Duyệt Thần
Chương 6
Đường Hinh Duyệt nghe lời nói kiêu ngạo của Phó Dịch Thần liền cảm thấy chán ghét. Không hề có ý định ở lại đôi co với anh ta, cất bước rời khỏi.
Hình như không chỉ mỗi Đường Hinh Duyệt tò mò mà ngay cả Hoàng Dịch Dương, người đã theo Phó Dịch Thần nhiều năm cũng lấy làm lạ trước việc làm của anh ngày hôm nay.
Phó Dịch Thần nhìn thấy Hoàng Dịch Dương vẫn đứng trơ ra không chịu rời đi liền lên tiếng: “Còn chưa chịu đi?”
“Chủ tịch, thật ra tôi cũng có thắc mắc giống như bác sĩ Đường.”
“Tôi không có bổn phận phải giải đáp thắc mắc cho cậu.”
Hoàng Dịch Dương: “...”
“Nhưng mà... chủ tịch.”
“Nữ chủ nhân của cậu ở đây, tôi dùng tiền của mình đầu tư vào đây cũng cần phải thông qua ý kiến của cậu à?”
Hoàng Dịch Dương trước những lời nói không đầu không đuôi của Phó Dịch Thần lại càng thêm khó hiểu. Nữ chủ nhân nào chứ, không lẽ nữ chủ nhân mà lão đại nhắc đến chính là bác sĩ Đường. Hoàng Dịch Dương mải mê trong đống suy nghĩ của mình thì Phó Dịch Thần đã rời đi từ lúc nào không hay.
[...]
Đường Hinh Duyệt để tránh sự phàn nàn của Đường phu nhân nên thời gian gần đây cũng thường không trở về nhà họ Đường. Cô mua một căn chung cư ở bên ngoài, lấy lý do bệnh viện bận rộn nên không trở về nhà được.
Cô tan ca làm, về đến siêu thị gần nhà mua một ít thức ăn rồi mới trở về phòng của mình. Đường Hinh Duyệt vừa vào đến cửa thang máy đã bắt gặp Phó Dịch Thần cũng có mặt ở đây. Cô vô thức vùi chân về sau, ý định đợi đi chuyến sau.
Phó Dịch Thần nhìn thấy cô liền nhấn giữ thang máy, nhìn về phía Đường Hinh Duyệt: “Không vào?”
“Phó tổng cứ tự nhiên, tôi đi chuyến sau.”
“Thang máy cũng đâu có ai, đợi chuyến sau làm gì? Đầu óc cô vấn đề?”
“Anh...”
Phó Dịch Thần không đợi cô nữa, đưa tay nhấn nút đóng cửa thang máy nhưng đã bị Đường Hinh Duyệt kịp thời ngăn lại. Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng đi vào trong.
Nhìn thấy Phó Dịch Thần đi chỉ có một mình, Đường Hinh Duyệt liền thắc mắc: “Hoàng Dịch Dương đâu? Anh ta không đi cùng với anh à?”
Phó Dịch Thần nghe cô nhắc đến Hoàng Dịch Dương liền không vui: “Cô hỏi cậu ta làm gì? Thích cậu ta à?”
“Anh có thể nói đạo lý một xíu được không?”
“Ồ. Tôi về nhà tôi, cậu ta theo tôi làm gì?”
“Vớ vẩn.” Phó Dịch Thần buộc miệng.
Cuộc nói chuyện chỉ ngắn gọn bấy nhiêu, Đường Hinh Duyệt càng không có ý định sẽ tiếp tục bắt chuyện với cái con người kiêu căng trước mặt.
Thang máy dừng ở tầng 10, Đường Hinh Duyệt bước ra, trùng hợp Phó Dịch Thần cũng bước ra theo. Anh ta nhấc chân đi về căn phòng đối diện, Đường Hinh Duyệt trố mắt, anh ta như vậy mà ở đối diện nhà cô. Không biết cô đã gieo phải nghiệp gì mà đi đâu cũng gặp tên này.
Đường Hinh Duyệt thôi không nghĩ ngợi nhiều, xách túi đồ ăn đi vào nhà, đóng sập cửa.
Phó Dịch Thần từ lúc được cô cấp cứu trong bệnh viện, không biết trời xui đất khiến như thế nào nhưng anh lại luôn tìm mọi cách để được đến gần cô. Hình như trước nay chưa có tiền lệ này xảy ra.
[...]
Quán bar Skylight.
Phùng Minh Hạo đang tụ tập cùng đám bạn bè của hắn ta tại đây. Nơi đây chính là một trong những thú vui của các cậu ấm cô chiêu. Độ ăn chơi, lăng nhăng của Phùng Minh Hạo không cần phải bàn, tiếng xấu vang ra, đám bạn bè của hắn ta cũng không ngoại lệ. Đều là những thiếu gia của các tập đoàn lớn trong nước nhưng chỉ biết ăn chơi, phá của.
Một tên trong đám bạn của Phùng Minh Hạo liền lên tiếng: “Này Hạo, không phải cậu có hôn sự với đại tiểu thư Đường gia sao? Không an phận để cưới vợ, đến đây ăn chơi không sợ vợ tương lai không vui sao?”
Phùng Minh Hạo cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn: “Vợ tương lai cái con khỉ gì? Ông đây mà phải lấy một kẻ bị hủy dung như cô ta sao? Mơ thôi cũng đừng mong có chuyện đó xảy ra.”
Lời nói của Phùng Minh Hạo thành công làm sự tò mò trong đám người kia trỗi dậy: “Gì chứ? Đại tiểu thư nhà họ Đường bị hủy dung sao? Đùa hay thật đấy?”
“Báo chí đưa tin, có thể giả được sao?” Phùng Minh Hạo đáp.
Một tên khác hình như nghĩ ra được điều gì đó: “Không phải đại tiểu thư Đường gia đã về nước công tác trong ngành y tế nhiều năm nay sao?”
“Không phải chứ?”
“Báo chí đưa tin cô ta bị hủy dung, về nước để điều trị cơ mà.”
“Đùa, Đường Hinh Duyệt là một trong những bác sĩ tài hoa ở bệnh viện trung ương ai chả biết. Bị hủy dung cái chó gì chứ. Chỉ giỏi lừa những kẻ như cậu thôi, Phùng Minh Hạo à.”
“Những gì cậu nói có đúng không?”
“Đương nhiên. Ông đây dù có ăn chơi nhưng cũng chịu có cập nhật tin tức lắm, không như cậu suốt ngày bám vào đám đàn bà riết đầu óc cũng thành đống bã đậu. Mở mắt ra là chỉ nghĩ đến gái, cậu sống bằng nửa thân dưới đấy à?”
Phùng Minh Hạo không biết vì bị bạn mắng hay vì chuyện bị Đường Hinh Duyệt qua mặt mà trở nên tức giận: “Mẹ kiếp.”
“Này cậu tính làm gì đấy?”
“Bọn họ dám không xem Phùng Minh Hạo này ra gì, dám bày trò qua mặt ông đây. Để xem tao dạy dỗ chúng như thế nào.” Hắn ta đùng đùng tức giận rời khỏi quán bar.
[...]
Toàn bộ quỹ thời gian của Đường Hinh Duyệt đều dành hết cho các ca phẩu thuật ở bệnh viện, cô chỉ xuất hiện ở Đường thị khi có các cuộc họp quan trọng hoặc có các dự án cần có sự tham gia của cô bằng không cô sẽ rất ít khi đặt chân đến đây.
Đường Hinh Duyệt có thể làm tốt ở cả hai cương vị nhưng chung quy lại một ngày cũng chỉ có 24 giờ, cô không thể nào kham nổi lượng công việc khổng lồ ở Đường thị.
Không biết vì lý do gì, nhưng sau việc ba mẹ cô một mực mong muốn cô thành hôn với Phùng Minh Hạo lại thôi thúc cô tham gia nhiều hơn vào các công việc của Đường thị.
Đường Hinh Duyệt ngồi trong phòng làm việc xem báo cáo tài chính của Đường thị. Chẳng có gì đáng lo ngại nếu như Đường Hinh Duyệt không nhận ra sự thất thoát hàng trăm tỷ đổng đến từ việc đầu tư bất sản cùng Phùng Thiệu Phong – cha của Phùng Minh Hạo. Cô day day thái dương, ngờ vực hiểu ra lý do ba mẹ muốn cô phải lấy Phùng Minh Hạo.
Đường Hinh Duyệt kiểm tra hệ thống các dự án của Đường thị, kết quả khiến cô một phen sợ hãi. Các dự án liên quan đến cha con nhà họ Phùng đều bị đóng băng, dòng tiền ứ động khiến Đường thị lâm vào cảnh không có nguồn vốn để luân chuyển tình hình kinh doanh.
Đường Đức Chính và Tô Tuyết Thanh chọn cách giấu Đường Hinh Duyệt và gả cô cho Phùng Minh Hạo. Việc làm này khiến Đường Hinh Duyệt nhất thời không hiểu nổi.
Trời cũng đã khuya, Đường Hinh Duyệt lái xe trở về Đường gia, với hy vọng có được câu trả lời thỏa đáng của ba mẹ mình.
Chiếc xe vừa lăn bánh vào cửa, Đường Hinh Duyệt đã nhìn thấy bóng dáng Phùng Minh Hạo ở nhà mình. Hắn ta lớn tiếng mắng: “Các người giỏi lắm, dám bày trò lừa gạt ông đây. Muốn Đường thị chết cùng theo các dự án kia có phải không?”
Hình như không chỉ mỗi Đường Hinh Duyệt tò mò mà ngay cả Hoàng Dịch Dương, người đã theo Phó Dịch Thần nhiều năm cũng lấy làm lạ trước việc làm của anh ngày hôm nay.
Phó Dịch Thần nhìn thấy Hoàng Dịch Dương vẫn đứng trơ ra không chịu rời đi liền lên tiếng: “Còn chưa chịu đi?”
“Chủ tịch, thật ra tôi cũng có thắc mắc giống như bác sĩ Đường.”
“Tôi không có bổn phận phải giải đáp thắc mắc cho cậu.”
Hoàng Dịch Dương: “...”
“Nhưng mà... chủ tịch.”
“Nữ chủ nhân của cậu ở đây, tôi dùng tiền của mình đầu tư vào đây cũng cần phải thông qua ý kiến của cậu à?”
Hoàng Dịch Dương trước những lời nói không đầu không đuôi của Phó Dịch Thần lại càng thêm khó hiểu. Nữ chủ nhân nào chứ, không lẽ nữ chủ nhân mà lão đại nhắc đến chính là bác sĩ Đường. Hoàng Dịch Dương mải mê trong đống suy nghĩ của mình thì Phó Dịch Thần đã rời đi từ lúc nào không hay.
[...]
Đường Hinh Duyệt để tránh sự phàn nàn của Đường phu nhân nên thời gian gần đây cũng thường không trở về nhà họ Đường. Cô mua một căn chung cư ở bên ngoài, lấy lý do bệnh viện bận rộn nên không trở về nhà được.
Cô tan ca làm, về đến siêu thị gần nhà mua một ít thức ăn rồi mới trở về phòng của mình. Đường Hinh Duyệt vừa vào đến cửa thang máy đã bắt gặp Phó Dịch Thần cũng có mặt ở đây. Cô vô thức vùi chân về sau, ý định đợi đi chuyến sau.
Phó Dịch Thần nhìn thấy cô liền nhấn giữ thang máy, nhìn về phía Đường Hinh Duyệt: “Không vào?”
“Phó tổng cứ tự nhiên, tôi đi chuyến sau.”
“Thang máy cũng đâu có ai, đợi chuyến sau làm gì? Đầu óc cô vấn đề?”
“Anh...”
Phó Dịch Thần không đợi cô nữa, đưa tay nhấn nút đóng cửa thang máy nhưng đã bị Đường Hinh Duyệt kịp thời ngăn lại. Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng đi vào trong.
Nhìn thấy Phó Dịch Thần đi chỉ có một mình, Đường Hinh Duyệt liền thắc mắc: “Hoàng Dịch Dương đâu? Anh ta không đi cùng với anh à?”
Phó Dịch Thần nghe cô nhắc đến Hoàng Dịch Dương liền không vui: “Cô hỏi cậu ta làm gì? Thích cậu ta à?”
“Anh có thể nói đạo lý một xíu được không?”
“Ồ. Tôi về nhà tôi, cậu ta theo tôi làm gì?”
“Vớ vẩn.” Phó Dịch Thần buộc miệng.
Cuộc nói chuyện chỉ ngắn gọn bấy nhiêu, Đường Hinh Duyệt càng không có ý định sẽ tiếp tục bắt chuyện với cái con người kiêu căng trước mặt.
Thang máy dừng ở tầng 10, Đường Hinh Duyệt bước ra, trùng hợp Phó Dịch Thần cũng bước ra theo. Anh ta nhấc chân đi về căn phòng đối diện, Đường Hinh Duyệt trố mắt, anh ta như vậy mà ở đối diện nhà cô. Không biết cô đã gieo phải nghiệp gì mà đi đâu cũng gặp tên này.
Đường Hinh Duyệt thôi không nghĩ ngợi nhiều, xách túi đồ ăn đi vào nhà, đóng sập cửa.
Phó Dịch Thần từ lúc được cô cấp cứu trong bệnh viện, không biết trời xui đất khiến như thế nào nhưng anh lại luôn tìm mọi cách để được đến gần cô. Hình như trước nay chưa có tiền lệ này xảy ra.
[...]
Quán bar Skylight.
Phùng Minh Hạo đang tụ tập cùng đám bạn bè của hắn ta tại đây. Nơi đây chính là một trong những thú vui của các cậu ấm cô chiêu. Độ ăn chơi, lăng nhăng của Phùng Minh Hạo không cần phải bàn, tiếng xấu vang ra, đám bạn bè của hắn ta cũng không ngoại lệ. Đều là những thiếu gia của các tập đoàn lớn trong nước nhưng chỉ biết ăn chơi, phá của.
Một tên trong đám bạn của Phùng Minh Hạo liền lên tiếng: “Này Hạo, không phải cậu có hôn sự với đại tiểu thư Đường gia sao? Không an phận để cưới vợ, đến đây ăn chơi không sợ vợ tương lai không vui sao?”
Phùng Minh Hạo cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn: “Vợ tương lai cái con khỉ gì? Ông đây mà phải lấy một kẻ bị hủy dung như cô ta sao? Mơ thôi cũng đừng mong có chuyện đó xảy ra.”
Lời nói của Phùng Minh Hạo thành công làm sự tò mò trong đám người kia trỗi dậy: “Gì chứ? Đại tiểu thư nhà họ Đường bị hủy dung sao? Đùa hay thật đấy?”
“Báo chí đưa tin, có thể giả được sao?” Phùng Minh Hạo đáp.
Một tên khác hình như nghĩ ra được điều gì đó: “Không phải đại tiểu thư Đường gia đã về nước công tác trong ngành y tế nhiều năm nay sao?”
“Không phải chứ?”
“Báo chí đưa tin cô ta bị hủy dung, về nước để điều trị cơ mà.”
“Đùa, Đường Hinh Duyệt là một trong những bác sĩ tài hoa ở bệnh viện trung ương ai chả biết. Bị hủy dung cái chó gì chứ. Chỉ giỏi lừa những kẻ như cậu thôi, Phùng Minh Hạo à.”
“Những gì cậu nói có đúng không?”
“Đương nhiên. Ông đây dù có ăn chơi nhưng cũng chịu có cập nhật tin tức lắm, không như cậu suốt ngày bám vào đám đàn bà riết đầu óc cũng thành đống bã đậu. Mở mắt ra là chỉ nghĩ đến gái, cậu sống bằng nửa thân dưới đấy à?”
Phùng Minh Hạo không biết vì bị bạn mắng hay vì chuyện bị Đường Hinh Duyệt qua mặt mà trở nên tức giận: “Mẹ kiếp.”
“Này cậu tính làm gì đấy?”
“Bọn họ dám không xem Phùng Minh Hạo này ra gì, dám bày trò qua mặt ông đây. Để xem tao dạy dỗ chúng như thế nào.” Hắn ta đùng đùng tức giận rời khỏi quán bar.
[...]
Toàn bộ quỹ thời gian của Đường Hinh Duyệt đều dành hết cho các ca phẩu thuật ở bệnh viện, cô chỉ xuất hiện ở Đường thị khi có các cuộc họp quan trọng hoặc có các dự án cần có sự tham gia của cô bằng không cô sẽ rất ít khi đặt chân đến đây.
Đường Hinh Duyệt có thể làm tốt ở cả hai cương vị nhưng chung quy lại một ngày cũng chỉ có 24 giờ, cô không thể nào kham nổi lượng công việc khổng lồ ở Đường thị.
Không biết vì lý do gì, nhưng sau việc ba mẹ cô một mực mong muốn cô thành hôn với Phùng Minh Hạo lại thôi thúc cô tham gia nhiều hơn vào các công việc của Đường thị.
Đường Hinh Duyệt ngồi trong phòng làm việc xem báo cáo tài chính của Đường thị. Chẳng có gì đáng lo ngại nếu như Đường Hinh Duyệt không nhận ra sự thất thoát hàng trăm tỷ đổng đến từ việc đầu tư bất sản cùng Phùng Thiệu Phong – cha của Phùng Minh Hạo. Cô day day thái dương, ngờ vực hiểu ra lý do ba mẹ muốn cô phải lấy Phùng Minh Hạo.
Đường Hinh Duyệt kiểm tra hệ thống các dự án của Đường thị, kết quả khiến cô một phen sợ hãi. Các dự án liên quan đến cha con nhà họ Phùng đều bị đóng băng, dòng tiền ứ động khiến Đường thị lâm vào cảnh không có nguồn vốn để luân chuyển tình hình kinh doanh.
Đường Đức Chính và Tô Tuyết Thanh chọn cách giấu Đường Hinh Duyệt và gả cô cho Phùng Minh Hạo. Việc làm này khiến Đường Hinh Duyệt nhất thời không hiểu nổi.
Trời cũng đã khuya, Đường Hinh Duyệt lái xe trở về Đường gia, với hy vọng có được câu trả lời thỏa đáng của ba mẹ mình.
Chiếc xe vừa lăn bánh vào cửa, Đường Hinh Duyệt đã nhìn thấy bóng dáng Phùng Minh Hạo ở nhà mình. Hắn ta lớn tiếng mắng: “Các người giỏi lắm, dám bày trò lừa gạt ông đây. Muốn Đường thị chết cùng theo các dự án kia có phải không?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương