Em Đừng Hòng Chạy

Chương 20



" làm tình với tôi một đêm! Tôi xóa nợ cho cô "

" tôi không phải gái bán hoa! Đồ điên "

Cô quay người định rời đi thì bất chợt nhìn thấy 4 chiếc đầu đang lấp ló ở cửa phòng, quần áo ăn mặc chỉnh tề mỉm cười nhìn cô.

"..Cô Tô... À....à..buổi sáng vui vẻ "

" thỏ trắng.....à...không không cô Tô! Buổi sáng vui vẻ "

"....."

Cô quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Thành đang ngồi trên giường châm điếu thuốc rít nhẹ một hơi rồi khẽ nhìn xuống bộ quần áo trên người thần nghĩ

"......dù gì cũng chưa làm gì.. Chuồn trước đã "

" xem chưa đủ sao "

" ây za lão đại.....bọn tôi..nhầm phòng.nhầm phòng. Đúng không "

" lão đại..bọn tôi đi trước đây..."

"...."

Hungary - phía Bắc

" một con về đây với ba, cô ta sẽ được an toàn. Hai nếu con kiên quyết ở lại đó ba không chắc cô ta sẽ sống "

" tôi phải làm gì? "

Một tay buôn lạo vụ khí, ma túy đang ngồi trước mặt hắn. Gương mặt đầy sự hoài nghi Lâm Bách Phạn là ba của Lâm Bạch. Năm hắn 5 tuổi bị ba đưa vào tổ chức vì cậu không không muốn ba cưới vợ hai.

" cưới Thanh Chì "

"....."

Lâm Bạch nắm chặt khối tay, các ngón tay bấu chặt vào nhau.Hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ bị ông ta lợi dụng như vậy.

_________

Quán bar - FS

Lâm Bạch uống rượu một góc khuất quá bar. Gương mặt say bí tỉ, đỏ rực. Gặp Lâm Bách Phạn khiến anh phải vùi đầu suy nghĩ, vùi đầu sống theo ý của ông ta anh biết rất rõ nhưng anh vẫn chọn gặp. Vì chỉ có ông ta mới có thể giúp được anh giúp được cô ấy.

" nếu con cưới Thanh Chì! Ba đảm bảo cô ta sẽ sống tốt quãng đời còn lại! "

".."

" nhưng con phải chấm dứt hoàn toàn với cô ta trước khi cưới Thanh Chì "



" bọn tôi chỉ là bạn bè "

Nhìn thấy gương mặt tím bầm của Lâm Bạch cùng thái độ thờ ơ của hắn nói chuyện với ba, khiến Lâm Bách Phạn dần mất kiên nhẫn

" con thích cô ta! Ngay cả người mù cũng biết "

Ông ta tức giận chỉ thẳng mặt Lâm Bạch, nhưng đáp lại cũng chỉ có câu nói nhạt xen lẫn mất kiên nhẫn

" tôi đã đồng ý kết hôn với cô ta rồi! Ông còn muốn ra điều kiện "

"...được....con được lắm "

Từng câu từng chữ từng hành động buổi chiều nay anh đều khắc sâu trong lòng. Chỉ vì bảo vệ cô người con gái mà anh yêu thầm 10 năm

Anh uống hết ly này đến ly khác dường như không có điểm dừng....

Ngoại Thành / Bangkok

Cô bước xuống phòng khách thì ánh mắt mọi người đều đổ dồn về cô, cô có cảm giác hơi ngột ngạt. Tiến vào phòng bếp, cô thay một bộ quần áo làm việc đơn giản. Muốn ăn không ngồi rồi ở chỗ này quả thực phiền phức, vừa làm cô có cảm giác mình giống sói gian ác vậy đi qua aii cũng chỉ chỏ nói nói khiến cô rất khó chịu

" này! Có gì thì cứ nói thẳng đi! Nhìn tôi làm gì!Tôi đẹp lắm sao "

Cô buột miệng nói lớn khiến mọi người ở đó đều bất ngờ im lặng không dám nói thêm câu nào nữa

"... Đúng là phiền phức! Đợi tôi rời khỏi đây sẽ..."

" sẽ làm sao? "

" ấy.... N....

Không biết từ bao giờ, Lục Cảnh Thành lại đứng đằng sau cô hai tay hắn xỏ túi quần gương mặt lạnh tanh nhìn đám người đang im lặng làm việc phía trước. Không phải do lời nói của cô có uy quyền mà đó là sự xuất hiện của hắn.

" tôi nói sẽ nhai đầu bọn họ!"

Hắn cúi người đối diện với mặt cô gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lại đối nghịch với cái nết khó chiều của cô.

" anh nhìn tôi chằm chằm làm gì? "

"ummm!!.......mm"

Hắn dang tay kéo cổ cô lại phía hắn. Đôi môi nhỏ nhắn của cô bị hắn cắn một cách điên cuồng. Đôi tay nhỏ vùng vẫy vô tác dụng liên tục đánh trả lồng ngực rắn chắc của hắn.

"...hhmmm..hmmm.."

Mọi người xung quanh không ai dám quay đầu nhìn đôi chim ri đang cuốn quýt. Ánh mắt không nhìn nhưng họ lại dùng thính giác để cảm nhận mọi việc đang sảy ra.

CHÁT!!!



Ngữ Âm đẩy Lục Cảnh Thành ra cô dơ tay tát mạnh hắn một cái. Nhanh đến mức hắn không lường trước được mà ngăn cản cô, hành động này khiến mọi ngửi đều đổ dồn sự chú ý lên cô.

" anh bị ngáo à?! "

"...."

" không thích? "

" đúng rồi đấy..! Có bao nhiêu cô gái ở đây anh không hôn. Anh hôn tôi làm gì?...tôi bị hắc lào anh không biết sao?

"...."

"....."

* Hắc Lào: là một bệnh khá phổ biến về da nó có thể xuất hiện trên tất cả các vùng da ở cơ thể

Nghe Ngữ Âm nói vậy ai nấy có chút ngượng cười nhìn nhau đối chất đối phương.

" tôi đưa cô đi chữa bệnh "

Hắn nói xong liền kéo tay Ngữ Âm đi

"....khoan.....khoan..."

Đôi môi hồng nhạt lại có một chút bầm nhẹ, vết cũ chồng vết mới khiến môi cô có chút nhợt nhạt.

Hắn dừng bước, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng mặt cô.

" tôi... Ừ thì...."

" tôi không nói lại lần hai "

Hắn vừa dứt câu liền kéo mạnh tay cô lên xe. Chiếc

xe Rolls-Royce Sweptail màu đen vừa lăn bánh Ngữ Âm liền quay sang lừ mắt nhìn Lục Cảnh Thành.

" tôi tự đi được "

" cô chạy mất ai đền tiền cho tôi? "

Gương mặt hắn bình thản,mắt nhìn chăm chú vào màn hình di động.

"...tôi không trốn......tôi. Thề "

" tình một đêm không phải đơn giản hơn làm trừ lương? "

"......."

" tên chết dẫm Lục Cảnh Thành! Đừng tưởng anh giàu mà anh có tất cả..". Hai tay cô vuốt tóc bỗng mạnh hơn. Cô ghiến răng ken két nhìn hắn, cái tên chết dẫm này chỉ biết nghĩ đến việc đó thôi sao!!! Đúng thật điên rồ.
Chương trước Chương tiếp