Em Đừng Hòng Chạy

Chương 6: Thế yếu



Khuya vắng âm thanh im lặng đến đáng sợ

Bóng dáng một cô gái mảnh khảnh đang bị bao vây bởi bọn mại dâm.. Bộ đàm bị bọn chúng ném không biết ở phương hướng nào. Một tên trong đó buông lời châm chọc, mỉa mai Ngữ Âm

" một con đi* m mà cũng biết dùng súng? "

Hắn ta bóng chặt chiếc cằm nhỏ xinh của Ngữ Âm

hai chân và hai tay của cô đều bị đàn em của bọn hắn giữ chặt khiến cô không thể cử động

" Walther P99? tao thật sự rất tò mò thân thế của mày đấy?

CH*****

hắn vừa đưa mặt lại gần xem rõ khuôn mặt cô thì liền bị cô nhủ nước miếng lên mặt hắn ánh mắt khinh bỉ chế giễu hắn không dám giết cô

" Chúng mày không xứng "

" con đi*m này tao phải giết mày.."

Hắn ta vung con dao lên định kết liễu cô thì một cánh tay giữ lấy tay tên đó

" đại ca! Giữ nó lại giúp chúng ta kiếm tiền "

Đối phương vừa nghe xong lời đó liền tức giận quát lớn

" mày không nhìn thấy nó giết bao nhiêu anh em của mình rồi sao? "

" đại ca không phải anh đang cần tiền chữa bệnh cho chị dâu sao?.... Bán cô ta được khối tiền chứ chả ít.."

Đối phương đắn đo suy nghĩ rất lâu gương mặt tức giận lại càng tức gián thêm

" tao sẽ bán mày cho bọn nhà giàu ở đây! Để cho mày sống không bằng chết... Con đi*m xinh đẹp "

Khu nhà giàu ở đây không những giàu mà còn tàn nhẫn bị bán cho bọn chúng chẳng khác nào bán xuống địa ngục

Hắn ta hất cằm cô ra vui sướng cười như một tên tâm thần

Cô bị bọn chúng chói chặt rồi thô bạo ném lên xe không thương tiếc

" Ngoan thì tao sẽ chọn chỗ tốt cho mày không ngoan tao cho mày xuống mồ cùng vợ tao "

Cô lườm bọn chúng ném cho bọn tàn ác này một cái nhìn khinh bỉ. Nhiệm vụ lần này coi như khó mà hoàn thành...ngay cả cô cũng đã rơi vào thế yếu

Tại một khu đất trống nhỏ cách nơi sảy ra ẩu đả không xa bộ đàm liên tục phát ra tín hiệu

" Hoa Hồng! Trả lời anh....."

" Hoa Hồng em nghe thấy không..."

"......"



Lâm Bạch chắc chắn đã suy đoán ra được chuyện gì vừa sảy ra

" Lão đại........! Hoa Hồng gặp chuyện rồi!"

CẠCH!!!

" chỉ có một chút việc cỏn con cũng làm không xong.....vô dụng "

" Lão đại!....."

" đưa người sang trợ giúp Giang Tấn vận chuyển đơn hàng sang đây "

" Giang Tấn khoảng một tiếng trước nhận tin cầu cứu của chú ấy "

" Ngu dốt!!!! "

" Mau sang bên đó đưa người về cho tôi!!. Một lũ vô dụng.."

Ánh mắt ông tức giận đến phát sợ tay đang cầm tách trà liền ném mạnh xuống đất để xả giận. Hoa Hồng lần này không những làm ông thất vọng mà còn làm ông nổi giận...

" vâng "

Vừa tắt máy anh liền điều động người sang Đông Nam Á cứu Hoa Hồng và Giang Tấn

Tầng 75 Tòa LTI vào buổi sáng sớm Cảnh Nhị đứng trước căn phòng làm việc quen thuộc

" lão đại! "

" có chuyện gì? "

Người đàn ông mặt một chiếc áo sơ mi trắng buông lỏng ba chiếc cúc đầu để lộ ra thân hình vạm vỡ, màu đồng uy lãnh

" Ngài Cố nói có chuyện quan trọng muốn bàn với ngài "

" ừm "

".....lão đại..còn một chuyện nữa "

Cảnh Nhị ngập ngừng nhìn người đàn ông trước mặt đầy uy lực mà khó phát ra tiếng

" Đêm qua lô hàng ở các bến cảng phía Nam đã hoàn toàn bị đánh tráo...đám chủ cũng đã bỏ trốn không rõ tung tích "

" hừmmm"

" nếu không tìm được người tráo thì cậu và Cảnh Tam cút theo hắn là vừa "

" rõ "

Anh dơ tay lên lau những giọt mồ hôi li ti trên trán liền quay người rời đi



Khu ổ chuột giữ lòng thành phố Bangkok sầm uất một đám người vui vẻ ăn mừng tiếng cười nói thô tục phát ra từ một khu tập trung không quá lớn nhưng đủ để nhìn thấy họ đang mở tiệc

" đại ca chúc mừng chúc mừng "

" chúc mừng đại ca "

" được được "

Ngữ Âm không những bị chói mà cô còn bị bọn trúng giam trong một chiếc lồng sắt chật hẹp

"....."

Chỗ cô bị giam là khu dưới khu tụ tập của bọn họ dù có cơ hội thì cô vẫn không thể thoát được bọn chúng bố trí người coi chừng cô không nghỉ vả lại đây là địa bàn của bọn chúng cô muốn trốn cũng không dễ dàng đến cả chuyện ra khỏi chiếc lồng sắt này cô còn không làm được....cảm giác tuyệt vọng giống hệt như cái cảnh bảy năm về trước cô vừa đói vừa đau không một ai bảo vệ, cứu giúp giờ lại lặp lại với cô một lần nữa

" Lâm.....Bạch..........Lão...Công....."

" ÀO!!! ÀO"

một tên đàn em xách xô nước lạnh dội xuống thân hình đầy chi chít nhưng vết thước của Ngữ Âm.Cô run lên từng hồi.....

"......."

" dậy cho taoo "

" mau lên chuẩn bị xe đi....đưa nó lên đường"

Tên dàn em hất tay ra lệnh cho tên còn lại lấy xe miệng cười đê tiện

" tiểu mỹ nhân! Ngươi phải may mắn lắm mới gặp được người giàu đó...nhớ phải nghe lời biết chưa! "

Hắn ta khẽ đưa tay ra vuốt ve đôi tay trắng dính chút máu khô của cô khẽ dặn dò

" lũ khốn "

Cô hận bọn chúng càng hận không thể giết chết bọn chúng ngay tại đây....

" tiểu mỹ nhân! Nếu ngươi không được tên giàu đó mua thì ngươi chắc chắn đã làm mồi cho bọn tao rồi...! Đừng để bọn tao đổi ý "

" hahahaha..... Vậy sao?"

Cô cười khổ không ngờ có ngày cô lại trở thành món hàng giao dịch của lũ khốn này.Đông Nam Á thật sự quá đáng sợ nó đáng sợ hơn Đông Âu rất rất nhiều

" con khốn..! Đưa nó lên sửa soạn thật sạch sẽ cho tao "

Hắn ta điên tiết mở chiếc lồng sắp kéo mạnh mái tóc của cô về phía trước. Mái tóc vốn đen bóng, gọn gàng mà giờ đây trở lên rối bời bẩn thỉu đến khó tả. Một bà vú mặc Chu Thai chầm chậm bước đến gần đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn của cô từ tay tên mại dâm kia

* Chu Thai là trang phục truyền thống của người Thailan

" cô gái......đừng sợ không sao rồi "

Bà vú an ủi nhẹ nhàng xoa nhẹ cổ tay đang bị xích đầy đau đớn
Chương trước Chương tiếp