Em Là Điều Bất Ngờ
Chương 1: Cẩu nam nữ
Ting
Mộc Miên đang nằm trên giường đắp mặt nạ xem tạp chí thì điện thoại có tin nhắn gửi đến.
“ Muốn biết bộ mặt thật của Chu Hành thì đến quán bar Vương Giả ’’
Đoạn tin nhắn được gửi từ tên của Dương Hiểu.
“ Đây không phải đàn em khóa dưới của Chu Hành hay sao? ’’
Linh cảm điều chẳng lành thế là Mộc Miên thay đồ gấp gáp chạy đến quán bar.
Còn chưa bước vào cửa đã nghe ra mùi ám muội làm người ta thất kinh bát hãi vô cùng.
“ Đàn anh, từ từ thôi ... ’’
Dương Hiểu phát ra những âm thanh vô cùng dâm đãng.
“ Anh làm vậy chị Mộc Miên sẽ không biết đó chứ? ’’ ánh mắt cô ta dừng lại bên cánh cửa đang hé mở.
Cô ta biết Mộc Miên đã đến mới cố tình nói những lời này.
“ Hừ cô ta biết thì làm sao ’’ Chu Hành đã chán ghét cô vô cùng.
Vốn dĩ Chu Hành đã muốn chia tay từ lâu, gì mà quen nhau chỉ nó nắm tay rồi lâu lâu thì hôn vài cái. Anh ta là con người chứ không phải hòa thượng đâu mà lại phải ăn chay tích đức.
“ Cũng chỉ có em là thỏa mãn được anh ’’ nhìn lại Dương Hiểu đang nằm dưới thân mình, Chu Hành nỡ một nụ cười thỏa mãn.
“ Cẩu nam nữ ’’ Mộc Miên tức giận đạp bung cánh cửa xông vào.
“ Áaaa ’’ Dương Hiểu giả vờ hốt hoảng, trốn sau lưng Chu Hành mặc quần áo vào.
“ Sao cô lại đến đây? ’’
Chu Hành cũng hơi bất ngờ, hiện tại anh ta chỉ mặc cái quần cọc và chiếc áo sơ mi được mở bung nút.
“ Hai người đã bao lâu rồi! ’’
Dựa vào tình cảnh hiện tại, cô không tin hai người chỉ mới gần đây.
“ Chị Mộc Miên, chị nghe em giải thích đã ’’ Dương Hiểu xông lên nắm lấy cánh tay của Mộc Miên.
“ Cút, tôi ngại bẩn ’’
Mộc Miên liền hất tay cô ta ra, lại vô tình làm cô ta ngã vào cạnh bàn mấy chai rượu cũng lần lượt đổ hết.
“ Cô đang làm gì vậy hả? ’’ Chu Hành thương tiếc cho người đẹp, liền thẳng giọng chửi bới cô.
“ Anh bị mù hay sao mà không thấy cô ta chỉ là giờ vờ ’’ Mộc Miên nhìn hai con người đang ôm nhau với ánh mắt sống chết.
“ Đúng là loại đàn bà đanh đá mà, chẳng trách làm người ta phát ngấy ’’
“ Anh nói lại một lần nữa xem ’’
“ Tôi nói cô đanh đá, chua ngoa còn giả bộ thanh cao đến bao giờ ’’
Lời nói vừa dứt từ trên đỉnh đầu của Chu Hành cũng chảy xuống một dòng nước màu đỏ, nói đúng hơn là rượu.
Đúng vậy, Mộc Miên đã dùng chạy rượu chỉ mới uống phân nữa từ trên cao đổ xuống đầu anh ta.
Chậc chậc bộ dạng anh ta bây giờ vô cùng thảm hại.
Dương Hiểu bên cạnh cũng hốt hoảng chạy lại can ngăn.
“ Chị Mộc Miên chị bình tĩnh đi... áaa ’’ chưa đợi cô ta nói hết Mộc Miên đã giáng một cái tát vào bên má trái.
“ Tôi đã nói đừng đụng vào người tôi ’’
Sau đó Mộc Miên đè Dương Hiểu xuống ghế, dạy cho cô ta một bài học.
Lúc Chu Hành bừng tỉnh chạy lại kéo Mộc Miên ra thì mặt mài Dương Hiểu cũng đã sưng vù lên như cái giò heo.
“ Chia tay đi... tôi tác thành cho đôi cẩu nam nữ các người ’’
Mộc Miên tháo chiếc vòng tay kỉ niệm 3 tháng quen nhau mà Chu Hành đã tặng cô quăng vào người anh ta.
Trả vật lại cho người chủ cũ, để cho anh ta lấy nó tặng lại cho người yêu mới.
Vừa hay có thể tiết kiệm được một khoảng.
Bước ra khỏi phòng bao của quán bar Mộc Miên lê lết thân hình bé nhỏ của mình dọc trên phố.
Sau đó móc điện thoại ra gọi cho bạn thân.
“ Miên, khuya rồi cậu gọi mình có việc gì hả? ’’ Lâm Na Na đang ngủ liền bị đánh thức.
“ Na Na, mình thất tình rồi ’’ tiếng khóc hòa với giọng nói vô cùng thê thảm.
“ Cậu đang ở ngoài hả? Gửi định vị cho mình, mình qua ngay ’’ Na Na ngồi bật dậy.
“ Quá đáng, không ngờ anh ta lại là người như vậy! ’’ Na Na đập chai rượu xuống bàn thể hiện sự tức giận.
“ Cậu đừng buồn, để mình sẽ tìm cách giúp cậu trả thù ’’
“ Trả thù? Bằng cách nào chứ? ’’ Mộc Miên cô cũng muốn trả thù.
Hai người ngồi ở quán rượu ven đường vừa uống rượu vừa im lặng nghĩ cách.
“ Có rồi ’’
“ Chu Hành có một người chú nhỏ tên là Chu Minh Lãng ’’ Mộc Miên sực nhớ ra.
Lúc trước cô từng nghe anh ta nhắc đến. Giọng điệu rất sùng bái là đằng khác.
Nhưng mà cô không biết quá nhiều về người này, cũng chỉ có gặp vài lần trong mấy bữa tiệc mà cô đi cùng với ba của mình.
Nghe đâu anh chỉ là con nuôi của nhà họ Chu nhưng lại được bề trên rất coi trọng. Lúc bằng tuổi cô thì đã có thể tự mình lập nghiệp, cho đến bây giờ thì tài sản của anh còn nhiều hơn so với nhà họ Chu gấp mấy lần.
“ Chu Minh Lãng! Là cái người nổi tiếng trầm tính, ít nói đấy hả? ’’ Na Na kinh hoàng nói.
“ Đúng vậy ’’ Mộc Miên gật gù.
“ Cậu tính làm gì? ’’
“ Mình sẽ tìm cách dụ dỗ được anh ta, sau đó cho tên Chu Hành đó phải gọi mình một tiếng thím nhỏ ’’ Mộc Miên cười tự đắc.
Chỉ mới nghĩ đến thôi là vô cùng thích thú rồi.
“ Không được, không được ’’ Na Na cảm thấy cô bị thất tình nên điên rồi.
“ Con người đó rất nguy hiểm, cậu không thể đi nộp mạng được ’’ cô là đang sợ vào một ngày đẹp trời cô sẽ mất đi một người bạn thân.
“ Yên tâm, người ta nói không vào hang cọp sao bắt được cọp con có đúng không? ’’
Mộc Miên không tin cho dù có lạnh lùng cỡ nào thì con người ấy cũng sẽ có lúc bị cám dỗ mà thôi.
Na Na nghe được giọng cười của cô thì không khỏi rùng người.
Người ta nói không sai mà, lòng dạ đàn bà thâm sâu khó đoán.
Mộc Miên đang nằm trên giường đắp mặt nạ xem tạp chí thì điện thoại có tin nhắn gửi đến.
“ Muốn biết bộ mặt thật của Chu Hành thì đến quán bar Vương Giả ’’
Đoạn tin nhắn được gửi từ tên của Dương Hiểu.
“ Đây không phải đàn em khóa dưới của Chu Hành hay sao? ’’
Linh cảm điều chẳng lành thế là Mộc Miên thay đồ gấp gáp chạy đến quán bar.
Còn chưa bước vào cửa đã nghe ra mùi ám muội làm người ta thất kinh bát hãi vô cùng.
“ Đàn anh, từ từ thôi ... ’’
Dương Hiểu phát ra những âm thanh vô cùng dâm đãng.
“ Anh làm vậy chị Mộc Miên sẽ không biết đó chứ? ’’ ánh mắt cô ta dừng lại bên cánh cửa đang hé mở.
Cô ta biết Mộc Miên đã đến mới cố tình nói những lời này.
“ Hừ cô ta biết thì làm sao ’’ Chu Hành đã chán ghét cô vô cùng.
Vốn dĩ Chu Hành đã muốn chia tay từ lâu, gì mà quen nhau chỉ nó nắm tay rồi lâu lâu thì hôn vài cái. Anh ta là con người chứ không phải hòa thượng đâu mà lại phải ăn chay tích đức.
“ Cũng chỉ có em là thỏa mãn được anh ’’ nhìn lại Dương Hiểu đang nằm dưới thân mình, Chu Hành nỡ một nụ cười thỏa mãn.
“ Cẩu nam nữ ’’ Mộc Miên tức giận đạp bung cánh cửa xông vào.
“ Áaaa ’’ Dương Hiểu giả vờ hốt hoảng, trốn sau lưng Chu Hành mặc quần áo vào.
“ Sao cô lại đến đây? ’’
Chu Hành cũng hơi bất ngờ, hiện tại anh ta chỉ mặc cái quần cọc và chiếc áo sơ mi được mở bung nút.
“ Hai người đã bao lâu rồi! ’’
Dựa vào tình cảnh hiện tại, cô không tin hai người chỉ mới gần đây.
“ Chị Mộc Miên, chị nghe em giải thích đã ’’ Dương Hiểu xông lên nắm lấy cánh tay của Mộc Miên.
“ Cút, tôi ngại bẩn ’’
Mộc Miên liền hất tay cô ta ra, lại vô tình làm cô ta ngã vào cạnh bàn mấy chai rượu cũng lần lượt đổ hết.
“ Cô đang làm gì vậy hả? ’’ Chu Hành thương tiếc cho người đẹp, liền thẳng giọng chửi bới cô.
“ Anh bị mù hay sao mà không thấy cô ta chỉ là giờ vờ ’’ Mộc Miên nhìn hai con người đang ôm nhau với ánh mắt sống chết.
“ Đúng là loại đàn bà đanh đá mà, chẳng trách làm người ta phát ngấy ’’
“ Anh nói lại một lần nữa xem ’’
“ Tôi nói cô đanh đá, chua ngoa còn giả bộ thanh cao đến bao giờ ’’
Lời nói vừa dứt từ trên đỉnh đầu của Chu Hành cũng chảy xuống một dòng nước màu đỏ, nói đúng hơn là rượu.
Đúng vậy, Mộc Miên đã dùng chạy rượu chỉ mới uống phân nữa từ trên cao đổ xuống đầu anh ta.
Chậc chậc bộ dạng anh ta bây giờ vô cùng thảm hại.
Dương Hiểu bên cạnh cũng hốt hoảng chạy lại can ngăn.
“ Chị Mộc Miên chị bình tĩnh đi... áaa ’’ chưa đợi cô ta nói hết Mộc Miên đã giáng một cái tát vào bên má trái.
“ Tôi đã nói đừng đụng vào người tôi ’’
Sau đó Mộc Miên đè Dương Hiểu xuống ghế, dạy cho cô ta một bài học.
Lúc Chu Hành bừng tỉnh chạy lại kéo Mộc Miên ra thì mặt mài Dương Hiểu cũng đã sưng vù lên như cái giò heo.
“ Chia tay đi... tôi tác thành cho đôi cẩu nam nữ các người ’’
Mộc Miên tháo chiếc vòng tay kỉ niệm 3 tháng quen nhau mà Chu Hành đã tặng cô quăng vào người anh ta.
Trả vật lại cho người chủ cũ, để cho anh ta lấy nó tặng lại cho người yêu mới.
Vừa hay có thể tiết kiệm được một khoảng.
Bước ra khỏi phòng bao của quán bar Mộc Miên lê lết thân hình bé nhỏ của mình dọc trên phố.
Sau đó móc điện thoại ra gọi cho bạn thân.
“ Miên, khuya rồi cậu gọi mình có việc gì hả? ’’ Lâm Na Na đang ngủ liền bị đánh thức.
“ Na Na, mình thất tình rồi ’’ tiếng khóc hòa với giọng nói vô cùng thê thảm.
“ Cậu đang ở ngoài hả? Gửi định vị cho mình, mình qua ngay ’’ Na Na ngồi bật dậy.
“ Quá đáng, không ngờ anh ta lại là người như vậy! ’’ Na Na đập chai rượu xuống bàn thể hiện sự tức giận.
“ Cậu đừng buồn, để mình sẽ tìm cách giúp cậu trả thù ’’
“ Trả thù? Bằng cách nào chứ? ’’ Mộc Miên cô cũng muốn trả thù.
Hai người ngồi ở quán rượu ven đường vừa uống rượu vừa im lặng nghĩ cách.
“ Có rồi ’’
“ Chu Hành có một người chú nhỏ tên là Chu Minh Lãng ’’ Mộc Miên sực nhớ ra.
Lúc trước cô từng nghe anh ta nhắc đến. Giọng điệu rất sùng bái là đằng khác.
Nhưng mà cô không biết quá nhiều về người này, cũng chỉ có gặp vài lần trong mấy bữa tiệc mà cô đi cùng với ba của mình.
Nghe đâu anh chỉ là con nuôi của nhà họ Chu nhưng lại được bề trên rất coi trọng. Lúc bằng tuổi cô thì đã có thể tự mình lập nghiệp, cho đến bây giờ thì tài sản của anh còn nhiều hơn so với nhà họ Chu gấp mấy lần.
“ Chu Minh Lãng! Là cái người nổi tiếng trầm tính, ít nói đấy hả? ’’ Na Na kinh hoàng nói.
“ Đúng vậy ’’ Mộc Miên gật gù.
“ Cậu tính làm gì? ’’
“ Mình sẽ tìm cách dụ dỗ được anh ta, sau đó cho tên Chu Hành đó phải gọi mình một tiếng thím nhỏ ’’ Mộc Miên cười tự đắc.
Chỉ mới nghĩ đến thôi là vô cùng thích thú rồi.
“ Không được, không được ’’ Na Na cảm thấy cô bị thất tình nên điên rồi.
“ Con người đó rất nguy hiểm, cậu không thể đi nộp mạng được ’’ cô là đang sợ vào một ngày đẹp trời cô sẽ mất đi một người bạn thân.
“ Yên tâm, người ta nói không vào hang cọp sao bắt được cọp con có đúng không? ’’
Mộc Miên không tin cho dù có lạnh lùng cỡ nào thì con người ấy cũng sẽ có lúc bị cám dỗ mà thôi.
Na Na nghe được giọng cười của cô thì không khỏi rùng người.
Người ta nói không sai mà, lòng dạ đàn bà thâm sâu khó đoán.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương