Em Đừng Hòng Chạy

Chương 27



" ngài Fritz! Lâu rồi không gặp ". Lục Cảnh Thành từ từ bước vào căn phòng sang trọng theo sau hắn còn có Tô Ngữ Âm. Vừa nhìn thấy Ngữ Âm Fritz đã không giữ được bình tĩnh liền muốn đứng dậy ôm lấy cô, nhưng lại nhận được ánh mắt ghét bỏ, nụ cười chế giễu của cô. Ba tháng trước hắn tìm được cô trên đường cô làm nhiệm vụ, hắn rất muốn cô quay về với hắn với ba cô nhưng cô lại chối bỏ không nhận hắn càng không nhận ba cô. " ngài Fritz! " giọng cô lạnh lẽo như con dao nhọn rạch nát trái tim hắn ra từng khúc " Lục Cảnh Thành ý anh là sao? ". Fritz biết hắn sẽ không dễ dàng giao cô cho anh, tình cách của hắn không phải người nhân từ như vậy …

" tôi đang chờ câu này của anh đấy " hắn sải tay kéo cô ngồi xuống lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài, mượt óng ả. " anh họ thôi mà! Cần nghĩa vụ vậy không? Đốc Quân Fritz " "đây là chuyện nhà tôi! Lục Cảnh Thành anh nghĩ anh có tư cách ư? " Lục Cảnh Thành dịu dàng nhìn cô, cô không nói gì tay chỉ đơn giản mở khóa khẩu súng rồi lại đóng khóa ngồi yên vị trong lòng hắn. " vợ tôi ngoan như này thế mà lại có ông anh dễ nổi nóng thật đấy! Anh vợ " hắn châm chọc đối phương khiến đối phương không nói lên lời. Hắn nhấc ly rượu trên bàn nhấp một ngụm nhỏ. Tô Ngữ Âm bị lời nói của hắn làm cho nhạy cảm hai tai thoáng chốc đỏ bừng

Fritz quay người nhìn Ngữ Âm như định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì nòng súng của cô đã chĩa thẳng vào hắn " Fritz! Tìm tôi, anh nghĩ anh có tư cách à? " Bàn tay nhỏ nhắn cầm chặt khẩu súng trong tay " Hạ Hạ ". " Đừng gọi tôi là Hạ Hạ. Anh và ông ta, không cả nhà họ Tô không có tư cách tìm tôi cũng không có tư cách gọi tên tôi! ". Cô như mất kiểm soát, mười năm năm lên kế hoạch trả thù nhưng lại chẳng thể làm được gì.

Vừa nhìn mặt hắn đã khiến cô ghét bỏ, không giữ được bình tĩnh. Lục Cảnh Thành đưa tay lên phía trước hạ nòng súng cô xuống, thủ thỉ vào tai cô " Mèo con! Tức giận không tốt đâu! Em nghe tôi " thế mà Ngữ Âm lại cụp mắt hạ nòng súng đang chĩa thẳng vào Fritz " anh nghe rõ rồi đấy! Cô ấy không theo anh. Bây giờ và sau này cũng vậy " Lục Cảnh Thành đứng dậy kéo tay cô bước ra khỏi căn phòng " Địa bàn của tôi, còn người hoàn toàn thuộc sở hữu của tôi! Anh hoàn toàn không có năng lực "

- ----------

Vừa thấy Lục Cảnh Thành và Ngữ Âm quay về đám người Ngũ Cảnh đã bàn tán sôi nổi trong nhóm chat

Thiên Vệ: " không phải chứ, lão đại biết yêu rồi sao"

Cảnh Kỳ: " ai mà biết chiếc váy rách sáng nay là sói gian ác làm hỏng chứ "

Hậu Vệ: có lẽ nào?..(630 người đã xem)

Cảnh Tam: "hahhaa chú sói hoang cute và con mèo trắng của em thú vị thật đấy “( 570 người đã xem)

Cảnh Nhị: " thêm một con nợ giống Kỳ nhỉ? "



Cảnh Kỳ: anhh…các anh không nói được câu nào ý nghĩa hơn sao. Trong nhóm chat mình em là phụ nữ là sao! Chán chết

" em không báo ngài ấy nhiều lần là may rồi "

" a Nhất bọn họ hùa nhau trêu em …”. Đáp lại dòng tin nhắn của cô Cảnh Nhất chỉ đáp lại bằng like ( 836 người đã xem)

hahahahha. Hhahahaha. Hhahah haahhhaah

đám người thấy Cảnh Kỳ tức giận như thế thì càng trêu chọc cô hơn

Buổi tối hôm ấy

Cảnh Kỳ đang thong thả bước trên đường thì chắn trước bước chân cô là một cái bóng to lớn, cô đang định rút con dao găm ra thì liền bị giọng nói của hắn làm cho bất ngờ " Kỳ đi đâu đấy ". Cô nhìn người đàn ông trước mặt có vẻ không ưa " Cố Trạch??? Sao anh ta ở đây " cô lẩm nhẩm trong miệng mà cứ rụp mặt xuống không nhìn hắn. " à…tôi đi mua đồ "

" mua đồ? Thuốc sao " hắn nhìn trên tay cô đang cầm hộp thuốc. " vâng! Ngài Cố có việc gì sao? ". Dáng người nhỏ nhắn mặc một bộ quần áo bó sát người lại buông xõa mái tóc dài khiến người ta đắm tìm trong bông hồng có gai này

" bị thương sao? Nặng không " cô nhướng mày thắc mắc nhìn Cố Trạch " không nặng chỉ bị chầy xước nhẹ ". " tôi đưa Kỳ về ". Cảnh Kỳ khó xử không biết phải làm sao thì anh nói tiếp " tôi có việc cần tìm Lục Cảnh Thành, tiện đường trở Kỳ về " giọng nói nhẹ nhàng, quan tâm khiến Cảnh Kỳ không biết trả lời như thế nào chỉ biết ậm ừ gật đầu rồi theo anh lên xe về biệt thự. Vốn tối nay cô muốn trốn tên lão đại kia đi bar thế mà lại bị tên Cố Trạch phiền phức này phá hủy kế hoạch kĩ lưỡng này." ghét thế không biết! Hừ "

" nếu đã biết được chân tướng sự việc thì cứ để cho nó biết! ".Công Quang lật qua lật lại khẩu súng nhắm, bỗng nhiên ngắm thẳng vào bức tranh chụp cả tổ chức, ngắm thẳng vị trí đầu Ngữ Âm " ghét cũng được, hận cũng được " Giang Tấn đứng một bên chỉ biết im lặng, ai bảo hắn không hiểu lòng Công Quang chứ. " hai ngày nữa đưa người sang Đông Nam Á, chủ vắng nhà mất thế thần không biết quỷ không hay ". " anh không liên lạc với Lâm Bạch sao? Cũng một tháng trời rồi ". Giang Tấn nhìn sắc mặt không tốt của Công Quang thì thắc mắc hỏi nhưng nhận lại trong câu hỏi ấy thì ông chỉ nhận lại sự im lặng. Không phải sao? Công Quang không giỏi che giấu cảm xúc như lời của người đó nói.
Chương trước Chương tiếp