Em Cũng Yêu Anh Mà
Chương 17
Sau đó Lạc Thiên ra phòng khách nằm ngủ. Chàng công tử chưa bao giờ ngủ ở ghế như thế này, có chút không thoải mái nên cứ lăn qua lăn lại, trằn trọc mãi không ngủ. Đang nằm nghĩ ngợi linh tinh thì một cơn gió mạnh thổi qua khe cửa khiến hắn rùng mình vì lạnh. Sợ tiếp tục bị cảm nên hắn vào trong xin Mỹ An cái chăn để đắp. Lúc quay trở ra thì "ầm" một tiếng nổ thật lớn, trận sấm sét vừa rồi chớp sáng cả một vùng trời. Làm cho đường dây điện bị ngắt, cả căn nhà chìm vào trong bóng tối. Không nhìn thấy đường để di chuyển, Lạc Thiên lọ mọ bước từng bước nhỏ tìm cửa ra phòng khách, rồi bất ngờ đập đầu thật mạnh vào tủ sách ở đối diện giường ngủ. Hắn ta loạng choạng rồi ngã nhào lên người của Mỹ An đang nằm trên giường. Hắn lòm còm ngồi dậy, nhưng vừa nhấc người lên được một khoảng thì một trận sấm sét khác lại kéo đến, khiến Mỹ An giật mình ôm chặt lấy cổ hắn. Lại một lần nữa cả hai rơi vào tình huống khó xử. Trong không gian tối, bên ngoài trời đang mưa dữ dội, cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt ngại ngùng. Ở khoảng cách gần như thế này, cả hai có thể dễ dàng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của đối phương, loại hơi ấm mà có chùm mười cái chăn cũng không thể nào có được. Không biết Lạc Thiên đang nghĩ gì, bỗng nhiên hắn ta tiến gần lại Mỹ An hơn, tiếp theo hắn chạm tay lên mặt cô nàng, rồi từ từ chạm vào bờ môi đo đỏ, hắn muốn hôn Mỹ An ư? Đúng vậy, hắn ghé sát mặt vào chuẩn bị cho một nụ hôn thật nồng cháy, nhưng Mỹ An đã hiểu được vấn đề và đẩy hắn ra xa. Sự chống cự này đã vô tình kích thích hắn, ngay lúc này hắn muốn được hôn, hắn nhào tới cắn lấy đôi môi trong sự bất lực của Mỹ An. Bởi vì bản thân cũng đã phải lòng Lạc Thiên, cùng với một mùi hương nam tính quyến rũ tỏa ra, Mỹ An đã không thể cưỡng lại được. Cô nàng bắt đầu chìm đắm trong nụ hôn rồi từ từ vòng tay ra phía sau ôm lấy Lạc Thiên. Thay vì những hành động chống cự như lúc ban đầu, Lạc Thiên đã dần cảm nhận được sự đồng ý từ Mỹ An, hắn ta được nước càng mạnh bạo hơn, hắn hôn sâu và lâu hơn, tạo nên một nụ hôn nồng cháy. Nếu đã hôn rồi mà không làm gì thì cũng thật là khó chịu. Trời thì mưa, đêm cũng đã khuya, ngôi nhà thì cũng chỉ có hai người, một nam và một nữ, đã vậy lại còn mất điện. Tận dụng cơ hội, hắn vừa hôn vừa sờ soạng khắp người của Mỹ An rồi từ từ mở từng chiếc cúc áo, để lộ hết cả da và thịt trước mắt. Đã đến như thế này rồi, không thể dừng lại được nữa, hắn tấn công mạnh mẽ hơn nữa, cho đến lúc nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Mỹ An, hắn bắt đầu cởi bỏ y phục của mình ra và chuyện gì nên xảy ra cũng phải xảy ra. Cả hai đã trao cho nhau những gì quý giá nhất bằng cách nồng nhiệt và cháy bỏng nhất. Trong tiếng mưa rì rào trên mái nhà, cả hai cứ như thế đã hòa quyện vào nhau trong sự ngọt ngào. Những giọt mồ hôi rơi xuống trong sự hưng phấn, cùng những tiếng thở hổn hển trong màn đêm thanh vắng, cả hai trái tim bắt đầu chung một nhịp đập, có chung một loại cảm xúc với nhau.
Buổi sáng hôm sau, cơn mưa đã tạnh hoàn toàn, những tia nắng đã bắt đầu chiếu xuống. Trên chiếc giường nho nhỏ có một cặp tình nhân vẫn còn đang ngủ say. Lạc Thiên tỉnh dậy sau một đêm miệt mài, nhìn thấy cô gái nhỏ bé nằm bên cạnh mà lòng hạnh phúc một cách lạ thường. Dư âm đêm qua vẫn còn động lại, hắn đưa bàn tay ra vuốt ve gương mặt của Mỹ An, vô tình khiến cô tỉnh giấc. Nhìn thấy Lạc Thiên, cô có chút ngại ngùng. Lạc Thiên hiểu được nên đã ôm lấy và tặng một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
- Chào buổi sáng. - Lạc Thiên nói.
- Ừm... chào.
- Tối qua... em bảo anh dưỡng bệnh, không cho anh đưa em về. Nhưng không ngờ em ở lại và dưỡng bệnh cho anh theo cách này. Nhưng... cách này hiệu quả thật, nhìn xem... anh khoẻ hẳn rồi.
- Ừm... đó chỉ là sự cố.
- Sự cố? Vậy tại sao không đẩy anh ra, mà lại ôm chặt như thế? Em nên thành thật với bản thân mình một chút chứ.
- Ưm... em không biết đâu. Không biết gì hết. - Mỹ An phủ nhận mọi chuyện.
- Nếu đã xảy ra chuyện như thế này rồi, hay là... chúng ta... yêu nhau đi. Dù sao anh cũng thích em từ lần đầu gặp gỡ. Hãy để... anh... anh chịu trách nhiệm với em.
- Ừm... Không được đâu. Hết tháng này anh phải chuẩn bị kết hôn rồi mà. Anh cứ xem như đây là sự cố đi, đừng để ai biết về nó. Thật ra... em cũng rất thích anh. Lúc đầu thật sự rất ghét, nhưng tiếp xúc lâu ngày lại nảy sinh tình cảm mất rồi. Nhưng... chúng ta hoàn toàn không thuộc về nhau đâu, anh cứ cho chuyện này trôi vào dĩ vãng đi.
- Nhưng... anh không yêu Diễm Bích, anh từ trước đến giờ chỉ xem cô ấy là em gái.
- Nhưng anh vẫn đồng ý kết hôn còn gì?
- Đó là... do ba của anh muốn như thế. - Lạc Thiên buồn bã nói.
- Vậy nếu chúng ta yêu nhau thì phải yêu như thế nào?
- Cứ bình thường thôi.
- Bình thường là như thế nào? Nếu như có ai đó phát hiện thì sao, anh không sợ à?
- Anh không sợ gì hết. Chỉ là... nếu anh không phải là con trai của chủ tịch... em có còn yêu anh nữa không?
- Anh nghĩ em yêu anh vì tiền sao?
- Không anh chỉ hỏi như vậy thôi.
- Hừm... em còn đang mong muốn anh chỉ là một sinh viên bình thường, như vậy em có thể ở bên cạnh anh mà chẳng cần phải lo lắng điều gì cả.
- Nếu em đã nói như vậy thì... anh không sợ gì nữa rồi.
- Nhưng em nghĩ mình không nên yêu nhau sẽ tốt hơn.
- Tại sao? Em nên để anh chịu trách nhiệm chứ?
- Không cần đâu, em nghĩ người anh cần chịu trách nhiệm là Diễm Bích, mọi người ai cũng biết hai người đã có hứa hôn. Nếu bây giờ anh đổi ý thì danh dự của cô ấy sẽ ra sao, cả gia đình của cô ấy nữa. - Mỹ An buồn bã nói.
- Vậy còn em thì sao?
- Tối qua em cũng có cảm xúc, việc đó là do em tự nguyện.
- Em...
Buổi sáng hôm sau, cơn mưa đã tạnh hoàn toàn, những tia nắng đã bắt đầu chiếu xuống. Trên chiếc giường nho nhỏ có một cặp tình nhân vẫn còn đang ngủ say. Lạc Thiên tỉnh dậy sau một đêm miệt mài, nhìn thấy cô gái nhỏ bé nằm bên cạnh mà lòng hạnh phúc một cách lạ thường. Dư âm đêm qua vẫn còn động lại, hắn đưa bàn tay ra vuốt ve gương mặt của Mỹ An, vô tình khiến cô tỉnh giấc. Nhìn thấy Lạc Thiên, cô có chút ngại ngùng. Lạc Thiên hiểu được nên đã ôm lấy và tặng một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
- Chào buổi sáng. - Lạc Thiên nói.
- Ừm... chào.
- Tối qua... em bảo anh dưỡng bệnh, không cho anh đưa em về. Nhưng không ngờ em ở lại và dưỡng bệnh cho anh theo cách này. Nhưng... cách này hiệu quả thật, nhìn xem... anh khoẻ hẳn rồi.
- Ừm... đó chỉ là sự cố.
- Sự cố? Vậy tại sao không đẩy anh ra, mà lại ôm chặt như thế? Em nên thành thật với bản thân mình một chút chứ.
- Ưm... em không biết đâu. Không biết gì hết. - Mỹ An phủ nhận mọi chuyện.
- Nếu đã xảy ra chuyện như thế này rồi, hay là... chúng ta... yêu nhau đi. Dù sao anh cũng thích em từ lần đầu gặp gỡ. Hãy để... anh... anh chịu trách nhiệm với em.
- Ừm... Không được đâu. Hết tháng này anh phải chuẩn bị kết hôn rồi mà. Anh cứ xem như đây là sự cố đi, đừng để ai biết về nó. Thật ra... em cũng rất thích anh. Lúc đầu thật sự rất ghét, nhưng tiếp xúc lâu ngày lại nảy sinh tình cảm mất rồi. Nhưng... chúng ta hoàn toàn không thuộc về nhau đâu, anh cứ cho chuyện này trôi vào dĩ vãng đi.
- Nhưng... anh không yêu Diễm Bích, anh từ trước đến giờ chỉ xem cô ấy là em gái.
- Nhưng anh vẫn đồng ý kết hôn còn gì?
- Đó là... do ba của anh muốn như thế. - Lạc Thiên buồn bã nói.
- Vậy nếu chúng ta yêu nhau thì phải yêu như thế nào?
- Cứ bình thường thôi.
- Bình thường là như thế nào? Nếu như có ai đó phát hiện thì sao, anh không sợ à?
- Anh không sợ gì hết. Chỉ là... nếu anh không phải là con trai của chủ tịch... em có còn yêu anh nữa không?
- Anh nghĩ em yêu anh vì tiền sao?
- Không anh chỉ hỏi như vậy thôi.
- Hừm... em còn đang mong muốn anh chỉ là một sinh viên bình thường, như vậy em có thể ở bên cạnh anh mà chẳng cần phải lo lắng điều gì cả.
- Nếu em đã nói như vậy thì... anh không sợ gì nữa rồi.
- Nhưng em nghĩ mình không nên yêu nhau sẽ tốt hơn.
- Tại sao? Em nên để anh chịu trách nhiệm chứ?
- Không cần đâu, em nghĩ người anh cần chịu trách nhiệm là Diễm Bích, mọi người ai cũng biết hai người đã có hứa hôn. Nếu bây giờ anh đổi ý thì danh dự của cô ấy sẽ ra sao, cả gia đình của cô ấy nữa. - Mỹ An buồn bã nói.
- Vậy còn em thì sao?
- Tối qua em cũng có cảm xúc, việc đó là do em tự nguyện.
- Em...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương