Duyệt Thần
Chương 4
Bị Phó Dịch Thần kịch liệt từ chối lại còn dùng những từ ngữ khó nghe khiến cô ta nhất thời không biết nên phản ứng như nào cho phải, chỉ biết ngồi im lặng nghe ba mẹ hai bên nói chuyện, lòng bàn tay cô ta bấu chặt, có vẻ đã bị những lời kia của Phó Dịch Thần chọc cho tức giận.
Ba mẹ Lucsi thấy Phó Dịch Thần không nể nang bậc trưởng bối là mình, thẳng thừng sỉ vả con gái trước mặt bọn họ liền ấm ức lên tiếng: “Xin lỗi anh chị, hôm nay chúng tôi đến đây là muốn bàn bạc chuyện hôn nhân của hai đưa nhưng e là...”
Phó phu nhân nghe thấy vậy liền lên tiếng: “Phó Dịch Thần không hiểu chuyện, mong anh chị bỏ qua. Nhà họ Phó thật lòng muốn Lucsi về làm dâu.”
Phó Dịch Thần ngồi bên cạnh, đương nhiên những lời nói kìa chẳng có lời nào anh nghe lọt lỗ tai cả, cũng không muốn ngồi đây nghe gia đình bọn họ đóng kịch liền dứt khoát lên tiếng: “Tôi có bạn gái rồi, nếu cô muốn làm vợ bé thì cứ việc.”
“Con còn có việc, con xin phép đi trước.”
Dứt câu, Phó Dịch Thần liền đứng dậy rời đi. Hoàng Dịch Dương thấy anh rời đi cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
[...]
Đường Hinh Duyệt vừa kết thúc ca phẩu thuật, tâm trạng không tốt nhìn đồng hồ rồi lại nhìn lịch trình làm việc. Bất chợt thở dài, Đường Hinh Duyệt nhớ lại những lời Yến Giang nói lúc trưa, cô mở điện thoại gõ gõ vài câu rồi cất về vị trí cũ.
Rất nhanh, tin tức đại tiểu thư nhà họ Đường trở về đã lan truyền khắp các trang báo. Không dừng ở đó, tin tức Đường Hinh Duyệt trở về kèm theo đó là tin bị tai nạn bên nước ngoài, dung nhan cũng bị hủy một phần.
Đường Hinh Duyệt nhìn tin tức, vui vẻ lên tiếng: “Để tôi xem lần này anh còn muốn lấy tôi làm vợ nữa không.”
Tin tức này nhanh chóng lan truyền, nhanh chóng đến tai nhà họ Phùng. Phùng Minh Hạo nhìn chằm chằm vào mặt báo, cười khuẩy: “Phùng Minh Hạo tôi thiếu gì gái, hà cớ gì phải lấy một kẻ bị hủy dung về làm vợ cho thiên hạ cười chê.”
Phùng Minh Hạo đương nhiên không chấp nhận việc Đường Hinh Duyệt bị hủy dung nhan, hắn ta dứt khoát hủy hôn với nhà họ Đường.
Đường Đức Chính và Tô Tuyết Thanh bị nhà họ Phùng từ hôn liền tức giận, Đường phu nhân đùng đùng tức giận gọi điện thoại cho Đường Hinh Duyệt.
“Con nghe nè mẹ.”
“Con làm cái trò gì đó hả Duyệt, con muốn ba mẹ tức chết mới vừa lòng đúng không?”
Đường Hinh Duyệt nghe mẹ mắng liền biết được tin tức nhà họ Phùng hủy hôn đã đến tai ba mẹ cô. Đường Hinh Duyệt bình tình đáp: “Mẹ cũng thấy rồi đó, hắn ta vừa nghe con bị hủy dung liền từ hôn. Hắn ta muốn gì không lẽ ba mẹ không nhìn ra. Hắn từ hôn cũng đã từ hôn rồi, ba mẹ còn muốn như nào nữa.”
“Không lấy con trai nhà họ Phùng cũng không phải không được, con cũng nên có bạn trai đi. Phụ nữa thanh xuân có bao nhiêu lâu chứ, cứ cắm đầu vào công việc đến bao giờ.”
“Con còn có việc, không nói chuyện với mẹ nữa.”
“Này... Hinh Duyệt... Hinh Duyệt...”
Đường Hinh Duyệt tắt máy, cô kết thúc công việc ở bệnh viện lại đến tập đoàn của gia đình để làm việc. Cô đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc. Hôm nay, cô đến đây là để ký hợp đồng hợp tác với tập đoàn tài chính Quân Thần.
Đường Hinh Duyệt ngồi vào bàn làm việc, cô xem qua một lược tài liệu do trợ lý đem đến để chuẩn bị cho lần hợp tác lần này.
Cô không hề có một chút hứng thú nào với việc kinh doanh của gia đình. Niềm đam mê của cô chính là bác sĩ. Năm đó, để theo đuổi được đam mê của mình, Đường Hinh Duyệt đã cãi nhau với ba mẹ một trận và điều kiện họ đặt ra đó chính là cô vẫn phải tiếp quản cơ ngơi này dù có muốn hay không. Đường Hinh Duyệt vừa phải học bác sĩ vừa phải kinh tế, cô có bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh nhưng đồng thời cũng là một trong những bác sĩ tài hoa. Cô về nước và được vào công tác trong những bệnh viện trọng điểm của thành phố, dù ở phương diện nào đi nữa Đường Hinh Duyệt cũng vô cùng ưu tú.
Đường Hinh Duyệt chăm chú xem tài liệu, rồi lại thở dài một hơi. Rất nhanh đã đến giờ, cô chuẩn bị lại mọi thứ sau đó cầm tài liệu đi về phía phòng họp.
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy Phó Dịch Thần và Hoàng Dịch Dương trong phòng họp liền lấy làm lạ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ chuyên nghiệp của mình.
“Phó tổng, xin chào.”
Phó Dịch Thần nhìn thấy cô xuất hiện ở đây cũng bất ngờ không kém, vừa làm bác sĩ vừa làm doanh nhân sao, hình như hai ngành nghề này lại chẳng mấy liên quan với nhau.
“Chào Đường tổng.”
“Mời hai vị ngồi.”
Đường Hinh Duyệt không làm mất thời gian của đôi bên, cô đặt tài liệu về phía Phó Dịch Thần, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đây là hợp đồng chúng tôi đã soạn thảo, mời Phó tổng xem qua.”
“Còn đây là chi tiết cho dự án đầu tư vào khu resort mới, ngài có thể cân nhắc.”
Phó Dịch Thần cầm lấy, nâng mắt nhìn qua. Quả thật, dù ở phương diện nào, Đường Hinh Duyệt cũng làm vô cùng tốt. Dự án được cô xây dựng rất chi tiết, từng nội dung đều được Đường Hinh Duyệt làm rất bài bản, rất có cơ sở. Dù là người khó tính như Phó Dịch Thần, muốn bắt bẻ cũng không thể tìm ra sơ hở nào.
Phó Dịch Thần nhìn bản thảo rồi lại nhìn người con gái đối diện, cô với vai trò là Tổng giám đốc lại có một thần thái cực kỳ khác biệt so với hình ảnh một bác sĩ anh gặp trước đây.
Thấy Phó Dịch Thần không lên tiếng, Đường Hinh Duyệt cũng im lặng, quan sát biểu cảm của anh, hồi lâu mới lên tiếng: “Phó tổng thấy dự án lần này như thế nào? Liệu có đáng ở Quân Thần rót vốn đầu tư không?”
“Đường tổng đúng là tuổi trẻ tài cao. Dự án lần này tôi rất thích, còn về việc Quân Thần có rót vốn đầu tư hay không thì để xem bản lĩnh của Đường tổng tới đâu.”
Đường Hinh Duyệt khó hiểu, rất thích nhưng đầu tư hay không vẫn do dự như vậy, là thích hay chỉ khách sáo khen ngợi cô một câu. Đường Hinh Duyệt chửi thầm trong lòng nhưng cũng vui vẻ đáp lời: “Mạn phép cho tôi hỏi, Phó tổng còn phân vân điều gì về dự án này sao?”
“Lần này, không chỉ một mình Đường thị tham gia cho dự án lần này. Tôi là người làm ăn, đương nhiên phải cân nhắc thiệt hơn, không phải sao?”
Đường Hinh Duyệt cũng không khách sáo nữa, cô thẳng thừng đáp: “Vậy Phó tổng cứ việc suy nghĩ, tôi có việc xin phép đi trước.”
Dứt câu, cô cùng trợ lý của mình rời khỏi phòng họp. Phó Dịch Thần và Hoàng Dịch Dương cũng nhanh chóng rời đi ngay sau đó.
Cả hai lái xe rời khỏi Đường thị. Hoàng Dịch Dương thấy anh có vẻ rất hứng thú với dự án của Đường Hinh Duyệt nhưng vẫn kiên quyết không rót vốn ngay lập tức liền lấy làm khó hiểu.
“Không phải ngài rất thích dự án do cô Đường đưa ra sao? Sao vẫn chần chừ không ký hợp đồng với cô ấy?”
Phó Dịch Thần tùy ý vắt chéo chân, vỏn vẹn đáp: “Cái gì càng dễ dàng có được thì càng không tồn tại được lâu.”
Ba mẹ Lucsi thấy Phó Dịch Thần không nể nang bậc trưởng bối là mình, thẳng thừng sỉ vả con gái trước mặt bọn họ liền ấm ức lên tiếng: “Xin lỗi anh chị, hôm nay chúng tôi đến đây là muốn bàn bạc chuyện hôn nhân của hai đưa nhưng e là...”
Phó phu nhân nghe thấy vậy liền lên tiếng: “Phó Dịch Thần không hiểu chuyện, mong anh chị bỏ qua. Nhà họ Phó thật lòng muốn Lucsi về làm dâu.”
Phó Dịch Thần ngồi bên cạnh, đương nhiên những lời nói kìa chẳng có lời nào anh nghe lọt lỗ tai cả, cũng không muốn ngồi đây nghe gia đình bọn họ đóng kịch liền dứt khoát lên tiếng: “Tôi có bạn gái rồi, nếu cô muốn làm vợ bé thì cứ việc.”
“Con còn có việc, con xin phép đi trước.”
Dứt câu, Phó Dịch Thần liền đứng dậy rời đi. Hoàng Dịch Dương thấy anh rời đi cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
[...]
Đường Hinh Duyệt vừa kết thúc ca phẩu thuật, tâm trạng không tốt nhìn đồng hồ rồi lại nhìn lịch trình làm việc. Bất chợt thở dài, Đường Hinh Duyệt nhớ lại những lời Yến Giang nói lúc trưa, cô mở điện thoại gõ gõ vài câu rồi cất về vị trí cũ.
Rất nhanh, tin tức đại tiểu thư nhà họ Đường trở về đã lan truyền khắp các trang báo. Không dừng ở đó, tin tức Đường Hinh Duyệt trở về kèm theo đó là tin bị tai nạn bên nước ngoài, dung nhan cũng bị hủy một phần.
Đường Hinh Duyệt nhìn tin tức, vui vẻ lên tiếng: “Để tôi xem lần này anh còn muốn lấy tôi làm vợ nữa không.”
Tin tức này nhanh chóng lan truyền, nhanh chóng đến tai nhà họ Phùng. Phùng Minh Hạo nhìn chằm chằm vào mặt báo, cười khuẩy: “Phùng Minh Hạo tôi thiếu gì gái, hà cớ gì phải lấy một kẻ bị hủy dung về làm vợ cho thiên hạ cười chê.”
Phùng Minh Hạo đương nhiên không chấp nhận việc Đường Hinh Duyệt bị hủy dung nhan, hắn ta dứt khoát hủy hôn với nhà họ Đường.
Đường Đức Chính và Tô Tuyết Thanh bị nhà họ Phùng từ hôn liền tức giận, Đường phu nhân đùng đùng tức giận gọi điện thoại cho Đường Hinh Duyệt.
“Con nghe nè mẹ.”
“Con làm cái trò gì đó hả Duyệt, con muốn ba mẹ tức chết mới vừa lòng đúng không?”
Đường Hinh Duyệt nghe mẹ mắng liền biết được tin tức nhà họ Phùng hủy hôn đã đến tai ba mẹ cô. Đường Hinh Duyệt bình tình đáp: “Mẹ cũng thấy rồi đó, hắn ta vừa nghe con bị hủy dung liền từ hôn. Hắn ta muốn gì không lẽ ba mẹ không nhìn ra. Hắn từ hôn cũng đã từ hôn rồi, ba mẹ còn muốn như nào nữa.”
“Không lấy con trai nhà họ Phùng cũng không phải không được, con cũng nên có bạn trai đi. Phụ nữa thanh xuân có bao nhiêu lâu chứ, cứ cắm đầu vào công việc đến bao giờ.”
“Con còn có việc, không nói chuyện với mẹ nữa.”
“Này... Hinh Duyệt... Hinh Duyệt...”
Đường Hinh Duyệt tắt máy, cô kết thúc công việc ở bệnh viện lại đến tập đoàn của gia đình để làm việc. Cô đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc. Hôm nay, cô đến đây là để ký hợp đồng hợp tác với tập đoàn tài chính Quân Thần.
Đường Hinh Duyệt ngồi vào bàn làm việc, cô xem qua một lược tài liệu do trợ lý đem đến để chuẩn bị cho lần hợp tác lần này.
Cô không hề có một chút hứng thú nào với việc kinh doanh của gia đình. Niềm đam mê của cô chính là bác sĩ. Năm đó, để theo đuổi được đam mê của mình, Đường Hinh Duyệt đã cãi nhau với ba mẹ một trận và điều kiện họ đặt ra đó chính là cô vẫn phải tiếp quản cơ ngơi này dù có muốn hay không. Đường Hinh Duyệt vừa phải học bác sĩ vừa phải kinh tế, cô có bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh nhưng đồng thời cũng là một trong những bác sĩ tài hoa. Cô về nước và được vào công tác trong những bệnh viện trọng điểm của thành phố, dù ở phương diện nào đi nữa Đường Hinh Duyệt cũng vô cùng ưu tú.
Đường Hinh Duyệt chăm chú xem tài liệu, rồi lại thở dài một hơi. Rất nhanh đã đến giờ, cô chuẩn bị lại mọi thứ sau đó cầm tài liệu đi về phía phòng họp.
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy Phó Dịch Thần và Hoàng Dịch Dương trong phòng họp liền lấy làm lạ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ chuyên nghiệp của mình.
“Phó tổng, xin chào.”
Phó Dịch Thần nhìn thấy cô xuất hiện ở đây cũng bất ngờ không kém, vừa làm bác sĩ vừa làm doanh nhân sao, hình như hai ngành nghề này lại chẳng mấy liên quan với nhau.
“Chào Đường tổng.”
“Mời hai vị ngồi.”
Đường Hinh Duyệt không làm mất thời gian của đôi bên, cô đặt tài liệu về phía Phó Dịch Thần, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đây là hợp đồng chúng tôi đã soạn thảo, mời Phó tổng xem qua.”
“Còn đây là chi tiết cho dự án đầu tư vào khu resort mới, ngài có thể cân nhắc.”
Phó Dịch Thần cầm lấy, nâng mắt nhìn qua. Quả thật, dù ở phương diện nào, Đường Hinh Duyệt cũng làm vô cùng tốt. Dự án được cô xây dựng rất chi tiết, từng nội dung đều được Đường Hinh Duyệt làm rất bài bản, rất có cơ sở. Dù là người khó tính như Phó Dịch Thần, muốn bắt bẻ cũng không thể tìm ra sơ hở nào.
Phó Dịch Thần nhìn bản thảo rồi lại nhìn người con gái đối diện, cô với vai trò là Tổng giám đốc lại có một thần thái cực kỳ khác biệt so với hình ảnh một bác sĩ anh gặp trước đây.
Thấy Phó Dịch Thần không lên tiếng, Đường Hinh Duyệt cũng im lặng, quan sát biểu cảm của anh, hồi lâu mới lên tiếng: “Phó tổng thấy dự án lần này như thế nào? Liệu có đáng ở Quân Thần rót vốn đầu tư không?”
“Đường tổng đúng là tuổi trẻ tài cao. Dự án lần này tôi rất thích, còn về việc Quân Thần có rót vốn đầu tư hay không thì để xem bản lĩnh của Đường tổng tới đâu.”
Đường Hinh Duyệt khó hiểu, rất thích nhưng đầu tư hay không vẫn do dự như vậy, là thích hay chỉ khách sáo khen ngợi cô một câu. Đường Hinh Duyệt chửi thầm trong lòng nhưng cũng vui vẻ đáp lời: “Mạn phép cho tôi hỏi, Phó tổng còn phân vân điều gì về dự án này sao?”
“Lần này, không chỉ một mình Đường thị tham gia cho dự án lần này. Tôi là người làm ăn, đương nhiên phải cân nhắc thiệt hơn, không phải sao?”
Đường Hinh Duyệt cũng không khách sáo nữa, cô thẳng thừng đáp: “Vậy Phó tổng cứ việc suy nghĩ, tôi có việc xin phép đi trước.”
Dứt câu, cô cùng trợ lý của mình rời khỏi phòng họp. Phó Dịch Thần và Hoàng Dịch Dương cũng nhanh chóng rời đi ngay sau đó.
Cả hai lái xe rời khỏi Đường thị. Hoàng Dịch Dương thấy anh có vẻ rất hứng thú với dự án của Đường Hinh Duyệt nhưng vẫn kiên quyết không rót vốn ngay lập tức liền lấy làm khó hiểu.
“Không phải ngài rất thích dự án do cô Đường đưa ra sao? Sao vẫn chần chừ không ký hợp đồng với cô ấy?”
Phó Dịch Thần tùy ý vắt chéo chân, vỏn vẹn đáp: “Cái gì càng dễ dàng có được thì càng không tồn tại được lâu.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương