Em Cũng Yêu Anh Mà

Chương 5



 - Ui da... Cho mình xin lỗi nha!

 - Không thấy bọn này ngồi đây à? Mắt bị mờ hay là cố tình?

 - Nguyên Phong, không nên nói nặng lời. - Lạc Thiên can ngăn.

 - Ướt hết áo của tao rồi, quần áo như thế này thì mặc làm sao được?

 - Tao thấy bỏ qua đi, hôm nay căn tin đông quá. Con bé chắc là bị xô đẩy thôi, không phải cố tình đâu.

 - Hừm... Cái áo này là hàng hiệu đấy. Đền đi, rồi tao bỏ qua cho. - Nguyên Phong gắt gỏng với Mỹ An.

 - Tôi thấy cái áo chỉ là bị bẩn thôi, vết này giặc là sẽ hết mà. Để tôi mang về giặc rồi trả lại có được không? - Mỹ An đề nghị.

 - Không được. Mày giặc hư hết đường chỉ may của tao à?

 - Không sao đâu... Tôi sẽ nhẹ tay. Không làm hỏng một chi tiết nhỏ nào trên áo.

 - Này... tôi thấy cái áo cũng không hề bẩn luôn á. Muốn kiếm chuyện phải không? Đông người quá đi ngang lỡ cọ quẹt có tí, đổ ít nước lọc lên áo. Có cái gì đâu mà làm quá vậy? Có phân biệt được nước bẩn với nước sạch không hả? Như thế này mới là bẩn nè. - Xuân Nghi nóng tính hất luôn ly nước đường vào thẳng mặt Nguyên Phong.

 - Cái gì thế này? Con nhỏ này... sao.. sao mày dám hả?

  Ly nước đường của Xuân Nghi đã vô tình đánh thức con dã thú bên trong Nguyên Phong. Hắn ta giận dữ, mặt đỏ bừng bừng, tưởng chừng như có cả khói bốc lên từ trên đỉnh đầu. Mặc kệ đối phương là nam hay nữ, không cần biết sức vóc cao to hay thấp bé. Hắn lao lên như một mũi tên, vung tay thật cao, đánh vào má trái của Xuân Nghi một phát thật đau. Trước sự chứng kiến của rất nhiều người, Xuân Nghi loạn choạng rồi ngã nhàu xuống mặt đất. Không thể trơ mắt đứng nhìn bạn thân bị ức hiếp. Mỹ An lao nhanh vào xô ngã Nguyên Phong, khiến tay hắn ta trúng vào cạnh bàn và trầy một đường rất lớn. Cuộc ẩu đả diễn ra, căn tin lúc này đông nghẹt người. Nhưng không một ai dám can ngăn, tất cả chỉ đứng xung quanh nhìn. Một số người tỏ lòng thương xót cho hai cô gái xui xẻo gặp phải những tên tai to mặt lớn, lạnh lùng khét tiếng. Số còn lại tranh thủ hóng chuyện, livestream, quay video để lấy ít tương tác trên mạng xã hội.

 - Nguyên Phong thôi đi! Mày nể mặt tao được không? Có thằng con trai nào lại đi đánh nhau với con gái ở nơi công cộng không hả? - Lạc Thiên can ngăn.

 - Tao mặc kệ, tao chấp nhận không làm đàn ông nữa. Con gái mà cái tính nết như thế, ai mà nhường nhịn cho được. Thù này phải trả...

  Phụ nữ, con gái là hai thứ Nguyên Phong chán ghét nhất trong cuộc đời này. Đối với hắn, con gái chỉ là những dụng cụ để thỏa mãn dục vọng. Trừ mẹ hắn ra, tất cả những người khác đều không được coi trọng. Chính vì lý do này mà hắn chưa bao giờ được cô nàng nào tỏ tình, mặc dù hắn rất đẹp trai. Thay vì nhường nhịn, hắn đặc biệt rất thích so đo, hơn thua với con gái, dù đó chỉ là một việc nhỏ nhặt. Lạc Thiên phải mất rất nhiều thời gian để có thể hạ thấp nhiệt độ trong cơ thể hắn. Nào là lý lẽ, nào là thuyết phục, làm đủ mọi cách mới có thể dỗ ngọt con dã thú này. Sau khi khống chế được hắn, Lạc Thiên vẫn ra sức đề nghị hắn bỏ qua cho hai bạn nữ. Thật ra, Lạc Thiên làm như vậy cũng không hẳn anh ta là người tốt. Chẳng qua người gây ra chuyện là Mỹ An, cô gái mà hắn ta đắm chìm ngay từ lần gặp đầu tiên. Nể mặt Lạc Thiên, hắn cũng chấp nhận bỏ qua. Nhưng đâu dễ dàng như vậy, hắn cởi áo để lộ thân hình với múi bụng rõ nét, quăng thẳng chiếc áo vào mặt Mỹ An. Rồi chỉ tay ra lệnh cho cô nàng phải giặc cho thật sạch. Nếu không sẽ làm lớn hơn nữa và sẽ cho cả hai phải rời khỏi trường học. Cay đắng và uất ức lắm, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. Mỹ An cúi người xuống nhặt áo rồi kéo tay Xuân Nghi rời đi nhanh chóng. Hết chuyện, đám đông cũng trở nên thưa dần.



  Hôm sau, đúng như những gì đã nói. Mỹ An cùng Xuân Nghi tìm đến lớp KT01 sau buổi học, với mục đích tìm gặp Nguyên Phong và trả áo cho hắn. Thật tình cờ, Diễm Bích cũng đang ở đây. Đập vào mắt là một hình ảnh không thể nào ngại ngùng hơn, Lạc Thiên đang âu yếm Diễm Bích ngay trong lớp học. Họ ôm nhau, hôn nhau như thể không có ai. Mỹ An bất ngờ xuất hiện, vô tình phá vỡ bầu không khí lãng mạn đó. Rõ ràng Mỹ An không hề có cảm xúc gì với Lạc Thiên, cũng chưa từng quan tâm đến hắn. Nhưng cái cảm giác của Lạc Thiên lại không như vậy. Tất cả mọi người đều biết rằng Lạc Thiên và Diễm Bích là một đôi trai tài gái sắc, cặp đôi mà không một ai dám có ý định chia rẻ ở ngôi trường này. Lạc Thiên cũng biết đều đó, hắn ta cũng cảm nhận được tình cảm Diễm Bích muốn ở hắn. Sự cưng chiều, âu yếm này như để đáp trả lại lòng yêu thương đó. Chỉ khi ở nơi đông người, hắn mới cho Diễm Bích thấy rằng nàng ta là duy nhất, là tất cả của hắn. Nhưng ai ngờ được trái tim kia, sự rung động kia lại chỉ là nhất thời. Lý trí hắn cũng muốn được yêu Diễm Bích một lần thật cuồng nhiệt, thật điên cuồng. Cũng như bao người khác, hắn cũng thèm khát cái tình yêu đơn thuần, không có lợi dụng, không vì bất kì điều gì, yêu là vì yêu, chỉ như vậy. Nhưng cuộc sống thì đâu cho ai có được điều họ muốn một cách dễ dàng, mỗi khi nhìn thấy Mỹ An, trái tim hắn lại bắt đầu thổn thức. Giống như lần trước, vòng tay hắn bắt đầu nới lỏng khỏi vòng hai của Diễm Bích, rồi từ từ buông lơi. Hắn chậm rãi, rón rén nhích nhẹ người ra xa Diễm Bích, ra vẻ lạnh lùng như để tự thanh cao cho chính bản thân.

  - Mày đến đây tìm ai? - Diễm Bích hỏi.

  - Đến trả áo cho anh sao cô bé? Thôi không cần nữa, cái áo đấy đem đi bán lại thì cũng được kha khá đấy. Hôm trước anh mạnh tay quá, nay tặng em chiếc áo như để đền bù tiền băng gạt nhé! - Nguyên Phong nói đểu.

  - Thôi anh ơi! Áo này ám mùi hương đáng ghét của anh rồi, bán ai mà dám mua. Em để trên bàn nhé. Anh không mang về thì vứt vào thùng rác đi. Đừng bỏ lại đây, tội cô lao công phải dọn nữa. - Mỹ An đáp trả rồi quay lưng rời đi.

 - Con bé này hôm nay láo xược hơn nhỉ?

 - Dạy cho nó một bài học đi anh Phong. Em cũng không ưa nó, nhìn quê mùa, bẩn bẩn trông cứ ghét ghét. - Diễm Bích nhõng nhẽo.

 - Nghe nói nó đậu học bổng của trường thôi, hay đuổi học nó luôn. Em thấy được không? - Nguyên Phong đề nghị.

 - Ưm... Để xem người quyền lực nhất có thương em không? - Diễm Bích nhìn Lạc Thiên với ánh mắt đầy mong muốn.

 - Theo anh những việc này chưa đủ để đuổi học con bé, anh không làm. - Lạc Thiên lạnh lùng đáp trả.

 - Nhưng em muốn như vậy mà?

 - Đó là em muốn.

 - Anh cãi lời em à? - Diễm Bích hơi khó chịu.

 - Em đừng có ra lệnh cho anh. Nếu sau này cưới nhau, em cũng không có cái quyền đó.

 - Em sẽ nói lại với ba về chuyện cổ phần...

 - Em có thôi đi không? Cứ lấy cái cái cổ phần công ty ra để nói, em ở bên cạnh anh vì cái gì hả? - Lạc Thiên cắt ngang lời Diễm Bích.



 - Hai đứa mày thôi đi, về nhà đóng cửa mà giải quyết. Có mặt tao ở đây, hạn chế nói linh tinh. - Nguyên Phong nói.

  Bực tức quá, Lạc Thiên không nói lời nào, một mạch đứng dậy bỏ ra về. Là bạn thân của Lạc Thiên, biết rõ đó là người yêu của bạn, lại còn là một tiểu thư sang trọng. Nguyên Phong chẳng dám đưa Diễm Bích về nhà, hắn ta sợ chiếc xe đại trà không xứng với cô nàng, lại thêm bản tính hời hợt với con gái. Thế là hắn cũng im lặng rời đi, bỏ mặc Diễm Bích bơ vơ không ai đưa về. Không biết phải cầu cứu ai, Diễm Bích một mình đi trên con đường, bước từng bước chân oán giận, không cam lòng khi bị bỏ lại. Diễm Bích vừa đi vừa chửi mắng không ngừng. Từ phía sau, một chiếc ôtô phóng nhanh đến. Chiếc siêu xe phiên bản giới hạn này, chủ nhân chính là Nhất Trung. Trên xe còn thấp thoáng một bóng hồng, đó chính là Xuyến Chi. Nhìn thấy Diễm Bích gặp nạn, Nhất Trung ngỏ ý đưa nàng ta về. Lại còn ga lăng bảo người yêu hắn, Xuyến Chi nhường luôn ghế phụ cho cô tiểu thư đỏng đảnh. Con gái nào mà chẳng có máu ghen, Xuyến Chi mặt đỏ bừng, tức giận hậm hực nhưng vẫn kiềm nén, lủi thủi nhường ghế. Tủi thân lắm rồi, lại còn phải nghe cuộc hội thoại đầy mùi đong đưa, tán tỉnh đáng ghét của hai người.

 - Ai lại để tiểu thư xinh đẹp của tôi đi bộ thế kia?

 - Hừm... Nhắc tới bực cả mình, không hiểu nổi sao lại đối xử với vợ sắp cưới như thế?

 - Ái chà... Xem ra cái tên Lạc Thiên này làm nghịch lòng tiểu thư rồi. Có vợ vừa đẹp, vừa sang thế này lại không biết quý trọng. Nếu là Nhất Trung thì dù có ra làm sao, cũng không thể để tiểu thư phải rơi lệ.

 - Cái tên thô lỗ đó, nếu hắn không đến nhà hạ mình xin lỗi thì đừng mong Jessica này bỏ qua.

 - Thằng đấy có phúc mà không có biết hưởng thôi mà. Lạc Thiên làm tiểu thư buồn thì để Nhất Trung này làm cho nàng vui nhé.

 - Bằng cách nào?

 - Chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ đưa tiểu thư đến nơi này vừa đẹp, vừa sang lại còn kích thích nữa.

 - Nghe có vẻ cũng thú vị đó, được rồi. Khi nào đi thì đến đón ta.

 - Tối nay tiểu thư bận không?

 - Không. Ta có thể đi.

 - Được.

 - Anh Nhất Trung, còn em thì sao? - Xuyến Chi chen ngang.

 - À... ờ... Em là người yêu của anh mà. Đương nhiên phải cho em đi cùng chứ. Đồ ngốc này, cứ nói linh tinh vậy?
Chương trước Chương tiếp