Em Đừng Hòng Chạy
Chương 25
" chưa cưới thì khoan hãy nói " Ngữ Âm không quan tâm gia thế của người phụ nữ trước mà mà chỉ dửng dưng uống cạn ly rượu.
" tôi là Hoa Hồng.! rất vui được gặp cô "
Ngữ Âm đưa tay bắt lấy cánh tay đang chờ mình nắm lấy chào hỏi. " tôi có chuyện muốn hỏi cô " " cô Cố cứ nói "Cố Miên ngưng lại mất mấy giây, cô rất muốn hỏi Tô Ngữ Âm là gì của Lục Cảnh Thành nhưng …lại ngưng
" cô đến cùng anh A Thành sao? "
" ừm".Một giọng nói quen thuộc lạnh lùng hơn cả Bắc Cực phát ra từ phía sau Cố Miên. Ánh mắt Ngữ Âm cụp xuống, khẽ thở dài …" phiền phức lại tới "
" anh A Thành …" Cố Miên quay người ôm lấy cánh tay hắn bờ môi đỏ nhẹ nhàng gọi tên hắn. Lục Cảnh Thành lạnh lùng thoát khỏi cánh tay Cố Miên hắn bước lên phía trước kéo tay Ngữ Âm một cách bất ngờ " về ". Hành động bất ngờ khiến Ngữ Âm chưa kịp phòng bị đã làm đổ rượu vào chiếc váy “anh…” Cố Miên nuối tiếc nhìn Lục Cảnh Thành kéo Ngữ Âm rời đi. Thấy cảnh đó, các vị khách trong bữa tiệc không khỏi bất ngờ
" tôi có việc về trước! " cách đây 10 phút trước Cố Trạch có nhận được cuộc gọi của Lục Cảnh Thành, hợp đồng được ký chắc chắn hắn phải về kiểm tra gấp lên lúc hắn rời đi cũng chỉ có Cố Trạch là không ngạc nhiên vì hành động lỗ mãng của hắn. Chiếc BGT màu đen thắn phanh ngay trước đại sảnh căn biệt thự. " đau " gương mặt Ngữ Âm lúc này đã đỏ bừng lên vì ban nãy uống quá nhiều rượu, chân mày khẽ nhăn lại,cô loạng choạng ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Thành " tên … máu lạnh nhà anh " " phiền phức " hắn tức giận đẩy mạnh cô vào khoang xe.
Ngữ Âm mơ màng gọi tên " Lâm~~Bạch giúp em ", cả người cô khó chịu không thôi. " Lâm~…" Cánh tay to lớn của hắn kéo ngã cô vào lòng “mmm”. Cảnh Nhất đang lái xe cũng nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu phía trước " tên họ Lâm kia là ai? " Ngữ Âm ngẩng đầu lên chính diện với mặt của hắn, tay lại đưa lên chạm vào cọng tóc hắn " là ~~ " cô vươn người dậy hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, cả người nằm gọn trong lòng hắn " ~ chồng tôi ".
Hắn nhìn mặt đỏ hồng của cô đang mơ màng đưa tay ra sau gáy Ngữ Âm cưỡng hôn “umm~~um~…~umm”
Hắn lấy môi hắn cạy miệng cô ra,vị ngọt xen lẫn vị rượu lưỡi hắn thô bạo đảo quanh khoang miệng cô không chút thương tiếc
“umm~~~~uum”
Tay cô siết chặt lấy cổ hắn, “đ ~ừng~”, lưỡi hắn cuốn chặt lấy lưỡi cô như muốn ăn sạch nó không chừa. " Hộc! Hộc! Hộc …a…nhhh" hắn vừa thả ra cô đã vội thở lấy thở để " nhìn đủ chưa? " Lục Cảnh Thành liếc nhìn Cảnh Nhất đang xem trộm hai người họ " đủ rồi. lão đại …"hắn nhìn Tô Ngữ Âm mơ màng cuộn tròn trong lòng, hắn siết tay giữ chặt cô trong lòng
Vương Quốc Anh
Căn biệt thự trắng to lớn,uy nghiêm nằm sừng sững giữa một khu đất rộng lớn, xung quanh được trồng rất nhiều loại hoa đặc biệt là hoa hồng. Khuôn viên nhỏ sau biệt thự, chiếc váy hoa cúc nhí đầy tinh tế,trong trẻo hiện ra trước khu vườn nhỏ đang đi lại nhìn ngó xung quanh " Lâm Bạch! Anh tới rồi ".
Lâm Bạch từ phía xa đang từ từ tiến lại, những vết bầm trên khuôn mặt cũng mờ đi, dáng vẻ điển trai trong chiếc sơ mi xanh khiến anh nổi bật giữa khuôn viên.
Cô gái chạy lại đi cùng với anh, vui vẻ bắt chuyện " Lâm Bạch buổi chiều tốt lành! Anh ăn bánh quế này đi, tự tay em làm đấy " nhưng đáp lại lời chào hỏi của cô, anh lại chẳng có động thái gì nói đúng ra anh chẳng có gì để nói với cô.Cô theo anh ngồi xuống khuôn viên uống trà, sự im lặng của Lâm Bạch khiến tâm trạng cô trầm xuống,hai tay chống xuống chiếc ghế dài, chân đã đông đá tây mà giận hờn " Cô Cốc! Ngoài trời lạnh, nên về nghỉ ngơi sẽ tốt hơn ". " Lâm Bạch, anh rõ ràng là quan tâm em tại sao không cho em một cơ hội? " Lâm Bạch không trả lời,người đối diện hắn là Cốc Thanh Chì, con gái Cốc Tâm, Cốc Tâm và Lâm Bách Phạn có quan hệ rất tốt ngay từ đầu Cốc Thanh Chì đã được Lâm Bách Phạn để ý
" Cốc Thanh Chì! tôi người trong lòng rồi " " Hoa Hồng sao? ". Câu hỏi của Thanh Chì hoàn toàn động vào trái tim hắn, Hoa Hồng người con gái hắn thương thầm suốt 10 năm. Thanh Chì đứng trước mặt Lâm Bạch, đôi mắt màu xanh trong veo đã đỏ lên tự bao giờ " Vậy nên anh muốn cưới em chỉ vì lợi ích thôi sao? Hay còn lý do khác? ". Lâm Bạch đối diện với câu hỏi dồn dập của cô lại càng trở lên lạnh nhạt, im lặng đến đáng sợ " cũng sắp được 1 tháng rồi không lẽ anh vẫn coi em là người dưng sao? 5 ngày nữa là đám cưới được tổ chức rồi.Anh quyết định đi …một là cưới hai là hủy ".
" tôi đã nói sẽ cưới cô, thì tôi chắc chắn sẽ cưới "
" đối với anh 7 năm không đáng giá một xu sao? Anh coi 7 năm đấy chỉ quyết định vào một câu anh sẽ cưới anh vì lợi ích của riêng anh không tiện nói với em sao? " Thanh Chì tuyệt vọng nhìn Lâm Bạch. Lâm Bách Phạn vốn không muốn con trai có suy nghĩ sai lầm lên đã đưa anh đến Anh chung sống với Cốc Thanh Chì trước 1 tháng …Người vui nhất không cần nói cũng biết là cô, nhưng sau một tháng cô nhận lại là gì? Sự phũ phàng, lạnh nhạt của anh dành cho cô.C ô thích anh, thích đến tận cùng của từ thích, cô làm tất cả chỉ mong anh hiểu tình cảm cô dành cho anh nhưng trong lòng anh không hề có cô. Cô ngồi sụp xuống, hai tay liên tục xoa bả vai đang run lên không ngừng
" 7 năm lãng phí! Giờ hối hận vẫn kịp! Thanh Chì cô đừng thích tôi nữa ". Lâm Bạch đứng dậy, ánh mắt nhìn cô đầy sự bứt rứt, khó chịu không thể nói ra, anh đưa tay định xoa dịu bả vai đang run rẩy kia nhưng rồi lại khựng lại. " ừm…sau này sẽ không thích nữa ". Thanh Chì đứng dậy, chạy một mạnh về phía biệt thự mà không ngoảnh lại. " họ lại cãi nhau sao " " ngày nào cũng như thế! Cậu Lâm đến đây tưởng rằng cô Cố sẽ vui ai mà ngờ chứ …" " thôi! Không nói nữa đi làm thôi " " đi thôi bị nghe được lại không hay đấy " nhóm ba đến bốn người giúp việc đứng gần khuôn viên nhìn Lâm Bạch bàn tán. Anh quay người nhìn đĩa bánh Thanh Chì để lại trên bàn
Tòa LTI tầng 56
Lục Cảnh Thành bế Ngữ Âm đá cửa phòng bước vào vào, hắn không thương tiếc ném mạnh cô xuống giườn" um ". Chiếc váy cúp ngực, xẻ tả gợi cảm không thôi, khuôn mặt say bí tỉ đỏ ửng từ lúc nào không hay " ngoan ở đây! ". Hắn hạ thấp người hôn nhẹ lên trán cô, bất chợt hắn bị kéo cà vạt xuống đôi môi đỏ hồng, nhỏ nhắn phủ lên môi hắn. Ai nhờ hắn đẩy người cô ra sau giường, cả thân hình đè lên cô, hai tay hắn giữ chặt tay cô
" là em ép tôi! " hắn cưỡng hôn cô, nụ hôn mạnh mẽ, điên cuồng đến khó thở " ưm" " ưm". Hắn đưa tay ra sau gáy cô sờ soạn không ngừng " ưmm" cánh tay hắn chạm xuống phần đùi hắn lại bị ngăn cản lại bởi chiếc váy cô đang mặc liền lập tức xé rách toạc " SOẠTTT" chiếc váy hàng triệu Usd bị hắn xé tương tàn không còn hình dạng.Một thân hình trần trụi trắng hồng chỉ còn một lớp bảo vệ của đồ lót hiện ra trước mắt hắn, bầu ngực căng tròn cùng làn da hồng hào hiện ra trước mắt Lục Cảnh Thành khiến hắn như phát điên phát dại muốn cô ngay lập tức, cô vội lấy tay che lại chỉ mong hắn chưa nhìn thấy "đừ…ng…lục…c…ảnh …thành…đừng ".
" Âm Âm ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng " " đừ…ng…" Hắn vuốt nhẹ mái tóc trước mặt cô sang một bên, cả người cô như bất động, mệt mỏi không thể phản kháng Lục Cảnh Thành. Hắn cởi chiếc sơ mi trắng ném thẳng xuống đất, đai quần cũng giục một góc của căn phòng. Lục Cảnh Thành nắm chặt hai tay Ngữ Âm đặt lên cô nụ hôn chiếm hữu, cuồng nhiệt “ưm " " ưm " hắn luồn tay vào chiếc áo lót nhẹ nhàng nhào nặn đầu ti cô “Á ~~á …” " đừ~ng ~á " cô càng rên hắn càng nhào nắn một cách thô bạo hơn khiến cả người Ngữ Âm run rẩy không ngừng. “á ~~Á ". Hắn di chuyển tay xuống vùng dưới của cô " l~ục~~” cô run rẩy, sợ hãi với hành động hiện tại cứa hắn…” Âm Âm ngoan! Em càng gọi tôi càng phân tâm! Lúc đó sẽ đau lắm đấy " hắn thủ thỉ vào tai cô đầy dục vọng
Hắn đưa tay chạm nhẹ vào bông hoa độc nhất của cô, khiến cả người cô khẽ rùng mình " A …aa! Đừng …" Hắn di chuyển tay mỗi lục một nhanh một mạnh hơn lúc ban đầu khiến Ngữ Âm trở lên điên dại trước hạnh động của hắn " Aaaa~dừng~l~ại ~l~~ục “.,” cản trở " hắn đưa ray kéo sạch nội y của Ngữ Âm ném xuống, lộ ra một thân hình hoàn hảo. Lục Cảnh Thành cởi bỏ chiếc quần nhỏ là dự phòng bị cuối cùng cho thằng nhỏ của hắn. Hắn cắn yêu lên chiếc tai nhỏ của cô " sẽ hơi đau đấy! Cô bé nhỏ " Hắn banh chân cô ra tay hắn giữ vật đó đưa vào lại gần bông hoa của Ngữ Âm …hai thử như một âm một dương vừa chạm vào nhau đã đau đến khó tả " Aaaa~~ á…. Đ…Ừng…đừng mà ".
Lục Cảnh Thành như không nghe tiếng rên rỉ của cô mà tiếp tục ấn vào trong một cách thô bạo " hưhh" " đau …quá…Lục ~Cảnh ~Thành~ dừng lại đi…" " đau quá …" Hắn liên tục thúc đừng nhịp mạnh lên cô, tiếng rên của cô càng lớn hơn " Âm Âm! Em nhỏ quá " hắn châm chọc nhìn cô " Áaaaa…ahhh…hộc!!! Hộc!! Từng nhịp từng hiệp thúc của hắn khiến Ngữ Âm đau đớn " Lục~ Thànhh … Ưhh dừng ~~. lại đi ~đau " " tôi sẽ nhẹ nhàng với em " từ nhịp thúc của hắn khiến cô rên rỉ than đau …lần đầu của cô thế mà lại trao cho hắn …" Aaaaaa…ưhh tôi ~~~ tôi aaaa" " mẹ kiếp em ngoan thật đấy ". Hắn kéo vật đó ra khỏi bông hoa của cô rồi ôm lấy cô " hộc… Hộc… Hộc.!! Hhh Ngữ Âm lặng lẽ rơi nước mắt,mệt mỏi nằm dưới giường,dưới thân thể to lớn rắn chắc của hắn, hắn hôn lên môi cô thật nhẹ " bé ngoan! Ngủ ngon " ôm chặt Ngữ Âm vào lòng. Đầu cô đau như búa bổ, thêm khoảng chuyện này thật sự mệt mỏi, cô dần ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
" tôi là Hoa Hồng.! rất vui được gặp cô "
Ngữ Âm đưa tay bắt lấy cánh tay đang chờ mình nắm lấy chào hỏi. " tôi có chuyện muốn hỏi cô " " cô Cố cứ nói "Cố Miên ngưng lại mất mấy giây, cô rất muốn hỏi Tô Ngữ Âm là gì của Lục Cảnh Thành nhưng …lại ngưng
" cô đến cùng anh A Thành sao? "
" ừm".Một giọng nói quen thuộc lạnh lùng hơn cả Bắc Cực phát ra từ phía sau Cố Miên. Ánh mắt Ngữ Âm cụp xuống, khẽ thở dài …" phiền phức lại tới "
" anh A Thành …" Cố Miên quay người ôm lấy cánh tay hắn bờ môi đỏ nhẹ nhàng gọi tên hắn. Lục Cảnh Thành lạnh lùng thoát khỏi cánh tay Cố Miên hắn bước lên phía trước kéo tay Ngữ Âm một cách bất ngờ " về ". Hành động bất ngờ khiến Ngữ Âm chưa kịp phòng bị đã làm đổ rượu vào chiếc váy “anh…” Cố Miên nuối tiếc nhìn Lục Cảnh Thành kéo Ngữ Âm rời đi. Thấy cảnh đó, các vị khách trong bữa tiệc không khỏi bất ngờ
" tôi có việc về trước! " cách đây 10 phút trước Cố Trạch có nhận được cuộc gọi của Lục Cảnh Thành, hợp đồng được ký chắc chắn hắn phải về kiểm tra gấp lên lúc hắn rời đi cũng chỉ có Cố Trạch là không ngạc nhiên vì hành động lỗ mãng của hắn. Chiếc BGT màu đen thắn phanh ngay trước đại sảnh căn biệt thự. " đau " gương mặt Ngữ Âm lúc này đã đỏ bừng lên vì ban nãy uống quá nhiều rượu, chân mày khẽ nhăn lại,cô loạng choạng ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Thành " tên … máu lạnh nhà anh " " phiền phức " hắn tức giận đẩy mạnh cô vào khoang xe.
Ngữ Âm mơ màng gọi tên " Lâm~~Bạch giúp em ", cả người cô khó chịu không thôi. " Lâm~…" Cánh tay to lớn của hắn kéo ngã cô vào lòng “mmm”. Cảnh Nhất đang lái xe cũng nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu phía trước " tên họ Lâm kia là ai? " Ngữ Âm ngẩng đầu lên chính diện với mặt của hắn, tay lại đưa lên chạm vào cọng tóc hắn " là ~~ " cô vươn người dậy hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, cả người nằm gọn trong lòng hắn " ~ chồng tôi ".
Hắn nhìn mặt đỏ hồng của cô đang mơ màng đưa tay ra sau gáy Ngữ Âm cưỡng hôn “umm~~um~…~umm”
Hắn lấy môi hắn cạy miệng cô ra,vị ngọt xen lẫn vị rượu lưỡi hắn thô bạo đảo quanh khoang miệng cô không chút thương tiếc
“umm~~~~uum”
Tay cô siết chặt lấy cổ hắn, “đ ~ừng~”, lưỡi hắn cuốn chặt lấy lưỡi cô như muốn ăn sạch nó không chừa. " Hộc! Hộc! Hộc …a…nhhh" hắn vừa thả ra cô đã vội thở lấy thở để " nhìn đủ chưa? " Lục Cảnh Thành liếc nhìn Cảnh Nhất đang xem trộm hai người họ " đủ rồi. lão đại …"hắn nhìn Tô Ngữ Âm mơ màng cuộn tròn trong lòng, hắn siết tay giữ chặt cô trong lòng
Vương Quốc Anh
Căn biệt thự trắng to lớn,uy nghiêm nằm sừng sững giữa một khu đất rộng lớn, xung quanh được trồng rất nhiều loại hoa đặc biệt là hoa hồng. Khuôn viên nhỏ sau biệt thự, chiếc váy hoa cúc nhí đầy tinh tế,trong trẻo hiện ra trước khu vườn nhỏ đang đi lại nhìn ngó xung quanh " Lâm Bạch! Anh tới rồi ".
Lâm Bạch từ phía xa đang từ từ tiến lại, những vết bầm trên khuôn mặt cũng mờ đi, dáng vẻ điển trai trong chiếc sơ mi xanh khiến anh nổi bật giữa khuôn viên.
Cô gái chạy lại đi cùng với anh, vui vẻ bắt chuyện " Lâm Bạch buổi chiều tốt lành! Anh ăn bánh quế này đi, tự tay em làm đấy " nhưng đáp lại lời chào hỏi của cô, anh lại chẳng có động thái gì nói đúng ra anh chẳng có gì để nói với cô.Cô theo anh ngồi xuống khuôn viên uống trà, sự im lặng của Lâm Bạch khiến tâm trạng cô trầm xuống,hai tay chống xuống chiếc ghế dài, chân đã đông đá tây mà giận hờn " Cô Cốc! Ngoài trời lạnh, nên về nghỉ ngơi sẽ tốt hơn ". " Lâm Bạch, anh rõ ràng là quan tâm em tại sao không cho em một cơ hội? " Lâm Bạch không trả lời,người đối diện hắn là Cốc Thanh Chì, con gái Cốc Tâm, Cốc Tâm và Lâm Bách Phạn có quan hệ rất tốt ngay từ đầu Cốc Thanh Chì đã được Lâm Bách Phạn để ý
" Cốc Thanh Chì! tôi người trong lòng rồi " " Hoa Hồng sao? ". Câu hỏi của Thanh Chì hoàn toàn động vào trái tim hắn, Hoa Hồng người con gái hắn thương thầm suốt 10 năm. Thanh Chì đứng trước mặt Lâm Bạch, đôi mắt màu xanh trong veo đã đỏ lên tự bao giờ " Vậy nên anh muốn cưới em chỉ vì lợi ích thôi sao? Hay còn lý do khác? ". Lâm Bạch đối diện với câu hỏi dồn dập của cô lại càng trở lên lạnh nhạt, im lặng đến đáng sợ " cũng sắp được 1 tháng rồi không lẽ anh vẫn coi em là người dưng sao? 5 ngày nữa là đám cưới được tổ chức rồi.Anh quyết định đi …một là cưới hai là hủy ".
" tôi đã nói sẽ cưới cô, thì tôi chắc chắn sẽ cưới "
" đối với anh 7 năm không đáng giá một xu sao? Anh coi 7 năm đấy chỉ quyết định vào một câu anh sẽ cưới anh vì lợi ích của riêng anh không tiện nói với em sao? " Thanh Chì tuyệt vọng nhìn Lâm Bạch. Lâm Bách Phạn vốn không muốn con trai có suy nghĩ sai lầm lên đã đưa anh đến Anh chung sống với Cốc Thanh Chì trước 1 tháng …Người vui nhất không cần nói cũng biết là cô, nhưng sau một tháng cô nhận lại là gì? Sự phũ phàng, lạnh nhạt của anh dành cho cô.C ô thích anh, thích đến tận cùng của từ thích, cô làm tất cả chỉ mong anh hiểu tình cảm cô dành cho anh nhưng trong lòng anh không hề có cô. Cô ngồi sụp xuống, hai tay liên tục xoa bả vai đang run lên không ngừng
" 7 năm lãng phí! Giờ hối hận vẫn kịp! Thanh Chì cô đừng thích tôi nữa ". Lâm Bạch đứng dậy, ánh mắt nhìn cô đầy sự bứt rứt, khó chịu không thể nói ra, anh đưa tay định xoa dịu bả vai đang run rẩy kia nhưng rồi lại khựng lại. " ừm…sau này sẽ không thích nữa ". Thanh Chì đứng dậy, chạy một mạnh về phía biệt thự mà không ngoảnh lại. " họ lại cãi nhau sao " " ngày nào cũng như thế! Cậu Lâm đến đây tưởng rằng cô Cố sẽ vui ai mà ngờ chứ …" " thôi! Không nói nữa đi làm thôi " " đi thôi bị nghe được lại không hay đấy " nhóm ba đến bốn người giúp việc đứng gần khuôn viên nhìn Lâm Bạch bàn tán. Anh quay người nhìn đĩa bánh Thanh Chì để lại trên bàn
Tòa LTI tầng 56
Lục Cảnh Thành bế Ngữ Âm đá cửa phòng bước vào vào, hắn không thương tiếc ném mạnh cô xuống giườn" um ". Chiếc váy cúp ngực, xẻ tả gợi cảm không thôi, khuôn mặt say bí tỉ đỏ ửng từ lúc nào không hay " ngoan ở đây! ". Hắn hạ thấp người hôn nhẹ lên trán cô, bất chợt hắn bị kéo cà vạt xuống đôi môi đỏ hồng, nhỏ nhắn phủ lên môi hắn. Ai nhờ hắn đẩy người cô ra sau giường, cả thân hình đè lên cô, hai tay hắn giữ chặt tay cô
" là em ép tôi! " hắn cưỡng hôn cô, nụ hôn mạnh mẽ, điên cuồng đến khó thở " ưm" " ưm". Hắn đưa tay ra sau gáy cô sờ soạn không ngừng " ưmm" cánh tay hắn chạm xuống phần đùi hắn lại bị ngăn cản lại bởi chiếc váy cô đang mặc liền lập tức xé rách toạc " SOẠTTT" chiếc váy hàng triệu Usd bị hắn xé tương tàn không còn hình dạng.Một thân hình trần trụi trắng hồng chỉ còn một lớp bảo vệ của đồ lót hiện ra trước mắt hắn, bầu ngực căng tròn cùng làn da hồng hào hiện ra trước mắt Lục Cảnh Thành khiến hắn như phát điên phát dại muốn cô ngay lập tức, cô vội lấy tay che lại chỉ mong hắn chưa nhìn thấy "đừ…ng…lục…c…ảnh …thành…đừng ".
" Âm Âm ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng " " đừ…ng…" Hắn vuốt nhẹ mái tóc trước mặt cô sang một bên, cả người cô như bất động, mệt mỏi không thể phản kháng Lục Cảnh Thành. Hắn cởi chiếc sơ mi trắng ném thẳng xuống đất, đai quần cũng giục một góc của căn phòng. Lục Cảnh Thành nắm chặt hai tay Ngữ Âm đặt lên cô nụ hôn chiếm hữu, cuồng nhiệt “ưm " " ưm " hắn luồn tay vào chiếc áo lót nhẹ nhàng nhào nặn đầu ti cô “Á ~~á …” " đừ~ng ~á " cô càng rên hắn càng nhào nắn một cách thô bạo hơn khiến cả người Ngữ Âm run rẩy không ngừng. “á ~~Á ". Hắn di chuyển tay xuống vùng dưới của cô " l~ục~~” cô run rẩy, sợ hãi với hành động hiện tại cứa hắn…” Âm Âm ngoan! Em càng gọi tôi càng phân tâm! Lúc đó sẽ đau lắm đấy " hắn thủ thỉ vào tai cô đầy dục vọng
Hắn đưa tay chạm nhẹ vào bông hoa độc nhất của cô, khiến cả người cô khẽ rùng mình " A …aa! Đừng …" Hắn di chuyển tay mỗi lục một nhanh một mạnh hơn lúc ban đầu khiến Ngữ Âm trở lên điên dại trước hạnh động của hắn " Aaaa~dừng~l~ại ~l~~ục “.,” cản trở " hắn đưa ray kéo sạch nội y của Ngữ Âm ném xuống, lộ ra một thân hình hoàn hảo. Lục Cảnh Thành cởi bỏ chiếc quần nhỏ là dự phòng bị cuối cùng cho thằng nhỏ của hắn. Hắn cắn yêu lên chiếc tai nhỏ của cô " sẽ hơi đau đấy! Cô bé nhỏ " Hắn banh chân cô ra tay hắn giữ vật đó đưa vào lại gần bông hoa của Ngữ Âm …hai thử như một âm một dương vừa chạm vào nhau đã đau đến khó tả " Aaaa~~ á…. Đ…Ừng…đừng mà ".
Lục Cảnh Thành như không nghe tiếng rên rỉ của cô mà tiếp tục ấn vào trong một cách thô bạo " hưhh" " đau …quá…Lục ~Cảnh ~Thành~ dừng lại đi…" " đau quá …" Hắn liên tục thúc đừng nhịp mạnh lên cô, tiếng rên của cô càng lớn hơn " Âm Âm! Em nhỏ quá " hắn châm chọc nhìn cô " Áaaaa…ahhh…hộc!!! Hộc!! Từng nhịp từng hiệp thúc của hắn khiến Ngữ Âm đau đớn " Lục~ Thànhh … Ưhh dừng ~~. lại đi ~đau " " tôi sẽ nhẹ nhàng với em " từ nhịp thúc của hắn khiến cô rên rỉ than đau …lần đầu của cô thế mà lại trao cho hắn …" Aaaaaa…ưhh tôi ~~~ tôi aaaa" " mẹ kiếp em ngoan thật đấy ". Hắn kéo vật đó ra khỏi bông hoa của cô rồi ôm lấy cô " hộc… Hộc… Hộc.!! Hhh Ngữ Âm lặng lẽ rơi nước mắt,mệt mỏi nằm dưới giường,dưới thân thể to lớn rắn chắc của hắn, hắn hôn lên môi cô thật nhẹ " bé ngoan! Ngủ ngon " ôm chặt Ngữ Âm vào lòng. Đầu cô đau như búa bổ, thêm khoảng chuyện này thật sự mệt mỏi, cô dần ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương