Em Cũng Yêu Anh Mà
Chương 11
Mỹ An vừa đến nhà riêng chuẩn bị lấy dụng cụ để dọn dẹp thì nghe có tiếng động ở trong phòng sách. Vừa sợ vừa tò mò, Mỹ An rón rén đến gần xem thử. Thì ra là Lạc Thiên đang ngồi làm việc, Mỹ An bị thu hút bởi dáng vẻ chăm chỉ của anh ta. Cô cứ nhìn chằm chằm, nhìn thấy hắn sao lại đẹp trai đến như vậy. Rồi tự suy nghĩ thầm nếu bản thân là cô tiểu thư Diễm Bích kia, được anh ta nắm tay dắt đi dạo phố chắc là sẽ hạnh phúc lắm nhỉ. Mỹ An suy nghĩ linh tinh rồi tự cười khúc khích một mình. Biết Mỹ An đang nhìn trộm mình, Lạc Thiên cố tình sai cô đi rót nước, phá vỡ đi khoảnh khắc ngọt ngào mà Mỹ An đang tự vẽ ra.
Lạc Thiên... Anh uống nước đi này. Xin lỗi vì đã từng suy nghĩ xấu về anh. - Mỹ An nói.
- Cũng đúng mà... Nhìn anh cũng đâu có tốt lành gì chứ?
- Hơ... Hơ... - Mỹ An tỏ vẻ khó hiểu.
- Ừm... Mấy ngày nay em làm việc thấy có ổn không? - Lạc thiên hỏi han.
Nhân cơ hội Lạc Thiên đến nhà riêng và tinh thần anh ta đang tốt. Mỹ An mới dám nói với anh ta về việc xin ứng trước tiền lương để đóng học phí cho em trai và trả viện phí cho mẹ ở quê nhà.
- Em... thấy ổn. Nhưng... nhưng em có thể nói chuyện này được không?
- Có chuyện sao? Cứ nói.
- À... Anh... Anh có thể cho em ứng trước một ít tiền lương của tháng này không? Một... Một ít thôi, tiền lương của 1 tuần hay 2 tuần điều được.
- Hừm... Em làm được bao nhiêu ngày rồi?
- Hết hôm nay là đã được 2 tuần rồi.
- Ừm...
- Như vậy... là... anh đồng ý rồi đúng không?
- Thôi được rồi... anh sẽ đồng ý.
Nói xong Lạc Thiên lấy ra một biên lai thanh toán, ghi một khoản tiền vào và kí tên. Sau đó đưa cho Mỹ An, còn dặn dò cô đi đến ngân hàng nào cũng được. Chỉ cần đưa phiếu này ra người ở đó sẽ tự biết.
- Vậy... Em cảm ơn anh. - Mỹ An vui mừng.
- Ừm... đi lấy cho anh một chai rượu nho có tên là Sherry ở dưới hầm rượu, mang vào đây.
- Được rồi... Anh đợi em một chút.
Không ngờ Lạc Thiên lại là một người chủ tốt đến vậy. Những sự hiểu lầm, căm phẫn của Mỹ An dành cho Lạc Thiên trước kia cũng dần được xóa bỏ. Mỹ An vui vẻ đi vào hầm rượu, lấy thức uống mà Lạc Thiên yêu cầu. Trong hầm có rất nhiều loại rượu nổi tiếng, là một cô gái bình thường, cũng không phải là người giỏi uống rượu, Mỹ An căn bản là không biết gì về rượu. Nhìn chai nào cũng trong na ná nhau, Mỹ An mất nhiều thời gian mới tìm được chai Sherry nằm ở tít trên cao. Với chiều cao trung bình, cô nàng không thể với tay tới.
Gần 30 phút mà không thấy Mỹ An quay lại. Sợ cô làm hỏng đồ của mình, Lạc Thiên vào hầm rượu kiểm tra. Vừa bước vào Lạc Thiên nhìn thấy Mỹ An đang cố vươn người hết cỡ để lấy chai rượu ở tít trên cao, nhìn dáng vẻ trông có phần dễ thương và đáng yêu, Lạc Thiên mỉm cười trong vô thức, rồi lặng lẽ tiến đến và đứng ngay ở phía sau. Nổ lực lắm mới mang được chai Sherry ra khỏi kệ, Mỹ An định mang ra cho Lạc Thiên, nhưng vừa quay người lại đã thấy hắn ta đang ở đây từ bao giờ rồi. Mỹ An hoảng sợ lùi sát vào kệ rượu, còn Lạc Thiên thì tiếp tục tiến đến gần Mỹ An hơn, hắn nhìn Mỹ An bằng đôi mắt hờ hững. Mỹ An mở đôi mắt to tròn của mình ngước lên nhìn hắn, một anh chàng đẹp trai, cao ráo đang đứng rất gần mình, mùi hương nam tính từ anh ta tỏa ra đầy quyến rũ, càng làm cho Mỹ An lúng túng hơn. Tim cô nàng đập nhanh hơn, tay chân tê cứng lại, tưởng chừng như không còn cử động được nữa. Lạc Thiên từ từ cúi mặt xuống gần hơn, điều đó càng làm cho Mỹ An hoang mang tột độ, nàng ta ôm chặt chai rượu vào ngực mình. Đôi mắt nhắm khít lại, gương mặt trông có vẻ cam chịu.
- Đi lấy có một chai rượu mà 30 phút vẫn chưa lên. Hoá ra là chiều cao có giới hạn, anh còn tưởng em làm đổ bể chai rượu quý hiếm nào của anh rồi. Thật tình... xin lỗi em... kệ rượu này được thiết kế theo chiều cao của anh, không phải theo chiều cao của em. Ngại quá... trách lầm em rồi. - Lạc Thiên đưa tay cầm lấy chai rượu trên tay Mỹ An.
- Hơ... vậy... là em nên cảm ơn anh vì sự xuất hiện bất ngờ này rồi. - Mỹ An đẩy Lạc Thiên ra xa để cảm thấy thoải mái hơn.
- Em... đẩy anh ra khiến anh suýt nữa thì ngã... Đây là... cách cảm ơn của em hả?
- Ồ... Không... không phải đâu. Em... em xin lỗi! - Mỹ An cúi người xuống xin lỗi Lạc Thiên.
- Hừm... Thôi được rồi, mau đi dọn dẹp nhà cửa đi. Mà... lần sau đừng có đứng sát kệ rượu như thế, chẳng may em làm vỡ hết rượu quý của anh.
- Sao chứ?... Hờ... em biết rồi. - Mỹ An nghĩ thầm " Cái tên chết tiệt này, lại sợ mình làm bể rượu của hắn. "
Lạc Thiên đang làm việc trong phòng ngủ. Còn ở ngoài phòng khách thì Mỹ An đang lau dọn nhà. Vừa lau dọn Mỹ An vừa nhớ về những khoảnh khắc ở dưới hầm rượu. Cô nhớ lúc cô đẩy anh ta ra, bàn tay cô chạm vào ngực anh ta. " Ôi! Cơ ngực của anh ta đẹp thế! Bảo sao bọn con gái ở trường cứ nhốn nháo vì anh ta. Vậy mà mình lại được chạm vào. Không biết nên vui hay buồn đây. Nếu mà Diễm Bích biết được, chắc cô ta giết mình mất. Thôi! Không nghĩ nữa... Không nghĩ nữa."
Vừa ứng được nửa tháng lương, Mỹ An đã gửi hết về quê cho mẹ trị bệnh, cho em trai đóng học phí. Cô nàng chỉ giữ lại vài trăm nghìn để đóng cho kí túc xá. Nhờ có công việc này, khó khăn tạm thời đã được giải quyết. Nhưng từ sâu trong thâm tâm của mình, Mỹ An thật sự chưa bao giờ muốn làm công việc lén lút như thế này. Mỗi ngày sau khi đi học về, Mỹ An phải chạy đến nhà vệ sinh cộng công, thay một bộ đồ khác, chùm kín hết cả mặt để không bị bạn bè và tay mắt của Diễm Bích trông thấy. Có đôi lúc cô nghĩ đến tương lai, nếu chẳng may bị phát hiện chắc là sẽ rất thê thảm. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, cô thật sự đã bị ép vào đường cùng rồi.
Trở lại với Diễm Bích, từ ngày cãi nhau với Lạc Thiên. Cô tiểu thư đã trưởng thành hơn, không còn hay mách lẻo với ba về thái độ hững hờ của Lạc Thiên, mà chỉ im lặng hành động theo cách của mình. Khoảng thời gian Lạc thiên không ở bên cạnh lâu bao nhiêu, thì Nhất Trung bạn thân của Lạc Thiên đã bù đắp hết tất cả cho cô công chúa. Rồi không biết từ khi nào, bộ ba Xuyến Chi, Diễm Bích và Nhất Trung đã trở thành một nhóm bạn, đi đến mọi nơi cùng với nhau. Xuyến Chi bên ngoài được mọi người biết đến với thân phận là người yêu của Nhất Trung, nhưng bên trong cô ta ngán ngẫm tên biến thái này đến tận não. Nếu không phải vì những bức hình "không đẹp", cùng những đoạn clip nhạy cảm thì cô nàng đã cao chạy xa bay khỏi tên rác rưởi này từ rất lâu rồi. Hôm nay là sinh nhật của Xuyến Chi. Đáng lẽ cô phải được dành tặng những điều tuyệt vời nhất từ bạn bè, nhưng cô lại phải thực hiện một âm mưu vô cùng đen tối cùng với người mang danh là người yêu của mình.
- Sunny hôm nay vắng vẻ thế? - Diễm Bích hỏi.
- Hôm nay là sinh nhật của Xuyến Chi, nên anh cho Sunny ngưng hoạt động một đêm. - Nhất Trung nói.
- À... Ra là thế. Vậy... Xuyến Chi đâu rồi nhỉ?
- Sắp xuất hiện rồi.
Lạc Thiên... Anh uống nước đi này. Xin lỗi vì đã từng suy nghĩ xấu về anh. - Mỹ An nói.
- Cũng đúng mà... Nhìn anh cũng đâu có tốt lành gì chứ?
- Hơ... Hơ... - Mỹ An tỏ vẻ khó hiểu.
- Ừm... Mấy ngày nay em làm việc thấy có ổn không? - Lạc thiên hỏi han.
Nhân cơ hội Lạc Thiên đến nhà riêng và tinh thần anh ta đang tốt. Mỹ An mới dám nói với anh ta về việc xin ứng trước tiền lương để đóng học phí cho em trai và trả viện phí cho mẹ ở quê nhà.
- Em... thấy ổn. Nhưng... nhưng em có thể nói chuyện này được không?
- Có chuyện sao? Cứ nói.
- À... Anh... Anh có thể cho em ứng trước một ít tiền lương của tháng này không? Một... Một ít thôi, tiền lương của 1 tuần hay 2 tuần điều được.
- Hừm... Em làm được bao nhiêu ngày rồi?
- Hết hôm nay là đã được 2 tuần rồi.
- Ừm...
- Như vậy... là... anh đồng ý rồi đúng không?
- Thôi được rồi... anh sẽ đồng ý.
Nói xong Lạc Thiên lấy ra một biên lai thanh toán, ghi một khoản tiền vào và kí tên. Sau đó đưa cho Mỹ An, còn dặn dò cô đi đến ngân hàng nào cũng được. Chỉ cần đưa phiếu này ra người ở đó sẽ tự biết.
- Vậy... Em cảm ơn anh. - Mỹ An vui mừng.
- Ừm... đi lấy cho anh một chai rượu nho có tên là Sherry ở dưới hầm rượu, mang vào đây.
- Được rồi... Anh đợi em một chút.
Không ngờ Lạc Thiên lại là một người chủ tốt đến vậy. Những sự hiểu lầm, căm phẫn của Mỹ An dành cho Lạc Thiên trước kia cũng dần được xóa bỏ. Mỹ An vui vẻ đi vào hầm rượu, lấy thức uống mà Lạc Thiên yêu cầu. Trong hầm có rất nhiều loại rượu nổi tiếng, là một cô gái bình thường, cũng không phải là người giỏi uống rượu, Mỹ An căn bản là không biết gì về rượu. Nhìn chai nào cũng trong na ná nhau, Mỹ An mất nhiều thời gian mới tìm được chai Sherry nằm ở tít trên cao. Với chiều cao trung bình, cô nàng không thể với tay tới.
Gần 30 phút mà không thấy Mỹ An quay lại. Sợ cô làm hỏng đồ của mình, Lạc Thiên vào hầm rượu kiểm tra. Vừa bước vào Lạc Thiên nhìn thấy Mỹ An đang cố vươn người hết cỡ để lấy chai rượu ở tít trên cao, nhìn dáng vẻ trông có phần dễ thương và đáng yêu, Lạc Thiên mỉm cười trong vô thức, rồi lặng lẽ tiến đến và đứng ngay ở phía sau. Nổ lực lắm mới mang được chai Sherry ra khỏi kệ, Mỹ An định mang ra cho Lạc Thiên, nhưng vừa quay người lại đã thấy hắn ta đang ở đây từ bao giờ rồi. Mỹ An hoảng sợ lùi sát vào kệ rượu, còn Lạc Thiên thì tiếp tục tiến đến gần Mỹ An hơn, hắn nhìn Mỹ An bằng đôi mắt hờ hững. Mỹ An mở đôi mắt to tròn của mình ngước lên nhìn hắn, một anh chàng đẹp trai, cao ráo đang đứng rất gần mình, mùi hương nam tính từ anh ta tỏa ra đầy quyến rũ, càng làm cho Mỹ An lúng túng hơn. Tim cô nàng đập nhanh hơn, tay chân tê cứng lại, tưởng chừng như không còn cử động được nữa. Lạc Thiên từ từ cúi mặt xuống gần hơn, điều đó càng làm cho Mỹ An hoang mang tột độ, nàng ta ôm chặt chai rượu vào ngực mình. Đôi mắt nhắm khít lại, gương mặt trông có vẻ cam chịu.
- Đi lấy có một chai rượu mà 30 phút vẫn chưa lên. Hoá ra là chiều cao có giới hạn, anh còn tưởng em làm đổ bể chai rượu quý hiếm nào của anh rồi. Thật tình... xin lỗi em... kệ rượu này được thiết kế theo chiều cao của anh, không phải theo chiều cao của em. Ngại quá... trách lầm em rồi. - Lạc Thiên đưa tay cầm lấy chai rượu trên tay Mỹ An.
- Hơ... vậy... là em nên cảm ơn anh vì sự xuất hiện bất ngờ này rồi. - Mỹ An đẩy Lạc Thiên ra xa để cảm thấy thoải mái hơn.
- Em... đẩy anh ra khiến anh suýt nữa thì ngã... Đây là... cách cảm ơn của em hả?
- Ồ... Không... không phải đâu. Em... em xin lỗi! - Mỹ An cúi người xuống xin lỗi Lạc Thiên.
- Hừm... Thôi được rồi, mau đi dọn dẹp nhà cửa đi. Mà... lần sau đừng có đứng sát kệ rượu như thế, chẳng may em làm vỡ hết rượu quý của anh.
- Sao chứ?... Hờ... em biết rồi. - Mỹ An nghĩ thầm " Cái tên chết tiệt này, lại sợ mình làm bể rượu của hắn. "
Lạc Thiên đang làm việc trong phòng ngủ. Còn ở ngoài phòng khách thì Mỹ An đang lau dọn nhà. Vừa lau dọn Mỹ An vừa nhớ về những khoảnh khắc ở dưới hầm rượu. Cô nhớ lúc cô đẩy anh ta ra, bàn tay cô chạm vào ngực anh ta. " Ôi! Cơ ngực của anh ta đẹp thế! Bảo sao bọn con gái ở trường cứ nhốn nháo vì anh ta. Vậy mà mình lại được chạm vào. Không biết nên vui hay buồn đây. Nếu mà Diễm Bích biết được, chắc cô ta giết mình mất. Thôi! Không nghĩ nữa... Không nghĩ nữa."
Vừa ứng được nửa tháng lương, Mỹ An đã gửi hết về quê cho mẹ trị bệnh, cho em trai đóng học phí. Cô nàng chỉ giữ lại vài trăm nghìn để đóng cho kí túc xá. Nhờ có công việc này, khó khăn tạm thời đã được giải quyết. Nhưng từ sâu trong thâm tâm của mình, Mỹ An thật sự chưa bao giờ muốn làm công việc lén lút như thế này. Mỗi ngày sau khi đi học về, Mỹ An phải chạy đến nhà vệ sinh cộng công, thay một bộ đồ khác, chùm kín hết cả mặt để không bị bạn bè và tay mắt của Diễm Bích trông thấy. Có đôi lúc cô nghĩ đến tương lai, nếu chẳng may bị phát hiện chắc là sẽ rất thê thảm. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, cô thật sự đã bị ép vào đường cùng rồi.
Trở lại với Diễm Bích, từ ngày cãi nhau với Lạc Thiên. Cô tiểu thư đã trưởng thành hơn, không còn hay mách lẻo với ba về thái độ hững hờ của Lạc Thiên, mà chỉ im lặng hành động theo cách của mình. Khoảng thời gian Lạc thiên không ở bên cạnh lâu bao nhiêu, thì Nhất Trung bạn thân của Lạc Thiên đã bù đắp hết tất cả cho cô công chúa. Rồi không biết từ khi nào, bộ ba Xuyến Chi, Diễm Bích và Nhất Trung đã trở thành một nhóm bạn, đi đến mọi nơi cùng với nhau. Xuyến Chi bên ngoài được mọi người biết đến với thân phận là người yêu của Nhất Trung, nhưng bên trong cô ta ngán ngẫm tên biến thái này đến tận não. Nếu không phải vì những bức hình "không đẹp", cùng những đoạn clip nhạy cảm thì cô nàng đã cao chạy xa bay khỏi tên rác rưởi này từ rất lâu rồi. Hôm nay là sinh nhật của Xuyến Chi. Đáng lẽ cô phải được dành tặng những điều tuyệt vời nhất từ bạn bè, nhưng cô lại phải thực hiện một âm mưu vô cùng đen tối cùng với người mang danh là người yêu của mình.
- Sunny hôm nay vắng vẻ thế? - Diễm Bích hỏi.
- Hôm nay là sinh nhật của Xuyến Chi, nên anh cho Sunny ngưng hoạt động một đêm. - Nhất Trung nói.
- À... Ra là thế. Vậy... Xuyến Chi đâu rồi nhỉ?
- Sắp xuất hiện rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương