lòng cô cũng tan biến mất.
Đường Hinh Duyệt nới lỏng tay, cô nhìn một lượt người anh cất giọng hỏi: “Anh không bị thương ở đâu chứ?”
“Sao về trễ thế? Công việc rất vất vả sao?”
“Anh không trả lời em?”
Phó Dịch Thần nghe cô đổi cách xưng hô, tâm tình cũng trở nên vô cùng vui vẻ.
“Không phải anh đã đứng ở trước mặt em rồi sao? Em có thể tự mình kiểm tra.”
Đường Hinh Duyệt nhoẻn miệng cười, cô xoay người anh kiểm tra một lượt.
“Thế nào?” Phó Dịch Thần cao hứng hỏi.
“Không bị thương ở đâu cả, vẫn rất đẹp trai.”
Phó Dịch Thần phì cười, đưa tay nhéo nhẹ hai bên má của cô.
“Anh buông em ra để em đi mở cửa.”
“Em cứ việc mở cửa, anh ôm em kệ anh.”
Đường Hinh Duyệt: “…”
Đường Hinh Duyệt mở cửa cho cả hai đi vào trong. Phó Dịch Thần phút chốc bỗng trở nên cực kỳ dính người, cứ ôm lấy cô mãi không chịu buông.
“Này anh buông em ra. Ai cho anh ôm hả?”
Phó Dịch Thần nhoẻn miệng cười, cô cứ đáng yêu như thế này bảo sao anh không say mê cô cho được. Phó Dịch Thần cúi người thấp xuống, rúc người vào hõm vai cô, giọng thủ thỉ.
“Em vẫn chưa trả lời anh đấy nhé?”
“Trả lời gì chứ?”
“Định lật lọng?”
“Ai thèm lật lọng. Anh buông em ra trước đã.”
“Không.”
Đường Hinh Duyệt cố thoát khỏi vòng tay anh nhưng không được, cuối cùng đành chịu thua mà ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay anh.
Cô xoay người để mặt đối diện với anh, nghiêm túc lên tiếng: “Nói đi, anh muốn em trả lời gì nào?”
Đường Hinh Duyệt đương nhiên hiểu rõ Phó Dịch Thần muốn nói đến vấn đề gì nhưng cô vẫn cố tình không biết, hỏi ngược lại anh.
Phó Dịch Thần vui vẻ hỏi lại câu hỏi lần trước: “Trong lòng em có anh không?”
“Không phải anh đã có câu trả lời rồi sao? Sao còn hỏi lại em nữa chứ?”
“Hửm?”
“Nếu trong lòng em không có anh liệu em có để anh ôm em như bây giờ không? Câu trả lời của em không phải đã rất rõ ràng rồi sao?”
“Nhưng anh vẫn muốn nghe câu trả lời từ miệng của em.”
“Có.” Đường Hinh Duyệt lí nhí đáp.
“Có gì cơ?” Phó Dịch Thần cố tình hỏi ngược lại.
“Trong lòng em có anh.”
Phó Dịch Thần mỉm cười mãn nguyện, anh đã đợi câu nói này của cô từ rất lâu rồi.
Đường Hinh Duyệt không hề chịu thua: “Thế còn anh, trong lòng anh có vị trí nào dành cho em không?”
Phó Dịch Thần không vội trả lời, anh cầm lấy tay cô đặt lên tim mình, giọng điệu cực kỳ cưng chiều đáp: “Nơi này đều thuộc về em.”
“Dẻo miệng.”
“Trong lòng anh có em từ lần đầu tiên gặp em ở bệnh viện. Nếu trong lòng anh không có em thì anh cũng chẳng việc gì vừa đáp xuống sân bay đã vội vàng đến đây tìm em, đợi em đi làm về có phải không?” Phó Dịch Thần bộc bạch nỗi lòng của mình cho cô nghe.
“Anh đợi em cả buổi tối sao?”
Đường Hinh Duyệt hơi ngạc nhiên, khi cô đi làm về đã nhìn thấy anh ở đây, cô cũng không biết anh trở về từ lúc nào, đã đợi cô bao lâu.
“Đợi bạn gái đi làm về, bao lâu cũng không thành vấn đề.”
“Ai là bạn gái của anh chứ?”
“Em.”
“Anh đã tỏ tình với em đâu chứ? Không phải anh vẫn nên có một lời tỏ tình chính thức dành cho em sao? Nếu không em vẫn độc thân, anh đừng tùy tiện ôm em, em báo cảnh sát bây giờ.”
Phó Dịch Thần nới lỏng lực tay đang đặt ở eo cô, để cô đối diện với anh, nghiêm túc cất giọng: “Hôm nay vừa trở về nước anh đã vội vàng đến tìm em, hy vọng được nhìn thấy em. Anh không nghĩ em sẽ đồng ý ở bên cạnh anh nên có phần thiếu sót mong Đường tiểu thư đại nhân đại lượng bỏ qua cho anh nhé.”
Đường Hinh Duyệt gật đầu, thật tình cô cũng không hề có ý định sẽ làm khó anh, nhìn thấy anh an toàn trở về đối với cô như vậy là đủ.
“Hinh Duyệt, em đồng ý làm bạn gái anh nhé?”
Đường Hinh Duyệt chẳng cần nghĩ ngợi lâu, liền đặt lên môi anh một nụ hôn, giọng nói yêu kiều đáp: “Em đồng ý.”
Từ lúc Phó Dịch Thần sang Anh, chưa một ngày nào Đường Hinh Duyệt có thể yên giấc, cô luôn lo sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì đó, tâm trạng lúc nào cũng căng thẳng.
Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Phó Dịch Thần cùng mọi người ngay lập tức bay về nước.
Vừa đáp xuống sân bay, Phó Dịch Thần nhìn sang Hoàng Dịch Dương ra lệnh: “Cậu đưa phu nhân về nhà trước, tôi còn có việc.”
“Con không về nhà chính?” Bà Phó cất giọng hỏi.
“Lúc trước con không về cũng đâu thấy mẹ nói năng gì, sao bây giờ lại ý kiến?”
“Mẹ tự đi mà nói chuyện với ba, con sẽ không xen vào.”
“Cái thằng này. Con thấy chết mà không cứu à.”
Phó phu nhân tức giận nhưng Phó Dịch Thần vẫn điềm nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra, không nóng không lạnh cất giọng: “Không chết được.”
“Cô gái nào nhìn trúng con thế? Thật kém cỏi, sao bao nhiêu người không chọn lại đi chọn kẻ lạnh lùng không có lương tâm như con chứ.” Phó phu nhân bĩu môi lên tiếng.
“Mẹ có nói gì đi nữa thì con cũng sẽ không giúp mẹ. Mẹ tự đi mà nói chuyện với ba, biết đâu ông ấy lại nể tình vợ chồng mà bỏ qua cho mẹ lần này. Nếu không thì mẹ cũng biết con lạnh lùng không có lương tâm là giống ai rồi đấy.”
Phó Dịch Thần xuống xe nhưng vẫn ngoái người vào bên trong mà lên tiếng: “Chúc mẹ bình an…”
“Biết đẻ ra thằng con vô lương tâm như mày mẹ thà để cái trứng vịt lộn ăn còn sướng hơn.”
Phó Dịch Thần ra hiệu cho Hoàng Dịch Dương lái xe rời đi. Anh không cần suy nghĩ mà lái xe thẳng đến chung cư của Đường Hinh Duyệt. Nhưng Phó Dịch Thần đợi mãi nhưng Đường Hinh Duyệt vẫn chưa trở về.
Đã hơn tám giờ tối nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu, Phó Dịch Thần lấy điện thoại gọi cho Đường Hinh Duyệt.
“Alo?”
“Phó Dịch Thần?”
“Ừ.”
“Anh… không sao chứ? Vẫn đang ở Anh sao? Anh không bị thương ở đâu chứ?” Đường Hinh Duyệt gấp gáp hỏi.
Phó Dịch Thần nghe cô lo lắng cho mình trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.
“Sao anh không trả lời?”
“Em… có nhớ tôi không?”
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Chi bằng em tự mình kiểm chứng.”
“Nhưng… anh đã về nước đâu cơ chứ.”
“Em có thể sang Anh. Tôi đón em.”
“Sao cơ?”
“Không có gì. Tôi không sao, em không cần lo lắng.”
Dứt câu, Phó Dịch Thần liền cúp điện thoại khiến cho Đường Hinh Duyệt cảm thấy có phần hơi hụt hẫng. Cô thẫn thờ nhìn vào điện thoại xem anh có gọi lại cho cô hay không và câu trả lời là không, chẳng có cuộc gọi nào nữa cả.
Đường Hinh Duyệt thoáng buồn nhưng cũng nhanh chóng chấn chỉnh lại tinh thần, tập trung xem bệnh án. Cô tan ca cũng đã hơn 10 giờ tối, Đường Hinh Duyệt định lái xe về nhà họ Đường nhưng không hiểu sao cô lại lái xe về chung cư.
Cô đỗ xe vào hầm rồi nhanh chóng vào thang máy lên nhà nghỉ ngơi. Thang máy mở ra, Đường Hinh Duyệt thấy dáng người quen thuộc đứng trước hành lang nhà cô. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Đường Hinh Duyệt vội vàng chạy đến, ôm chầm lấy anh.
Phó Dịch Thần không nói gì, chỉ đứng yên cho cô ôm. Đường Hinh Duyệt khi nhìn thấy anh xuất hiện ở đây, nỗi lo lắng trong lòng cô cũng tan biến mất.
Đường Hinh Duyệt nới lỏng tay, cô nhìn một lượt người anh cất giọng hỏi: “Anh không bị thương ở đâu chứ?”
“Sao về trễ thế? Công việc rất vất vả sao?”
“Anh không trả lời em?”
Phó Dịch Thần nghe cô đổi cách xưng hô, tâm tình cũng trở nên vô cùng vui vẻ.
“Không phải anh đã đứng ở trước mặt em rồi sao? Em có thể tự mình kiểm tra.”
Đường Hinh Duyệt nhoẻn miệng cười, cô xoay người anh kiểm tra một lượt.
“Thế nào?” Phó Dịch Thần cao hứng hỏi.
“Không bị thương ở đâu cả, vẫn rất đẹp trai.”
Phó Dịch Thần phì cười, đưa tay nhéo nhẹ hai bên má của cô.
“Anh buông em ra để em đi mở cửa.”
“Em cứ việc mở cửa, anh ôm em kệ anh.”
Đường Hinh Duyệt: “…”
Đường Hinh Duyệt mở cửa cho cả hai đi vào trong. Phó Dịch Thần phút chốc bỗng trở nên cực kỳ dính người, cứ ôm lấy cô mãi không chịu buông.
“Này anh buông em ra. Ai cho anh ôm hả?”
Phó Dịch Thần nhoẻn miệng cười, cô cứ đáng yêu như thế này bảo sao anh không say mê cô cho được. Phó Dịch Thần cúi người thấp xuống, rúc người vào hõm vai cô, giọng thủ thỉ.
“Em vẫn chưa trả lời anh đấy nhé?”
“Trả lời gì chứ?”
“Định lật lọng?”
“Ai thèm lật lọng. Anh buông em ra trước đã.”
“Không.”
Đường Hinh Duyệt cố thoát khỏi vòng tay anh nhưng không được, cuối cùng đành chịu thua mà ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay anh.
Cô xoay người để mặt đối diện với anh, nghiêm túc lên tiếng: “Nói đi, anh muốn em trả lời gì nào?”
Đường Hinh Duyệt đương nhiên hiểu rõ Phó Dịch Thần muốn nói đến vấn đề gì nhưng cô vẫn cố tình không biết, hỏi ngược lại anh.
Phó Dịch Thần vui vẻ hỏi lại câu hỏi lần trước: “Trong lòng em có anh không?”
“Không phải anh đã có câu trả lời rồi sao? Sao còn hỏi lại em nữa chứ?”
“Hửm?”
“Nếu trong lòng em không có anh liệu em có để anh ôm em như bây giờ không? Câu trả lời của em không phải đã rất rõ ràng rồi sao?”
“Nhưng anh vẫn muốn nghe câu trả lời từ miệng của em.”
“Có.” Đường Hinh Duyệt lí nhí đáp.
“Có gì cơ?” Phó Dịch Thần cố tình hỏi ngược lại.
“Trong lòng em có anh.”
Phó Dịch Thần mỉm cười mãn nguyện, anh đã đợi câu nói này của cô từ rất lâu rồi.
Đường Hinh Duyệt không hề chịu thua: “Thế còn anh, trong lòng anh có vị trí nào dành cho em không?”
Phó Dịch Thần không vội trả lời, anh cầm lấy tay cô đặt lên tim mình, giọng điệu cực kỳ cưng chiều đáp: “Nơi này đều thuộc về em.”
“Dẻo miệng.”
“Trong lòng anh có em từ lần đầu tiên gặp em ở bệnh viện. Nếu trong lòng anh không có em thì anh cũng chẳng việc gì vừa đáp xuống sân bay đã vội vàng đến đây tìm em, đợi em đi làm về có phải không?” Phó Dịch Thần bộc bạch nỗi lòng của mình cho cô nghe.
“Anh đợi em cả buổi tối sao?”
Đường Hinh Duyệt hơi ngạc nhiên, khi cô đi làm về đã nhìn thấy anh ở đây, cô cũng không biết anh trở về từ lúc nào, đã đợi cô bao lâu.
“Đợi bạn gái đi làm về, bao lâu cũng không thành vấn đề.”
“Ai là bạn gái của anh chứ?”
“Em.”
“Anh đã tỏ tình với em đâu chứ? Không phải anh vẫn nên có một lời tỏ tình chính thức dành cho em sao? Nếu không em vẫn độc thân, anh đừng tùy tiện ôm em, em báo cảnh sát bây giờ.”
Phó Dịch Thần nới lỏng lực tay đang đặt ở eo cô, để cô đối diện với anh, nghiêm túc cất giọng: “Hôm nay vừa trở về nước anh đã vội vàng đến tìm em, hy vọng được nhìn thấy em. Anh không nghĩ em sẽ đồng ý ở bên cạnh anh nên có phần thiếu sót mong Đường tiểu thư đại nhân đại lượng bỏ qua cho anh nhé.”
Đường Hinh Duyệt gật đầu, thật tình cô cũng không hề có ý định sẽ làm khó anh, nhìn thấy anh an toàn trở về đối với cô như vậy là đủ.
“Hinh Duyệt, em đồng ý làm bạn gái anh nhé?”
Đường Hinh Duyệt chẳng cần nghĩ ngợi lâu, liền đặt lên môi anh một nụ hôn, giọng nói yêu kiều đáp: “Em đồng ý.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương