Em Đừng Hòng Chạy
Chương 49: Nguy kịch 1
Ngữ Âm nằm ngâm mình trong bồn tắm, không gian yên tĩnh bao trùm khắp căn phòng rộng. Vết thương ở chân chạm nước khiến cô thi thoảng lại nhăn mặt khó chịu.
Tiếng bước chân mạnh mẽ, dồn dập bước về phía phòng tắm, cô giật mình nhìn về phía cánh cửa. Lục Cảnh Thành đứng chống một tay bên cửa dịu dàng nhìn cô.
- Em ngâm lâu như vậy ốm lại bắt đền tôi sao?
- ai thèm bắt đền anh….
Ngữ Âm lụi người xuống sâu bồn tắm, hắn tự do tự tại bước vào phòng tắm nhìn cô khiến cô đỏ bừng hai má.
- Tôi bế em!
- Hả …
Cô còn chưa phản ứng lại thì đã bị hắn bế thốc lên quấn chiếc khăn tắm quanh người cô, ôm chặt cô vào lòng.
- Tôi tự đi được … Lục
- Lục gì mà Lục, tôi bẻ họng em giờ.
Hắn nhẹ nhằng đặt cô xuống giường, dáng vẻ cao thượng, đáng sợ hoàn toàn không tồn tại, thay vào đó lại là một Lục Cảnh Thành ôn nhu, dịu dàng.
- umm
Hắn hôn nhẹ lên cánh môi mỏng đỏ hồng của cô, nụ hôn không quá sâu nhưng lại làm cô đơ người trong giây lát.
- Ngồi ngoan, tôi sẽ cân nhắc việc nhẹ nhàng với em.
Nhìn Lục Cảnh Thành quay người đi về phía tủ quần áo, cô như suy đoán ra điều gì đó liền vùi mình xuống chăn.
“ Hắn tính làm chuyện đó bây giờ sao …”
“ hắn điên rồi “
“ chân mình còn chưa khỏi, Lục Cảnh Thành đúng là không có tình người…”
Lục Cảnh Thành cầm theo chiếc máy sấy tóc đơn giản bước lại phía cô, nhìn thấy chiếc máy sấy cả người cô cứng lại
“ Tô Hạ, mày nghĩ gì thế này …chuyện đó mà cũng có thể nghĩ ra được …”
- Ngồi lên. Sợ tôi ăn em đấy à.
- Tôi chê anh còn không hết, sợ anh làm gì chứ!
Hắn mỉm cười không nhịn được mà xoa má cô, dáng vẻ giận dỗi này lần đầu hắn thấy ở cô, cũng là lần đầu cô cảm thấy cô có cảm giác đặc biệt với hắn.
- Lục Cảnh Thành anh chẳng có gì hay ho …
- Không được gọi thẳng tên tôi.
- Vậy gọi anh là gì? Sói cute như A Tam sao?..hay tên Lão Đại chết tiệt như Kỳ …
Lục Cảnh Thành câm nín nghe cô giới thiệu dàn tên cổ mà cấp dưới đặt cho mình. Nuôi bọn họ từ nhỏ đến lớn đến cuối cùng vẫn bị bọn họ chơi xỏ …
- Gọi tôi là Thành.
- Thành Vô Danh nghe rất hợp. Chốt cái này.
Mặt hắn đen sầm xuống nhưng khi cô chạm mắt với hắn gương mặt đen sầm đó lại biến mất. Hắn cắm chiếc máy sấy tóc nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
- Tùy em.
- xí …
Cô là người đầu tiên hắn cho cô sự thoái mái và bao dung như vậy. Mọi sự dịu dàng, ấm áp hắn đều cho cô hết. Cô đã trở thành một người đặc biệt của riêng hắn từ rất lâu rồi…<code> ---------- </code>Tàu của Tam và Ngũ cuối cùng cũng đuổi kịp đến chiếc tàu efj t6 bị đối phương đánh chìm. Khung cảnh thật ghê rợn. Bọn họ vừa đến vội cúi thấp người, âm thầm quan sát.
Trên mặt biển chỉ lênh đênh những mảnh vụn to nhỏ của chiếc thuyền, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống. Khói bốc lên từ một phần của khoang thuyền chưa bị nước biển nhấn chìm.
- Ba chú lấy bình oxi qua đây.
- Rõ.
Ngũ nghe Tam chỉ dẫn đồng đội liền tiến lại càm tay ngăn cản …
- Để tôi đi cho.Cậu trên này xử lý bọn chúng.
A Tam lắc đầu nhìn thẳng mắt Ngũ. Giọng nói ôn nhu xen lẫn phần vội vã, vừa nói anh vừa đeo ống oxi và bình oxi lên người.
- Thể lực cậu không tốt đừng đi. Tôi xuống đó cứu người, số vũ khí dưới đó cũng không phải ít. Cậu và mọi người ở trên giữ chân chúng là được.
- Bảo trọng. Chúng tôi phía trên tiếp sức các cậu.
- Ok.
Nước biển đêm về rất lạnh, nhưng nó không thể lạnh bằng lòng người. A Tam di chuyển ra phía sau của chiếc thuyền cùng đồng đội, bọn họ nhìn nhau kí hiệu lấy một hơi thật sâu rồi cùng nhảy xuống biển.
A Ngũ thấy bọn họ đã nhảy xuống an toàn liền ra hiệu cho người phía trên vào tư thế chuẩn bị.
- Chuẩn bị tiếp ứng giúp bọn họ.
- Rõ.
- Rõ.
Dưới lòng biển sâu, những ánh đèn không quá sáng cũng không quá tối lấp lói trong một khoảng. A Tam bơi nhanh về phía một chiếc xác đang bị mắc kẹt trong san hô.
Anh ra tay kí hiệu đồng đội tới tiếp ứng mình kéo người đồng đội này lên.
“ không sao …mọi chuyện sẽ ổn thôi. “
A Tam gật đầu ra hiệu cho một người trong nhóm đưa người đồng đội kia đã mầ lên thuyền giao cho đám người A Ngũ.
Bọn họ rất hiểu nhau, chỉ từ những cử chỉ nhỏ đã hiểu được ý của nhau. Không cần qua đào tạo sâu, trong những lúc như này chính những tinh thần đồng đội mới là đáng giá và có ý nghĩa vô cùng lớn.
A Tam di chuyển đến phía nửa kí của chiếc tàu efj t6, nhìn sơ qua đây là khoang điều khiển của chiếc tàu. Anh vừa tiếp xúc với khoang tàu lập tức những viên đạn từ trên bắn về phía anh và những người đồng đội.
Đạn khi bắn xuống sẽ làm giảm tốc độ nhưng không có nghĩa nó sẽ an toàn 100%. Một viên đạn bay sượt qua cánh tay của A Tam khiến anh quỵ tay mất thăng bằng va vào bàn điều khiển.
…
…
Đầu anh đập mạnh vào bàn điều khiển.Ống thở bị bung ra ngay sau đó, khiến cả người anh quay quần. Hai người còn lại liền nhanh chóng bơi lại phía anh, đeo lại ống thở cho anh …
Không khí vừa trở lại, A Tam đã dơ ngón trỏ thể hiện tình hình hiện tại đã ổn. Bọn không kịp xem xét lại tình hình đám người đó đã bắn hỏa lực mạnh xuống biển. Khiến ba người bị luồng không khí mạnh của hỏa lực tách ra ba phía khác nhau.
Phía A Ngũ đột nhiên bị phục kích bất ngờ khiến bọn họ không kịp trở tay. Hỏa lực bên đối phương tuy không mạnh bằng họ nhưng lại có số lượng khủng.
- Liên lạc với A Tam nhanh chóng di chuyển lên bờ. MAU.
Cơn mưa đạn sảy ra giữa hai bên. Cứ một viên đạn bắn ra lại là một mạng người. Người của bọn chúng ắt hẳn đã tăng số lượng, ca này đám Ngũ Tam khó rồi.
- Ném lựu qua chỗ nó.
Tiếng chỉ huy của thủ lĩnh bên đối phương khiến bọn họ giật bắn mình. Lựu sẽ nhanh chóng chuyển sang tàu bọn họ.
- Bật tấm chắn lên.
- tập hợp đội hình, Fang mày vào mang hỏa lực ra đây anh chơi khô máu với chúng nó.
Số lựu bên kia ném sang phái bọn họ đều bị nổ giữa không trung, tâm điểm của cả hai bên đang giao tranh.
Mồ hồi mỗi người đều nhỏ giọt không ngừng, không khí khó thở đến từng giây phút. Súng trường rồi đến tiểu liên, tỉa bọn họ đều đang dùng để cật lực đấy lùi bọn chúng tiếp ứng A Tam.
- A Ngũ, không liên lạc được với Anh Tam.
Tiếng bước chân mạnh mẽ, dồn dập bước về phía phòng tắm, cô giật mình nhìn về phía cánh cửa. Lục Cảnh Thành đứng chống một tay bên cửa dịu dàng nhìn cô.
- Em ngâm lâu như vậy ốm lại bắt đền tôi sao?
- ai thèm bắt đền anh….
Ngữ Âm lụi người xuống sâu bồn tắm, hắn tự do tự tại bước vào phòng tắm nhìn cô khiến cô đỏ bừng hai má.
- Tôi bế em!
- Hả …
Cô còn chưa phản ứng lại thì đã bị hắn bế thốc lên quấn chiếc khăn tắm quanh người cô, ôm chặt cô vào lòng.
- Tôi tự đi được … Lục
- Lục gì mà Lục, tôi bẻ họng em giờ.
Hắn nhẹ nhằng đặt cô xuống giường, dáng vẻ cao thượng, đáng sợ hoàn toàn không tồn tại, thay vào đó lại là một Lục Cảnh Thành ôn nhu, dịu dàng.
- umm
Hắn hôn nhẹ lên cánh môi mỏng đỏ hồng của cô, nụ hôn không quá sâu nhưng lại làm cô đơ người trong giây lát.
- Ngồi ngoan, tôi sẽ cân nhắc việc nhẹ nhàng với em.
Nhìn Lục Cảnh Thành quay người đi về phía tủ quần áo, cô như suy đoán ra điều gì đó liền vùi mình xuống chăn.
“ Hắn tính làm chuyện đó bây giờ sao …”
“ hắn điên rồi “
“ chân mình còn chưa khỏi, Lục Cảnh Thành đúng là không có tình người…”
Lục Cảnh Thành cầm theo chiếc máy sấy tóc đơn giản bước lại phía cô, nhìn thấy chiếc máy sấy cả người cô cứng lại
“ Tô Hạ, mày nghĩ gì thế này …chuyện đó mà cũng có thể nghĩ ra được …”
- Ngồi lên. Sợ tôi ăn em đấy à.
- Tôi chê anh còn không hết, sợ anh làm gì chứ!
Hắn mỉm cười không nhịn được mà xoa má cô, dáng vẻ giận dỗi này lần đầu hắn thấy ở cô, cũng là lần đầu cô cảm thấy cô có cảm giác đặc biệt với hắn.
- Lục Cảnh Thành anh chẳng có gì hay ho …
- Không được gọi thẳng tên tôi.
- Vậy gọi anh là gì? Sói cute như A Tam sao?..hay tên Lão Đại chết tiệt như Kỳ …
Lục Cảnh Thành câm nín nghe cô giới thiệu dàn tên cổ mà cấp dưới đặt cho mình. Nuôi bọn họ từ nhỏ đến lớn đến cuối cùng vẫn bị bọn họ chơi xỏ …
- Gọi tôi là Thành.
- Thành Vô Danh nghe rất hợp. Chốt cái này.
Mặt hắn đen sầm xuống nhưng khi cô chạm mắt với hắn gương mặt đen sầm đó lại biến mất. Hắn cắm chiếc máy sấy tóc nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
- Tùy em.
- xí …
Cô là người đầu tiên hắn cho cô sự thoái mái và bao dung như vậy. Mọi sự dịu dàng, ấm áp hắn đều cho cô hết. Cô đã trở thành một người đặc biệt của riêng hắn từ rất lâu rồi…<code> ---------- </code>Tàu của Tam và Ngũ cuối cùng cũng đuổi kịp đến chiếc tàu efj t6 bị đối phương đánh chìm. Khung cảnh thật ghê rợn. Bọn họ vừa đến vội cúi thấp người, âm thầm quan sát.
Trên mặt biển chỉ lênh đênh những mảnh vụn to nhỏ của chiếc thuyền, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống. Khói bốc lên từ một phần của khoang thuyền chưa bị nước biển nhấn chìm.
- Ba chú lấy bình oxi qua đây.
- Rõ.
Ngũ nghe Tam chỉ dẫn đồng đội liền tiến lại càm tay ngăn cản …
- Để tôi đi cho.Cậu trên này xử lý bọn chúng.
A Tam lắc đầu nhìn thẳng mắt Ngũ. Giọng nói ôn nhu xen lẫn phần vội vã, vừa nói anh vừa đeo ống oxi và bình oxi lên người.
- Thể lực cậu không tốt đừng đi. Tôi xuống đó cứu người, số vũ khí dưới đó cũng không phải ít. Cậu và mọi người ở trên giữ chân chúng là được.
- Bảo trọng. Chúng tôi phía trên tiếp sức các cậu.
- Ok.
Nước biển đêm về rất lạnh, nhưng nó không thể lạnh bằng lòng người. A Tam di chuyển ra phía sau của chiếc thuyền cùng đồng đội, bọn họ nhìn nhau kí hiệu lấy một hơi thật sâu rồi cùng nhảy xuống biển.
A Ngũ thấy bọn họ đã nhảy xuống an toàn liền ra hiệu cho người phía trên vào tư thế chuẩn bị.
- Chuẩn bị tiếp ứng giúp bọn họ.
- Rõ.
- Rõ.
Dưới lòng biển sâu, những ánh đèn không quá sáng cũng không quá tối lấp lói trong một khoảng. A Tam bơi nhanh về phía một chiếc xác đang bị mắc kẹt trong san hô.
Anh ra tay kí hiệu đồng đội tới tiếp ứng mình kéo người đồng đội này lên.
“ không sao …mọi chuyện sẽ ổn thôi. “
A Tam gật đầu ra hiệu cho một người trong nhóm đưa người đồng đội kia đã mầ lên thuyền giao cho đám người A Ngũ.
Bọn họ rất hiểu nhau, chỉ từ những cử chỉ nhỏ đã hiểu được ý của nhau. Không cần qua đào tạo sâu, trong những lúc như này chính những tinh thần đồng đội mới là đáng giá và có ý nghĩa vô cùng lớn.
A Tam di chuyển đến phía nửa kí của chiếc tàu efj t6, nhìn sơ qua đây là khoang điều khiển của chiếc tàu. Anh vừa tiếp xúc với khoang tàu lập tức những viên đạn từ trên bắn về phía anh và những người đồng đội.
Đạn khi bắn xuống sẽ làm giảm tốc độ nhưng không có nghĩa nó sẽ an toàn 100%. Một viên đạn bay sượt qua cánh tay của A Tam khiến anh quỵ tay mất thăng bằng va vào bàn điều khiển.
…
…
Đầu anh đập mạnh vào bàn điều khiển.Ống thở bị bung ra ngay sau đó, khiến cả người anh quay quần. Hai người còn lại liền nhanh chóng bơi lại phía anh, đeo lại ống thở cho anh …
Không khí vừa trở lại, A Tam đã dơ ngón trỏ thể hiện tình hình hiện tại đã ổn. Bọn không kịp xem xét lại tình hình đám người đó đã bắn hỏa lực mạnh xuống biển. Khiến ba người bị luồng không khí mạnh của hỏa lực tách ra ba phía khác nhau.
Phía A Ngũ đột nhiên bị phục kích bất ngờ khiến bọn họ không kịp trở tay. Hỏa lực bên đối phương tuy không mạnh bằng họ nhưng lại có số lượng khủng.
- Liên lạc với A Tam nhanh chóng di chuyển lên bờ. MAU.
Cơn mưa đạn sảy ra giữa hai bên. Cứ một viên đạn bắn ra lại là một mạng người. Người của bọn chúng ắt hẳn đã tăng số lượng, ca này đám Ngũ Tam khó rồi.
- Ném lựu qua chỗ nó.
Tiếng chỉ huy của thủ lĩnh bên đối phương khiến bọn họ giật bắn mình. Lựu sẽ nhanh chóng chuyển sang tàu bọn họ.
- Bật tấm chắn lên.
- tập hợp đội hình, Fang mày vào mang hỏa lực ra đây anh chơi khô máu với chúng nó.
Số lựu bên kia ném sang phái bọn họ đều bị nổ giữa không trung, tâm điểm của cả hai bên đang giao tranh.
Mồ hồi mỗi người đều nhỏ giọt không ngừng, không khí khó thở đến từng giây phút. Súng trường rồi đến tiểu liên, tỉa bọn họ đều đang dùng để cật lực đấy lùi bọn chúng tiếp ứng A Tam.
- A Ngũ, không liên lạc được với Anh Tam.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương